Chapter 1: The First Letter

Một buổi chiều tháng 11, Briona bước vào căn phòng trọ nhỏ mà cô vừa mới thuê. Căn phòng không lớn nhưng lại có đủ mọi thứ cô cần. Một chiếc giường đơn giản, một bàn làm việc với chiếc máy tính cũ kỹ và một chiếc cửa sổ nhỏ nhìn ra những tòa nhà cao tầng, ánh sáng vàng mờ ảo từ chiếc đèn đường chiếu xuyên qua.

Briona đặt chiếc túi xách lên bàn, tháo đôi giày và ngồi xuống giường. Cô nhìn xung quanh, cảm giác như mình vừa bước vào một thế giới hoàn toàn mới. Mới, nhưng lại quá quen thuộc. Cảm giác ấy, giống như khi ta về đến một nơi tưởng chừng là xa lạ nhưng lại chứa đựng một phần nào đó đã từng thuộc về mình.

Cô nhìn về phía chiếc hộp gỗ cũ mà chủ nhà đã để lại cho mình. Trên nắp hộp, có một tờ giấy nhỏ: "For when you're ready to remember me."

Briona không thể không tò mò. Cô đứng dậy, tiến về phía chiếc hộp, tay run run mở nắp. Những lá thư cũ kỹ, đã ngả màu vàng vì thời gian, được xếp gọn gàng trong đó. Cảm giác lạ lẫm khiến trái tim cô đập nhanh hơn. Đây không phải là những lá thư bình thường, chúng chứa đựng một điều gì đó mà Briona chưa thể lí giải.

Lá thư đầu tiên là một bức thư chưa gửi. Cô đọc được chữ viết bằng mực đen nhạt:

"Dear Amelia,
I've written so many letters to you, but none of them were sent. I don't know if you'll ever read them. But just in case, here I am. Evan."

Briona ngừng lại một chút. Amelia... một cái tên lạ. Cô cảm nhận được sự đau đớn trong những lời viết, như một cơn sóng dữ đập vào trái tim của người viết. Nhưng tại sao lại chưa gửi? Và người viết là ai?

Với đôi mắt đầy thắc mắc, Briona cẩn thận đặt lá thư xuống, rồi lật tiếp những bức thư khác. Mỗi bức thư đều mang một câu chuyện riêng biệt. Có những lời yêu thương không thể nói thành lời, những nỗi nhớ khôn nguôi, và cả những lời hứa chưa thực hiện. Tất cả như dồn nén trong những trang giấy ấy, chờ đợi ai đó tìm thấy và hiểu được.

Cô dừng lại trước một bức thư khác, dòng chữ viết vội vã như thể người viết không còn thời gian: "I've waited too long to tell you this, Amelia. I wish I could turn back time. If I had just one more chance..." Briona tự hỏi, liệu người viết có bao giờ nhận ra rằng có những thứ không thể quay lại, những điều không thể thay đổi? Và liệu Amelia có hiểu được những gì người viết đã trải qua?

Briona không thể rời mắt khỏi những dòng chữ ấy. Cô không hiểu sao mà những lá thư lại có sức mạnh kỳ lạ như vậy, khiến cô không thể dừng lại. Có lẽ, trong những lời chưa gửi ấy, có một phần nào đó của chính cô, những điều chưa nói thành lời trong cuộc sống của chính mình.

Cảm giác như đang đọc những câu chuyện của một người khác, nhưng cũng như đang sống trong chính câu chuyện của mình. Briona tự hỏi liệu có phải đây chính là lý do mà cô được dẫn đến căn phòng này, để tìm ra những câu chuyện chưa kể, những lời yêu chưa nói?

Cô quyết định giữ lại những lá thư, không phải để trả lại cho người viết, mà để hiểu thêm về những cảm xúc mà cô cũng từng trải qua. Có lẽ, chính những lá thư này sẽ giúp cô giải đáp một câu hỏi đã ám ảnh cô lâu nay: "Làm sao để yêu thương một người mà chưa bao giờ được nói?"

Kể từ khoảnh khắc đó, Briona đã biết rằng cuộc sống của mình sẽ không còn đơn giản như trước nữa. Những lá thư này, người viết chúng và những câu chuyện chưa kể sẽ dần mở ra một thế giới mà cô chưa bao giờ tưởng tượng.

Lời nhắn nhỏ: Đôi khi, những lá thư chưa gửi không chỉ là lời tâm sự, mà còn là cách chúng ta đối diện với những cảm xúc chưa được bày tỏ. Và có lẽ, Briona sẽ phải đối mặt với những câu hỏi mà cô chưa từng dám hỏi, không chỉ trong câu chuyện của người khác, mà còn trong chính câu chuyện của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro