Chương 33

Một vệt lấp lánh sắc hoàng kim hiện ra trong căn phòng diện tích bốn ngũ tối tăm. Nó tạo thành hình người vặn vẹo, rồi dần tan biến đi, để lại một cơ thể máu me thảm hại và kiệt sức của y.

Đã gượng đi quá lâu, giờ đây y không chống đỡ nổi cảm giác muốn gục ngã, liền phải chống tay vào thành ghế để nâng đỡ cơ thể mình lên.

Gió lùa vào phòng, cái gió lạnh lẽo đầu mùa đông quàng lấy người y và ngấm vào từng lớp da thịt. Vết thương ở bụng lại buốt lên vì đột ngột gặp nhiệt độ thấp, nhưng y đã quen với đau đớn thể xác, nên chỉ đứng lại để cơn nhức nhối dần dần dịu xuống.

Zhongli từ sau trận chiến đau thương vừa rồi tới thời điểm hiện tại vẫn mang vết thương hở theo mình, chưa hề băng bó lại, chỉ âm thầm đi tìm chút thảo dược cùng gạc để quay lại phòng khách sạn và tự mình xử lý. Y không muốn lộ mặt trước bất kỳ ai, cũng không muốn xuất hiện ở bất cứ nơi nào, bởi dù sao y cũng bị thương, bất cứ ai với động cơ xấu cũng có thể lợi dụng lúc này để tìm đến và tiêu diệt y.

Ban đầu y muốn tắm tráng một lượt, song cơ thể quá mệt mỏi, lại thêm mất quá nhiều máu, nên chỉ đi bộ thôi cũng sẽ khiến y muốn lăn ra ngất xỉu.

Dưới hơi thở ngắt quãng vì đau xót, y ngồi xuống ghế và cuống cuồng cởi hết các lớp áo, rồi vội vàng mò tay vào túi tìm thảo dược. Những chiếc lá tía tô bị bàn tay y vò nát, đến khi chúng trở thành bã vụn thì y mớt hít một hơi sâu, cẩn thận hết sức trát lên vết thương bụng.

Cơn bỏng rát khiến cho y nhăn mặt, từng múi cơ trong người co rút lại vì nhói đau, ngụm không khí y đang giữ trong mũi liền được đẩy ra ngoài, theo đó là sự thả lỏng của cơ thể để làm quen với việc chữa thương này.

Y tựa vào chiếc bàn gỗ nhỏ đối diện ghế, khéo léo để bụng không bị xô dịch quá nhiều, nếu không máu sẽ lại ứa ra.

Ít nhất tía tô sẽ cầm được phần máu còn đang rỉ ra trong một khoảng thời gian nhất định nếu y ngồi yên, vì thế y gục đầu xuống bàn, hô hấp một cách khó khăn, rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Y đã đông cứng máu thành đá, song khi di chuyển, chúng lại cọ sát vào miệng vết thương, dẫn tới việc nó lại càng bị loét rộng ra, càng khiến máu tuôn trào.

Mất máu quá nhiều khiến y đuối sức, nhưng y không muốn chợp mắt vào lúc này. Những điều y đã trông thấy, đã trải qua hôm nay tồn tại như một vết sẹo hằn sâu trong tim và trong tâm trí. Nó cùng cộng hưởng với những thương tích khác để vắt kiệt sức bền của y, và y chẳng thể nào xoá mờ được nó, cũng chẳng thể nào yên tâm dưỡng thương. Cái chết của Linh Đông khiến tâm trí y sinh ra nhiều mâu thuẫn, vì y không thể nào tách được hai ý nghĩ đối nghịch ra khỏi nhau. Rốt cuộc, y đã giải thoát cho hắn khỏi xiềng xích của trần gian và của chính y, hay y đã ra tay chà đạp lên hắn, khiến hắn càng ngày càng kiệt sức với vô vàn những vết thương bản thân mang trên người, dẫn tới bỏ cuộc? Dần dần tâm trí của y lựa chọn đổ về suy nghĩ đầu tiên, song cứ nhớ đến những đau đớn hắn phải trải qua, tội lỗi lại trào ngược lên họng. Cái chết ấy, có được coi là giải phóng không? Cái đau đớn ấy, có được coi là cứu rỗi không?

Bên cạnh một gốc cây đại thụ mới sống chưa đầy 20 năm ở phía bắc Khinh Sách Trang nơi hắn hay tới để thực hiện công việc và giám sát, y đã khắc cho Linh Đông một nấm mộ bằng đá, đặt một bát hương nhỏ và thắp ba nén cho có khói thiêng, đọc một vài câu khấn đơn giản rồi rời đi. Việc đưa tiễn tiên nhân mới mất sẽ là công việc mà một nhóm người nhất định ở Liyue xử lý. Còn y, chỉ muốn dựng cho hắn một nơi yên nghỉ tạm thời, ở thị trấn hắn luôn gắn bó từ lâu và mong rằng linh hồn của hắn sẽ tìm thấy bình yên tại nơi ấy.

Zhongli thở dài, lại mò tay lấy tía tô, lại vò nát và đắp lên các mảng da tay bị tróc. Y không muốn nghỉ ngơi, vì tình thế căng thẳng, vì Vepar vẫn chưa chết, và cũng vì gã đang lấy lại được sức mạnh của mình với tốc độ kinh hoàng, khiến ai cũng phải khâm phục.

Nếu như gã tồn tại dưới dạng một tàn dư hình khói, vậy chắc chắn những vụn vặt của linh hồn gã sẽ ám ra những sinh vật xung quanh. Chỉ cần tìm thấy đúng những vụn vặt đó, chắc chắn sẽ truy lùng được. Song gã đã có thể dịch chuyển, vậy nếu như tìm thấy những hoạt động khác thường của quái vật ở xung quanh Liyue, thì có lẽ gã đã từng qua nơi ấy. Nhưng sự hiện diện của tàn dư không chỉ là của gã, mà còn là của vô số các vị thần khác đã bị y tiêu diệt ở đây.

Song y không có nhiều hiểu biết về cách phân biệt tàn dư, chỉ nhớ rằng độ hận thù tùy thuộc vào mục đích và quá khứ của vị thần đó với nơi này. Ví dụ như Vepar, ban đầu được ban cho mảnh đất này, nhưng bị Osial giết và y dựng nước chiếm trọn số đất của gã, nên cũng giống như một đứa trẻ con vừa bị giật mất đồ chơi và vừa bị đánh, gã sẽ có mức độ hận thù ở trên trung bình. Với những vị thần nào quá yếu ớt mà bị bóc lột, bị chà đạp, rồi bị giết ở đây, thì sẽ mang mức độ hận thù cao hơn, khiến tàn dư càng mạnh, càng nồng nặc.

Song nếu như có mười vị thần mang độ hận thù cao bằng với Vepar, thì chẳng phải quá khó để biết được hay sao?

Điều này y còn phải tìm hiểu thêm. Y đã nảy ra một cái tên trong đầu, nhưng chưa chắc đã tìm thấy người ấy, nên y vẫn còn phải nghĩ ra một vài cách khác thay thế nếu tình hình trở nên phức tạp.

Nếu không thể truy lùng bằng vụn tàn dư, thì chỉ có thể tìm tới những vật bất ly thân của gã mà đã có ý thức hoặc đã bị ảnh hưởng bởi sự tồn tại còn sót lại của chủ thể. Có thể lấy một ví dụ thời xưa ra, khi y phải truy lùng tàn dư của một vị thần hệ Nham đã điều khiển rồng đất đi phá phách Liyue, y đã tìm thấy một cánh tay của người ấy. Nhờ việc thực hiện nghi thức, cánh tay đó có thể đóng làm một dạng la bàn để giúp y truy ra dấu vết vị thần ấy.

Chỉ cần một thứ có tính chất là "thuộc về Vepar", y có thể sử dụng nó làm kim chỉ để bắt được gã một cách dễ dàng. Song không phải vị thần nào cũng có vật bất ly thân tiện lợi như thế. Thậm chí nếu những tàn dư nào đã có ý thức thì họ có thể lại càng xảo quyệt hơn, họ sẽ đi tìm nó và giấu ở một đất nước khác, rồi lại trở về Liyue làm càn. Chung quy lại, giải pháp tìm tàn dư là hợp lý nhất.

Y quyết định xong, liền đứng dậy, kiểm tra xem máu còn ra nữa hay không, rồi mới bước vào buồng tắm.

Ngâm mình trong bồn nước lạnh tanh, điều này sẽ giúp các phần khớp của cơ thể không bị mềm ra, càng giữ lớp cơ chắc chắn và để tránh khỏi việc một vài ngày nữa y bị đau nhức khi di chuyển.

Nghĩ tới việc tắm trong nước lạnh, y không khỏi được gợi nhắc tới Snezhnaya. Lại nghĩ tới nơi ấy, y lại thở dài.

Dẫu sao vùng đất ấy cũng là vùng đất bên ngoài Liyue mà y dành thời gian sinh sống nhiều nhất, nên khi đã về tới quê hương, đôi khi y lại so sánh kinh đô phồn hoa này với hoàng thành lạnh lẽo của Snezhnaya.

Quả thật Snezhnaya có những vẻ đẹp lộng lẫy và kỳ thú như tượng băng vĩnh cửu, như bong bóng bị đóng băng dưới nước, hay những tuyệt cảnh khác làm tô điểm cho màu trắng xanh của thế giới ngập tràn tuyết. Ngoài những khung cảnh đẹp hút hồn người ấy ra, còn có những văn hoá khá độc đáo như tắm sông băng, trượt băng nghệ thuật, thu hoạch băng vĩnh cửu trên núi tuyết, lửa trại lễ hội và vân vân. Y rất thích những gì đặc sắc như vậy, song thời gian không cho phép y được thoải mái khám phá vùng đất ấy.

Thôi thì, dù gì đời sống tinh thần ở Snezhnaya cũng có nhiều phần là cô độc xa cách, nếu chỉ tham quan du lịch thì ắt sẽ không phải trải qua sự thiếu thân thiện và thiếu chào đón ấy. Ngoài ra nói tới mặt chính trị, Snezhnaya chưa bao giờ ngừng có những cuộc bạo loạn nổi dậy một cách đột ngột ở đây ở đó, song nếu không tính tới chuyện biểu tình chống đối, thì cũng là việc chính quyền đi theo đường lối chủ nghĩa toàn trị, áp đặt lối sống nghiêm ngặt cho mọi công dân. Có lẽ, điều bất công nhất, chính là quyền con người, quyền tự do và sự dân chủ của toàn quốc không được tôn trọng, và trái ngược lại, chính quyền sử dụng những khuôn khổ khác để đè nén chúng.

Nghĩ đến đây, lại có hình bóng Ajax lướt qua. Nghĩ đến Snezhnaya là nghĩ đến cậu thiếu niên này, y bắt đầu nhận ra điều đó ở bản thân mình.

Rồi y lại lăn tăn, chẳng biết cậu có ổn không? Có phải cậu vẫn đang cố gắng hết sức để sống sót không? Liệu cậu có nỗ lực nắm lấy hy vọng của mình để thoát khỏi những khó khăn trong cuộc sống tại trại trẻ mồ côi không?

Y nghĩ hơi nhiều nên đầu có chút choáng váng, liền thở dài, đưa tay xoa bóp mắt, trán và thái dương để cơ thể tự điều tiết. Sau khi tự mát xa, y ngẩng đầu nhìn trần nhà, tay lơ đãng gãi nhẹ lên phần da lành lặn trên vai.

Cứ thế, y lại bị thả vào trong những đoạn hồi ức.

Vẫn nhớ như in cái ngày y mới tỉnh dậy bên cạnh cậu, ấy là một đứa trẻ ngây thơ trong sáng, một đứa trẻ đầy quan tâm mà lại rất dè dặt. Y đã tìm thấy những ký ức lỡ đánh mất trong vòng tay cậu bên lò sưởi, rồi khi quá day dứt, quá sốc vì hàng tá những đau thương ập tới, cậu đã xoa dịu chúng đi bằng cách ôm y vào lòng.

Những khoảnh khắc cậu vui vẻ và tự do thoải mái như vậy, khiến y cũng không khỏi lây theo một chút sự vô lo vô nghĩ ấy.

Rồi sau này là sự quyết tâm và kiên định, hiển hiện trong đôi mắt sáng như gợn nước lấp lánh ánh nắng mặt trời khi cậu hỏi y xem có muốn đi cùng cậu bỏ trốn khỏi nhà không. Nghĩ rằng cậu không dám đi xa và định sẽ quay lại vào sớm mai, y đã ngồi bên cửa chờ đợi cậu. Mỗi ngày đều chờ đợi, cho tới khi ba ngày sau cậu quay lại, mới nhận ra sự quyết tâm hồn nhiên đó, đã trở thành một sự kiên cường đầy mạnh mẽ. Cậu đã trở nên dũng cảm hơn, ưa thích trải nghiệm và thử thách bản thân hơn, song cũng đã không còn ngây thơ nữa.

Đôi mắt màu nước trong lấp lánh ấy giờ biến thành một màu biển sâu, một tông xanh đậm đặc, lạnh giá, mà cũng rất mãnh liệt.

Thâm tâm y lẳng lặng trào lên một khát khao muốn được nhìn thấy lại đôi mắt ấy, ở một bối cảnh biển trời bừng sáng, ở một bầu không khí nhộn nhịp vui tươi hơn. Vậy khi nào cậu mới tới?

Y ngẩn ngơ một hồi, tay vô thức gãi lên vết tróc nên lại bỗng đau nhói và giật mình, tâm hồn quay trở về đời thực. Y tự trách mình vì hơi lơ đãng, lại còn nghĩ chuyện xa vời, sau đó hất nước lên vai và ngâm tóc xuống, để cho bản thân ướt và sạch sẽ nhất có thể.

Sau đó, y rời bồn tắm, cẩn thận lau khô cơ thể rồi băng lại những vết thương bụng và vai bằng gạc, rồi mặc một chiếc quần mới.

Y không có ý định sẽ đi tìm hiểu về tàn dư ngay bây giờ, nên y sẽ tạm thời ở lại đây và hồi phục lại sức khoẻ cũng như pháp lực, để chuẩn bị sẵn tinh thần cho mọi điều sẽ xảy đến trước mắt.

Việc hồi phục luôn quan trọng cho bản thể của một vị thần, bởi chỉ cần một vết thương tồn tại quá lâu thôi, sự mài mòn sẽ tìm đến. Về mặt bản chất, mài mòn là một hiện tượng rất kì quái. Nó có thể ăn mòn tâm trí, mà cũng có thể ăn mòn cơ thể vật lý. Nhưng cơ thể vật lý ở đây, nghĩa là một thứ gì đó trong sạch nhất, tinh khiết nhất và cũng là linh thiêng nhất của thần. Những vết thương mang theo oán khí có quyền lực ngang ngửa với một vị thần như của Linh Đông lúc trước hay Vepar chắc chắn sẽ gây thương tích lên bản thể thật, và từ đó oán khí nảy nở sinh sôi. Càng nỗ lực đào thải, bản thể linh thiêng nhất càng mất đi nhiều thể tích, dẫn tới những ảnh hưởng đến trí nhớ, đến nhân cách và tư tưởng của một vị thần. Đây là cách khó nhất để sự mài mòn ảnh hưởng tới một vị thần, song cũng không thể tránh khỏi sự thật này. Có quá ít người biết tới, tuy nhiên cũng không phải là không có ai từng trải qua. Chỉ là họ không hề nhận ra mà thôi.

Dẫu sao, họ cũng coi sự mài mòn ấy là "định sẵn bởi tự nhiên". Nó có thể đến một cách vô tình, hoặc có thể bám riết lấy y như một con đỉa khi trải qua rất nhiều đau đớn.

Zhongli ngồi lên giường, chật vật khoanh chân rồi chắp tay vào tư thế thiền, nhắm mắt lại. Cảm nhận được bầu không khí xung quanh cô đọng lại thành các hạt năng lượng, y bắt đầu tĩnh tâm, dùng phép trị thương và đưa cơ thể vào trạng thái thực vật, giữ nguyên như vậy trong vòng ba ngày trời. Để tránh khỏi việc bản thể linh thiêng bị tổn thương, hồi phục bằng thiền chính là cách hiệu quả nhất để đẩy nhanh quá trình trị liệu.

Cứ như vậy, y không ăn uống, không cử động và không ý thức được thế giới thực trong vòng ba đêm trăng sáng rực rỡ.

—---------------

Ba ngày đêm trôi qua, giờ đã là sáng sớm ngày tiếp theo, y đã có thể vận động tự do hơn, song vẫn cần chú ý tới vết thương xuyên bụng. Cũng đành vậy, y chẳng thể bỏ thêm thời gian lấy lại hoàn toàn sức mạnh, chỉ có thể hồi phục đủ để có sức đi đường dài.

Ban đầu y tới nhà trọ Vọng Thư để tìm xem người ấy có ở nơi này không, song khi xuất hiện tại đó và gọi anh ta khắp nơi, y đã không nghe thấy ai trả lời.

Điều này dẫn tới việc y phải tìm ở các khu lân cận, hoặc thậm chí là phải phát hiện ra tàn dư trước khi tìm được anh ta, vốn dĩ đã là chuyện rất khó khăn.

Y khoanh tay nghĩ ngợi, rồi dùng thử góc nhìn nguyên tố và mong rằng anh ta sẽ không dùng thuật dịch chuyển mà đi, ai ngờ y lại thấy các dòng nguyên tố Phong mờ nhạt dẫn ra dòng sông lớn, nên cũng tự cảm thấy thật may mắn. Điều đó cũng chứng tỏ rằng ắt phải có sự hiện diện của oán khí và tàn dư ở dòng sông này thì anh ta mới nhảy xuống đó chứ không dùng phép để dịch chuyển tới địa điểm ấy.

Zhongli phất áo, đạp chân lên lan can rồi lơ lửng trên trời, lướt người theo dòng năng lượng, và y được dẫn tới bờ sông vắng ngắt.

Gió lồng lộn dữ dằn như những con thú đang cắn xé nhau, ngay khi y đáp xuống nền cát vàng, đã ngửi thấy mùi máu xen lẫn cái hăng hắc của các chất vụn tàn dư, liền đi lần theo dòng năng lượng, cuối cùng nghe thấy tiếng đao kiếm cùng các âm thanh gào thét lẫn lộn ở phía sau một vách đá to.

Y khẽ bước, nhẹ chân đi qua vách đá, và thấy một vệt đen trắng thoáng qua tầm nhìn. Sắc xanh đen lả lướt, nối thành cái đuôi sao chổi của ngọn giáo đâm xuyên qua cơ thể con quái vật bị oán khí bám lên mình, khiến nó bị hất tung, bay về phía sau và lăn dài trên đất. Khi đã nằm bất động trên cát, nó dần vỡ thành nhiều mảnh đa giác nhỏ, bay lờ đờ lên trên không và biến mất giữa bầu trời mây âm u.

Song người mang giáo ấy mải tấn công đợt quái vật phía trước mắt, mà không kịp để ý tới một con quái vật nằm dưới đất chưa kịp chết gượng dậy. Nó như bị ám, cả cơ thể co giật liên hồi rồi ộc ra một đám khói và nằm vật xuống, tan biến đi. Đám khói phát hiện ra mục tiêu, liền lao vút tới chiến binh kia.

Y thấy anh ta không nhận ra đám khói, liền ra tay, phóng tới một đòn năng lượng để đánh tan khói đen. Sắc hoàng kim lấp lánh ấy khiến người kia ngỡ ngàng xoay đầu lại nhìn, bỗng bị một con quái vật nhỏ người dùng chùy đánh cho lảo đảo lùi lại. Chiến binh này không tốn nhiều thời gian nữa, liền nhảy lên và giậm giáo xuống, lan những dòng nguyên tố khác tạo thành những mũi giáo xuyên từ dưới đất lên, cùng một lúc tiêu diệt được hết bọn quái vật đang ùn ùn chạy tới.

Sau khi gió lặng thinh, khung cảnh biển trời đã yên bình trở lại, y nhìn anh ta chằm chằm, chưa nói, chưa làm gì.

Người ấy buông mặt nạ quỷ xuống, thảng thốt khi nhận thấy y ở góc đá đang khoanh tay nhìn mình. Ban đầu anh ta ngờ ngợ, chưa nhận ra y hoàn toàn, song khi quan sát kĩ, gương mặt anh ta biến đổi từ khó hiểu thành một chút vui mừng, rồi quay lại sự nghiêm túc và khiêm tốn.

Trong tưởng tượng của y, anh ta trong ký ức trông chỉ khác đôi chút so với con người đang đứng trước mặt y. Anh ta đã trông trầm lặng hơn nhiều, dường như có thể hoá thành không khí nếu như không để ý tới. Giờ đây anh ta đã nhận ra y, nên dáng vẻ càng chẳng khác gì một tín đồ thầm lặng đơn thương độc mã.

Tóc xanh phất phơ theo gió, anh ta quệt lọn tóc dính trên mặt mình qua một bên rồi vội vã quỳ xuống trước y, thành kính chào:

"Đế quân."

Y hơi run người, song lại đè nén nó, phất tay cười nhẹ và bảo anh ta:

"Miễn lễ, ngươi không cần trịnh trọng như vậy đâu Kim Bằng."

Người chiến binh tên Kim Bằng ấy cúi đầu, rồi mới chống giáo đứng dậy, lại tay chắp ngực cúi thấp người:

"Cảm ơn đế quân vì mới nãy đã giúp ta. Xin ngài hãy gọi ta bằng cái tên Xiao."

Y gật đầu và bước tới gần, nhẹ giọng đáp: "Không có gì, ngươi chỉ nên chú ý hơn thôi, và xin lỗi, ta sẽ gọi ngươi bằng Xiao."

Xiao thả lỏng hai bên vai nhỏ nhắn, rồi dè dặt ngẩng lên nhìn y.

"Đế quân, hiện tượng tàn dư xuất hiện ngày càng nhiều ở các khu vực lân cận với sông hồ biển, vì thế ta sẽ cần phải tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ. Mong ngài thứ lỗi."

Nói dứt lời, hắn định xoay người chạy đi, song y đã với tay gọi lại.

"Ta biết ngươi đang vội, nhưng ta có một câu hỏi nhanh muốn có câu trả lời từ ngươi, vậy nên ngươi có phiền không Xiao?"

Dạ Xoa này dừng bước, xoay người lại, nhìn y có vẻ tò mò. Anh ta chống giáo xuống đất và cúi người:

"Mọi việc ta đều làm vì Đế quân."

Y nghe anh ta nói lại thấy ái ngại, cười khổ và nói:

"Được rồi, ta cảm ơn ngươi vì đã luôn giúp đỡ ta. Câu hỏi của ta là, theo kinh nghiệm của ngươi, thì làm cách nào để phân biệt các loại tàn dư?"

Xiao nghe xong thì biểu cảm như thể đây là một cuộc thẩm vấn đầy khó khăn, anh ta ậm ừ suy nghĩ kĩ một hồi lâu rồi mới lên tiếng một cách rành mạch:

"Thưa đế quân, Dạ Xoa chúng tôi không thường xuyên để tâm tới các loại tàn dư khác nhau, song cũng có thể trả lời câu hỏi này cho ngài."

"Vậy ngươi cứ việc nói."

"Thưa đế quân, có ba mục để phân biệt tàn dư, đầu tiên là nồng độ thù hận, có lẽ ngài cũng đã biết. Còn mục thứ hai là về hình dạng, có thể dưới dạng khói, dạng năng lượng, dạng chất lỏng. Cuối cùng là mục khó nhận ra hơn, đó là theo nguyên tố của vị thần ấy."

Y khá ngạc nhiên với mục cuối cùng, nên tiếp tục thúc đẩy câu trả lời: "Ồ? Vậy ngươi đã nhận ra như nào?"

Xiao giải thích: "Nếu là nguyên tố thủy, máu của sinh vật bị ám sẽ loãng hơn và có màu đen. Hoả thì nhiệt độ trong cơ thể quái vật sẽ cao, và thường phát nổ sau khi bị tiêu diệt. Lôi thì sẽ có điện tích mang màu đen khắp người, Thảo là các chấm đen nổi lên da. Băng là nhiệt độ thấp và cơ thể cứng hơn, Nham sẽ có cơ thể cứng giống Băng, nhưng không có nhiệt độ thấp và máu sẽ ở dạng bị đông cứng. Còn cuối cùng là Phong... nguyên tố này ta chưa gặp bao giờ, hoặc chưa để ý đến bao giờ."

Y gật gù, lại nảy ra thêm một câu hỏi:

"Vậy đám quái vật ban nãy, là nguyên tố nào?"

Xiao không ngần ngại trả lời y: "Thưa ngài, chúng là tàn dư Thủy."

Y gật nhẹ, tuy rất muốn vỗ vai cổ vũ anh ta để gia tăng tinh thần và giảm bớt căng thẳng buồn phiền, song lại giữ tay về chỗ. Tất nhiên vì y và anh ta quen nhau từ thời xa xưa, lại thêm quy chuẩn xã hội thời đó kiêng kị các hành động thân mật hoặc động chạm cơ thể như vỗ vai, quàng vai bá cổ và nắm tay, vì thế y ngại anh ta không quen được với những cử chỉ ấy.

"Cảm ơn ngươi Xiao. Trước khi đi, hãy nhận lấy thứ này."

Y thò tay vào trong túi quần và lục tìm một thứ gì đó. Xiao nhìn theo tay y, rồi mở to mắt khi thấy y chìa ra một gói thuốc nhỏ, được bọc kĩ càng và hầu như chưa bị động tới.

"Đây là thuốc giảm đau. Ta mong ngươi sẽ không cố quá sức, và tránh để bị thương quá nhiều."

Anh ta đăm đăm nhìn y, rồi nhìn xuống gói thuốc, rồi lại nhìn y, lần này đôi mắt vừa như gượng gạo, vừa như tỏa sáng. Xiao không biết phải thốt lên câu gì cho hợp hoàn cảnh, tay chậm chạp đưa lên cầm lấy, đăm chiêu một hồi rồi ngập ngừng, vừa như run rẩy, hỏi y bằng tông giọng khẽ và yếu:

"Xin mạo phạm hỏi đế quân, liệu ngài đã biết chuyện về Linh Đông hay chưa...?"

Y nghe anh ta nhắc tới hắn, không khỏi xót tim đau lòng. Trả lại cho anh ta một cái gật đầu, y dõng dạc nói, đè nén sự xót xa bên trong: "Ta biết. Biết rất rõ."

Xiao dường như đang căng thẳng, tay bóp bóp gói thuốc, vẫn khẽ giọng nói như thể sợ y sẽ quát mắng đánh đòn:

"... Hắn lại lâm vào cảnh trở nên điên loạn cuồng bạo như những Dạ Xoa trước, đã lây oán khi ra rất nhiều người vô tội trên đường hắn di chuyển..."

Còn y ở phía bên này lại ngỡ ngàng, không ngờ rằng trước khi tới gặp y, sức mạnh của Linh Đông đã đủ để lây lan ám ảnh sang những người dân khác. Y lại không hề nhớ ra điều này, vì bản thân cũng đã quá chủ quan.

"... Ta quả là chưa biết tới chuyện đó. Song hắn chết như nào, thì đó là lý do ta đến để hỏi ngươi."

Tuy không nói gì, nhưng trông Xiao có vẻ rất bất ngờ và tò mò, trừng mắt nhìn y như muốn soi mói ra những thông tin mà anh ta muốn nắm lấy được, nên y đành nói:

"Hắn... bị tàn dư và linh hồn còn sót lại của hải thần Vepar điều khiển tấn công ta."

Xiao thẫn thờ, ban đầu là không tin nổi, sau đó anh ta nhăn mặt lại, biểu cảm đầy giận dữ mà cũng sửng sốt khó tin. Y tiếp tục tóm tắt lại toàn bộ câu chuyện:

"... Ta đã kết liễu hắn, bởi hắn đã mất mọi ý thức, chỉ có thể làm theo lời Vepar mà thôi."

Xiao ngẩn ra một lát, rồi hơi cúi đầu. Anh ta đang suy nghĩ, gương mặt lạnh lùng lại hơi phớt chút rầu rĩ buồn bã, hai vai buông thõng xuống. Y hiểu được cảm giác khi anh em đồng chí tách nhau ra để đi làm nhiệm vụ, rồi từng người, từng người một gặp phải rất nhiều tai nạn và trở nên đau đớn, điên dại, thậm chí phản ngược lại nhau, cuối cùng tất cả đều mất trước khi mình có thể tới cứu họ. Mọi sự day dứt tiếc nuối nhất của con người, đều là nhìn những mảnh đời, những sinh mạng gần gũi với mình bị thời gian và số phận cuốn trôi đi như bão lũ tàn ác mà cuối cùng mình chẳng thể nắm tay họ và kéo trở về. Cái chết thật trêu ngươi, nó nhằm những lúc vui mừng nhất của con người để thổi tắt đi như cây nến vậy.

Y càng nhìn vẻ tiều tụy của Xiao khi nghe tin, càng thấy tức giận.

Với những cảm xúc căm phẫn ấy, y bảo với Xiao: "Ta muốn truy lùng Vepar."

Y nghiến răng, song lại muốn đè nén cái tiếng ken két ấy xuống. Dường như y muốn giấu diếm cái tội lỗi, cái sự tức giận, cái sự cay đắng và thù hận của mình đi, trong khi tình huống này, tức giận và oán hận là những cảm xúc bình thường. Nhưng y không muốn lộ nó ra, cũng không muốn để Xiao nhận thấy.

Anh ta ngẩng lên nhìn y, để đáp lại câu nói vừa rồi bằng ánh mắt. Khi Xiao đã lấy lại được tinh thần, anh ta đứng thẳng người, nghiêm túc báo cáo với y:

"Thưa đế quân, những con quái vật vừa rồi, là tàn dư dạng khói, mang nguyên tố Thủy. Ta mong điều đó sẽ giúp được ngài."

"Nồng độ như nào?" Y hỏi cho chắc chắn.

Xiao định ngoảnh lại nhìn mấy xác chết nằm la liệt dưới chân, song nhận ra đã chẳng còn cái gì ở khoảng trống đó. Vì vậy, anh ta đành tự nhớ lại, rồi đáp lại y: "Khoảng đâu đó sáu mươi tới bảy mươi phần trăm."

"Nghe có vẻ đã giống gã ta rồi." Y nói, rồi tay chống cằm, ngẫm nghĩ một hồi dài về bước đi tiếp theo của mình.

Xiao nhìn y, đôi mắt vẫn đong đầy với mọi sự tôn trọng, kính nể và tin tưởng vô biên. Anh ta cúi đầu: "Thưa đế quân, ta nguyện giúp ngài."

Càng muốn giúp đỡ, y càng cảm thấy trách nhiệm của nhiệm vụ này quá nặng so với đôi vai nhỏ bé kia của Xiao. Tính ra thì độ nguy hiểm của việc truy lùng Vepar này rất cao, mà y là người duy nhất đã tiếp cận và đã phân tích được sức mạnh của gã. Nếu như Xiao không cẩn thận, y lại càng dễ mất anh ta.

"Không được. Gã... đang khôi phục lại sức mạnh của mình, nhưng tốc độ rất nhanh, mà lại rất xảo quyệt. Ngươi nên cẩn thận trong bất kỳ hoàn cảnh nào, cố gắng đừng để bị xâm thực linh hồn. Ta không muốn ai bị rơi vào hoàn cảnh như Linh Đông nữa."

Ánh mắt anh ta vẫn cương quyết dính chặt trên người y. Xiao nhất quyết nói:

"Đế quân, vậy ta sẽ giúp ngài lần ra tung tích của gã."

Càng cố gắng nói về sự nguy hiểm trước mắt, anh ta càng kiên cường một lòng muốn tham gia. Xiao ít nói, nhưng tấm lòng và tình nghĩa không bao giờ phai nhạt, kể cả tấm lòng hy sinh cũng dành hết cho người anh ta tin tưởng. Dạ Xoa nào cũng chia sẻ một tính cách vững chắc như đá này. Y không ép uổng nữa, đành gật đầu chấp nhận, song vẫn cần Xiao phải chú ý:

"... Ta cần ngươi đảm bảo rằng ngươi sẽ không bị biến thành mục tiêu của gã."

Xiao tay áp lên ngực trịnh trọng cúi người tuyên thệ:

"Nhân danh Hàng Ma Đại Thánh, ta xin hứa với ngài, sẽ hoàn thành nhiệm vụ với ít lỗi lầm nhất có thể. Xin Đế quân hãy an tâm."

Y không thể vơi bớt đi âu lo, nhưng cũng đành phó thác cho Xiao một phần nhiệm vụ: "Được, cảm ơn ngươi, Xiao."

Anh ta biết y đã đồng ý, liền xin phép: "Đế quân xin hãy tin tưởng ở ta. Ta sẽ tiếp tục thi hành nhiệm vụ, xin cáo lui."

Y gật đầu, và Xiao lùi đi, xoay người biến mất trong không khí. Gió lại thoảng qua, y lại thoáng run người.

Cứ nghĩ tới cái chết của Linh Đông, y lại sợ phải nhìn thấy Xiao hay bất cứ vị Dạ Xoa nào bị thương hay bị nhiễm oán khí. Y cứ cảm thấy tội lỗi, cảm thấy gánh nặng tinh thần đè lên ngực, cảm thấy sự ăn mòn gặm nhấm da thịt, và những tiếng gọi "Đế quân", "Đế quân" hút lấy từng ngụm không khí trong mũi.

Vì sao chứ? Y đã giết quá nhiều người, những người yếu thế, đau khổ và thảm hại hơn cả Linh Đông. Họ bị tra tấn, họ bị đâm chém thành một bãi bầy nhầy toàn máu thịt lẫn lộn, họ quẫy trong vô vọng, họ đuối sức khi cố thoát khỏi biển khổ.

Tất cả những cảm xúc thương hại, thương cảm, sự chấp nhận và buông bỏ y đã trải qua, nhưng vì sao y vẫn sợ hãi trước cái chết của Linh Đông?

Phải chăng là cảm giác của tội lỗi, hay là gánh nặng của lòng tin?

Y nghĩ tới đó, lại lạnh cóng người. Điều đó, quả thật đã khiến y đau đớn không nguôi.

Nhân những lúc còn yên lành, y cần phải lập pháp giới bảo vệ Liyue, để thời khắc quan trọng nhất trong năm - Điển Lễ Thỉnh Tiên sẽ không xảy ra những cuộc tấn công nhằm vào y hay nhân dân gây rúng động trời đất, mất an toàn cho những người dân và khách thăm tại đây. Đó là trách nhiệm vô hạn mà y luôn, và sẽ luôn phải nắm chắc trong tay.

--------------------

:)))) Xin tặng mọi người một bức Zhongli đi tắm-

Với bạn nữ nào simp Zhongli, coi như đây là quà mình tặng các bạn ngày 20/10 nhé.

Còn các bạn nữ khác, cũng cứ coi như đây là quà mình dành cho mọi người nha ^^

Lore của cụ khá là hiếm có, tuy không thật sự gọi là "hiếm" nhưng để xâu chuỗi lại những gì đang có trong game thì vẫn còn nhiều khiếm khuyết. Tui đã nghĩ khá nhiều vì những hint nho nhỏ mà dev tung ra trong cốt truyện và đủ kiểu đều khá mơ hồ (Ví dụ như sự mài mòn là một trong những lý do Zhongli quyết định rời ngôi, nhưng mài mòn như thế nào? Ổng đã quên mất ai, đã thay đổi như nào và vân vân...) nên thời điểm này tui chưa chắc những gì ở đây đã chính xác hoàn toàn. Chủ yếu tất cả chỉ là giả thuyết về cụ của tui mà thôi :))

Anyway, chúc mừng ngày phụ nữ VN 20/10 nhé, mong các bạn nữ sẽ luôn xinh đẹp yêu đời nhé ^^

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro