Ranh giới của một danh xưng
Tháng Mười Hai, Seoul khoác lên mình tấm áo choàng trắng muốt của tuyết đầu mùa. Cái lạnh len lỏi qua từng kẽ áo, thấm vào da thịt, nhưng dường như không thể so sánh được với sự băng giá đang ngự trị trong lồng ngực Choi Seung Hyun. Anh ngồi đó, thẳng tắp trong bộ vest đen trang trọng, giữa một không gian được trang hoàng bởi hàng ngàn đóa hồng trắng tinh khôi. Mùi hương thanh khiết của chúng đáng lẽ phải mang lại cảm giác bình yên, nhưng với anh lúc này, nó lại nồng nặc mùi của sự chia ly, của một đám tang cho mối tình đơn phương kéo dài hơn một thập kỷ.
Anh là khách mời. Một khách mời danh dự.
Nơi đây là thánh đường. Nơi người ta trao nhau lời thề nguyện trăm năm.
Và trên bục cao kia, người đàn ông mà anh yêu hơn cả sinh mệnh, Kwon Jiyong, đang đứng đó, rạng rỡ trong bộ lễ phục màu trắng. Nụ cười của cậu ấy vẫn vậy, vẫn là thứ ánh sáng chói lòa nhất, có thể làm lu mờ cả vầng thái dương. Nhưng nụ cười ấy hôm nay, không phải dành cho anh. Nó dành cho người con gái xinh đẹp trong chiếc váy cưới lộng lẫy đang từ từ tiến vào lễ đường.
Choi Seung Hyun cảm thấy cổ họng mình khô khốc. Anh cố nuốt xuống, nhưng thứ nghẹn đắng lại dâng lên, chặn đứng mọi hơi thở. Anh đã tự nhủ hàng trăm, hàng nghìn lần rằng mình sẽ ổn. Rằng anh sẽ mỉm cười, sẽ chúc phúc cho Jiyong, sẽ hành xử như một người anh lớn, một người bạn thân đúng nghĩa. Anh đã diễn tập nụ cười trước gương, đã chuẩn bị sẵn những lời chúc tụng hoa mỹ nhất. Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy Jiyong nắm lấy tay cô dâu, mọi sự phòng bị trong anh đều sụp đổ tan tành.
Từng lời của cha xứ như từng nhát dao cứa vào tim anh.
"Con có đồng ý lấy người này làm vợ, nguyện sẽ yêu thương, trân trọng, ở bên cạnh dù cho ốm đau hay khỏe mạnh, giàu sang hay nghèo khó, cho đến khi cái chết chia lìa hai con không?"
Kwon Jiyong nhìn cô dâu bằng ánh mắt mà Choi Seung Hyun đã khao khát cả một đời. Ánh mắt chứa đựng sự ôn nhu, trân trọng và một tình yêu sâu đậm không che giấu.
"Con đồng ý."
Ba từ ngắn gọn ấy vang lên, rõ ràng và đanh thép, như một bản án tử dành cho Choi Seung Hyun. Anh cảm thấy tai mình ù đi. Không gian xung quanh chao đảo. Tiếng vỗ tay của mọi người, tiếng nhạc du dương, tất cả hòa vào nhau thành một thứ âm thanh hỗn loạn, tra tấn màng nhĩ của anh. Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn. Trơ mắt nhìn Jiyong trao nhẫn cho người con gái ấy, nhìn họ hôn nhau, một nụ hôn của sự khởi đầu, cũng là dấu chấm hết cho mọi hy vọng của anh.
Anh đã yêu Kwon Jiyong từ những ngày còn là thực tập sinh, khi cả hai chỉ là những cậu thiếu niên với hoài bão lớn lao. Anh đã ở bên cậu, chứng kiến cậu từ một cậu nhóc hay cười trở thành một tượng đài của nền âm nhạc. Anh đã âm thầm chăm sóc, lặng lẽ dõi theo, gom góp từng chút can đảm để rồi nói ra lời yêu. Nhưng đáp lại anh, luôn là một Kwon Jiyong bối rối và một câu xin lỗi nhẹ bẫng.
"Hyung, em xin lỗi... Em chỉ coi anh là anh trai."
Anh trai. Cái danh xưng ngọt ngào mà cũng thật tàn nhẫn. Nó cho phép anh ở bên, nhưng cũng vạch ra một ranh giới không bao giờ được phép vượt qua. Và giờ đây, người anh yêu đã tìm thấy hạnh phúc của đời mình. Một hạnh phúc mà ngay từ đầu, đã không có chỗ cho anh.
Choi Seung Hyun không biết mình đã rời khỏi thánh đường bằng cách nào. Anh chỉ nhớ mình đã máy móc đứng dậy, bước đi như một kẻ mộng du, cố gắng giữ cho tấm lưng thẳng và khuôn mặt không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Anh không thể khóc. Không phải ở đây. Anh không thể để nỗi đau của mình làm vấy bẩn ngày vui của Jiyong.
Anh đi lang thang trên con đường phủ đầy tuyết trắng. Gió lạnh quất vào mặt rát buốt, nhưng anh không cảm thấy gì. Bên trong anh, một cơn bão còn khủng khiếp hơn đang gào thét. Anh bước, không phương hướng, không mục đích, cho đến khi một chiếc xe màu đen quen thuộc dừng lại bên cạnh. Cửa kính hạ xuống. Gương mặt lo lắng của Lee Seung Hyun hiện ra.
"Hyung," giọng cậu trầm và khàn. "Lên xe đi. Trời lạnh lắm."
Choi Seung Hyun nhìn cậu, đôi mắt vô hồn. Lee Seung Hyun. Cậu nhóc đã lẽo đẽo theo anh suốt hơn bốn năm trời. Cậu nhóc với đôi mắt sáng và nụ cười rạng rỡ, người đã kiên trì nói lời yêu anh mỗi ngày, dù cho thứ cậu nhận lại chỉ là sự im lặng hoặc những lời từ chối phũ phàng.
Anh chưa bao giờ cho cậu một cơ hội. Bởi vì trái tim anh, linh hồn anh, tất cả đều đã trao trọn cho Kwon Jiyong mất rồi. Anh không nói gì, lẳng lặng mở cửa sau và ngồi vào xe. Lee Seung Hyun cũng không hỏi thêm, chỉ nhẹ nhàng khởi động xe, bật máy sưởi ở mức cao nhất. Cậu biết anh cần sự im lặng.
Chiếc xe lăn bánh trong không gian tĩnh mịch đến đáng sợ. Choi Seung Hyun quay mặt ra cửa sổ, nhìn những bông tuyết rơi ngoài kia. Chúng đẹp, nhưng cũng thật lạnh lẽo, giống như cuộc đời anh vậy. Và rồi, anh không thể kìm nén được nữa.
Một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má lạnh cóng. Rồi giọt thứ hai, thứ ba... Chẳng mấy chốc, cả khuôn mặt anh đã đẫm nước mắt. Bờ vai rộng lớn của người đàn ông luôn tỏ ra mạnh mẽ, bất cần giờ đây run lên bần bật. Anh gục đầu vào giữa hai đầu gối, tiếng khóc nức nở vỡ ra từ sâu trong lồng ngực. Những tiếng khóc bị dồn nén suốt bao nhiêu năm, tiếng khóc của sự tuyệt vọng, của nỗi đau không thể gọi tên. Anh khóc cho mối tình đầu đã chết, khóc cho tuổi trẻ của mình, khóc cho một trái tim đã vỡ nát không cách nào hàn gắn.
Lee Seung Hyun lặng lẽ lái xe vào một con hẻm vắng. Cậu tắt máy, không gian lại chìm vào yên lặng, chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn ngào của người đàn ông ngồi ở ghế sau. Trái tim Seungri như bị ai đó bóp nghẹt. Đau. Đau đến tê dại. Cậu yêu người đàn ông này. Yêu đến mức sẵn sàng làm mọi thứ, chỉ để đổi lấy một ánh nhìn của anh. Cậu đã ở bên anh trong những ngày anh suy sụp nhất, đã chứng kiến anh vì một người khác mà đau khổ đến tan nát cõi lòng. Cậu ghen tị với Kwon Jiyong. Ghen tị đến phát điên. Nhưng trên hết, cậu thương Choi Seung Hyun. Thương anh đến quặn thắt.
Cậu không nói một lời an ủi sáo rỗng nào. Cậu chỉ lặng lẽ bước xuống xe, mở cửa sau, ngồi xuống bên cạnh anh. Cậu nhẹ nhàng kéo anh dựa vào vai mình. Bờ vai của cậu không đủ rộng lớn, không đủ vững chãi như anh, nhưng nó ở đây, sẵn sàng làm điểm tựa cho anh bất cứ lúc nào. Choi Seung Hyun ban đầu còn hơi kháng cự, nhưng rồi anh buông xuôi. Anh quá mệt mỏi rồi. Anh cần một nơi để gục ngã, dù chỉ trong chốc lát. Anh vùi mặt vào hõm cổ Seungri, nước mắt thấm ướt cả vạt áo vest đắt tiền của cậu. Anh khóc như một đứa trẻ bị lạc mất món đồ chơi yêu thích nhất. Lee Seung Hyun vòng tay qua, vỗ nhẹ lên tấm lưng đang run rẩy của anh. Cậu không nói gì, chỉ để anh khóc. Cậu biết rằng, lúc này đây, mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa. Anh cần phải giải tỏa hết nỗi đau này. Và cậu, sẽ ở đây, bên cạnh anh.
Đêm đó, tuyết rơi càng lúc càng dày. Trong con hẻm nhỏ vắng lặng của thành phố Seoul hoa lệ, có một người đàn ông đang khóc thương cho cuộc tình đã chết, và một người khác đang ôm lấy anh, lặng lẽ khóc thương cho mối tình không có lấy một cơ hội để bắt đầu của chính mình.
Căn hộ của Choi Seung Hyun chìm trong bóng tối và sự im lặng chết chóc. Rèm cửa được kéo kín mít, ngăn không cho bất cứ tia sáng nào lọt vào. Trên bàn, những chai rượu rỗng nằm lăn lóc. Mùi cồn hòa quyện với mùi cô đơn tạo thành một thứ không khí đặc quánh, ngột ngạt.
Đã một tuần trôi qua kể từ ngày cưới của Kwon Jiyong. Một tuần Choi Seung Hyun tự giam mình trong địa ngục do chính anh tạo ra. Anh không ăn, không ngủ, chỉ uống. Anh uống để quên đi hình ảnh Jiyong mỉm cười bên người khác. Anh uống để làm tê liệt trái tim đang rỉ máu. Nhưng càng uống, anh lại càng tỉnh táo, nỗi đau lại càng rõ nét hơn.
Tiếng mở cửa khe khẽ vang lên, theo sau là tiếng bước chân quen thuộc. Lee Seung Hyun bước vào, trên tay là một túi đồ ăn nóng hổi. Cậu không bật đèn, sợ ánh sáng đột ngột sẽ làm anh khó chịu. Cậu đã quá quen với cảnh này. Ngày nào cũng vậy, Seungri sẽ đến. Cậu sẽ dọn dẹp đống chai lọ, mở hé cửa sổ để không khí trong lành ùa vào, và đặt thức ăn lên bàn. Cậu sẽ không ép anh ăn, chỉ lẳng lặng ngồi đó, làm bạn với anh trong bóng tối.
"Hyung, em nấu chút cháo. Anh ăn một chút cho ấm bụng nhé?" Giọng cậu nhẹ nhàng, như sợ sẽ làm vỡ tan sự tĩnh lặng mong manh trong căn phòng.
Choi Seung Hyun không đáp. Anh vẫn ngồi co ro trên sofa, đôi mắt dán chặt vào một khoảng không vô định. Trông anh tiều tụy hẳn đi. Râu đã mọc lún phún, mái tóc rối bù, và đôi mắt từng rất cuốn hút giờ đây trũng sâu, vô hồn. Seungri thở dài. Cậu đặt bát cháo lên bàn, rồi ngồi xuống sàn nhà, tựa lưng vào sofa, ngay cạnh chân anh. Cậu không cố gắng bắt chuyện nữa. Cậu chỉ ở đó, sự hiện diện của cậu như một lời khẳng định thầm lặng. Em ở đây. Em sẽ không đi đâu cả.
Hơn bốn năm theo đuổi, Seungri hiểu Choi Seung Hyun hơn bất cứ ai. Anh là một người đàn ông kiêu ngạo và đầy tự tôn. Bề ngoài lạnh lùng, bất cần, nhưng bên trong lại vô cùng ấm áp và nhạy cảm. Nỗi đau này, anh sẽ không chia sẻ với ai. Anh sẽ chọn cách tự mình gặm nhấm nó. Và việc duy nhất Seungri có thể làm, là ở bên cạnh, chờ đợi anh tự mình bước ra.
Thời gian cứ thế trôi đi. Hai tuần, ba tuần, rồi một tháng. Choi Seung Hyun bắt đầu ăn trở lại. Anh bắt đầu tắm rửa, cạo râu. Anh vẫn không nói nhiều, nhưng ít nhất, anh đã không còn chìm đắm trong men rượu. Anh cho phép Seungri kéo rèm cửa, cho phép ánh nắng mặt trời chiếu vào căn phòng.
Một buổi chiều nọ, khi Seungri đang loay hoay trong bếp nấu bữa tối, Choi Seung Hyun đột nhiên lên tiếng.
"Seungri à."
Giọng anh khàn đặc vì lâu ngày không nói. Seungri giật mình, suýt nữa làm rơi cái muỗng. Cậu vội vàng quay lại. "Dạ, hyung?"
Choi Seung Hyun nhìn cậu. Ánh mắt anh phức tạp, có sự mệt mỏi, có chút gì đó biết ơn, và cả một nỗi áy náy sâu sắc.
"Cảm ơn em... vì tất cả mọi chuyện."
Seungri ngẩn người một lúc rồi mỉm cười. Một nụ cười thật nhẹ nhõm. "Không có gì đâu anh. Em tự nguyện mà."
"Không," Choi Seung Hyun lắc đầu. "Anh không xứng đáng." Anh hít một hơi thật sâu, như thể chuẩn bị nói ra một điều gì đó vô cùng khó khăn. "Seungri này... anh biết tình cảm của em. Anh xin lỗi, nhưng anh..."
"Em biết mà," Seungri cắt lời anh, nụ cười trên môi có chút gượng gạo. "Anh không cần phải nói đâu. Em hiểu."
Cậu hiểu chứ. Cậu hiểu rằng trái tim anh đã chết theo người kia rồi. Cậu hiểu rằng dù cậu có cố gắng thế nào, cũng không thể thay thế được hình bóng của Kwon Jiyong. Suốt bốn năm qua, cậu đã tự lừa dối mình rằng chỉ cần kiên trì, một ngày nào đó anh sẽ nhìn về phía cậu. Nhưng bây giờ, cậu đã nhận ra, có những chuyện vốn dĩ không thuộc về mình thì có cố gắng đến mấy cũng là vô ích. Không khí lại chìm vào im lặng. Choi Seung Hyun nhìn sâu vào mắt cậu, ánh mắt anh chứa đầy sự đấu tranh. Cuối cùng, anh hạ giọng, từng chữ thốt ra đều như cứa vào tim cả hai người.
"Từ nay về sau... chúng ta cứ hãy là anh em tốt nhé. Em... Vẫn nên là em trai của anh đi."
Em trai.
Hai từ này, một lần nữa, lại được dùng như một lời từ chối. Kwon Jiyong đã dùng nó để vạch ra ranh giới với anh. Và bây giờ, anh lại dùng chính nó để vạch ra ranh giới với Lee Seung Hyun. Thật trớ trêu làm sao.
Trái tim Seungri nhói lên một cái, đau đến không thở nổi. Anh em? Em trai? Sau tất cả những gì cậu đã làm, sau hơn bốn năm yêu thương không toan tính, thứ cậu nhận lại chỉ là một danh phận không hơn không kém. Nước mắt chực trào ra, nhưng cậu đã cố nuốt ngược vào trong. Cậu không thể khóc trước mặt anh. Anh đã đủ đau khổ rồi.
Cậu nhìn anh, người đàn ông mà cậu yêu bằng cả trái tim. Anh trông thật mong manh và cần được bảo vệ. Cậu biết, anh nói ra lời này không phải vì tàn nhẫn. Anh làm vậy để chấm dứt hy vọng của cậu, để cậu không lãng phí thời gian vào một mối tình vô vọng nữa. Anh làm vậy cũng là để bảo vệ chính mình, để đóng cánh cửa trái tim đã đầy những vết sẹo.
Nếu việc trở thành em trai là cách duy nhất để được ở lại bên cạnh anh, vậy thì cậu chấp nhận. Lee Seung Hyun hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười rạng rỡ, dù cho nụ cười ấy có méo mó đến đâu.
"Được thôi, Seunghyun hyung." cậu nói, cố gắng để giọng mình nghe thật tự nhiên. " Nhưng anh trai thì phải để em trai chăm sóc đấy nhé."
Nghe thấy tiếng "hyung" thân thuộc ấy, lồng ngực Choi Seung Hyun thắt lại. Anh cảm thấy mình thật khốn nạn. Nhưng anh không còn cách nào khác. Anh không thể cho Seungri thứ tình yêu mà cậu mong muốn. Vậy thì ít nhất, anh phải cho cậu một danh phận rõ ràng, dù nó có tàn nhẫn đến đâu.
"Ừ" anh khẽ đáp, quay mặt đi để che giấu sự xúc động trong mắt mình.
Ngày hôm đó, một thỏa thuận ngầm được thiết lập. Cậu vẫn ở bên anh, chăm sóc anh, nhưng không bao giờ nhắc lại lời yêu. Cậu chôn chặt tình cảm của mình vào nơi sâu nhất của trái tim, khoác lên mình chiếc áo choàng của một người em trai mẫu mực. Một bức tường vô hình đã được dựng lên giữa họ. Một bức tường mang tên anh em.
Năm năm trôi qua nhanh như một cái chớp mắt.
Cuộc sống của họ đã đi vào một quỹ đạo ổn định đến đáng kinh ngạc. Choi Seung Hyun không còn là một thần tượng hàng đầu, anh lui về ở ẩn, mở một xưởng điêu khắc nhỏ ở ngoại ô. Anh tìm thấy sự bình yên trong việc tạo hình những khối đất sét và kim loại vô tri. Những tác phẩm của anh luôn mang một nỗi buồn sâu thẳm, một vẻ đẹp của sự tan vỡ, nhưng lại vô cùng cuốn hút. Anh không còn nhắc về Kwon Jiyong. Cái tên đó dường như đã trở thành một điều cấm kỵ.
Lee Seung Hyun, giờ đây đã là một doanh nhân thành đạt. Cậu không còn là cậu nhóc bồng bột ngày nào. Sự từng trải đã mài giũa các góc cạnh, biến cậu thành một người đàn ông điềm tĩnh, trưởng thành. Cậu vẫn ở bên Choi Seung Hyun giúp anh quản lý tài chính, lo liệu các cuộc triển lãm và đều đặn đến ăn tối cùng anh ba lần một tuần.
Họ sống cùng nhau trong một căn nhà lớn hơn, có sân vườn và một xưởng làm việc riêng cho Seung Hyun. Mọi người xung quanh đều nhìn họ như một cặp anh em thân thiết. Không ai biết rằng, dưới lớp vỏ bọc bình yên đó là một trái tim vẫn đang âm thầm yêu và một trái tim vẫn chưa bao giờ hoàn toàn mở cửa.
Choi Seung Hyun dần dần quen với sự hiện diện của Seungri. Anh quen với việc có người chuẩn bị sẵn bữa sáng, có người cằn nhằn khi anh làm việc quá khuya, có người cùng anh uống một ly rượu vang và xem một bộ phim cũ. Sự chăm sóc của Seungri giống như một dòng nước ấm, từ từ len lỏi, chữa lành những vết thương trong lòng anh. Anh bắt đầu mỉm cười nhiều hơn, bắt đầu nói chuyện phiếm về những điều vu vơ trong cuộc sống.
Anh chấp nhận Seungri, nhưng anh không dám mở lòng. Nỗi đau trong quá khứ giống như một bóng ma, luôn ám ảnh anh. Anh sợ. Anh sợ rằng nếu anh mở lòng một lần nữa, anh sẽ lại bị tổn thương. Anh sợ rằng mình sẽ không thể yêu ai khác được như cách anh đã từng yêu Jiyong. Và trên hết, anh sợ làm tổn thương Seungri. Cậu đã hy sinh quá nhiều vì anh rồi. Anh không muốn biến cậu thành người thay thế, không muốn trao cho cậu một thứ tình cảm không trọn vẹn. Vì vậy, anh luôn giữ một khoảng cách nhất định. Một khoảng cách an toàn.
Nhưng rồi, sự bình yên ấy bắt đầu xuất hiện những vết nứt.
Đêm đó, Seoul có một cơn bão lớn. Sấm chớp rạch ngang bầu trời, mưa rơi xối xả. Choi Seung Hyun giật mình tỉnh giấc giữa đêm. Cả người anh đẫm mồ hôi lạnh.
Anh lại mơ. Một cơn ác mộng lặp đi lặp lại. Anh mơ thấy mình quay trở lại lễ đường ngày ấy, nhưng lần này, anh không còn là khách mời. Anh thấy Jiyong đứng đó, mỉm cười với anh, nhưng rồi khi anh bước tới, Jiyong lại tan biến vào hư không. Anh cứ chạy mãi, gọi tên cậu trong vô vọng, nhưng chỉ có tiếng vọng của chính mình đáp lại.
Anh ngồi bật dậy, thở dốc. Lồng ngực đau nhói. Đã năm năm rồi, tại sao hình bóng ấy vẫn còn ám ảnh anh dai dẳng đến vậy?
Cốc, cốc.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, theo sau là giọng nói lo lắng của Seungri. "Hyung? Anh không sao chứ? Em nghe thấy tiếng động."
"Anh... anh không sao," Choi Seung Hyun cố gắng điều hòa lại nhịp thở. "Chỉ là gặp ác mộng thôi."
Cửa phòng bật mở. Seungri bước vào, trên người chỉ mặc một chiếc áo thun và quần ngủ. Cậu đi đến bên giường, đưa tay lên sờ trán anh. "Mồ hôi nhiều quá. Anh mơ thấy gì sao?"
Nhìn thấy ánh mắt đầy lo lắng của Seungri, một cảm xúc kỳ lạ bỗng dâng lên trong lòng Choi Seung Hyun. Trong suốt năm năm qua, mỗi khi anh gặp ác mộng, mỗi khi anh chìm trong những ký ức đau buồn, người đầu tiên xuất hiện bên cạnh anh luôn là Seungri. Cậu sẽ không hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ mang cho anh một cốc nước ấm, ngồi bên cạnh cho đến khi anh ngủ lại. Sự dịu dàng và kiên nhẫn của cậu, anh đều thấy hết. Anh không phải gỗ đá. Trái tim anh, dù đã nguội lạnh, cũng không thể không rung động trước sự chân thành ấy. Anh chỉ là không dám thừa nhận.
Đêm nay, có lẽ vì dư chấn của cơn ác mộng, hoặc có lẽ vì ánh mắt quá đỗi dịu dàng của Seungri, bức tường mà anh cố gắng xây dựng bấy lâu nay bỗng nhiên lung lay.
"Seungri à." anh khẽ gọi, giọng nói có chút run rẩy.
"Dạ?"
"Em... có bao giờ hối hận không?"
Seungri ngạc nhiên. "Hối hận chuyện gì ạ?"
"Vì đã lãng phí nhiều năm như vậy cho một người như anh."
Đôi mắt Seungri chợt thoáng qua một tia buồn bã, nhưng rồi cậu nhanh chóng mỉm cười. "Em chưa bao giờ thấy đó là lãng phí. Được ở bên cạnh anh, chăm sóc anh, với em đó là hạnh phúc rồi."
Câu trả lời của cậu quá thẳng thắn, quá chân thành, khiến Choi Seung Hyun cảm thấy lồng ngực mình như bị một vật nặng đè lên. Hạnh phúc? Ở bên một kẻ như anh mà là hạnh phúc sao? Cậu ngốc quá. Lee Seung Hyun thực sự là một kẻ đại ngốc.
"Em không cần phải như vậy," anh nói, giọng gần như thì thầm. "Em xứng đáng có được một người yêu em trọn vẹn. Em còn trẻ, còn cả một tương lai phía trước..."
"Nhưng người em muốn, chỉ có anh thôi," Seungri ngắt lời, lần đầu tiên sau năm năm, cậu để lộ ra sự yếu đuối và cố chấp trong giọng nói của mình. "Tương lai của em, nếu không có anh, thì còn ý nghĩa gì nữa?"
Choi Seung Hyun chết lặng. Anh nhìn sâu vào đôi mắt của Seungri. Đôi mắt ấy không còn vẻ ngây thơ, bồng bột của nhiều năm trước. Nó chất chứa sự trưởng thành, sự kiên định, và một tình yêu sâu đậm đến mức khiến anh cảm thấy sợ hãi.
Anh đột nhiên nhận ra, trong năm năm qua, không phải chỉ có Seungri chăm sóc anh. Mà chính anh, cũng đã vô thức dựa dẫm vào Seungri. Anh đã quen với sự tồn tại của cậu như không khí. Anh đã coi sự hiện diện của cậu là điều hiển nhiên. Anh sợ. Anh sợ một ngày nào đó, Seungri sẽ không còn đủ kiên nhẫn nữa. Cậu sẽ tìm thấy một người khác, một người có thể đáp lại tình cảm của cậu. Và rồi cậu sẽ rời đi. Chỉ nghĩ đến đó thôi, một cơn hoảng loạn chưa từng có đã bóp nghẹt lấy tim anh. Anh sẽ ra sao nếu không có Seungri? Căn nhà này sẽ lại chìm trong bóng tối. Ai sẽ nấu cho anh những bữa ăn nóng hổi? Ai sẽ ngồi cùng anh xem phim? Ai sẽ ở bên cạnh khi anh gặp ác mộng?
Anh sẽ lại một mình.
Không. Anh không muốn quay lại những ngày tháng đó. Trong một khoảnh khắc mất kiểm soát, Choi Seung Hyun vươn tay, kéo Seungri vào lòng và ôm chặt lấy cậu. Một cái ôm vụng về, mạnh bạo, chứa đầy sự hoảng loạn và sợ hãi.
"Đừng đi," anh thì thầm vào tai cậu, giọng nói khẩn thiết. "Làm ơn, đừng rời khỏi anh."
Lee Seung Hyun hoàn toàn sững sờ. Cả cơ thể cậu cứng đờ. Đây là lần đầu tiên, sau ngần ấy năm, anh chủ động ôm cậu. Cái ôm này không giống như những cái vỗ vai thân thiết của hai người anh em. Nó chứa đựng một thứ cảm xúc mãnh liệt hơn thế. Cậu có thể cảm nhận được trái tim anh đang đập loạn nhịp trong lồng ngực, cảm nhận được sự run rẩy trong từng thớ thịt của anh. Cậu từ từ vòng tay ra sau, ôm lấy tấm lưng rộng lớn của anh. Cậu vùi mặt vào vai anh, hít một hơi thật sâu mùi hương quen thuộc. Nước mắt lại không kiềm được mà rơi xuống. Nhưng lần này, là những giọt nước mắt của hạnh phúc.
"Em sẽ không đi đâu cả," cậu nghẹn ngào đáp. "Trừ khi... anh đuổi em đi."
"Sẽ không bao giờ." Choi Seung Hyun siết chặt vòng tay hơn nữa, như thể sợ rằng nếu buông ra, cậu sẽ tan biến mất.
Đêm đó, cơn bão bên ngoài vẫn chưa tan, nhưng cơn bão trong lòng hai người đàn ông dường như đã bắt đầu tìm thấy một bến đỗ bình yên. Bức tường vô hình mang tên anh em đã xuất hiện một vết nứt lớn. Có lẽ, nó vẫn chưa sụp đổ hoàn toàn, nhưng ít nhất, một tia hy vọng đã có thể len lỏi qua.
Sau đêm hôm đó, không khí giữa họ trở nên có chút khác biệt. Vẫn là những sinh hoạt thường ngày, vẫn là những câu chuyện phiếm, nhưng sự ngượng ngùng và một dòng điện ngầm khó tả cứ len lỏi vào từng khoảnh khắc. Cái ôm đêm ấy đã phá vỡ thế cân bằng mà họ cố gắng duy trì suốt năm năm.
Choi Seung Hyun bắt đầu thực sự đối diện với tình cảm của mình. Anh nhận ra rằng, sự dựa dẫm của anh dành cho Seungri từ lâu đã vượt qua giới hạn của tình anh em. Anh để ý đến những điều nhỏ nhặt. Cách Seungri nheo mắt khi tập trung làm việc, khóe miệng cậu hơi nhếch lên khi xem một cảnh phim hài, hay cái cách cậu lén lút bỏ thêm đường vào ly cà phê của mình dù luôn miệng nói phải ăn uống lành mạnh.
Mỗi một chi tiết nhỏ ấy, không hiểu sao lại khắc sâu vào tâm trí anh. Anh nhận ra, hình bóng của Seungri đã lấp đầy cuộc sống của anh từ lúc nào không hay. Đó không phải là thứ tình yêu cuồng nhiệt, cháy bỏng như anh đã dành cho Jiyong. Tình cảm này giống như một dòng sông lặng lẽ, chảy êm đềm nhưng lại thấm sâu vào từng tấc đất trong tâm hồn anh, bồi đắp và chữa lành mọi vết thương. Nó ấm áp, bình yên và đáng tin cậy.
Anh có yêu Seungri không?
Anh không chắc mình có thể gọi tên nó. Anh chỉ biết rằng, anh không thể tưởng tượng được cuộc sống của mình sẽ ra sao nếu thiếu cậu. Anh cần cậu.
Một tuần sau đêm bão, Seungri phải đi công tác ở Nhật ba ngày. Đây không phải lần đầu tiên cậu đi xa, nhưng lại là lần đầu tiên Choi Seung Hyun cảm thấy căn nhà trở nên trống trải và lạnh lẽo đến lạ thường. Anh ăn không ngon, làm việc cũng không tập trung được. Anh cứ liên tục nhìn vào điện thoại, chờ đợi tin nhắn của cậu. Ba ngày dài như ba thế kỷ.
Vào ngày Seungri trở về, Choi Seung Hyun đã tự mình lái xe ra sân bay đón cậu. Anh đứng ở sảnh chờ, cảm giác bồn chồn không yên. Và rồi, khi anh nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Seungri bước ra từ cửa đến, trái tim anh bỗng đập rộn lên một nhịp. Seungri trông có vẻ mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy anh, đôi mắt cậu lập tức sáng lên. Cậu mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ kéo anh ra khỏi mọi suy nghĩ mông lung.
"Hyung! Sao anh lại ra đây? Em đã nói em tự bắt taxi về được mà."
Choi Seung Hyun không nói gì, chỉ bước tới, tự nhiên nhận lấy chiếc vali từ tay cậu. "Về nhà thôi. Anh có nấu món em thích."
Trên đường về, Seungri tíu tít kể về chuyến công tác. Anh chỉ im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng "ừ" một tiếng, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi gương mặt của cậu dù chỉ một giây. Đêm đó, sau bữa tối, họ ngồi ở phòng khách. Seungri đưa cho anh một hộp quà nhỏ. "Quà cho anh đây."
Choi Seung Hyun mở ra, bên trong là một bộ dụng cụ điêu khắc tinh xảo mà anh đã từng nhắc đến vu vơ. Anh nhìn bộ dụng cụ, rồi lại nhìn Seungri. Trái tim anh mềm nhũn. Cậu luôn như vậy, luôn để tâm đến từng lời nói, từng sở thích nhỏ nhặt của anh.
Anh đặt hộp quà xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu. Đã đến lúc anh phải đối mặt. Anh không thể tiếp tục ích kỷ giữ cậu lại bên mình dưới danh nghĩa em trai nữa. Cậu xứng đáng có được một câu trả lời rõ ràng.
"Seungri à," anh bắt đầu, giọng nói có chút khàn. "Chúng ta... đừng làm anh em nữa."
Nụ cười trên môi Seungri cứng lại. Cả người cậu như bị dội một gáo nước lạnh. Đừng làm anh em nữa? Ý anh là gì? Anh muốn đuổi cậu đi sao? Cậu đã làm gì sai? Hàng ngàn câu hỏi quay cuồng trong đầu cậu, lồng ngực đau nhói.
"Tại... tại sao ạ?" Cậu lắp bắp hỏi, giọng run run. "Em... em đã làm gì không phải sao?"
Nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt và tổn thương của Seungri, Choi Seung Hyun vội vàng giải thích. Anh vươn tay, nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cậu. Tay cậu lạnh ngắt.
"Không, không phải như vậy," anh nói, giọng dịu dàng. "Không phải em làm gì sai cả. Là anh."
Anh siết nhẹ tay cậu. "Anh đã suy nghĩ rất nhiều. Anh đã rất ích kỷ khi giữ em lại bên mình với danh nghĩa đó. Nó không công bằng với em."
Anh hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm trong đời mình. "Anh không biết liệu đây có phải là tình yêu hay không. Anh không chắc mình có thể yêu em cuồng nhiệt như cách em đã yêu anh. Nhưng." anh ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định và chân thành. "Anh biết chắc một điều. Anh cần em, Lee Seung Hyun. Anh không muốn mất em. Anh muốn mỗi sáng thức dậy đều nhìn thấy em, muốn được ăn những món em nấu, muốn cùng em già đi trong căn nhà này."
Anh dừng lại một chút, nhìn sâu vào đôi mắt đang ngấn lệ của Seungri.
"Vì vậy... liệu em có thể... cho anh một cơ hội không? Một cơ hội để chúng ta bắt đầu lại, không phải với tư cách là anh em. Mà là Choi Seung Hyun và Lee Seung Hyun. Em... có đồng ý làm người yêu của anh không?"
Từng lời, từng chữ của anh như một dòng nước ấm tưới mát tâm hồn khô cằn của Seungri. Nước mắt mà cậu đã cố kìm nén cuối cùng cũng lăn dài trên má. Cậu đã chờ câu nói này. Cậu đã chờ suốt gần mười năm trời. Cậu đã từng nghĩ cả đời này cũng không thể nghe được nó. Cậu không nói được lời nào, chỉ gật đầu lia lịa, những giọt nước mắt hạnh phúc không ngừng rơi.
Choi Seung Hyun mỉm cười. Một nụ cười thật sự, không chút gượng gạo, lần đầu tiên sau rất nhiều năm. Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên má cậu. Anh từ từ cúi xuống, đặt lên môi cậu một nụ hôn. Nụ hôn không hề sâu, cũng không mãnh liệt. Nó chỉ là một cái chạm nhẹ, nhưng lại chứa đựng tất cả sự trân trọng, sự biết ơn và một lời hứa hẹn cho tương lai. Nó mang theo vị mặn của nước mắt và vị ngọt của một sự khởi đầu mới.
Quá khứ sẽ không bao giờ hoàn toàn biến mất. Những vết sẹo vẫn còn đó. Nhưng giờ đây, họ đã có nhau. Họ sẽ cùng nhau đối mặt, cùng nhau chữa lành, cùng nhau viết nên một câu chuyện mới. Một câu chuyện mà ở đó, tình yêu của họ sẽ không có một tên gọi đúng nghĩa, mà chỉ đơn giản là tình yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro