Vol 0.2 : Lời mời ăn mì tôm
Hoàng Nam dừng xe trước ký túc xá, nhìn Fausca tháo chiếc mũ bảo hiểm ra rồi cố gắng giữ thăng bằng vì chiếc ba lô to đùng trên lưng. Cô gái nhỏ nhắn này thực sự dễ thương, nhưng cũng khiến anh hơi "đau đầu" với khả năng làm mọi thứ trở nên... rối tung lên.
"Cảm ơn anh nhiều nhé, anh cảnh sát," Fausca nói, mỉm cười với anh một cách hồn nhiên. Nụ cười ấy như thể làm mọi thứ xung quanh sáng bừng lên, khiến Hoàng Nam phải quay mặt đi, không muốn để lộ vẻ mặt đang đỏ bừng.
"Không có gì," anh nói, giọng hơi khô khốc, nhưng mắt vẫn không thể không liếc sang cô.
Fausca nhìn vào đồng hồ, chợt nhớ ra gì đó, rồi nhanh chóng nói:
"À, tôi định ăn tối ở đây một mình, nhưng nếu anh không bận... tôi mời anh ăn mì tôm. Tôi nấu rất giỏi!"
Hoàng Nam ngạc nhiên, đôi mắt sắc lạnh của anh bất giác dịu lại. Cái "mì tôm" nghe có vẻ đơn giản, nhưng thái độ đầy hào hứng của cô lại khiến anh cảm thấy thú vị.
"Mì tôm?" Anh nhướn mày. "Tưởng em là sinh viên ngành y chứ không phải đầu bếp."
Fausca làm mặt nghiêm túc:
"Ngành y tâm lý học mà, anh không biết à? Người học tâm lý không thể thiếu kỹ năng làm mì tôm. Nếu không, họ sẽ chẳng bao giờ hiểu nổi cảm giác của những người đói bụng."
Hoàng Nam bật cười. Hóa ra cô nàng này không chỉ dễ thương mà còn rất hài hước. Anh cười khẽ một tiếng, rồi gật đầu.
"Được rồi, tôi cũng đang đói. Nhưng đừng kỳ vọng quá. Nếu mì tôm em nấu tệ thì tôi sẽ phải gọi 911 đấy."
"Không sao đâu," cô mỉm cười tự tin. "Tôi là siêu đầu bếp mà!"
Khi Hoàng Nam bước vào căn phòng ký túc xá của Fausca, anh không khỏi cảm thấy có chút bất ngờ. Mọi thứ trong phòng đều rất ngăn nắp, sạch sẽ và có một không khí ấm áp lạ thường, trái ngược hoàn toàn với hình ảnh một cô gái "có phần vụng về" ngoài đời. Trên bàn có một chiếc nồi nhỏ đang sôi, và mùi thơm từ mì tôm nhanh chóng lan tỏa khắp phòng.
"Vậy anh có thích ăn cay không?" Fausca hỏi, vừa mở tủ lạnh lấy mấy gia vị.
"Cay thì càng tốt," Hoàng Nam trả lời.
Fausca cười rạng rỡ, rồi bắt đầu trổ tài nấu nướng. Cô dùng đôi tay nhỏ nhắn, nhanh nhẹn đảo đều nồi mì, thêm gia vị, rau củ và một chút ớt. Một lát sau, mùi thơm của món ăn lan tỏa khắp căn phòng.
"Xong rồi, anh thử đi!" Fausca múc mì vào bát, đưa cho Hoàng Nam.
Hoàng Nam nhìn bát mì tôm trong tay, rồi lại nhìn cô gái đang ngồi đối diện, đôi mắt sáng lấp lánh như thể đang chờ đợi phản ứng của anh. Anh mỉm cười nhẹ rồi gắp một miếng mì, thử một thìa.
"Không tệ đâu," anh nói, gật đầu. "Có lẽ em có tiềm năng làm đầu bếp đó."
Fausca vỗ tay reo lên:
"Tôi biết mà! Tôi là chuyên gia mì tôm mà!"
Hoàng Nam cười khẽ, không biết sao lại cảm thấy vui vẻ trong không khí nhẹ nhàng này. Cô gái nhỏ bé này không chỉ dễ thương mà còn biết cách làm anh cảm thấy thoải mái, một điều mà anh hiếm khi có được trong công việc căng thẳng hàng ngày.
"Thế thì từ giờ tôi sẽ làm việc cho em," Hoàng Nam đùa, "Em nấu mì tôm, tôi sẽ... bảo vệ em."
Fausca gật đầu nghiêm túc, mặc dù trên môi vẫn không ngừng nở nụ cười.
"Được! Nhưng anh nhớ, bảo vệ tôi thì phải ăn mì tôm mỗi ngày nhé!"
Hoàng Nam nhìn cô, cảm thấy như trái tim mình có chút gì đó ấm lên. Thực sự, anh chưa bao giờ nghĩ rằng một cuộc gặp gỡ tình cờ lại có thể khiến anh cảm thấy dễ chịu như vậy.
Và thế là, trong căn phòng nhỏ xinh xắn của ký túc xá, giữa những tiếng cười nhẹ nhàng, Hoàng Nam và Fausca đã có một bữa ăn tối đầu tiên cùng nhau. Không biết từ khi nào, không gian xung quanh họ bỗng trở nên gần gũi và ấm áp, giống như hai con người này đã gặp nhau từ rất lâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro