Chương 02. Ôm lấy chính mình
Ngày cưới cuối cùng cũng đến.
Trong căn phòng trang điểm rộng lớn, Sở Duyệt ngồi trước gương, khoác lên mình bộ váy cưới lộng lẫy. Lớp trang điểm tinh xảo che đi đôi mắt thâm quầng vì những đêm mất ngủ, nhưng không thể che giấu được nỗi tuyệt vọng sâu trong đáy mắt.
Phía sau cô, mẹ cô chỉnh lại khăn voan, trong khi Sở Minh đứng khoanh tay, giọng nói trầm thấp nhưng đầy uy quyền:
"Nhớ kỹ, từ nay con đã là con dâu nhà họ. Đừng có mà ngu ngốc sống như một con búp bê trang trí. Con phải biết cách lấy lòng nhà chồng, đặc biệt là chồng con. Mọi quyền lực, mọi tài sản trong tay nó, con phải tìm cách nắm lấy."
Tô Linh gật đầu đồng tình, nhẹ nhàng nhưng sắc bén:
"Nhớ đối xử ngoan ngoãn, nhẫn nhịn một chút cũng chẳng sao. Quan trọng nhất là làm sao để rút được tiền từ nhà họ về cho gia đình mình. Đừng có làm chuyện gì khiến họ phật lòng, nếu không con sẽ không có chỗ đứng đâu."
Sở Duyệt ngồi lặng người, bàn tay vô thức siết chặt lớp vải váy cưới. Những lời dặn dò của cha mẹ chẳng khác nào những mũi dao đâm vào tim cô. Không có một lời chúc phúc, không có một câu hỏi về cảm xúc của cô. Tất cả những gì họ quan tâm chỉ là tiền.
"Điều ưu tiên hàng đầu chính là phải mang được cốt nhục nhà họ." - Sở Minh nói.
Sở Duyệt giật mình, ngón tay vô thức siết chặt mép váy cưới. Cô quay đầu nhìn cha mình, đôi mắt mở to, không thể tin nổi những gì vừa nghe thấy.
Mẹ cô, đứng bên cạnh, nhẹ nhàng tiếp lời:
"Con phải sinh cho họ một đứa cháu, càng sớm càng tốt. Chỉ khi có con, con mới có vị trí vững chắc trong gia đình ấy. Khi đó, con muốn gì cũng dễ dàng hơn."
Cô cười nhạt, nụ cười đầy cay đắng.
"Nếu con không thể sinh con thì sao?" - Cô hỏi, giọng nhẹ bẫng nhưng mang theo sự thách thức tuyệt vọng.
Sở Minh nhíu mày, nhìn cô bằng ánh mắt sắc như dao:
"Đừng có ăn nói xui xẻo! Con phải sinh. Đó là trách nhiệm của con. Nếu con không làm được, con nghĩ nhà họ sẽ cần con nữa sao? Con nghĩ ba mẹ còn cần một đứa con gái vô dụng sao?"
Cô hít một hơi thật sâu, nhìn mình trong gương. Cô gái trong đó lộng lẫy như một nàng công chúa, nhưng đằng sau lớp váy cưới xa hoa ấy, trái tim cô chỉ còn là một cái xác không hồn.
Bên ngoài, tiếng pháo hoa và tiếng cười nói huyên náo vang lên. Ngày cưới của cô lộng lẫy và xa hoa. Nhưng trong lòng cô, chỉ có một màu đen sâu thẳm.
....
Giờ lành đã điểm.
Tiếng nhạc lễ vang lên rộn rã, hòa cùng tiếng chúc tụng của quan khách. Không gian tràn ngập hoa tươi, ánh đèn lung linh rực rỡ, tất cả đều hoàn hảo, một đám cưới mà bất cứ cô gái nào cũng mơ ước. Nhưng đối với Sở Duyệt thì không.
Tô Linh kéo nhẹ tay áo cô, giọng nhẹ nhàng nhưng chứa đầy sự thúc giục:
"Đi thôi. Đừng làm mất mặt gia đình."
Cô đứng dậy, tà váy cưới dài quét nhẹ trên mặt sàn. Trong gương, cô trông như một nàng dâu hoàn hảo, thanh khiết, lộng lẫy, và... vô hồn.
Cô siết chặt bàn tay, móng tay đâm sâu vào da thịt, nhưng cô chẳng còn cảm thấy đau nữa.
Ngoài kia, chú rể đang chờ.
Trước mặt cô là một người đàn ông tuấn tú, lịch lãm, cao ráo, gương mặt vô hồn không kém gương mặt của cô là bao.
Hít một hơi thật sâu, cô chậm rãi cất bước, tiến về phía lễ đường. Từng bước đi, tựa như từng bước tiến vào địa ngục.
Hai bên, quan khách mỉm cười, chúc tụng.
Cha xứ bắt đầu nghi thức:
"Chú rể, con có đồng ý lấy cô gái này làm vợ, chung sống với cô ấy trong hoạn nạn và hạnh phúc, đến trọn đời không?"
Người đàn ông im lặng một thoáng, rồi gật đầu:
"Tôi đồng ý."
Tất cả ánh mắt đều dồn về phía Sở Duyệt.
"Còn cô dâu, con có đồng ý lấy người đàn ông này làm chồng, chung sống với anh ấy trong hoạn nạn và hạnh phúc, đến trọn đời không?"
Không gian im lặng.
Sở Duyệt đứng đó, bàn tay siết chặt bó hoa cưới. Cô có thể cảm nhận được ánh mắt thúc giục từ cha mẹ mình, những cái nhìn mong đợi từ quan khách, và cả sự lạnh lẽo từ người đàn ông bên cạnh.
Cô không muốn và chưa bao giờ muốn. Nhưng cô có thể làm gì đây?
Hít một hơi thật sâu, cô nhắm mắt lại, giấu đi những giọt nước mắt vừa chực trào.
Rồi, cô mở miệng, thốt ra ba từ:
"Tôi đồng ý."
Tiếng vỗ tay vang lên khi cha xứ tuyên bố:
"Từ giờ phút này, hai con chính thức trở thành vợ chồng."
Tất cả quan khách đều mỉm cười, chờ đợi khoảnh khắc mà ai cũng mong đợi chính là nụ hôn giữa cô dâu và chú rể.
Sở Duyệt đứng đó, đôi môi khẽ mím lại, hai bàn tay siết chặt bó hoa cưới. Trái tim cô đập mạnh, nhưng không phải vì hồi hộp hay hạnh phúc, mà là vì nỗi lo sợ đến nghẹt thở.
Cố Tư Nam quay sang nhìn cô, ánh mắt bình thản đến lạnh lùng. Không cần cô nói, anh ta cũng hiểu. Cô không muốn, và chính anh cũng không hề muốn.
Hôn nhân này chỉ là một trách nhiệm, một sự ràng buộc giữa hai gia tộc. Giữa họ chẳng có gì ngoài hai chữ nghĩa vụ.
Cả hai nhìn nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi, rồi anh ta khẽ nhấc tay cô lên. Không phải để ôm lấy cô, cũng không phải để đặt một nụ hôn lên môi cô, mà chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng lên mu bàn tay.
Một nụ hôn lịch thiệp, hời hợt, và xa cách. Nó đủ để giữ thể diện cho cả hai trước mặt quan khách.
Tiếng vỗ tay vang lên, mọi người hò reo chúc mừng, nhưng cô m chỉ cảm thấy một nỗi lạnh lẽo đến tê tái lan ra từ nơi anh vừa chạm vào.
Cô đã chính thức trở thành vợ anh.
Đêm hôm đó, Cố Tư Nam không về nhà.
Khi xe hoa đưa cô về dinh thự nhà chồng, Sở Duyệt không nói một lời, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Thành phố về đêm lấp lánh ánh đèn, nhưng không có một tia sáng nào có thể sưởi ấm lòng cô lúc này.
Căn phòng tân hôn được trang hoàng lộng lẫy, ngập tràn sắc đỏ, nhưng bên trong lạnh lẽo đến đáng sợ.
Sở Duyệt ngồi đó, trên chiếc giường rộng lớn xa hoa, vẫn mặc nguyên bộ váy cưới nặng trĩu. Đôi bàn tay cô siết chặt vạt váy, đôi mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không.
Chồng của cô rời đi khi vừa kết thúc bữa tiệc. Không một lời giải thích. Không một tin nhắn. Không một cuộc gọi. Như thể anh chưa từng tồn tại trong cuộc hôn nhân này.
Cô cười nhạt, một nụ cười cay đắng và chua chát. Phải rồi, cuộc hôn nhân này vốn chỉ là trách nhiệm. Cô không yêu anh, và anh cũng không hề muốn có cô trong đời.
Ngoài kia, tiếng gió đêm rít qua khung cửa sổ, mang theo hơi lạnh thấm vào tận xương tủy.
Cô ngồi đó, lặng lẽ ôm lấy chính mình.
__CÒN__
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro