Chương 19
Đêm nay sương mù dày hơn mọi ngày. Pudsorn chuẩn bị đi ngủ. Trời lạnh làm cô phải khoác thêm lên mình một mảnh vải dài. Cô lo cho bà Juang và Ai Kwan, cậu bé bị ngộ độc. Chăn trong phòng bệnh có thể sẽ ko đủ cho họ.
Và cả chàng trai cao lớn ngoài kia...
Pudsorn định kêu người hầu Jeep đi cùng mình qua bên chỗ khu bệnh nhân nhưng thấy Jeep đã ngủ say bèn mở cửa đi 1 mình, men theo khu nhà dành cho người bệnh phía sau nhà lớn, đó là lối đi ngoài trời xuyên qua vườn thảo mộc.
Anh ấy vừa từ nhà riêng trở lại cùng một chiếc túi trên tay và ra lệnh rằng mình sẽ ở lại đây hai đêm để bảm đảo an toàn cho mọi người. Anh mặc trang phục Pa Thung có in hoa văn, ngực để trần như bao người đàn ông Ayutthaya khác vẫn thường làm vào mùa hè. Nhưng đêm nay trời lạnh, nhìn anh trong trang phục thế này cô không khỏi lo lắng.
Cả khu vườn đêm nay phủ một màu sương trắng đục. Bóng cây to đổ xuống lối đi như một gã khổng lồ. Màn sương lạnh lẽo ban đêm thấm vào da thịt làm Pudsorn phải khoác một lớp khăn lên người và trên tay cô cầm theo 3 tấm chăn. Các triệu chứng của Ai Kwan đã khá hơn nhiều, cậu bé không còn đau bụng, không nôn và cũng không còn sốt cao. Nếu tình trạng tiến triển tốt vài hôm nữa cậu bé có thể về nhà. Pudsorn vừa đi vừa nghĩ cho đến khi va trúng ai đó.
"Ối...", Pudsorn giật mình kêu lên dù cánh tay rắn chắc của người đó kịp đỡ lấy cô. Pudsorn cảm nhận được sự ấm áp đang tỏa ra.
"Tiểu thư đấy à.", mũi của Luang In vô tình chạm vào má của Pudsorn, Pudsorn cảm nhận được hơi thở nóng của Indra nơi cổ của mình. Cả 2 cùng định thần đứng lại ngay ngắn.
"Khun Luang làm gì vậy, đột nhiên xuất hiện trong bóng tối, làm tôi hết cả hồn, suýt nữa đã hét lên cầu cứu đấy", Pudsorn nói với giọng nghiêm trọng.
"Cô xuất hiện và không lên tiếng, tôi nghe có tiếng động nên nghĩ là tên tội phạm đến đấy", hương thơm từ cơ thể cô gái tỏa ra giữa đêm và đọng lại nơi chóp mũi Indra "Ai nghĩ được là tiểu thư đâu chứ"
"Tôi thấy đêm nay có sương mù nên định đi thăm Ai Kwan và và bà Juang, tôi sợ chăn không đủ ấm, họ sẽ bị lạnh", cô thầm cảm ơn bóng đêm và màn sương mỏng đã che đi vẻ ngại ngùng và gương mặt ửng đỏ của mình.
"Cô lo lắng cho tôi à?", chàng trai trẻ hỏi nhỏ.
"Ai nói với ngài vậy?", Pudsorn nhìn về hướng khác "tôi lo lắng cho bệnh nhân của tôi".
"Cô mang theo ba cái chăn nhưng ở đây chỉ có hai bệnh nhân, điều đó chứng tỏ cái còn lại là của tôi, đúng ko?", Indra bật cười nhẹ.
"Tôi...tôi chỉ sợ Khun Luang bị bệnh rồi tôi sẽ lại phải trị bệnh cho ngài", Pudsorn vội đưa chăn cho Indra và không dám nhìn vào đôi mắt như có trăm ngàn vì sao đang tỏa sáng của anh.
"Đây...", bàn tay mảnh khảnh của cô đưa chiếc chăn về phía Indra "ngài cầm đi".
"Cám ơn tiểu thư nhé", người đàn ông cao lớn đưa tay nhận chiếc chăn từ cô gái nhỏ bé, giây phút hai bàn tay chạm vào nhau thời gian như ngừng trôi. Pudsorn vội rút tay lại. Không khí bỗng ngượng ngùng quá.
"Phải rồi, Tôi nghĩ chúng ta sẽ phải gặp ngài Robert để thảo luận công việc, ngài nghĩ sao?" Pudsorn vội đổi đề tài
"Cô cứ hẹn, bất cứ ngày nào cũng được", Indra trả lời.
"Chuyện chúng ta sẽ nói hoàn toàn bí mật vậy nên hãy gặp nhau ở nhà tôi, cô đề nghị. "Ở đây sẽ tránh được cặp mắt tò mò của mọi người".
"Được", Indra gật đầu, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô gái. "Có vẻ như 2 người khá thân thiết nhỉ?"
"Xin ngài đừng hiểu lầm", Pudsorn cũng ko hiểu vì sao mình lại vội phản bác ngay. "Tôi và ngài Robert chỉ quen biết nhau vì công việc, giai đoạn này nếu có nói chuyện cùng nhau cũng chỉ là việc liên quan đến vụ án".
"Vậy thì được rồi...", Luang In cất giọng nói nhỏ. Ánh sáng từ ngọn đèn chiếu vào khuôn mặt ngọt ngào, xinh đẹp cùng đôi mắt sáng của Pudsorn.
"Ngài đang nói gì vậy?", Pudsorn không nghe thấy.
"Không có gì đâu, tôi đâu nói gì đâu" Luang In nhanh chóng trả lời
"Vậy phía bên ngài có cập nhật gì ko?", Pudsorn cảm thấy đôi mắt đó vẫn nhìn mình chăm chăm.
"Tôi đã cử một người ở lại nhà Ai Jan nhưng mọi thứ vẫn không có tiến triển", Indra nói. "Tôi nghĩ Ai Jan đã biết mẹ mình bị bắt vào tù".
"Khun Luang phải cẩn thận đấy", Pudsorn tỏ ra lo lắng cho Indra "Hắn sẽ giận lắm nếu biết Ngài làm như vậy"
"Tôi biết rồi", Indra gật đầu "cảm ơn tiểu thư đã lo lắng".
"Muộn rồi, tôi đi đây", Pudsorn thấy mình đã nói chuyện với Indra rất lâu, nhỡ ai thấy lại phiền. Khi quay lưng đi, cô nở 1 nụ cười nhẹ nhàng. Chiếc chăn và hương thơm nhè nhẹ quyện vào gió đêm.
Bởi vì những vấn đề phát sinh từ sau khi gặp bà Clara nên sau khi khám cho bệnh nhân cuối cùng, Pudsorn quyết định gọi Jeep cùng đến tìm bác Sarapee luôn.
"Tiểu thư không đưa Khun Luang đi cùng sao?", Jeep hỏi trêu.
"Khun Luang bận trông bà Juang nên sẽ không đi cùng được đâu", Pudsorn trả lời.
"Khun Luang nhìn vậy chứ là người tốt ghê há tiểu thư", Jeep nói trong lúc người hầu vẫn đang tiếp tục chèo thuyền.
"P'Jeep, ngài ấy chỉ mới đến bệnh xá 1 đêm, sao P'Jeep biết Ngài ấy là người tốt?",
"Ơ. Thì lúc đó ai cũng nghĩ ngài ấy sẽ đưa bà Juang vào tù chịu tội rồi, ai cũng nghĩ ngài ấy ác độc. Nhưng cuối cùng ngài ấy đâu có vậy, ngược lại còn lo cho bà Juang, gửi bà ấy ở đây để chữa bệnh. Đấy chả phải người tốt sao tiểu thư"
"Chúng ta không thể đánh giá một người qua những gì mới nhìn thấy, tất cả đều phải cần có thời gian", khuôn mặt Pudsorn nóng bừng khi nghĩ về chuyện tối qua, má cô đã vô tình chạm vào má và mũi của Luang In.
"Vâng", Jeep ko hề để ý thấy vẻ ngượng ngùng cùng tiểu thư nhà mình.
Ở Ayutthaya này, hầu hết phụ nữ ở tuổi của Pudsorn đều đã có chồng và sinh con. Ko phải ko ai ngó đến Pudsorn mà ngược lại, đã có ko biết bao nhiêu chàng trai, trẻ có trung có, đến nhà đặt vấn đề và muốn làm quen Pudsorn. Nhưng cô thì tỏ vẻ không quan tâm đến việc cưới xin gì cả, chỉ chuyên tâm vào học Y và chữa bệnh cho mọi người. Cả mẹ Pikul và mẹ Heng đều khá lo lắng cho hôn nhân của con gái và rất nhiều lần họ tìm người để mai mối cho cô. Nhưng đến khi gặp Luang Intharat Pakdee, Jeep bắt đầu để ý rằng tiểu thư nhà mình có vẻ khác lạ, lại hay tỏ ra bối rối, ngại ngùng khi có ai nhắc đến Ngài ấy.
"P'Jeep cũng không nên nói quá nhiều về chuyện của bà Juang cho ai biết vì không phải ai cũng đáng tin", Pudsorn dặn Jeep. "Và cũng nhắc đám người hầu trong nhà, nếu ai mang chuyện này nói ra ngoài thì sẽ bị phạt nặng".
"Vâng", Jeep trả lời ngay.
Mọi người ở nhà bác sĩ Mod đều kiêng nể Pudsorn. Trong mắt mọi người cô là một người rất tốt nhưng khi tiếp xúc người ta sẽ biết rằng cô ấy còn là một người nghiêm túc và rất dũng cảm. Vì vậy mà rất nhiều người nể trọng cô, kể cả người trong nhà.
Chiếc thuyền của Pudsorn lướt đi trên con kênh dẫn vào khu vực do hoàng gia kiểm soát. Cô nhìn những con thuyền chở hàng hóa qua khu vực này với ánh mắt đầy thích thú.
"Ôi, nhìn hàng hóa nhiều muốn mua ghê chứ" Jeep cảm thán
"Hay là P'Jeep cứ ở đây mua đồ đi, tôi vào tìm bác 1 mình cũng được"
"Ấy đâu có được, Jeep đi theo tiểu thư", người hầu vội vàng đi theo.
Cổng cung điện này nối với vườn nho bên trong hoàng cung, sau vài phút nói chuyện viên gác cửa đã mở cửa cho cô vào. Người gác cổng này cũng quen biết con gái bác sĩ Mod vì từng là bệnh nhân của cô.
Vườn cây trong hoàng cung có nhiều cây đã được trồng hàng trăm năm. Dọc theo các con đường đều tràn ngập sắc hoa. Nơi ở của bà Sarapee nằm ở cuối con đường vì đó là nơi yên tĩnh.
"P'Pudsorn...", một giọng nói trong trẻo vang lên cùng với đó là khuôn mặt tươi vui của một cô gái đang cầm trên tay đĩa trái cây nhiều màu sắc.
"Luk Jan...", Pudsorn mỉm cười với cô em họ "Chị đến thăm bác Sarapee, bác có ở đây ko?".
"Dạ có. Bác cũng đang có khách tới thăm" Luk Jan trả lời.
"Ơ, bác đang có khách sao?", Pudsorn hơi chùng xuống "Thôi thế để chị đến sau vậy"
"Ko có gì đâu chị, bác cũng ko có việc gì quan trọng đâu, khách đến thăm chỉ là một người bạn lâu ngày không gặp. P'Pudsorn lên đây chờ xíu", Luk Jan nói thêm. Pudsorn gật đầu và ngồi chờ ngay dưới hiên nhà vì ở đây không khí rất tốt.
"Ôi Pudsorn đấy à...Bác đang nói tới cháu luôn đây" bà Sarapee thoáng thấy bóng cháu gái liền chào.
Pudsorn cúi chào mọi người một cách lễ phép bác Sarapee và người khách của bác. Bà Sarapee quay sang người khách "Đây nè phu nhân Sae... cô cháu gái mà tôi nói đến đây này".
Người phụ nữ đó mỉm cười với cô. Pudsorn cảm thấy người phụ nữ này rất quen thuộc, có lẽ đã từng gặp nhau nhưng ko nhớ ra được. Cô ngồi quan sát hai người nói chuyện và chợt Jao Jom Sarapee lên tiếng: "Cháu nhìn gì mà ngây ra vậy Pudsorn, đây là phu nhân Sae, phu nhân chính là mẹ của Oak Luang Intharat Pakdee".
Nghe thế Pudsorn liền hiểu ra ngay. Phu nhân mang vẻ đẹp quý phái này là mẹ của "Oak Luang trái tim sư tử". Thảo nào cô cảm thấy thật quen khi nhìn bà. 2 mẹ con phu nhân có nhiều nét giống nhau thật.
Phu nhân Sae vẫn nhìn Pudsorn, bà nói "Tôi đã nghe Por In nói nhiều về tiểu thư Pudsorn nhưng hôm nay mới có cơ hội gặp mặt, đẹp không khác gì bác của Mae Pudsorn khi còn trẻ vậy"
"Trời, nói thế chứ hồi trẻ tôi đẹp thế nào cũng ko bằng được Mae Sae đâu, nếu ko Khun Chai Prakan dám xin hẳn nhà vua cho ban hôn sao", bà Sarapee mỉm cười và lấy dĩa trái cây Luk Jan đã chuẩn bị để mời phu nhân Sae.
"Tay nghề Mae Luk Jan sao, ai có được cô con dâu như Mae Luk Jan có lẽ rất may mắn đấy", bà Sae nói thêm.
"Tay nghề Luk Jan vẫn chưa tốt lắm đâu ạ, còn phải học hỏi nhiều", Luk Jan trả lời, cúi mặt xuống đất để che đi vẻ ngượng ngùng.
"Đây là quả gì?", bà Sae lấy một loại quả nhỏ màu tím trong đĩa.
"Việt quất đó...", bà Sarapee cố phát âm cho đúng "Đây là loại quả phương Tây mà tôi vừa được hoàng thân tặng lúc chiều".
"Loại quả này có xuất xứ từ phương tây", phu nhân Sae nhìn vào dĩa trái cây. Bà tỏ ra khá quan tâm vì người phương Tây thường mang những sản phẩm lạ đến Ayutthaya để trao đổi, mua bán. Pudsorn nhìn loại quả này với vẻ thích thú vì cô từng thấy nó trong vườn nhà của thuyền trưởng Jean.
"Nó đến từ phương Tây, các thương nhân đã cho vào thùng đá để bảo quả và mang đến đây", bà Sarapee tiếp tục nói với phu nhân Sae.
"Thật lạ...vị ngọt và hơi chua..lạ lạ", phu nhân Sae cười với đôi môi màu tím. "Nhưng tôi nghĩ trái cây đất nước chúng ta vẫn ngon hơn đó", bà Sae quay sang lấy vải lau miệng và mời Pudsorn và Luk Jan. Nhưng 2 cô cháu của bà Sarapee đều xin phép từ chối.
"À phải rồi. Hôm nay con đến có việc gì thế Pudsorn? Ko phải chỉ tự dưng nhớ ta đấy chứ?", bà Sarapee lên tiếng.
"Ơ...", sở dĩ hôm nay cô đến là muốn nói chuyện của Jao Jom Kinaree và xin ý kiến từ bác Sarapee. Nhưng phu nhân Sae đang ở đây, có lẽ ko tiện để trao đổi rồi.
"Tôi đã đến lâu rồi, có lẽ tôi về đây", phu nhân Sae để ý thấy nét mặt phân vân của Pudsorn liền tinh tế lên tiếng.
"Ồ... sao phu nhân về sớm thế", bà Sarapee tiếp lời.
Tiễn phu nhân Sae ra về xong, bà Sarapee lại tiếp tục câu chuyện với cháu gái.
"Luk Jan, có phải một vài mẫu vải Kinaree đã bị mất đúng không?"
"Vâng, vài hôm trước cháu đã gặp Mae Pim, cô ấy nói một số vải Kinaree đặt từ Ấn Độ đã bị mất và bản thân Mae Pim cũng giật mình."
"Tại sao họ không báo chuyện này cho Jao Jom Kinaree?"
"Mae Pim đã nói chuyện này với Jao Jom Kinaree nhưng hóa ra bà ấy đã biết việc này rồi. Bà ấy dặn Mae Pim ko cần báo cho ai khác vì bà ấy đang tự điều tra việc này", Luk Jan nói tiếp.
"Những thông tin này trùng khớp với những gì bà Clara đã nói" Pudsorn thầm nghĩ
"Nhưng nếu chuyện này là bí mật của chủ nhân thì sao Mae Pim lại đem kể với cháu vậy Luk Jan?
"Bởi vì... bởi vì...", Luk Jan ngập ngừng.
"Bởi vì cháu đã nói với Mae Pim là ngài Luang In yêu cầu hỏi chứ gì", bà Sarapee nhìn vẻ ậm ừ của cháu gái nên lên tiếng.
"Chết thật...Nếu Mae Pim biết ko phải là thật thì...", Pudsorn đưa tay chạm lên đôi môi như cánh hồng của mình.
"Đừng nói thế P'Pudsorn, em đang lo là nếu Mae Pim mà gặp P'In rồi biết em nói dối thì sẽ rắc rối to đây" Luk Jan nhăn mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro