Hồi 3: Dấu Vết Trong Gương

---

Cô mở mắt ra trong sự choáng váng. Không còn là ánh sáng xanh của màn hình máy tính, mà là ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn dầu cũ kỹ. Mùi gỗ trầm hương, âm thanh rì rào của gió thổi qua khung cửa sổ tre, tất cả gợi nhớ về một thời gian xa xưa mà cô chỉ đọc qua sách, chứ chưa từng trải nghiệm.

Ban đầu, cô chỉ cảm thấy một sự bối rối vô cùng. Trong giây lát, mọi giác quan như đảo lộn. Những hình ảnh mờ nhạt - khuôn mặt người phụ nữ mà cô từng nghe bà đồng dặn dò khi còn nhỏ, giọng nói trầm ấm của bà, cả cảm giác ấm áp và an ủi của những ngày bên bà nội sau tai nạn - ùa về nhưng lại xen lẫn với cảm giác lạ lẫm của những chiếc áo yếm và từng đường kim mũi chỉ không quen thuộc.

Cô đứng dậy, chập chững bước đến chiếc gương đồng cũ treo bên tường. Bên trong gương, hình ảnh phản chiếu mang nét kiêu kỳ nhưng cũng đầy nỗi buồn, một cái nhìn lẫn lộn giữa quyến rũ và ám ảnh. Ban đầu, cô không nhận ra điều gì đó bất thường - chỉ biết rằng khuôn mặt ấy không hoàn toàn giống với gương mặt hiện đại của An Nhiên. Có điều gì đó trong ánh mắt ấy, như chứa đựng một ký ức mà cô không thể đặt tên.

Trong tâm trí, cô cảm thấy một mâu thuẫn khắc nghiệt:

Phía bên trong cô, có tiếng gọi của quá khứ, của những lần bà đồng nói rằng "Con có nợ từ kiếp trước...".

Nhưng cũng có tiếng gọi của hiện tại - của một cô gái hiện đại từng sống với niềm tin vào tự do và logic.

Những ký ức dần len lỏi qua từng khoảnh khắc. Khi chạm vào tay mình, cô cảm nhận được những dấu hiệu nhẹ nhàng: một vết mờ như một dấu hiệu thêu tinh xảo trên cổ tay, một dấu hiệu không phải do vết sẹo của tai nạn. Những dấu hiệu này làm cô rùng mình, như thể chúng mang theo thông điệp từ một quá khứ mà cô chưa từng trải qua rõ ràng.

Lúc ấy, cô nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng ngoài hành lang. Tiếng nói của một người phụ nữ, ấm áp nhưng cũng đầy u ám, vang lên: "Con đã dậy rồi sao?"
Cô quay lại, không biết phản ứng ra sao. Trong khoảnh khắc, cô không nhận ra người nói đó là mẹ của Cám - người mà trong truyện cổ, hình ảnh bà thường được miêu tả với sắc thái lạnh lẽo, nhưng giờ đây giọng nói ấy lại mang một chút ân cần, như thể bà lo lắng cho một điều gì đó rất riêng.

Cô lặng người, lòng đượm nỗi băn khoăn: "Tại sao mọi thứ cảm giác như mờ nhạt và đồng thời tràn đầy ký ức? Tại sao tôi có cảm giác như vừa nghe lời dạy của bà đồng xưa, vừa cảm nhận được nỗi nhớ mênh mông của những ngày bên bà nội?"
Trong tâm trí, cô không còn phân biệt rạch ròi giữa hiện tại và quá khứ. Dần dần, những mảnh ký ức lẫn lộn với cảm xúc hiện tại bắt đầu len lỏi, gợi ý một sự thật thầm kín: Có thể, cô không chỉ đơn thuần bị cuốn vào một thế giới khác - mà chính mình đã bị "hòa nhập" vào một nhân vật của câu chuyện, một nhân vật mà bà đồng từng nhắc đến một cách mơ hồ, đầy ẩn ý.

Cô cố gắng tập trung vào từng cảm giác:

Những vệt ánh sáng yếu ớt phản chiếu trên chiếc gương cũ,

Cảm giác lạnh run qua từng đường kim mũi chỉ trên áo yếm truyền thống,

Và cả tiếng thì thầm nhẹ nhàng, như một lời nhắc nhở từ quá khứ: "Hãy nhớ..."

Những câu nói ấy không đủ rõ ràng để cho cô biết ngay rằng mình đang sống trong thân xác của Cám. Thay vào đó, chúng là những mảnh ghép rời rạc, đủ để khiến cô băn khoăn, hoang mang và đặt ra câu hỏi lớn: "Liệu đây có phải là món nợ của kiếp trước mà tôi đã nghe bà đồng nói, hay là một cơ hội để sửa chữa số phận của chính mình?"

Cô bước ra khỏi phòng, mang theo tâm trạng băn khoăn và một chút sợ hãi. Trên hành lang dài, ánh sáng mờ ảo và âm thanh của những bước chân vang vọng như báo hiệu rằng mọi thứ sẽ không bao giờ trở lại như xưa. Cô biết, để tìm ra câu trả lời, cô phải đối mặt với quá khứ, khám phá từng mảnh ký ức và hiểu rõ bản chất của chính mình.

Trong khoảnh khắc ấy, giữa không gian rời rạc của ký ức và hiện thực, cô tự hứa: "Tôi sẽ tìm ra sự thật - không chỉ về con người tôi đã từng là, mà còn về con người tôi sẽ trở thành."
Và với lời thề ấy, hành trình tìm lại chính mình, qua từng mảnh ký ức của Cám, bắt đầu một cách chậm rãi nhưng không thể dừng lại.

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro