Chap 1.1
Dòng máu ấm nóng loang ra trên sàn nhà trơn láng, để lại chút độ ấm trên đôi môi nhợt nhạt của Liễu Thanh Ca. Tiếng ho liên hồi, như muốn trút bỏ lục phủ ngũ tạng. Hắn nâng tay ôm lấy lồng ngựt phập phồng, đôi chân mềm nhũn ngã khụy xuống cột trụ bên hành lang hoang tàn.
Vừa mới khi nãy thôi, hắn đã leo lên ngọn núi chót vót bằng chính đôi chân này, mà giờ đây, chúng cũng không chịu được lực để dựng hắn dậy, thậm chí là quỳ cũng không; hắn ngã xuống, máu chảy ra từ khóe miệng nhợt nhạt nhiều hơn và vương vãi trên bụi sàn.
Linh khí của Thừa Loan kiếm đang mờ dần bên cạnh hắn.
Liễu Thanh Ca nhắm chặt mắt lại, nghiếng răng nghiến lợi, hắn đang cố để khí huyết cuộn trào được lưu thông. Hắn cố vượt qua cơn đau đến tê tâm liệt phế đang lan ra khắp cơ thể, đến mức không nhận thức được cái run rẩy yếu ớt đến từ tứ chi cùng dục niệm muốn nhắm mắt ngay lập tức. Hắn run rẩy siết chặt các ngón tay đến mức dường như bàn tay sắp rỉ máu. Trên vết thương ngang ngực, xé ra một hơi thở hổn hển ướt át từ cổ họng khi cơn đau bùng lên khiến hắn bừng tỉnh.
Đôi mắt hắn mở to vì cảm giác quái lạ đó, nửa nhuốm màu đỏ và nhuốm màu tối dần ở rìa. Nhưng thay vì bóng tối của khuôn mặt núi được chạm khắc, Liễu Thanh Ca lại nhìn thấy một tia sáng màu đỏ thẫm rực rỡ, nổi bật trên đôi lông mày trắng ngần, chỉ hơi khuất đi bởi nếp nhăn sâu bên dưới nó. Hắn dường như nghe thấy một giọng nói, nhưng hắn gần như không thể phát hiện ra vì cơn đau lan rộng đến đại não. Thế giới chen lấn; cơn đau nhức khi cử động khiến hắn càng tỉnh táo hơn. Phía trên Liễu Thanh Ca, mái tóc dài đung đưa, đồ trang sức tinh xảo quấn quanh chiếc cổ kiều diễm và thoắt ẩn thoắt hiện trong chiếc áo choàng rộng thùng thình; chữ v sâu để lộ bộ ngực phập phồng dưới một vệt máu. Giọng nói vẫn tiếp tục vang lên nhưng vẫn khó nhận ra; Liễu Thanh Ca cố gắng ngước mắt lên, khó có thể nhíu mày phẫn nộ trước sự bất lực của mình - chỉ cần hắn có thể nhìn thấy khuôn mặt của người đó, hắn sẽ có thể-
"-thúc" giọng nói đó vang lên, gần đến mức hơi thở ấm nóng đang quanh quẩn bên tai hắn. Liễu Thanh Ca đột nhiên trước mắt tối sầm, không thể nhìn thấy gì ngoài tóc đen như suối. "Ta có thể cứu ngươi. Sư thúc sẽ cho phép ta chứ?". Mùi máu được thay thế bằng mùi thơm thoang thoảng trên tóc và da của vị nam tử kia; ấm áp và gần gũi, tối tăm và thoải mái. Cơn đau xuyên qua cơ thể Liễu Thanh Ca, ngay cả khi hắn bắt đầu rùng mình - có một bàn tay đặt lên ngực hắn, đẩy khí ấm vào cơ thể anh, nhưng vẫn chưa đủ. Liễu Thanh Ca có thể cảm nhận được nó.
Hắn ta có thể sẽ chết ở đây.
"Tỉnh táo nào, mở mắt ra," giọng nói vang lên, và nếu Liễu Thanh Ca không bận rộn với việc hít thở – hít vào, thở ra, hít vào rồi thở ra – hắn có thể thề rằng giọng nói đó mang theo chút lo lắng. Hoảng loạn.
Đừng bảo ta phải làm gì , Liễu Thanh Ca muốn nói, nhưng tất cả những gì phát ra chỉ là một cơn ho đứt quãng, kèm với tiếng thở dốc khó nhọc. Không toại nguyện, Liễu Thanh Ca trừng mắt nhìn, cố tập trung nhìn. Một khuôn mặt hiện lên rõ ràng phía trên hắn - đôi môi hé mở thất vọng, dấu ấn thiên ma đỏ rực như huyết, đôi mắt được bao bọc bởi hàng mi dày lấp lánh hơi ẩm như sao trời. Đôi mắt đó cũng có màu đỏ, ở khóe mắt và suốt trong tròng đen; màu sắc kích hoạt lại bản năng tự bảo vệ đang ngủ yên trong Liễu Thanh Ca, và hắn dồn sức trấn tĩnh lại, chỉ để cơn buồn nôn và đau đớn khiến đôi mắt hắn chớp liên hồi rồi lại thở hổn hển.
"Bản tôn sẽ không để ngài chết đâu," giọng nói phía trên hắn trở nên gay gắt, hơi thở rít lên từ y như thể hắn là người sắp chết. "Sư thúc, sư thúc, tỉnh táo đi--"
Sư thúc, sư thúc -- là Lạc Băng Hà. Hãy tưởng tượng, tên ma đầu đó thừa nhận món nợ của mình với Thương Khung Sơn phái; chỉ khi Liễu Thanh Ca đang nằm trên giường bệnh. Khi hắn chết, Lạc Băng Hà cũng sẽ không bị mất mặt.
"Ta tới cứu ngươi." Lạc Băng Hà âm trầm nói, hắn không xưng là bản tôn nữa, dường như trong giọng nói pha lẫn chút ấm áp. Lạc Băng Hà kéo Liễu Thanh Ca đứng dậy ôm đầu y, rồi truyền một tia đau đớn trắng xóa dọc xuống sống lưng của Liễu Thanh Ca. Giây phút này, hắn thực sự quá đau đớn để có thể phản kháng khi Lạc Băng Hà buộc hắn quay đầu lại.
Mặc dù đang trong tình thế chật vật, mồ hôi ướt đẫm, đôi mắt mơ màng ửng đỏ, nhìn kĩ có thể rõ ràng vệt nước ẩn hiện trong mắt, đôi môi hơi hé mở, Liễu Thanh Ca vẫn phải khiến chúng sinh cảm thán -- quả thực là một mỹ nhân.
"Gọi tên ta đi, hãy nói với ta rằng ngươi sẽ để ta, mà dù sao thì ta cũng sẽ làm," y nói, lòng bàn tay nóng hổi chạm vào khuôn mặt lạnh băng của Liễu Thanh Ca.
Liễu Thanh Ca hầu như không thể suy nghĩ trong cơn đau, qua ý thức đang mờ dần của mình, nhưng hắn biết Lạc Băng Hà có ý đồ gì; Trước đây y đã đe dọa Liễu Thanh Ca bằng cách cho hắn uống máu của mình, với quyền kiểm soát cơ thể mà nó sẽ mang lại cho y. Lạc Băng Hà đã làm hắn bị thương nặng đến mức máu dường như là lựa chọn duy nhất - tuy nhiên, Liễu Thanh Ca đã khăng khăng chối từ và tự mình chữa lành mọi vết thương nguy hiểm đến tính mạng.
Lần này, hắn sẽ không thể làm được. Ngay cả luồng khí liên tục từ tay Lạc Băng Hà cũng không còn duy trì được tầm nhìn của hắn ta nữa.
"Lấy máu của ta đi," Lạc Băng Hà nhẹ nhàng nói, những ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc Liễu Thanh Ca khi Liễu Thanh Ca nghe thấy hơi thở của chính mình nhiễm huyết. "Liễu Thanh Ca, ngươi nói xem, rốt cục kẻ nào đã làm cho phong chủ Bách Chiến Phong uy danh lừng lẫy đây thụ thương? Nên biết là, nếu như ngươi chết, ta sẽ giết hắn. Ngươi không được phép chết dưới tay ai, trừ khi chính tay ta tiễn ngươi!"
Không gian căn phòng trụ trong mắt Liễu Thanh Ca mờ dần, tối tăm, lập lòe. Ngón tay thon dài của Lạc Băng Hà dịch gần đến bên môi hắn.
"Nói cho Bản tôn biết", Lạc Băng Hà thì thầm, giọng nói nhẹ nhàng chết chóc.
Với chút sức lực cuối cùng còn lại, Liễu Thanh Ca chỉ có thể mấp mé đôi môi nhợt nhạt khô khốc...
Miệng hắn bị áp lực từ một bàn tay có khớp xương rõ ràng chặn lại, sau đó máu ấm chảy dọc theo lưỡi xuống cổ họng, mịn như rượu ngọt, nhưng khiến Liễu Thanh Ca khó nuốt. Gần như thể nó chảy vào hắn một cách có tư tâm. Trong một lúc – vài giây, vĩnh cửu – có phần bình tĩnh lại, uống từng ngụm nhỏ cho đến khi nhịp đập dồn dập của trái tim hắn cuối cùng cũng chậm lại và dịu đi đôi chút. Một lúc sau, Liễu Thanh Ca vẫn không cảm thấy đau – thực sự không cảm thấy gì cả, và trong một khoảnh khắc, Liễu Thanh Ca gần như thở phào nhẹ nhõm.
Và rồi có thứ gì đó bùng lên trong cơ thể hắn, như tia sét đột nhiên xâm chiếm huyết quản, xuyên qua ngực hắn đến tận từng đốt ngón tay. Cơ thể của Liễu Thanh Ca cứng đờ, nhưng hắn bị đẩy xuống, bị giữ chặt, khi trái tim hắn ta đột nhiên đau nhói trong xương sườn và cơn đau nóng rực buộc hắn phải thở – một lần, trong tiếng thở hổn hển, rồi lần thứ hai, một hơi thở ấm nóng hơn, một giây rõ ràng nơi hắn nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc và xuyên thấu của Lạc Băng Hà.
Chính khoảnh khăc này đã định, Liễu Thanh Ca bị trói buộc với Lạc Băng Hà, mãi mãi
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro