Chương 13

Cuộc nói chuyện diễn ra, chẳng mấy chốc đã chiều muộn. Chàng trai trẻ chuẩn bị ra về. Anh nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ đứng tuổi đang bước lên nhà. Mọi người trong nhà cúi chào người phụ nữ ấy, mà nhìn trang phục bà ấy mặc thì có thể khẳng định bà đến từ hoàng cung. Loại vải của bà mặc có nhiều hoa văn độc đáo chỉ có thể được ban thưởng bởi nhà vua. Mẹ Heng và mẹ Pikul niềm nở chào đón vị khách vừa đến. Đối với cả hai người đó là một niềm vinh hạnh.

Thời gian không thể làm cho vẻ đẹp của Jao Jom Sarapee giảm sút. Pusorn chưa kịp lên tiếng mời người bác vào nhà, Luang In đã đứng dậy đầu tiên

"Khun Jom Sarapee". Chàng trai cao lớn chuẩn bị rời đi sau khi dừng lại xem người phụ nữ vừa đến là ai. Luang In hướng đôi mắt về phía sau lưng Pudsorn, ẩn trong đôi mắt ấy là một nụ cười dịu dàng. Luang In chào bà bằng giọng thân mật. "Ồ Mae Luk Jan cũng đến sao?"

"Ơ, Por In" Jao Jom Sarapee cũng bất ngờ ko kém. "Sao Por In cũng đến đây à?"

"Cháu mới bất ngờ sao Khun Jom lại đến bệnh xá Mod này ấy chứ?" Oak Luang trả lời

"Sao ta lại ko đến đây được?" Jao Jom Sarapee bật cười

" Bác bị ốm sao ạ? Sao ko gọi thái y trong cung luôn lại phải ra đây ạ?" Oak Luang thắc mắc

"Ta ko bị bệnh gì đâu Por In à, ta ghé qua đây chơi thôi. Bác sĩ Mod là em trai ta và Mae Pudsorn đây là cháu gái của ta" Jao Jom Sarapee cười giải thích.

" Ôi... cháu chưa bao giờ biết chuyện này", lần này Luang In tỏ ra khá ngạc nhiên. Anh quay sang cô gái đang ngại ngùng đứng sau Jao Jom Sarapee. "Mae Luk Jan nữa, cô chưa bao giờ cho ta biết là có họ hàng với Mae Pudsorn?"

"Nói với anh làm gì? P'In có bao giờ hỏi tôi đâu", một giọng nói ngọt ngào vang lên cùng với đó là một khuôn mặt ngọt ngào, xinh đẹp của Luk Jan, cũng có nét giống với Pudsorn.

Pusorn chỉ đứng nghe nãy giờ, nhìn hết bên này qua bên kia. Qua cách nói chuyện và xưng hô có thể thấy bác cô, Mae Luk Jan và Luang In khá thân thiết với nhau.

"Chuyện này là sao vậy bác? Cháu bối rối hết cả rồi" Pudsorn giơ tay ra phía bác mình.

"Ko có gì đâu Mae Pudsorn" Jao Jom Sarapee bước vào ngồi phía sảnh tiếp khách, Mae Luk Jan cũng liền đi theo sau. Pudsorn và Luang In cùng quay trở lại phòng khách một lần nữa.

"Cháu không biết sao? Cha của Luang In là ngài Oak Ya Wachai Prakarn", Jao Jom Sarapee gọi tên cha của Luang In khá thân thiết.

Sao Pudsorn lại ko biết đến Oak Ya Wichai Prankan mà Jao Jom Sarapee nói đến chứ. Oak Ya Wichai Prakarn là một nhà quý tộc lớn, được nhà vua sủng ái trọng dụng. Nếu như Ngài ko mất rồi thì bây giờ có lẽ sắp nhận tước phong còn hơn Phaulkon. Chỉ có điều Pudsorn ko biết Oak Luang mặt nghiêm đây lại chính là là con trai của Ngài ấy.

"Mae Sae...À...Phu nhân Sae mẹ của Oak Luang đây cũng là người trong cung và cũng thân thiết với bác" Jao Jom tiếp lời. "Trước khi bà ấy kết hôn, bọn ta đã cùng nhau làm việc trong cung"

"Còn Mae Duang Jan...", Bác Sarapee nói nhưng chợt nghĩ cái tên này sẽ làm Luang In lại phải suy nghĩ.

" Mae Duang Jan vợ tôi cũng là người có danh tước trong cung", Luang In tự tiếp lời nhưng ko biểu cảm gì mấy "Dù khác chức vị nhưng Mae Duang Jan cũng thân thiết với Mae Luk Jan đúng ko?"

"Đúng vậy" Luk Jan cười. Trong hoàng cung ai cũng biết Luk Jan là một cô gái tốt, có nhiều bạn bè và được nhiều người quý mến. "P'Duang Jan xinh đẹp, nấu ăn ngon, kết vòng hoa lài cũng đẹp, nhưng không may chị ấy qua đời từ khi còn rất trẻ. Em cũng ko có cơ hội ra ngoài cung để dự tang lễ "

"Vợ Khun Luang đã mất rồi sao...", Pudsorn tỏ ra hoang mang dù ko biết người phụ nữ đó là ai.

"Trong đại dịch ở Koh Pha Ngan", Indra đáp

Jao Jom Sarapee và Mae Luk Jan nhìn nhau. Có lẽ dù qua bao nhiêu năm thì chắc Oak Luang cũng sẽ ko quên được chuyện này.

"Tôi rất lấy làm tiếc". Pudsorn ngậm ngùi "Năm đó đại dịch làm rất nhiều người chết" nhớ năm xảy ra đại dịch cô chỉ mới 15 tuổi. Đó là khoảng thời gian bác sĩ Mod bận rộn với rất nhiều bệnh nhân. Để chữa bệnh cho bệnh nhân cha cô đã không ngủ nhiều ngày liền. Cô cũng giúp cha pha thuốc cho bệnh nhân. Các loại thuốc được chuyển đến tận tay bệnh nhân. Đó là một đại dịch nghiêm trọng ở vùng đất này cho đến khi những ngôi chùa hỏa táng người chết ko kịp.

"Vợ tôi không chết vì bệnh gì rõ, sốt li bì đến 10 ngày, có uống thuốc nhưng tình trạng vẫn không khá hơn. Sau đó Mae Duang Jan ngủ và không bao giờ thức dậy nữa".

"Chú Mod đã đến khám cho Mae Duang Jan tận phủ nhưng dù ông giỏi thế nào cũng không thể giúp được gì" Luk Jan kể.

Pudsorn nghe và chỉ biết ngồi ngạc nhiên. Lúc đó ko thể nhớ được gì. Sáng nào cũng có cả hàng trăm bệnh nhân. Tình trạng lúc đó rất rối ren. Cô nhớ là mình ko theo cha đến chữa cho Mae Duang Jan vì nếu có cô sẽ phải nhớ được ngay.

"Lúc đó cha đã rất mệt, ko ăn ko ngủ, chỉ lao vào chữa cho các bệnh nhân" Pudsorn ko nói tiếp rằng chính vì đợt đó mà cha cô sức khỏe giảm sút nhiều dẫn đến lao lực và mất. Nói ra cũng ko giúp ích được gì. "Hơn nữa, bác sĩ cũng là con người, ko phải có thể chữa được tất cả cá loại bệnh đâu Khun Luang. Kiến thức về Y của chúng ta hiện nay cũng vẫn rất hạn chế. Còn rất nhiều loại bệnh mà chưa tìm ra cách nào chữa được" Nói rồi Pudsorn cúi mặt tránh ánh mắt của Indra. Cô cảm giác rằng Oak Luang đang nhìn mình như vậy ý là trách cha cô ko đủ giỏi để cứu vợ anh ấy.

"Thôi được rồi, chúng ta lâu gặp nhau, nói chuyện đau đầu này làm gì, nói chuyện khác đi nào" Jao Jom Sarapee thấy không khí đang chùng xuống liền đổi đề tài "Nhưng hôm nay Luang In đến đay làm gì? Xong việc chưa? Ở lại ăn tối cùng nhau nhé?"

"Bác..", Pudsorn há miệng định phản đối trong khi người lớn lại vội vã đề nghị.

"Cháu ko vội về ạ. Mọi việc đã xong rồi. Nếu bác đã mời thì chắc cháu ko từ chối được ạ", Luang In trả lời.

"Nhưng mà Khun Luang đang có chuyện phải về ko phải sao?" Pudsorn nhíu đôi mày xinh đẹp

"Đúng, nhưng mà giờ tôi đổi ý rồi", khuôn mặt Indra lộ vẻ trêu ngươi, anh lên tiếng "Tôi sẽ ở lại ăn cơm tối luôn. Cô có vẻ có ý kiến gì sao Mae Pudsorn?"

"Nhưng Khun Luang vừa ăn trưa ở đây" Pudsorn chau mày.

"Cơm ở đây rất ngon, tôi muốn ăn lần nữa", Khun Luang trả lời Pudsorn bằng giọng trêu đùa.

"Vậy thì tùy Khun Luang" Pudsorn nói giọng có vẻ khó chịu "Nếu anh muốn như thế tôi cũng không thể ngăn cản".

Cô dời ánh mắt khỏi người đàn ông cao lớn và quay về phía bác Sarapee và tỏ vẻ ngạc nhiên khi đã lâu rồi bác không đến thăm thế này. Thông thường nếu muốn gặp cháu gái bà Sarapee sẽ gọi cô vào cung hoặc đến gặp ở đền. Lần này bà đến tận nhà có nghĩa là việc bà sắp nói sẽ rất quan trọng.

"Hôm nay bác đến thăm có chuyện gì không ạ", Pudsorn hỏi bác.

"Về chuyện mà con đã hỏi bác chứ sao", bà Sarapee liếc nhìn chàng trai cao lớn, bà nghĩ sẽ không hay lắm nếu có người ngoài biết chuyện này.

"Ơ...", Indra có đủ thông minh để hiểu ý người lớn. "Tôi sẽ vào trong nói chuyện với mẹ Pikul trong bếp cũng được".

"Ngài không cần phải làm vậy đâu Khun Luang", Pudsorn lên tiếng làm bà Sarapee tỏ ra bất ngờ. Sau đó chính Indra lại bất ngờ trước lời nói của Pudsorn "Không sao đâu bác, cháu nghĩ Khun Luang cần biết chuyện này vì nó cũng liên quan đến ngài ấy".

"Chuyện gì vậy?", đôi mày đen râm nhíu lại.

"Khúc vải Kinaree, một phần trong vụ án của thuyền trưởng Jean đó?". "Hôm nay bác và Luk Jan đến vì chuyện đó đúng không ạ?"

"Ừ", bác Sarapee gật đầu.

"Vậy thì... bác đợi một lát nhé, cháu muốn bác xem thứ này", cô đứng dậy nhanh chóng đi về phòng và trở lại với một chiếc túi sẫm màu trong tay.

Cô liếc về phía người đàn ông cao to rồi lấy khúc vải Kinaree có hoa văn đặc biệt ra đặt kế bác Sarapee. "Đây là khúc vải mà thuyền trưởng đã mặc".

"Trời ơi!", bà Sarapee lấy tay đặt lên ngực trước khi buông tấm vải còn lấm bùn.

"Tiểu thư...", Luang In không ngờ tấm vải lại nằm trong tay cô. "Làm sao mà cô có được nó?".

"Mercier Robert đã cho tôi mượn nó", Pudsorn nhanh chóng trả lời. "Tôi muốn kiểm tra kỹ mảnh vải, tôi nghĩ chúng ta có thể tìm ra manh mối nào đó bị bỏ qua từ nơi đầu tiên chúng ta phát hiện cái xác".

"Vậy thì đi thôi", Indra nói với giọng như nhẹ nhõm hơn "tôi còn nghĩ rằng cô đã tự lấy mảnh vải đó".

"Như thế thì gọi là ăn cắp đó Khun Luang, tôi không làm như thế", Pudsorn phân minh.

Bà Sarapee thở dài nhiều lần, cuối cùng bà cũng phải tham gia vào chuyện này mà không có cách nào từ chối. Nhưng nếu bà không giúp thì Pudsorn sẽ chẳng thể tìm ra những bí ẩn của vụ án điều đó đồng nghĩa với việc Ayutthaya sẽ gặp rắc rối. Rồi bà quay sang Mae Luk Jan "Ơ, cháu nói xem cháu đã điều tra được gì nào?"

"Vải Kinaree là loại vải thuộc sở hữu của Jao Jom Kinaree đúng như những gì P'Pudsorn và bác nghi ngờ. Jao Jom Kinaree có nhiều mẫu vải và loại vải mới nhất vừa được gởi về từ Ấn Độ có hoa văn giống hệt khúc vải này" Luk Jan kể

"Vậy thì làm thế nào thuyền trưởng có thể có nó?", Oak Luang hỏi câu hỏi mà tất cả mọi người đều thắc mắc.

"Mae Pim nói là cũng có nhiều khúc vải biến mất, Jao Jom Kinaree cũng ko biết được những khúc vải đó biến đi đâu"

"Nhưng thú vị hơn là Jao Jom Kinaree từng quen biết với thuyền trưởng Jean và Paul thông qua Jao Khun Chularath Tamontree ", bà Sarapee cố ý nói nhỏ để đảm bảo không ai nghe thấy, bà sống trong cung gần như cả đời nên làm gì cũng cẩn thận. "Các thuyền trưởng tàu Pháp thường nhận vận chuyển vải cho Jao Jom Kinaree với số tiền không nhỏ. Và nghe nói họ cũng có xích mích về 1 số tiền thù lao nào đó"

"Cái gì cơ ạ?", Thông tin từ bà Sarapee khiến Oak Luang tỏ ra bất ngờ. "Làm sao có chuyện như vậy, Jao Jom Kinaree là cháu gái Jao Khun Chularath Tamontree mà cũng tự làm ăn để nợ ngời khác như vậy sao?".

"Cái này ta cũng ko chắc chắn lắm. Nhiều người nói rằng Jao Jom Kinaree không có nhiều tiền như người ta vẫn nghĩ nhưng lại cũng có người nói do Jao Jom chưa nhận đủ hàng nên ko chịu trả chi phí"

"Hay là khúc vải này bị thuyền trưởng đánh cắp?" Oak Luang đưa ra giả thiết khác.

"Không thể như thế" Pudsorn phản bác, "Nếu giả sử của Khun Luang là đúng thì chính thuyền trưởng là người đã lấy mảnh vải. Nhưng nếu anh ta là người lấy thì giấu nó vẫn hơn là mang ra sử dụng vì nó là vải dành cho phụ nữ, hơn nữa lại là vải đặc biệt của Jao Jom Kinaree".

"Ừ...", Oak Luang In nghĩ về những điều vừa nghe và anh nhận thấy lời Pudsorn nói cũng có lý.

"Chuyện này phức tạp hơn chúng nghĩ đó Khun Luang" Pudsorn nhẹ giọng "Điều chắc chắn là hung thủ ko phải chỉ nằm trong những người chúng ta nghi vấn ban đầu, giờ lại thêm cả Jao Jom Kinaree"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #nadech#yaya