Chương 27

Hoàng hôn bắt đầu buông xuống. Cô gái đắm chìm trong bóng tối. Đêm nay sương mù bao phủ khắp vùng. Không khí ẩm và lạnh làm cô phải quấn khăn choàng. Đêm nay Pudsorn vẫn ngủ muộn như mọi ngày. Cô vừa đi thăm bệnh của Okwan và bà Juang, sau đó thì kiểm tra vết thương của Luang In.

Bệnh tình của Okwan tiến triển tốt, vài hôm nữa cậu bé có thể về nhà. Bà Juang thì vẫn còn đang phải theo dõi tiếp. Còn vết thương của Luang In cũng sắp lành vì anh là một chàng trai mạnh mẽ. Nhưng vấn đề là anh vẫn bảo vết thương đau và cứ xin ở lại điều trị. Oak Luang luôn lấy cớ là đau ko ngủ được rồi nài nỉ Pudsorn cầm tay anh đến khi anh ngủ. Lúc đầu cô nghĩ Luang In đau thật nhưng hình như không phải vì vết thương có vấn đề hay không phải kiểm tra thế nào chứ không phải chỉ dựa vào lời nói của người bệnh. Cuối cùng, Pudsorn mềm lòng ngồi nói chuyện với Luang In, nắm tay anh đến khi anh đã ngủ say rồi mới đứng dậy về phòng khi bầu trời đã đầy sao lấp lánh.

Rời khỏi nhà bệnh nhân cô đã gặp Khun Saen Pinit, một thuộc hạ trung thành của Luang In. Anh đang đi kiểm tra xung quanh và mỉm cười với cô.

"Có tin tức gì của Ai Jan không Khun Saen?", Pudsorn hỏi. Luang In vừa cho tăng cường người đến canh gác khu vực này.

"Vẫn chưa thể bắt được thưa tiểu thư", Khun Saen trả lời. "Nhưng cô đừng lo lắng, không lâu nữa chúng tôi sẽ bắt được thôi. Đội tuần tra bí mật của chúng tôi đã xác định được chỗ anh ta đang ẩn nấp".

"Tôi hy vọng mọi chuyện sẽ được giải quyết nhanh chóng", Pudsorn thở dài. Cô muốn anh ta biết bà Juang vẫn an toàn. Nó có thể làm Ai Jan đầu hàng và trở lại nhà tù.

Sau khi trò chuyện cùng Khun Saen, Pudsorn gọi Aminah cùng cô đi vào vườn thảo mộc.

"Tiểu thư muốn làm gì?", Aminah nghiêng cổ tự hỏi. Cô chưa bao giờ thấy Pudsorn đi vào vườn thảo mộc vào ban đêm. Aminah không biết Pudsorn gọi mình ra đó để làm gì. Đôi mắt Aminah nhìn chằm chằm khi Pudsorn như đang tìm kiếm thứ gì đó.

"Nhựa...tôi đang tìm nhựa cây", cơ thể mảnh mai của Pudsorn lên lỏi vào trong những bụi cây để tìm cây sen lục bình. "Cô giơ cao đèn giúp tôi nhé".

Aminah làm theo lời Pudsorn, đôi tay mảnh khảnh của cô giơ cao ngọn đèn. Ánh sáng rực rỡ của đèn chiếu qua các cành cây, kẽ lá. Pudsorn cho một cây vừa tìm được vào túi vải sau đó quay trở lại chỗ Aminah đang đứng. Pudsorn ngồi xuống và lấy ra hai mảnh vải mà Jeep đưa tới. Một là khúc vải Kinaree mà thuyền trưởng Jean đã mặc. Khúc vải còn lại là vải tối màu được dệt tay bình thường.

"Ôi...", Aminah đứng sau Pudsorn, đôi mắt đầy sợ hải khi nhìn thấy khúc vải.

"Sao thế Aminah?", Jeep quay sang hỏi. "Mặt cô trông trắng bệch như thấy ma thế?".

Pudsorn vẫn quên chưa nói cho Jeep biết Aminah có thể nghe, nói và hiểu một cách đầy đủ tiếng Xiêm. Aminah lắc đầu, đặt đèn xuống đất và đi vòng ra phía sau.

"Tôi đã chuẩn bị vải mà tiểu thư yêu cầu", Pudsorn gật đầu. Cô đặt khúc vải lên khúc cây rồi ngồi xuống quan sát.

"Cẩn thận nha tiểu thư", Jeep kêu lên khi thấy tiểu thư định dùng dao để cắt một quả vì nếu nhựa của nó dính vào có thể gây mù mắt.

"Ui...", Aminah thốt lên khi thấy chất lỏng màu đỏ tiết ra từ loại quả vừa cắt. Nó giống hệt như máu.

"Không phải máu thật, nó là nhựa của một loại quả, màu sắc của nó giống hệt như máu"

Pudsorn từ từ đổ nhựa cây màu đỏ lên khúc vải dệt tay tối màu. Nhựa cây từ dần thấm vào vải tạo thành một vết loang màu nâu sẫm giống như vết bẩn xuất hiện trên khúc vải Kinaree.

"Chính xác, đó là nhựa cây sen lục bình chứ không phải màu của trái việt quất mà ban đầu tôi đã nghĩ".

Những gì vừa nhìn thấy đã cho Pudsorn câu trả lời. Và câu trả lời đó trùng khớp với những gì cô phát hiện được sau khi kiểm tra dịch dạ dày của thuyền trưởng Jean. Cô bắt đầu ghi chép lại những gì vừa phát hiện. Có người đã trộn chất độc vào thức ăn của thuyền trưởng khiến ông ta choáng, nôn và chết. Và vết bẩn trên khúc vải Kinaree cũng bắt nguồn từ chất độc đó, nó là một loại nhựa cây.

Jeep ngồi nhìn tiểu thư của mình làm việc mà buồn ngủ ngáp mấy lần. Pudsorn thấy thề liền bảo:

"P'Jeep cứ đi ngủ trước đi, tôi kiểm tra xong rồi", Pudsorn ra hiệu cho người hầu quay về.

"Nhưng...", người hầu ngập ngừng. "Tôi lo lắng cho tiểu thư, cô cũng nên vào nhà thôi"

"Đừng lo lắng, có Aminah ở đây mà".

"Nếu vậy tôi đi ngủ trước nhé", Jeep quay lưng bước đi và không quên dặn dò Aminah "Hãy chăm sóc cho tiểu thư nhé Aminah. Ko biết nãy giờ ngồi nghe có hiểu cái gì ko nữa".

Pudsorn nghe Jeep lầm bẩm mà buồn cười. Nếu P'Jeep biết Aminah có thể nghe hiểu tiếng Xiêm rõ thì ko biết sẽ thế nào.

"Aminah, bây giờ chúng ta cần nói chuyện", Pudsorn ra hiệu cho Aminah ngồi xuống. "Được rồi hãy nói cho tôi biết cô là ai? Làm thế nào cô đến được đây? Tại sao cô lại bị bắt vào nhà thổ của Khun Chai?"

"Tôi....tôi là...", Aminah ngập ngừng hồi lâu ko biết nên bắt đầu thế nào cho đến khi Pudsorn lặp lại câu hỏi một lần nữa.

"Cô cứ nói đi", Pudsorn nhìn Aminah. "Nếu không tin tưởng tôi đã không giúp cô"

"Vâng", Aminah thở dài trước khi quyết định nói mọi chuyện với Pudsorn.

Pudsorn nghe câu chuyện của Aminah. Trước đây cô chưa từng nghĩ nó lại phức tạp đến vậy. Aminah không phải là một cô gái bình thường, cô được sinh ra ở Varnaphat và là con gái duy nhất một thương nhân giàu có ở Surat. Xã hội Ấn độ phân chia đẳng cấp rất rõ ràng. Cha của Aminah có một nhà máy in lớn và dĩ nhiên khách hàng của ông chính là hoàng gia Ayutthaya.

"Thật là trùng hợp", Pudsorn thốt lên khi nghe câu chuyện của Aminah.

Vải in từ Ấn Độ có chất lượng rất cao do được làm nên từ những nguyên liệu tốt nhất. Aminah đến từ ngôi làng chuyên sản xuất vải Kinaree. Gia đình cô có một xưởng in. Aminah đã tiếp xúc với nhiều mẫu vải Kinaree.

"Vậy chắc cô biết mẫu Kinaree này đúng không Aminah?"

"Tôi đã từng thấy nó và nhớ rất rõ", Aminah gật đầu. Đôi mắt cô nhìn khúc vải Kinaree với vẻ sợ hãi.

"Tấm vải này có gì đặc biệt?"

"Vải này đã được gửi tới in bởi nhà máy của chúng tôi. Tôi có thể nhớ vì nó rất đặc biệt, không hề giống với bất kỳ mẫu vải nào trước đó", Aminah biết được điều đó vì cô thường giúp cha mình làm việc ghi chép các mẫu vải.

"Người Xiêm thường vẽ mẫu rất chuẩn xác. Thường thì người đến đặt hàng là đàn ông và sẽ đặt nhiều khúc, nhưng mẫu này là do 1 phụ nữ đến đặt và chỉ đặt đúng một khúc vải mà thôi"

Pudsorn gật đầu, những gì Aminah nói đều trùng khớp với những thông tin mà cô đã tìm hiểu được.

"Trước đây chúng tôi in vải theo yêu cầu của hoàng gia, các chi tiết và màu sắc của vải đều khác nhau", Aminah nhớ lại. "Sau này thuyền trưởng Paul mang đơn đặt hàng đến và bảo là chủ nhân của nó muốn in mẫu này nhiều hơn".

"Aminah, đây có phải loại vải đó không?", Pudsorn chỉ vào hoa văn trên vải.

"Chúng tôi đã dệt những hoa văn lên vải. Đây chính xác là vải Kinaree đặc biệt đó. Nó được dệt vào 6 tháng trước và chỉ có duy nhất một mảnh", Pudsorn lắng nghe Aminah nói, khuôn mặt cô đầy vẻ phấn khích.

"Vậy làm thế nào cô đến được Ayutthaya?", Pudsorn quay trở lại câu hỏi ban đầu. Cô vẫn nhớ như in cái ngày đầu tiên gặp Aminah.

Nghe đến đây biểu cảm của Aminah bắt đầu chùn xuống. Cô thở dài và bắt đầu kể mọi chuyện. Nhiều tháng trước gia đình Aminah rơi vào khủng hoảng khi người cha là tru cột duy nhất trong nhà bất ngờ lâm bệnh rồi qua đời. Mẹ cô bị sốc nặng, việc kinh doanh của gia đình cũng rơi vào khủng hoảng nghiêm trọng. Mẹ cô không thể làm gì khi chồng chết quá đột ngột. Mọi người trong nhà không ai kịp chuẩn bị tinh thần. Mọi thứ bắt đầu sa sút. Cuối cùng mẹ Aminah nghĩ cần phải tìm người đầu tư tài chính để cứu lấy cơ nghiệp của gia đình. Nếu ko truyền thống in vải của nhà cô sẽ kết thúc ở đây mất. Và người mà bà cho là phù hợp không ai khác ngoài Ramchan, ông ta là một triệu phú đã ngoài 70 tuổi.

Ramchan cũng kinh doanh ngành in vải. Nhà máy của ông ta lớn hơn nhà máy của gia đình Aminah với nhiều nhân công và đơn đặt hàng. 2 gia đình cũng khá thân nhưng khi Ramchan lại lên tiếng muốn cưới Aminah làm vợ, mặc cho Aminah kịch liệt phản đối.

"Con ko chịu đâu cha", Aminah nhớ rằng mình đã quả quyết với cha như thế.

"Nhưng Aminah cũng đến tuổi kết hôn rồi. Bổn phận của cha mẹ là phải tìm cho con một người chồng tốt nhất. Chúng ta mới có thể hết lo lắng cho con", cha Aminah xoa dầu và dỗ dành con gái.

"Cha ko cần lo đâu. Con tự chăm sóc mình và cà công việc gia đình được", Aminah cau mày.

"Sao thế được con. Nghĩa vụ của phụ nữ là lấy chồng và sinh con. Nếu con không có chồng con thì cuộc sống không thể hoàn hảo" Mẹ Aminah lên tiếng.

"Nhưng con chưa muốn cưới bất kỳ ai", Aminah nhấn mạnh. "Ramchan còn lớn tuổi hơn cả ông con. Muốn con làm vợ ông ta là điều không thể. Ông ta đã có cả 10 bà vợ. Ngay cả con gái út của ông ta cũng lớn tuổi hơn con".

"Nhưng trong làng này không còn người đàn ông nào phù hợp với con. Ramchan có thể giúp chúng ta. Nếu kết hôn với ông ta con sẽ sống sung sướng đến chết"

"Con không đồng ý", Aminah vẫn kiên quyết.

Cái chết của cha Aminah làm cho mọi thứ hoàn toàn thay đổi. Aminah không còn lựa chọn nào khác. Nếu đồng ý cưới người đáng tuổi ông mình thì gia đình cô sẽ được cứu. Ramchan mang đến nhà Aminah rất nhiều sính lễ vì ông ta rất muốn cưới Aminah. Sau buổi lễ ông ta đã đưa cho mẹ Aminah rất nhiều của cải. Nhiều nhân công, nô lệ và đất đai.

Nhưng nếu thực tế được như vậy thì đã quá hoàn hảo. Aminah đã có thể hoàn thành nghĩa vụ của một người vợ nếu như Ramchan không chết vào ngay đêm tân hôn.

Sau khi mẹ Aminah để cô lại nhà Ramchan, bà trở về với khối tài sản kếch xù trong tay. Cô dâu Aminah thay đổi trang phục với tâm trạng đầy lo lắng. Lý do duy nhất để Aminah chấp nhận cuộc hôn nhân này là vì cô muốn duy trì việc kinh doanh của gia đình mình. Cô không bao giờ yêu người lớn tuổi hơn ông mình. Cô không thể nhìn ông ta bằng cái nhìn thương yêu. Aminah chỉ thấy:...Cơ thể Ramchan có mùi khó chịu. Khuôn mặt và cơ thể nhăn nheo. Làn da xỉn màu và đầy tàn nhang. Đầu ông ta hói đến mức không còn một sợi tóc. Hai mắt ông ta không còn có thể mở to. Hai hàm răng bị gãy mấy chiếc, việc ăn uống cũng rất khó khăn huống chi là thực hiện nghĩa vụ của một người chồng.

Sau khi ôm hôn Aminah, ông ta cố gắng hàng giờ cũng không đánh thức được cơ thể của chính mình vì Ramchan tuổi cao lại có nhiều bệnh. Ramchan sai người hầu mang thảo dược đến và uống trong sự vô vọng. Sau khi uống thảo dược xong, Ramchan cảm thấy cơ thể tràn đầy năng lượng. Ông ta tắt đèn phòng và một lần nữa lao tới ôm lấy Aminah. Ramchan nặng đến nỗi Aminah nghĩ rằng toàn thân mình đều đau. Cô nhắm mắt và dùng hết sức đẩy ông ta ra. Sau khi mở mắt ra, Aminah thấy ông ta nằm ngửa dưới sàn, cô tiến đến gần và phát hiện ông ta đã chết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #nadech#yaya