Gặp gỡ Thu Hạ

Xe vừa đến ngôi nhà nằm tách biệt sâu trong rừng của thầy Minh. Mọi người đã nhìn thấy có một bóng người đứng đợi sẵn trước ngôi nhà mang phong cách Châu Âu cổ điển cạnh một cái ao xanh biết có 3 con vịt trời đang bơi trong đó, cạnh bên là một chuồng gà với 4 con gà mái trắng và một con gà trống. Đó chẳng phải phụ huynh của bạn học nào, cũng chẳng phải một học sinh. Mà là một cô bé khoảng chừng 12 tuổi với dáng người mảnh khảnh mái tóc xoăn dài xõa tới ngang eo, đôi mắt biếc trong veo tựa như dòng sông phản chiếu ánh xanh trong trẻo của bầu trời. Cô mặc một chiếc đầm ngủ màu trắng và mang một chiếc tạp dề màu be với họa tiết một chú gà con màu vàng tinh nghịch, bên tay phải cô xách một chiếc giỏ đựng đầy hột gà mang dép lê màu hồng dính đất ướt pha lẫn chút bùn, có lẽ cô vừa lấy trứng từ chuồng gà ra.
Cô bé chào đón mọi người bằng một nụ cười tươi tắn vô cùng dễ thương .
-Cả lớp đây là đứa cháu gái của thầy, cũng mới nghỉ hè lên chơi, mấy đứa làm quen với nhau nha. Nó tên là Thu Hạ!
Thu Hạ sự pha trộn giữa nỗi buồn man mác từ mùa thu kết hợp sự sôi động nhiệt huyết của mùa hạ, tạo nên một sự đối lập mà cuốn hút lòng người. Có lẽ, "Thu" còn mang ý nghĩa là mái tóc nâu như những chiếc lá mùa thu của cô, hạ có lẽ là nụ cười tươi tắn ấy.
Thu Hạ vừa nhìn thấy Hoàng Nguyên đã nhận ra qua những lời kể của thấy Minh.
-Cậu là Hoàng Nguyên đúng không? Mình nghe bác mình kể rất nhiều về cậu, rất vui được gặp!
     Thu Hạ vui vẽ đưa tay ra chào Hoàng Nguyên.
Kể về cậu sao. Có gì để kể chứ, một thằng quái vật, một kẻ bị bắt nạt, một đứa nhóc yếu đuối. Ngoài những cái đó ra thì còn gì để kể chứ. Hoàng Nguyên mắc kẹt trong những suy nghĩ rối bời của chính mình mà không hề thấy cô gái nhỏ trước mặt mình đang tắt dần nụ cười vì bị cho một quả bơ lớn.
Gọi là "cô gái nhỏ" vậy thôi. Nhưng Thu Hạ cao hơn Hoàng Nguyên hẳn một cái đầu.
-Nè! Đừng có nói chuyện với cái thằng đó, nó ăn thịt người đó! Haha.
    Kim Long từ xa nói vọng lại với giọng điệu giễu cợt, miệng cười ha hả không ngớt
-Câm miệng lại đi thằng mập, nói xạo không sợ bị cắt mất lưỡi hả!
    Bá Vỹ đẩy Kim Long một cái quát thẳng vào mặt nó.
-Tao thích đó rồi sao! Mày muốn đánh nhau hả!?
  Kim Long trợn cặp mắt híp tịt của nó đồng thời phòng hai cặp má bánh bao phúng phính đó tỏ vẻ dữ tợn đáp trả Bá Vỹ. Thoạt nhìn còn nghĩ đó là một cậu bé dễ thương.
     Từ xa, có một ánh mắt luôn lặng lẽ dõi theo Bá Vỹ từ lúc lên xe cho đến tận lúc thầy Minh ra tay can ngăn cuộc đấu võ mồm của Bá Vỹ và Kim Long. Đó là Phương Thảo, lớp phó học tập với đôi mắt sắc xảo cùng cặp lông mi dài và cong vút được miêu tả là có thể hút hồn bất cứ ai chạm phải ánh mắt đó lần đầu tiên, và chiếc miệng nhỏ nhắn đỏ mọng lanh lợi luôn thốt ra những lời như rót mật vào tai người nghe. Phương Thảo ngồi chéo hai chân trên chiếc ghế đá cạnh cái ao nhỏ trong bộ đồ yếm xinh xắn đưa cặp mắt xinh đẹp của mình dõi theo Bá Vỹ mọi nơi, mọi lúc. Bất kì ai cũng có thể nhận ra cô bé có tình cảm đặt biệt với cậu bạn điển trai này, chỉ riêng Vỹ là không hề nhận ra tình cảm  mãnh liệt ấy mà chưa một lần đặt Phương Thảo trong mắt mình.
Nhà thầy Minh chỉ có hai tầng nhưng rất rộng, ở tầng trệt có 3 phòng, gồm một phòng khách rất lớn từ cửa chính đi vào, bên dưới là nhà bếp, ở giữa hai bức tường ngăn cách nhà bếp và phòng khách là nhà tắm và nhà vệ sinh. Cạnh tường bên kia là cầu thang dẫn lên lầu hai với một phòng ngủ cùng một phòng trống rất lớn và một nhà vệ sinh không rộng bằng cái ở lầu dưới.
Những học sinh nam sẽ ngủ ở phòng khách bên dưới, còn những học sinh nữ sẽ ngủ cùng Thu Hạ ở phòng trống trên lầu.
Ngôi nhà được sơn màu nâu nhạt với các ô cửa sổ có họa tiết hoa hồng trông vô cùng nổi bật giữa rừng.
Sau khi cất đồ đạc và ăn uống no say, bọn học sinh đều say ngủ say hai tiếng đồng hồ ngồi xe mệt mỏi.

Hoàng Nguyên không thể ngủ được. Cậu ra cái ghế đá trước nhà ngồi thẫn thờ. Đôi mắt sâu hun hút nhìn vào cái ao trước nhà bây giờ chằng còn con vịt trời nào nữa, điều kì lạ là cái ao không quá rộng. Nhưng nó lại sâu một cách bất thường, sâu như đôi mắt lúc nào cũng mang một vẻ ưu buồn khó tả của Hoàng Nguyên.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #truyenngan