CHƯƠNG 2 - cậu nhìn tôi?

Chương 2

Tôi phát hiện ra một điều kì lạ.Vì tôi ngồi bàn trên cậu ta nên tôi không chắc chắn lắm nhưng Khải Dương... rất hay nhìn tôi.Không phải kiểu nhìn trộm vụng về như học sinh mới chớm rung động. Mà là kiểu nhìn lặng lẽ, sâu, như thể tôi là một cuốn sách đang mở – và cậu ấy thì đọc từng trang một, không sót dòng nào.tôi cũng chẳng rõ nữa.

Một lần, tôi giả vờ cúi xuống nhặt bút trong giờ học, liếc nhìn bàn sau. Cậu đang chống cằm, ánh mắt không rời gáy tôi.Tim tôi đánh một nhịp mạnh đến nghẹt.Tôi quay lại thật nhanh, đỏ tai."Cậu ấy đang nhìn mình thật." Ôi trời chắc tôi đang mộng du giữa ban ngày, thế quái nào cậu ta nhìn tôi được.Thật tình! Mà....nếu là giấc mơ thì chắc tôi ngủ li phì mấy ngày luôn ha....

Trưa hôm ấy, trời nắng nhẹ. Gió thì thoang thoảng lất phất qua từng rèm cửa , thật sự mà nói cái cảm giác dịu êm đó thì chắc không riêng mình tôi ai cũng thoải mái cả_cái ấm của buổi trưa đôi lúc còn thoang thoáng hơi mát của gió thổi....làm một giấc ngủ trưa thì cũng khá tuyệt. Tôi nằm gục trên bàn, chẳng buồn xuống căn tin. Trong lúc mơ màng ngủ, tôi nghe tiếng ai đó nhẹ nhàng đặt gì đó xuống cạnh tay.Là một hộp sữa và ổ bánh mì trứng.Tôi không mở mắt, nhưng giọng nói trầm quen thuộc của Khải Dương vẫn vang lên bên tai, như một bản nhạc êm dịu giữa những ồn ào của cuộc sống học đường:

"Ngủ cũng phải ăn chứ. Cậu gầy lắm."

Tim tôi như có ai đó siết nhẹ, một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lồng ngực. Tôi chờ cậu đi rồi mới dám mở mắt, lòng tràn đầy hồi hộp. Bàn tay khẽ chạm vào hộp sữa còn lạnh, như đang chạm vào điều gì đó rất dịu dàng. Dù chỉ là một món quà giản dị, nhưng trong mắt tôi, nó như một điều xa xỉ. Được người ta mua cho, rồi lại mang đến tận bàn học như một dịch vụ giao hàng nhanh chóng, cảm giác ấy thật khó tả. Nhưng cũng có chút ngại ngùng, khi nghĩ đến việc cậu đã phải để tâm đến tôi như vậy.

Chiều hôm đó, bầu trời u ám từ tiết ba, như thể đã báo trước một cơn mưa sắp đến. Khi tiếng trống tan học vang lên, tôi gom tập sách chậm hơn thường lệ. Không phải vì tôi không muốn về nhà, mà chỉ đơn giản là... tôi thấy hơi nặng đầu, và cũng chẳng muốn chen lấn với đám đông đang ùa ra cổng. Vừa bước ra khỏi hành lang, tôi nghe tiếng mưa bắt đầu rơi. Không lớn, nhưng đều và lạnh. Tôi có mang áo khoác, nhưng vẫn dừng lại dưới mái hiên gần bồn hoa, nép vào một góc tường nơi tôi thường trốn giờ thể dục ngày xưa. Không phải vì sợ mưa, mà vì... tôi sợ ướt giày. Giày tôi là loại vải mềm, mà hôm nay lại mang tất trắng. Khi đang nhìn những giọt nước tí tách rơi xuống bậc tam cấp, tôi bất giác thấy có ai đó đứng cạnh. Lặng lẽ. Không tiếng động. Không báo trước. Là Khải Dương.

Tôi quay đầu nhìn. Cậu ấy đứng đó, tay đút túi áo khoác đen, mắt nhìn xa xăm về phía cổng trường – nơi người ta vội vã che ô, vội vã chạy, vội vã tan biến vào chiều mưa. Cậu không mang ô. Cũng không có vẻ gì là định rời đi. Chỉ đứng đó – như thể đang đợi một cơn mưa khác trong lòng mình ngừng rơi. Tôi liếc nhìn cậu qua khóe mắt. Tóc cậu hơi ướt, vài sợi dính vào trán. Gương mặt cậu vẫn lạnh như thường ngày, nhưng không hiểu sao hôm nay... ánh sáng rơi xuống gò má lại khiến tôi thấy cậu dịu dàng đến lạ.

Một khoảng lặng trôi qua, chỉ có tiếng mưa rơi và tiếng thở của chúng tôi. Tôi không biết phải nói gì, chỉ đứng đó, cảm nhận sự hiện diện của cậu bên cạnh. Cảm giác như thời gian ngừng lại, như mọi thứ xung quanh đều mờ nhạt, chỉ còn lại tôi và Khải Dương trong không gian này.Cuối cùng, tôi quyết định phá vỡ sự im lặng. "Cậu không sợ ướt sao?" Giọng tôi nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại đầy hồi hộp. Khải Dương quay sang nhìn tôi, ánh mắt cậu sâu thẳm, như muốn tìm kiếm điều gì đó trong tôi. "Mưa không đáng sợ. Chỉ là nước thôi." Câu trả lời của cậu đơn giản, nhưng lại khiến tôi cảm thấy ấm áp.

"Cậu... có muốn vào trong không?" Tôi hỏi, lòng đầy hy vọng.

Cậu lắc đầu, nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi. "Không cần. Tôi thích đứng đây."

Tôi không biết phải nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh cậu, cảm nhận từng giọt mưa rơi. Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng, có những điều không cần phải nói ra, chỉ cần ở bên nhau là đủ. Mưa vẫn rơi, nhưng trong lòng tôi, một cảm giác ấm áp dần dần lan tỏa. Có lẽ, giữa những cơn mưa bất chợt, tôi đã tìm thấy một điều gì đó quý giá hơn cả.Tôi không nói gì. Cũng không dám bắt chuyện nữa.Thế rồi, giọng cậu vang lên – trầm, nhẹ và đầy bất ngờ:

"Có muốn đi về cùng tôi không?"

Tôi ngơ ngác, chớp mắt.Cậu không đợi tôi trả lời. Chỉ lấy từ cặp ra một cái ô nhỏ – loại gấp, màu đen, viền bạc – quen thuộc đến lạ, như thể đã từng chuẩn bị từ lâu chỉ để dùng cho tôi.Tôi gật đầu, ngập ngừng. Và khi ô bật ra, cậu không che cho cả hai người, mà nghiêng hẳn về phía tôi, gần như toàn thân cậu đứng ngoài rìa.– "Đội sát tôi chút." – Cậu nói, khẽ nhíu cậu.

Tôi nghe lời, đứng gần lại. Vai chạm vai.Lúc ấy... không hiểu sao tôi muốn trời mưa hoài.
Muốn con đường về nhà dài thêm vài con phố nữa.Muốn chạm vai cậu như thế – mỗi ngày.

Tối đó, tôi viết trong nhật ký:

"Cậu ấy nhìn tôi như thể... tôi là thứ gì đó đặc biệt.
Tôi không biết mình có gì ?.
Nhưng tôi thích cảm giác này.
Thích đến mức... sợ một ngày không còn nữa
."


Một tuần sau đó, trời hanh khô và nắng gắt.Tôi bị cảm. Sốt nhẹ từ sáng, nhưng vẫn cố đến lớp.Sắp thi học kỳ. Ai cũng tất bật ôn bài, thầy cô thì dồn kiến thức.Tôi không muốn nghỉ – sợ lỡ mất một phần nào đó trong đề.Cũng không muốn ai lo – tôi chẳng đáng để người khác phiền lòng.Tất nhiên đối với kì thì nào cũng vậy dù có dễ hay khó sẽ đều có một nỗi lo lắng bất an luôn dâng Nhưng tôi quên mất một điều.Với Khải Dương, chỉ cần tôi im lặng, là cậu ấy đã biết có chuyện rồi.

Tôi đang gục đầu xuống bàn, đôi mắt mờ mịt vì cơn sốt đang hành hạ cơ thể. Trong khoảnh khắc mệt mỏi, tôi định lén nhắm mắt lại vài phút để tìm chút bình yên thì bỗng cảm nhận được một bàn tay mát lạnh đặt lên trán mình. Cảm giác ấy thật dễ chịu, và tôi biết đó là Khải Dương. Cậu ngồi bên cạnh, vẻ mặt không thay đổi, nhưng ánh mắt thì lại tràn đầy sự nghiêm túc.

– "Sốt." – Cậu phán ngắn gọn, như thể đó là một sự thật hiển nhiên không cần bàn cãi.

Tôi gượng cười, cố gắng xua tan đi nỗi lo lắng trong lòng:

– "Không sao đâu. Gắng chút là hết. Thi tới rồi mà..."

Nhưng cậu không nói gì thêm. Chỉ đứng dậy, vòng ra phía tôi, nắm lấy cổ tay tôi, kéo nhẹ. Cảm giác ấy vừa mạnh mẽ vừa ấm áp, như thể cậu đang truyền cho tôi một chút sức mạnh.

"Không thi nổi nếu gục luôn đâu. Đi y tế với tôi."

Tôi bối rối, lúng túng, cảm thấy ánh mắt của cả lớp đang đổ dồn về phía mình:

"Ê... cả lớp nhìn... buông ra đi..."

Cậu siết tay mạnh hơn, không hề có ý định buông tha cho tôi.

"Tôi mặc kệ họ. Cậu bệnh, tôi lo. Vậy thôi."

Cả lớp bắt đầu xì xào, nhưng tôi chẳng còn sức để phản kháng. Tôi để cậu dắt đi, như một đứa trẻ ngoan ngoãn, và trong lòng, có một cảm giác nhói lên... nhưng không phải là nỗi đau, mà là niềm hạnh phúc khi lần đầu tiên có ai đó thực sự để tâm đến mình. Trên đường tới phòng y tế, tôi run bần bật, không biết là do cơn sốt hay vì bàn tay cậu siết chặt tay tôi như thể... sợ tôi sẽ biến mất.Cậu khẽ nói, giọng trầm ấm:

"Tôi không biết nói ngọt. Cũng không giỏi dỗ dành. Nhưng nếu cậu bệnh... tôi sẽ lo."

Tôi bật cười, nhưng giọng nói lại lạc đi, nghẹn ngào nơi cổ họng:

"Cậu tốt với tôi vậy... không sợ tôi hiểu lầm à?"

Cậu dừng bước, quay lại, ánh mắt thẳng thắn nhìn vào tôi – không trốn tránh, không mơ hồ. Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại.

"Còn nếu... tôi muốn cậu hiểu lầm thì sao?"

Tôi chết lặng, không biết tim mình đập nhanh vì cơn sốt hay vì câu nói ấy chính là thứ tôi đã chờ đợi từ rất lâu. Cảm giác như có một dòng điện chạy qua người, khiến tôi không thể thở nổi.

Tôi đã từng nghĩ rằng sẽ không ai thật sự để ý đến tôi, rằng mình chỉ là một người tạm bợ trong cuộc đời của những người khác. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt của Khải Dương lúc ấy – tĩnh lặng như mặt hồ mùa thu, tôi chợt nhận ra: cậu ấy đã thương tôi. Từ rất lâu rồi. Cảm giác ấy như một ánh sáng le lói trong đêm tối, xua tan đi những nỗi cô đơn và bất an mà tôi đã mang trong lòng.

Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng trong khoảnh khắc này, tôi chỉ muốn giữ chặt bàn tay của cậu, để không bao giờ phải rời xa.

------------------

Có những đêm gió thổi qua dãy hành lang, lá phượng rơi đầy chân. Khải ngồi bên tôi, không hỏi gì, chỉ im lặng đợi.
. Không ai ép nhưng cậu lật ra những mảng kí ức đã cũ, Giống như cậu ấy muốn cho tôi biết hêt vậy, Và chính tôi cũng bất ngờ , tôi vẫn nhớ như in câu chuyện về quá khứ từng bị xa lánh của cậu ấy

Tôi không có tuổi thơ bị bố mẹ đánh đập. Nhưng tôi có những năm tháng tuổi học trò dài như một đường hầm tối.
Hồi cấp hai, tôi từng là đứa học giỏi, lạnh lùng — và cái lạnh lùng ấy khiến tôi trở thành cái gai trong mắt những kẻ thích dẫm lên kẻ yếu hơn để chứng minh bản thân mạnh mẽ.

Tôi bị ghét vì luôn đứng nhất lớp. Tôi bị đồn thổi những thứ nhảm nhí: nào là "thằng đấy bợ đít thầy cô", nào là "làm bài cho người ta chép rồi mách".
Tôi im lặng, tôi không cãi, cũng chẳng biết than cùng ai. Càng lặng lẽ, tôi càng thấy mình biến thành một bức tường. Bạn bè sợ tôi, ghen tôi, và tôi cũng tự cô lập chính mình.
Có lần tôi đứng trong toilet trường, nghe người ta bôi nhọ mình mà tôi thấy buồn cười. Tôi rửa mặt, nhìn thẳng vào gương, tự hỏi: Mình đã làm gì sai?
Nhưng thời đi học mà, đúng sai chẳng quan trọng. Chỉ có mạnh yếu là tồn tại.
Những ngày đó, tôi thấy những lời xì xầm còn sắc hơn bất cứ cú đấm nào. Tôi cũng từng bị đẩy vào góc cầu thang, sách vở văng tung tóe, vết bầm kín trong tay áo dài cả tháng trời.
Có khi chỉ vì tôi trả lại cho người khác bài kiểm tra mà không cho chép. Có khi chỉ vì tôi lỡ vô tình nhận một lời khen của cô giáo.Những vết tím bầm thì biến mất, nhưng ánh mắt soi mói thì không."
Những lúc ấy có vẻ trái tim cậu ấy cũng cảm thấy nhói đau, nước mắt cậu rơi xuống như một cảm xúc dâng trào , tôi muốn ôm cậu....
Khi nghe Khải Dương kể, tôi không nói gì.tôi chỉ nhìn thấy Khải Dương — người luôn thản nhiên ngồi đọc sách cạnh mình, luôn dúi vào tay mình hộp sữa dâu, luôn im lặng chờ mình mở lòng — hoá ra cũng từng đứng cô độc giữa đám đông, học cách nuốt cả những lời muốn kêu cứu.

Con người cậu ấy, là từ những đêm dài đó mà ra. Dịu dàng, nhưng có gai. Im lặng, nhưng không buông xuôi. Tôi không biết làm gì ngoài việc ngồi cạnh, nghe hết. Dù có thể tôi chẳng xoa được vết thương nào, nhưng ít nhất tôi hiểu: cậu ấy cần một người tin cậu ấy không xấu, không đáng ghét, không đáng bị bỏ lại.
Thực ra, những điều cậu ấy luôn dành sự quan tâm đặc biệt cho tôi, chỉ là tôi đã suy nghĩ quá xa. Cậu ấy quan tâm đến tôi không chỉ vì lý do nào khác, mà đơn giản là mong muốn nhận lại sự quan tâm, khao khát được trải nghiệm cảm giác chia sẻ và tìm kiếm một người bạn thật lòng...

Hết chương 2 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro