Chap 8: Gia đình thật sự

Cảnh báo: Chắc sẽ nhàn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Ay, mình đang ở đâu vậy?"

Vừa tỉnh dậy tôi lười biếng mở đôi mắt ra và trước mặt tôi là một vùng thẳm đầy hoa cỏ xung quang; Tulip, loài hoa yêu thích của tôi. Ngỡ ngàng trước vẻ đẹp vốn có của thiên nhiên, tôi không thể rời nửa bước. Và rồi, có một thứ gì đó lấp đi tầm nhìn của tôi, mọi thứ xung quanh......tan biến thành tro. Khác với vẻ đẹp vừa nãy thì bây giờ, nó đã trở thành 1 cơn ác mộng. Cảnh tượng trước mắt chính thực là địa ngục, xác chết xung quanh, lửa khói cứ tiếp tục bùng nổ, thật đáng sợ! Đáng sợ......đáng sợ.....sợ quá....sợ quá....làm ơn....làm ơn......cứu với.....có ai không.....LÀM ƠN! CÓ AI KHÔNG? CỨU VỚI! HÃY CỨU LẤY ÔNG CON! ÔNG ẤY SẮP CHẾT RỒI! CÓ AI Ở ĐÓ KHÔNG?! LÀM ƠN....Là..m...ơn...có...a...i....kh....ôn...g..?...Cứu....cứu...với........

....RẸT....

....Cứu với....

....làm ơn....

....RẸT....

....có ai không....

....RẸT....

....ông con sắp chết rồi.....

Mọi thứ bắt đầu xoay chuyển sang một góc nhỏ, tôi thấy một mảng ký ức rất nhỏ, tôi nhìn cô bé nhỏ đang ngồi co rúm lại và miệng cứ lẩm bẩm mỗi từ "Cứu", bên cạnh cô là một cái xác đã khô từ bao giờ nhưng thật lấy làm lạ là cái xác đó đang.....cười. Một nụ cười hạnh phúc được vẽ trên khuôn mặt của một ông già đang nằm trên sàn đất kia, còn cô nhóc thì lại đang nằm khóc cho người ông. Tự nhiên, cô bé quay về phía tôi và cứ nhìn chằm chằm vào tôi như thể cô có thể thấy tôi rất rõ, và nó đã thành sự thật.

"C..chị là ai?"- cô nhóc bất ngờ quay ra hỏi tôi.

Khi hai mắt đối nhau, tôi nhìn kĩ cô bé và nhận ra đó là hình bóng trẻ con của tôi, một bản sao tí hon. Tôi mỉm cười và nói.

"Chị là em."

Cô bé ngơ ngác nhìn tôi, ánh mắt thể hiện rõ lên rằng không tin tưởng gì. Và cứ như vậy, thời gian trôi qua trong êm đềm, không một tiếng hét, tiếng khóc và van xin, mọi thứ cứ trôi theo thời gian.

"Vậy....sao chị lại ở đây ạ?"- cô bé hỏi tôi.

Tôi không biết phải trả lời ra sao, như thế nào vì những thứ trong tương lai sẽ rất khác với cô hiện giờ, tôi không muốn cô bé phải đau đớn thêm nữa, những lời trách móc, những thứ khủng khiếp có thể làm cô bé có thể giết thêm người......cô bé này chính là tôi, quá khứ này tôi còn không nhớ, nếu bây giờ tôi nói ra hết thì có thể rằng cô nhóc muốn đi theo cái con người đang nằm dưới mặt sàn ở trước mặt mình. Vậy nên sự lựa chọn của tôi.....

"Lớn lên em sẽ biết."- cô nhóc chống cằm rồi ngẩng mặt lên cười với tôi.

"Vậy thì em sẽ đợi."

Trong đầu tôi đã nghĩ hồi trước tôi ngây thơ đến vậy sao, vui tươi đến vậy sao? Thế mà những thứ như vậy tôi không thể cảm nhận được vì nó chả còn tồn tại trong tôi. Mọi thứ trong cuộc đời của tôi hầu như toàn cát bụi ngăn cản tôi tới với ánh sáng của bầu trời, sự trong sạch của thế giới. Tôi cũng biết được rằng mình chả thèm những thứ mà các gia đình có, đó là sự yêu thương. Nó không khác gì những lời nói xúc phạm, những ánh mắt thể hiện sự sợ hãi và cứ mỗi lần là từng đợt một là những con dao sắc nhọn cứ thế đâm thẳng qua trái tim mong manh của tôi. Những suy nghĩ bắt đầu qua đi, tôi mỉm cười nhìn cô bé rồi rút ra một kết luận với bản thân-" Ít nhất điều này còn làm mình cảm thấy được như ở nhà."

"Ừ."- tôi vui vẻ đáp lại.

Chúng tôi đang rất vui vẻ bên nhau thì tôi để ý rằng sắc mặt của cô bé đã thay đổi vài phần, không còn sự vui tươi như ban nãy. Bỗng nhiên cô nhóc chạy về phía tôi rồi cứ kéo tay áo tôi, bàn tay còn lại thì chỉ về phía cái xác kia.

"Ch...chị hãy làm ơn cứu ông ngoại với."- khuôn mặt hoảng hốt và lo sợ rằng những điều cô bé nghĩ sẽ trở thành sự thật.

Tôi bất lực nhìn cô bé vì thật đáng tiếc là.....ông ấy không còn nữa, tự dưng có thứ gì đó kéo tôi về phía sau, mới đây tôi còn cảm thấy đôi bàn tay của cô bé còn nắm chặt lấy cánh tay tôi cùng với giọng nói sợ hãi đang nói với tôi, vậy mà giờ đây chỉ còn lại một cảm giác lạnh lẽo nhưng quen thuộc bao trùm lấy mọi thứ xung quanh.

"Cảm giác thế nào...."

*Một giọng nói khác....nhưng là của ai?"

".....khi đã giết người mà người yêu nhất."

*Người mà tôi yêu nhất?"

"Ngươi là ai? Ta không hiểu ngươi đang nói gì cả?!"

"Chả lẽ ngươi đã quên thật? Ký ức từ trước?"

"Tôi hồi đó bị tai nạn nên mọi ký ức chỉ còn nhớ được là........."- tôi im lặng vài giây rồi tiếp lời.

"........khoảng thời gian bị bố mẹ tra tấn."

Tôi trả lời nhưng không một lời đáp lại, đã nghĩ rằng mọi thứ đã kết thúc thì giọng nói đó một lần cất lên.

"Vậy để ta giúp ngươi nhớ lại nhé~"

Giật mình nhưng chưa kịp làm gì, tôi đã bị dịch chuyển trong một cái không gian toàn những hình ảnh lạ lẫm. Tôi quay một bên và thấy một hình ảnh tôi đang vui chơi cùng với một......ông già....

Một mảng ký ức sượt qua đầu tôi làm tôi giật mình, tôi không muốn phải gợi lại quá khứ năm xưa vì nó luôn mang lại cái kết không hay. Nhưng dù có muốn thì nó vẫn không dừng lại....

....RẸT.....

.....Ha Ha Ha~ con thắng rồi~....

....RẸT....

....Thế là ông thua rồi, cháu giỏi lắm~.....

*Ông?*

Tôi nhìn mảnh kia ức trước mặt, thật là hạnh phúc. Nhưng rồi mọi thứ lại trở nên khác lạ, tôi bỗng nghe thấy một giọng nói ở hướng khác.

.....Ông ơi, ông đừng như vậy mà.....

....RẸT....

.....Hãy tỉnh lại và chơi với cháu đi.....

....RẸT.....

.....LÀM ƠN....CÓ AI KHÔNG....?......

....RẸT.....

....m...MÀY LÀ ĐỒ GIẾT NGƯỜI......

.....RẸT.....

....Kh...khô..n..g....kh...ôn..g....phả....i...con...m..mà..l...là...là.......

....TÔI.....

.....RẸT....

.....Đúng rồi đó~ chính tôi đã tự giết ông ấy~ để cho các ngươi thấy rằng các ngươi chỉ là RÁC RƯỞI!....

.....RẸT.....

.....HAHAHAHAHAHA!!!!!!!!!!!!

.....RẸT.....

....C...con bé đó là quỷ...tránh xa ra Quỷ dữ....

.....RẸT....

....Ngươi nói ta là Quỷ? Hãy nhìn lại đi, chính các người đã ruồng bỏ đứa em gái của ta chỉ vì nó khác các người!...

.....RẸT.....

....Tại sao các người có thể nói như vậy trong khi các ngươi mới là QUỶ! ĐỒ DỐI TRÁ!....

....Đừng tin nó, con bé đang lừa gạt chúng ta đó....

....Đúng rồi! Chính nó...chính nó đã giết Lu...

....RẸT....

....Lu chết là tại nó!

....RẸT.....

.....RẸT.....

....Chị xin lỗi Rip, tại chị nên họ mới tránh xa em....Nhưng em đừng lo.....Bất cứ KẺ NÀO dám động đến em thì chị sẽ tiêu diệt chúng.....Yêu em...

"AHHHHHHHHHH!!!!!!!!!"

Tôi hét lên khi những lời nói đó bị đưa vào sâu trong tâm trí tôi, nhưng tôi thất vọng với bản thân vì đã quên người chị mà mình yêu quý nhất, người ông luôn tận tình ở bên cạnh tôi những lúc vui buồn.......Tại sao? Tại sao tôi có thể quên đi những thứ đó....tại sao.....

"Sao? Đã nhớ ra chưa?"- bất chợt từ đâu ra vang vọng tiếng nói của ai đó.

"Đau lắm đúng không? Xin lỗi."

*Xin lỗi? Thật ngớ ngẩn.*

Tôi bình tĩnh lại rồi đứng dậy và nhìn lướt qua nơi mình đang đứng, tất cả chỉ là bóng tối nhưng tôi không còn sợ hãi.

"Ngươi là ai?!"- tôi gào lên nhưng đáp lại chỉ là cái không gian im ắng.

"Tôi là quá khứ."

"Quá khứ?"

"Tôi là những quá khứ vui vẻ, đau buồn, giận dữ trong cô."

"Vậy sao....ngươi lại làm vậy?"

"Tôi là vì muốn cô nhớ lại người mà cô đã lãng quên."

"Vậy là....cái con người hay trốn trong thân của tôi là....chị gái tôi sao?"

"Đúng."

"Thế còn....ông tôi....?"

"Cái đó thì.....một ngày nào đó cô sẽ biết."

~~~

Yên tĩnh, chả còn gì khác ngoài bầu trời tối đen và giọng nói kia. Tự dưng, tôi cảm thấy buồn ngủ, mọi thứ lại tan biến dần....mọi thứ chìm trong giấc ngủ.

"Tạm biệt."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tôi chợt tỉnh dậy sau cơn hôn mê, tôi mệt mỏi nghĩ lại về những chuyện vừa mới xảy ra, thở dài. Bất chợt nhận ra được điều khác lạ, tôi bật dậy và nhìn khung cảnh quanh mình. Tôi đang nằm trên giường nhưng đây không phải phòng tôi, tôi quay sang một bên thì bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc đang say sưa ngủ bên cạnh mình.

*Toby? Cậu ta đang làm gì ở đây?*

"Ưm..."

*Ah*

Tôi chợt liếc qua nhìn Toby thì cảm thấy mình đang đè lên cái gì đó, một bàn tay, tay của Toby. Định nhanh dựt lại thì đã quá muộn.

"Rip~ Cậu dậy rồi~"

Toby chuẩn bị nhảy lên ôm tôi thì lại bị tôi chặn lại bởi cánh tay của mình.

*Tuyệt! Thấy là mất cả sự yên tĩnh!*

Tôi thầm rủa trong lòng mà quên mất ai đó.

"Nè....Cậu..c..òn...đa..u...không?"- Toby ân cần hỏi han.

"Um, tôi không sao cả."

Nhưng mà chờ đã, tại sao cậu ta lại hỏi tôi có bị thương không trong khi tôi đang rất khoẻ.

"Xin lỗi.."- Toby cúi gằm mặt nói với tôi.

"Xin lỗi vì đã không thể bảo vệ cậu..."

*Bảo vệ?*

Và rồi tôi lại nhớ về lúc đó, cái người tự xưng là chú tôi đã giơ cây súng định bắn Toby thì tôi lại chắn hộ cậu ấy, tôi gạt bỏ cái kí ức đó và mỉm cười. Toby không thấy tôi nói gì thì lại lo lắng lên tiếng lần nữa.

"N..nhu..nhưng cậu không cần phải lo đâu, bọn tôi đã giết hắn ta hộ cậu rồi nên cậu cứ yên tâm khi ở bên cạnh chúng tôi."

Tôi giật mình khi nghe thấy điều đó nhưng sao nó thật lạ, tôi cảm thấy vui khi Toby nói rằng họ đã bảo vệ cho tôi trong khi có thể vứt cái xác của tôi ở lại đó nhưng họ đã không lam vậy. Trong lòng tôi cảm thấy có gì đó ấm áp, sự hạnh phúc, yêu thương. Tôi mỉm cười lần nữa nhưng lần này, nó chứa đựng tình yêu, lời cảm ơn mà tôi đanh cho họ.

"Cảm ơn cậu, Ticci Toby."

Toby đỏ mặt ngơ ngác nhìn tôi trong khi tôi bối rối không hiểu cậu ta đang bị gì. Cố lay thì mất một lúc vẫn tỉnh, xong rồi Toby cuối cùng cũng quay trở về sự vốn có của mình.

"Cậu biết không~ Lúc đó Masky đâm cho hắn mấy nhát rồi tôi vung rìu chặt luôn cánh tay của lão còn Hoodie thì...."- tôi ngồi lắng nghe Toby thuận lại sự việc đã xảy ra mà đôi lúc cũng thật hài hước, khi đó tôi đã cười. Trong bấy lâu nay, tôi đã cười dù chỉ là nụ cười nhẹ nhưng nó lại khiến cho ai đó phải đỏ mặt.

Và rồi vào phút chốc, tôi nhận ra rằng tôi đã quá nghĩ lại về những chuyện đã xảy ra trong quá khứ mà lại quên mất hiện tại, nên tôi sẽ tiến bước tới tương lai cùng với những con người này, đây chính là mái ấm mà tôi hằng mong muốn có được. Một gia đình thực sự.

"Vậy là nhớ ra chị chưa bé Rip~"- Một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu tôi.

Tôi nhếch mép rồi nói.

"Rồi. Xin lỗi vì đã bắt chị phải đợi."

"Um. Chị không phiền đâu, miễn là em gái bé bỏng của chị được an toàn là tốt rồi."

Tôi hạnh phúc nhìn chị ấy nhưng rồi lại suy sụp.

"Chị Lu, đã có chuyện gì xảy ra với chị vậy?"- chị Lu giật mình nhưng rồi lại nhanh chóng cho qua rồi bảo.

"Đợi đến lần sau thì chị sẽ nói~"

Tôi gật đầu và rồi tôi đã ra bên ngoài khỏi tâm trí mình, tôi nhìn lấy Toby vẫn còn đang say sưa kể chuyện cho tôi.

Cuối cùng tôi cũng sẽ bắt đầu tìm hiểu về người chị của tôi, chị Lu, đợi em nhé.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

~THE END~

Rip của quá khứ nè~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro