Chap 31
Huy Bình vừa xử lý vết thương cho Nam Em vừa hỏi
"Nam Em,Khánh Vân thực sự yêu Kim Duyên nhiều đến vậy sao?Hay là em chỉ nói vậy để chọc tức Thùy Chi thôi?"
Nam Em thành thật gật đầu
"Là như vậy thật đó!"
Huy Bình nhìn Nam Em lắc đầu,tiếp tục xử lý vết thương cho cô...
Kể từ ngày hôm ấy,Khánh Vân không còn thấy Kim Duyên đến tìm mình nữa.Hôm đó Đăng Khôi cũng chưa làm gì quá đáng với cô...Cũng may mà có cô ở đó nên anh đỡ hơn khi bị cơn đau đầu hành hạ.
Đã mấy ngày rồi,Khánh Vân thật sự rất bức rứt trong người,còn rất túc giận nữa!
Kim Duyên dám bỏ trốn không thấy tăm hơi đâu...Nếu mà để anh bắt được thì cô chết chắc!
Anh cứ mải ngắm sợi dây chuyền mà Kim Duyên đã đưa cho mình,càng nhìn anh lại càng có cảm giác quen thuộc nhưng cứ mỗi lần nhớ lại thì đầu anh lại đau như muốn nổ tung.
"Cốc...cốc...cốc"
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên,Khánh Vân chẳng buồn ngẩn đầu lên,cứ thế vào nói...
"Vào đi!"
Người vừa bước vào chưa vội gọi cậu mà đến rất gần mới cất tiếng
"Vân,anh đang xem gì mà chăm chí thế?"
Giọng nói này vô cùng quen thuộc khiến Khánh Vân phải ngẩn đầu lên nhìn.Cặp mày của cô nhíu chặt lại,vừa bất ngờ,kinh ngạc vừa khó tin.
"Nguyễn Thùy Chi?"
Thùy Chi mỉm cười rất tươi,cô ta bước đến gần bàn làm việc của Khánh Vân hơn và vui mừng nói
"Vân,anh có nhớ em không?Còn em thì thật sự rất nhớ anh đó"
Khánh Vân nhìn cô ta bằng ánh mắt chán ghét,anh cười nhạt
"Nguyễn Thùy Chi,đối với tôi cô không đáng giá 1 xu"
Nụ cười trên môi Thùy Chi chợt đông cứng lại nhưng cô ta rất nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ thản nhiên như lúc nãy.
"Vân,em biết anh rất hận em.Thời gian qua em cũng đã phải sống trong khổ sở,dày vò.Lúc em đau khổ nhất,em không ngừng nhớ đến anh.Vân,anh hãy tha thứ cho em được không?"
Khánh Vân nhìn trên bàn,cậu liền đóng chiếc hộp lại và cất vào ngăn kéo nhưng Thùy Chi đã rất nhanh mắt và nhìn thấy sợi dây chuyền trong đó,cô ta không khỏi nghĩ đến những lời mà Nam Em nói nên liền hỏi
"Vân,anh yêu cô ta nhiều đến vậy sao?"
Khánh Vân bóp bóp tâm mi rồi ngước lên nhìn cô ta,nhếch mép cười khinh bỉ
"Phải!Tôi đã từng rất yêu cô nhưng đó chỉ là trước đây,bây giờ người tôi yêu là cô ấy"
Thùy Chi dường như chết lặng,cô ta không thể tin nổi
"Vân,anh gạt em đúng không?Em biết anh vẫn còn yêu em mà"
Khánh Vân thật sự không muốn nhìn thấy cô ta thêm giây phút nào nữa,cậu đã chán ngán đến tận cổ rồi
Khánh Vân đứng lên và bước đến gần Thùy Chi,ghé sát môi vào tai cô ta nói nhỏ
"Cuộc tình với cô trôi quá đã khiến tôi mỏi mệt,khiến tôi quá đớn đau rồi vô cảm...Tôi từng nghĩ bản thân sẽ không còn có thể yêu thêm ai nữa nhưng cô ấy đã khiến cho tôi tìm lại được cảm yêu 1 lần nữa..."
Thùy Chi nắm chặt 2 tay thành nắm đấm,cô ta tức đến nghiến răng
"Vân,anh không thể đối xử với em như vậy được!"
Khánh Vân lùi lại và nhếch môi cười,cậu nhấc máy nội bộ lên
"Đưa cô ta ra ngoài cho tôi!"
Thùy Chi hoảng hốt quay lại nhìn anh,nhưng cô ta chưa kịp nói gì thì cảnh vệ đã xông vào
"Nguyễn tổng!"
Khánh Vân hất cằm về phía Thùy Chi,đám cảnh vệ lập tức vâng lệnh mà kéo cô ta ra ngoài.
Thùy Chi không ngừng giãy dụa và gào lên
"Vân,anh đừng đuổi em đi mà!Vân,anh cho em 1 cơ hội được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro