Đoản 1 : Sự tiếc nuối
Sinh mệnh đến rồi đi, để lại trong lòng mỗi người những ký ức đan xen giữa bi thương, hạnh phúc và sự tiếc nuối. Nó tựa như một bản nhạc dở dang, chẳng bao giờ có thể vang lên trọn vẹn. Bản nhạc ấy lúc u ám, lúc lại bừng sáng với niềm vui. Những gam màu đối lập hòa quyện vào nhau, tạo nên một bức tranh vừa hoàn hảo vừa bất toàn,và nó để lại trong ta những nỗi buồn mơ hồ không cách nào xóa nhòa. Và thanh xuân chính là bản nhạc ấy, nơi mọi cảm xúc đan cài thành những ký ức không thể nào quên.
Dưới tán cây bàng già nơi sân trường, lá nhẹ rơi theo từng cơn gió thoảng. Làn gió lướt qua lớp học mang theo mùi sách vở và tiếng cười rộn rã. Cả không gian chìm trong sắc vàng nhàn nhạt, vừa dịu dàng, vừa ấm áp. Những bước chân vội vã, những ánh mắt thoáng qua tưởng chừng vô nghĩa, nhưng lại in sâu vào ký ức, như thể chúng ta đã biết rằng mình đang sống trong những ngày tháng đẹp nhất đời người.
Tuổi 17, tuổi của thanh xuân –tuổi không quá lớn nhưng cũng chẳng nhỏ, như một dấu chấm phẩy trong cuộc đời: không phải là kết thúc cũng chưa hẳn là khởi đầu, vừa rõ ràng, vừa mơ hồ. Nó chỉ để lại trong tâm trí chúng ta một làn sóng vỗ về nhẹ nhàng, nhưng chẳng thể giữ lại mãi mãi. Đời người là một chuỗi lựa chọn, và chúng ta – những đứa trẻ đang chập chững trưởng thành – phải chật vật tìm con đường mà mình sẽ đi. Ở khoảng thời gian thanh xuân tươi đẹp ấy , chỉ cần ngước nhìn là thấy ngay dáng vẻ nỗ lực, nhiệt huyết của bạn bè xung quanh. Xen giữa những ngày miệt mài học tập là những khoảnh khắc đáng nhớ, những kỷ niệm ấm áp bên bạn bè .
Thế nhưng, áp lực đôi khi trở thành ngọn sóng lớn cuốn ta đi. Nó làm ta cáu gắt, nóng giận, buột miệng thốt ra những lời làm tổn thương người khác. Những hành động vô tình ấy để lại vết rạn trên tình bạn, rồi dần dần, theo thời gian, tình cảm ấy cũng vỡ vụn.
Một tình bạn từng trân quý, giờ chỉ còn là ký ức nhói đau, là một sự tiếc nuối mãi chẳng thể nguôi ngoai.Thời gian trôi đi, nhưng những ký ức ấy như cơn sóng âm thầm, luôn dội về mỗi khi ta lặng lẽ nhìn lại. Dù đã qua rồi, những khoảnh khắc ấy vẫn là vết xước trong lòng, càng chạm vào càng đau. Chúng ta không thể quay ngược thời gian để sống lại những phút giây đó, nhưng nỗi tiếc nuối ấy cứ theo ta mãi, như một mảnh ký ức không cách nào rời xa. Ta có thể quên những câu chuyện cười, nhưng chẳng thể nào quên cảm giác khi những bước chân không còn đồng hành, hay ánh mắt từng thân thuộc giờ đây đã hóa xa lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro