CHƯƠNG 6 - KHÔNG MỘT AI BIẾT
Chương 6
Tôi chưa bao giờ nói điều đó với ai. Không phải vì tôi xấu hổ, hay vì tôi sợ hãi. Mà bởi vì tôi biết, có những điều chỉ nên giữ cho riêng mình – như một mảnh thủy tinh mỏng manh, trong suốt và lung linh dưới ánh mặt trời, nhưng chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng có thể vỡ tan thành trăm mảnh. Và nếu vỡ thì sẽ rất đau, cảm giác ấy sẽ làm tổn thương đến chính tôi và cả những người xung quanh. Tôi thà giữ nó làm của riêng mình, để nó mãi nguyên vẹn trong chiếc hộp nhỏ của riêng tôi, hơn là để nó vỡ và mất đi mãi mãi.
Hồi lớp hai, tôi đã rất thích chơi búp bê. Không phải loại búp bê đắt tiền, kiêu sa với mái tóc dài óng ả và chiếc váy lộng lẫy. Mà chỉ là một con búp bê bằng nhựa cũ kỹ, một đứa bạn gái cùng bàn mang tới lớp. Nó không có gì đặc biệt, chỉ là một hình dáng thô sơ với đôi mắt nhựa đen láy và chiếc váy vải đã phai màu. Nhưng với tôi, đó là thứ gì đó rất khác.
Tôi nhớ như in cái khoảnh khắc đó – tôi ngồi nhìn nó chằm chằm, như thể nó có một sức hút kỳ lạ mà tôi không thể cưỡng lại được. Ngón tay tôi lướt nhẹ lên đôi má trắng hồng của nó, rồi lên mái tóc giả màu vàng nhạt. Tôi hỏi bạn:
"Tớ bế thử được không?"
Bạn đưa nó cho tôi – và tôi cầm lấy, một cách cẩn thận, dịu dàng hệt như bế một đứa trẻ thật sự. Tôi đặt nó vào lòng, vuốt tóc cho nó, rồi nhẹ nhàng ghì nó vào ngực như thể sợ ai đó sẽ cướp mất. Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy một thứ gì đó lạ lùng – như có một sự liên kết êm dịu giữa tôi và con búp bê vô tri ấy.
Từ hôm đó trở đi, tôi hay ngồi chơi với mấy bạn gái trong lớp. Chúng tôi không đá bóng, không đuổi bắt, không chơi các trò nghịch ngợm đầy tiếng cười giòn tan như những đứa con trai khác. Thay vào đó, tôi ngồi với họ, tết tóc cho những con búp bê, gấp váy giấy từ những tờ tạp chí cũ, hoặc chơi trò bán hàng với những đồ vật được xếp ngay ngắn trên bàn như một cửa hiệu nhỏ.
Mẹ tôi đã từng nhìn tôi bằng ánh mắt hơi khó hiểu, rồi bảo:
"Con trai mà chơi với con gái hoài vậy?"
Tôi không trả lời. Tôi chưa thể hiểu tại sao mình lại thích những thứ đó, chỉ biết rằng khi làm vậy, tôi cảm thấy rất vui và thích thú.
Sự khác biệt hiện rõ khi tôi lớn hơn một chút, tôi bắt đầu nhận ra mình không giống những đứa con trai khác.
Trong lớp, các bạn nam luôn đùa giỡn theo cách mạnh bạo – họ đẩy ghế, giằng bút nhau, hét toáng lên mỗi khi chơi đùa, chạy nhảy khắp sân trường mà chẳng cần quan tâm đến bất cứ điều gì. Còn tôi – tôi không thích ai chạm mạnh vào mình, không thích tiếng ồn ào xung quanh, không thích những cái đùa cợt quá trớn.
Tôi hay ngồi một mình trong lớp, chăm chú đọc sách hoặc chép lại lời bài hát tôi yêu thích vào cuốn vở nhỏ. Đôi khi, ánh mắt tôi lại vô thức dõi theo những bạn trai khác trong lớp – không phải vì ghen tị hay muốn giống họ, mà vì một cảm giác khác mà tôi chẳng thể gọi tên.
Đó là một sự thu hút kỳ lạ – như thể trong tôi có một thôi thúc muốn lại gần họ, ngồi cạnh họ, chạm vào họ một cách nhẹ nhàng. Nhưng tôi luôn tự nhủ rằng có lẽ ai cũng như vậy. Rồi một ngày, tôi nhận ra – không ai giống tôi cả.
Năm lớp năm, một bạn trai trong lớp đột nhiên cúi xuống bên tai tôi thì thầm:
"Mày như con gái ấy, suốt ngày chơi búp bê, sao chơi đá bóng, cầu lông với bọn tao chứ"
Tôi cười gượng. Không phản bác. Không giải thích. Bởi vì tôi biết, có lẽ điều đó là..... đúng.
Tôi không kể cho ai. Không than thở. Không khóc. Tôi chỉ im lặng và tự mình thay đổi.
Tôi bắt đầu bớt chơi với các bạn gái. Tôi tập viết chữ cứng hơn để không bị chê là "nữ tính". Tôi cố nói giọng trầm hơn, không để ai thấy được sự nhút nhát của mình. Tôi không nhìn người khác quá lâu, không để lộ cảm xúc thật của mình.Tôi học cách "giống như mấy đứa con trai bình thường."Nhưng trong lòng, tôi biết mình không phải thế.
Lên cấp hai, tôi bắt đầu viết nhật ký. Không phải kiểu ghi chép dài dòng về những chuyện lớn lao, mà chỉ là những ghi chú nhỏ về từng chi tiết tôi nhìn thấy:
"Hôm nay tôi thấy cậu ấy chạy nhanh trên sân trường. Ánh nắng chiếu vào gương mặt cậu làm tôi chợt thấy tim mình hơi run."
"Cậu ấy cười với tôi hôm nay. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi thấy mặt mình nóng lên."
"Cậu ấy giúp tôi nhặt quyển vở rơi. Khi cậu đưa lại, tay tôi chạm vào tay cậu – và tôi đã lỡ đỏ mặt."
Tôi không ghi tên. Không ghi rõ sự việc. Bởi vì tôi sợ. Sợ rằng nếu một ngày ai đó đọc được, thì tôi sẽ mất đi thứ quyền được là chính mình.
Rồi cấp ba đến, và tôi gặp Khải Dương.Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy một người khiến tôi không phải "diễn". Cậu không hỏi tôi tại sao lại thích ngồi một mình. Không cười khi tôi gấp con hạc giấy trong giờ ra chơi. Không chọc ghẹo khi tôi đọc truyện ngôn tình dưới gầm bàn trong giờ giải lao.
Cậu chỉ đứng đó, nhìn tôi bằng ánh mắt bình thản. Và mỉm cười.
Tôi chưa bao giờ kể cho cậu nghe điều gì.
Rằng tôi từng thích chơi búp bê.
Rằng tôi sợ những tiếng cười chê khi người ta thấy mình quá mềm mại.
Rằng tôi... thích con trai...
Không ai biết điều đó. Ngoài tôi.Nhưng tôi nghĩ – nếu có một người nào đó đáng để tôi mở lòng đầu tiên, có lẽ, đó chính là cậu.Chỉ là... tôi chưa đủ can đảm để nói ra.....Và cậu thì chưa đủ gần để nghe nó mà không thấy lạ lẫm.
Tối hôm đó, tôi viết một dòng duy nhất vào cuốn nhật ký của mình:
"Tôi không bình thường. Nhưng tôi chưa từng sai. Và có lẽ, tôi chỉ cần một người không bỏ đi khi nghe điều đó."
Những trang tiếp theo của nhật ký trống trơn, như chính nỗi trống trải trong lòng tôi. Và tôi biết mình sẽ còn phải giữ bí mật này trong rất nhiều năm nữa.
Tôi đã từng nghĩ rằng, có lẽ một ngày nào đó, tôi sẽ tìm được can đảm để thổ lộ. Nhưng mỗi lần nghĩ đến, tôi lại cảm thấy nỗi sợ hãi dâng trào. Tôi không muốn cậu ấy phải đối mặt với những định kiến của xã hội, không muốn cậu ấy phải chịu đựng những ánh mắt dò xét từ những người xung quanh ,khi lại chơi với một người bạn như tôi. Tôi chỉ muốn cậu ấy hạnh phúc, và nếu điều đó có nghĩa là phải giữ bí mật này mãi mãi, thì tôi cũng sẽ chấp nhận.
Những buổi chiều, khi chúng tôi cùng nhau đạp xe về nhà, tôi thường lén nhìn cậu. Ánh nắng chiều chiếu xuống, tạo nên những bóng đổ dài trên mặt đường. Tôi cảm nhận được sự gần gũi, nhưng cũng đầy xa cách. Tôi muốn nói, muốn chia sẻ, nhưng lại không thể. Tôi sợ rằng một lời nói ra sẽ phá vỡ mọi thứ.
Có những lúc, tôi tự hỏi liệu cậu có cảm nhận được điều gì không. Liệu cậu có thấy ánh mắt tôi khi nhìn cậu? Liệu cậu có biết rằng tôi đã từng mơ về một ngày chúng tôi có thể cùng nhau đi dạo, cùng nhau chia sẻ những bí mật mà không cần phải lo lắng về những gì người khác nghĩ? Nhưng rồi, tôi lại tự nhủ rằng có lẽ đó chỉ là những giấc mơ viển vông.....
Hết chương 6
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro