Chương 30
Sau khi Jao Kinaree ra về, tâm trạng Pudsorn trở nên nặng nề. Jao Kinaree không mang thiện chí đến đây, càng nghĩ cô càng lo lắng cho mẹ Heng và mẹ Pikul. Hai người mẹ của cô sẽ phải đối mặt với những vấn đề nghiêm trọng. Nếu có thể cô chỉ muốn một mình đối mặt khó khăn vì tất cả mọi người trong nhà không ai liên quan đến chuyện này.
"Chết rồi, có lẽ chúng ta không thể sống ở đây được nữa. Ai cũng biết Jao Kinaree là người ác thế nào", khuôn mặt anh trai Pusorn hoảng loạn. "Tại sao Pudsorn không đưa vải cho bà ta? Nếu bà ấy cho người đến đây tấn công chúng ta thì phải làm sao?"
"Chúng ta không việc gì phải sợ. Đất nước này có luật pháp, bà ta sẽ không làm gì được chúng ta", Pudsorn trấn an anh trai dù trong lòng cũng đang lo lắng.
"Được chứ sao ko?", Anh trai Pudsorn vẫn không thôi lo lắng vì ở vùng đất này không ai không biết tiếng tăm của Jao Kinaree. "Jao Kinaree đã nuôi rất nhiều tên côn đồ. Họ có thể làm hại chúng ta bất cứ lúc nào". Những gì anh trai Pudsorn nói đều là sự thật. Bên cạnh việc có mối quan hệ rộng trong hoàng gia, Jao Kinaree còn mở rộng tầm ảnh hưởng ra bên ngoài cung điện. Gia đình Jao Kinaree đã nuôi rất nhiều tên côn đồ và sử dụng họ cho việc làm ăn phi pháp.
"Hay là Pudsorn cứ mang nó trả cho bà ta đi" Por Mee năn nỉ "Nha 2 mẹ, vì sự an toàn của tất cả chúng ta"
"Không được P'Mee, tấm vải này là bằng chứng quan trọng của vụ án giết người", giọng Pudsorn thật khẽ.
"Nếu khúc vải có liên quan đến vụ án giết người thì không cần phải mang trả cho bà ta đâu. Đừng nghe Por Mee. Anh trai của con thật hèn nhát", mẹ Heng cô nói với giọng mạnh mẽ.
"Ôi, mẹ", Anh trai cô cố phản kháng. "Tại sao mẹ lại nói vậy? Con không hèn nhát. Con chỉ lo lắng cho mọi người trong nhà. Chưa ai từng đối đầu với một băng nhóm tội phạm như vậy. Làm thế nào chúng ta có thể chống lại họ? Chúng ta không có nhiều người, lại chưa ai từng cầm đao kiếm. Hôm đó nếu như không có Luang In ra tay giúp đỡ thì có lẽ Pudsorn đã bị bắt đi đâu rồi"
"Chuyện này khác với chuyện của Jan lần trước. Mẹ không sợ Jao Kinaree. Chuyện gì đến sẽ đến thôi", mẹ Heng vẫn tỏ thái độ mạnh mẽ. "Chúng ta không làm gì sai cả. Jao Kinaree sẽ không dám làm gì chúng ta".
"Đúng thế", mẹ Pikul gật đầu tán đồng.
"Cứ như vậy đi", mẹ Heng vỗ đầu gối.
"P'Mee thì sao?" Pudosorn quay sang anh trai.
"Thôi luôn...mọi người đã về cùng 1 phía thế thì anh còn nói được gì. Nhưng dù thế nào thì anh cũng ko để ai làm hại Pudsorn. Anh cũng có quen 1 số tên xã hội đen, chắc chúng cũng ko để chúng ta đấu 1 mình với người của Khun Jom đâu"
"Phải như vậy chứ" Mẹ Heng lại vỗ đầu gối tán thành "Có chuyện gì phải cùng nhau giải quyết. Mà cái đám bạn du côn của con cũng ko đến nỗi vô dụng đấy Por Mee"
"Ko cần sợ đâu" Pudsorn nói để mọi người yên tâm. Cô quay sang nhìn vào mắt Khun Luang đang đứng bên cạnh. "Anh ấy cũng sẽ nói giúp chúng ta".
"Đúng vậy, mọi người ko cần lo đâu" Oak Luang nói. "Chứng nào tôi còn sống thì tôi ko cho phép bất cứ ai đến làm loạn ở đây. Đúng ko Khun Saen?"
Luang In đã yêu cầu Khun Saen Pinit và nhiều sĩ quan cảnh sát đến canh giữ khu vực này. Đội tuần tra bí mật đã đến và mật phục xung quanh. Họ luôn trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, nếu Jao Kinaree cho người đến làm điều không phải thì đều phải đối đầu với những vòng vây cảnh sát trước khi vào được nhà lớn.
"Tôi sẽ ở lại đây một thời gian nữa đến khi chắc chắn là tiểu thư Pudsorn và mọi người an toàn".
"Khun Luang", Pudsorn quay lại nhìn Indra với cái nhìn tôn trọng. Thực tế là vết thương của ngài đã lành không cần phải ở lại đây nữa. "Khun Luang có thể trở về nhà cũng được".
"Tôi sẽ không về", Indra vẫn kiên quyết. "Làm sao tôi có thể về? Tiểu thư ko nghe Jao Kinaree đã dọa sao?"
"Tôi nghĩ Jao Kinaree sẽ không dám làm gì cả đâu. Khun Luang hãy về nhà nghỉ ngơi", Pudsorn nói tiếp. "Nếu đức vua biết việc khúc vải này thì chính Khun Jom Kinaree mới là bên gặp rắc rối."
Việc Jao Kinaree đến tìm Pudsorn có lẽ cũng chỉ bắt nguồn tự sự nóng nảy. Thực tế thì bà ta sẽ không dám làm gì một cách công khai nếu điều đó vi phạm pháp luật.
"Tôi vẫn đang tự hỏi...phải chăng Jao Kinaree không phải là hung thủ như chúng ta nghĩ?", Pudsorn nói nhỏ.
"Tại sao Mae Pudsorn lại nghĩ vậy?", Indra cau mày.
"Bởi vì Jao Kinaree sợ nhà vua sẽ biết chuyện bà ấy tự mua vải Kinaree. Nếu bà ấy giết và để lại vải trên xác thuyền trưởng Jean thì mọi chuyện sẽ bị bại lộ".
"Điều đó cũng rất có thể", bản thân Indra cũng nghĩ giống cô. "Nhưng đừng quên rằng Jao Kinaree và thuyền trưởng Jean có mâu thuẫn nghiêm trọng. Và cuộc xung đột của họ có thể dẫn dến án mạng. Chúng ta không thể kết luận rằng Jao Kinaree vô tội khi mà chưa tìm ra được hung thủ thật sự".
"Mọi người cứ yên tâm. Tôi vẫn quyết định sẽ ở lại đây để bảo vệ cho sự an toàn của tất cả", Luang In nói bằng giọng cứng rắn.
"Cám ơn Khun Luang", mẹ Pikul nói nhưng sắc mặt bà thật sự không tốt.
"Dì có chuyện gì sao?", Indra tiếp tục hỏi vì anh cũng để ý thấy sắc mặt bà.
"Cám ơn tấm lòng của ngài Khun Luang", mẹ Pikul nói với giọng nhẹ nhàng. "Nhưng mà tôi không thoải mái khi mà Pudsorn là phụ nữ vẫn chưa có chồng, tự dưng có đàn ông đến ở trong nhà, sợ là con gái tôi sẽ trở thành đề tài cho mọi người bàn tán".
"Nhưng con là bệnh nhân của cô ấy mà" Oak Luang thanh minh "Ko thấy sai trái gì mà?"
"Sai chứ", mẹ Pikul phản đối. "Khun Luang cũng biết thừa là mình đã khỏi bệnh và ngài có thể trở về nhà rồi mà".
"Đúng rồi Khun Luang, tôi nghĩ ngài nên trở về nhà thì hơn", mẹ Heng tán đồng.
"Nhưng...", Por Mee ngập ngừng. Sự xuất hiện của Khun Luang và thuộc hạ sẽ giúp mọi người ở đây yên tâm nhưng anh cũng hiểu cảm giác của hai mẹ.
"Con không về...Con lo lắng cho Mae Pudsorn", Indra lắc dầu. Ban đầu anh chưa từng nghĩ đến chuyện đó cho đến khi mẹ Pikul lên tiếng, điều đó làm Indra phải suy nghĩ. "Nếu dì lo lắng việc tiểu thư Pudsorn sẽ bị mọi người bàn tán, con sẽ làm cho đúng với truyền thống để không ai còn bàn tán được nữa."
"À...ờ...à", mẹ Pikul choáng váng không nói nên lời. Bà không ngờ chàng trai trẻ trước mặt lại trả lời thẳng thắn nhanh như vậy.
"Chuyện này...chuyện này cứ để Pudsorn quyết định đi", mẹ Pikul nói, vừa liếc nhìn mẹ Heng và Por Mee.
"Ý em thế nào Mae Pudsorn?" Oak Luang quay sang hỏi giứt khoát. "Em thấy sao nếu tôi đến đây ở 1 cách chính thống đường hoàng, ko để ai bàn tán điều gì về em hết. Tôi sẽ về nói chuyện với mẹ"
"Cái gì cơ Khun Luang?", Pudsorn đoán biết ý định của chàng trai đang tính làm gì. "Tôi không đồng ý đâu"
"Tôi thậm chí còn chưa nói gì mà". Oak Luang nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cô gái trước mặt mà ko nhịn được cười "Làm sao Mae Pudsorn biết tôi định làm gì?"
"Tôi biết Khun Luang sẽ làm gì mà", những ngày sống cùng ở đây làm sao mà cô lại không đoán được suy nghĩ của anh chứ. Người gì đâu mà cũng ranh mãnh lắm chứ. Pudsorn không thể tin Luang In lại nghiêm túc trong chuyện này như vậy. Bình thường Luang In là một người đàn ông ít nói, khuôn mặt luôn nghiêm túc dữ dằn cộng với anh mắt lạnh lùng không hề thân thiện với ai dễ dàng. Nhưng mấy chuyện tán tỉnh anh cũng giỏi ko kém gì bắt tội phạm đâu.
Thật may mắn khi Pudsorn là một bác sĩ. Cô đã được gặp rất nhiều người từ trẻ đến già nên cô không phải là một người hay ngại ngùng, xấu hổ trước lời nói của ai. Nhưng khi đối mặt với lời đề nghị "làm theo truyền thống" của Indra khuôn mặt Pudsorn ko thể ko dần đỏ lên, tai cũng đỏ nốt luôn rồi.
"Em biết thì càng tốt...Tôi sẽ không phải giải thích gì thêm nữa", Indra bật cười hài lòng. "Nếu 2 mẹ không phản đối, con sẽ về nhà để xin phép người lớn được đính hôn với Pudsorn. Sẽ không còn ai có thể bàn tán được nữa nếu con ngủ lại ở nhà hôn thê của mình".
"Khun Luang", Pudsorn vẫn ra sức ngăn cản. "Khun Luang làm thế này ko được đâu, còn Luk Jan thì sao?" Chuyện giữa Luk Jan và Oak Luang vẫn làm cho Pudsorn canh cánh trong lòng đó giờ.
"Luk Jan? Mae Luk Jan thì liên quan gì ở đây?" Oak Luang nhướn mày thắc mắc
"Thì...thì Khun Luang và Luk Jan...", Pudsorn định nói nhưng Indra đã kịp ngăn lại.
"Tôi và Mae Luk Jan ko có gì hơn là anh trai và em gái thôi. Nếu em muốn hỏi chuyện về người yêu của Mae Luk Jan...Đó...Hỏi đằng kia kìa" Oak Luang hất hất mặt về phía Oak Khun Saen Pinit.
Pudsorn nhìn theo hướng Indra chỉ, thấy Khun Saen đang ngồi đó với khuôn mặt ửng đỏ.
"Điều này nghĩa là sao?", Pudsorn hỏi, vẫn ko theo kịp suy nghĩ của Indra.
"Khun Saen đã để ý Luk Chan trong một thời gian dài rồi. Và bản thân Luk Jan cũng có tình cảm với cậu ấy". Indra kể.
"Tại sao tôi lại không biết chuyện này?, Pudsorn vẫn hỏi.
"Em cần biết làm gì chứ?" Luang In vẫn trêu "2 người họ thích nhau thì ko lẽ phải xin phép em nữa sao?"
"Tôi...", Pudsorn không thể nói nên lời.
"Thôi đừng nói chuyện của người khác nữa. Nói về chuyện của chúng ta vẫn tốt hơn đó Mae Pudsorn".
"Khun Luang ép tôi thế này là ko được đâu", Là bác sĩ Pudsorn đã từng đói mặt với nhiều ca bệnh khó nhưng nó vẫn dễ dàng hơn việc đối diện với Luang In lúc này.
"Mẹ ơi! Mẹ giúp con với", Pudsorn quay sang tìm sự giúp đỡ từ mẹ Pikul nhưng bà đã lắc đầu từ chối.
"Mẹ không can thiệp vào chuyện này đâu. Con đã lớn và chuyện này phải do bản thân con quyết định. Mẹ không thể giúp con. Con và Khun Luang hãy tự thương lượng với nhau đi nha".
Mặc dù chuyện này có thể là rất nhanh trong mắt mọi người nhưng với con mắt của một người mẹ thì bà biết rằng cả Luang In và Pudsorn đều có tình cảm dành cho đối phương. Dù Pudsorn chưa từng nói ra nhưng làm sao có thể giấu được người mẹ như bà.
Trong những năm qua có rất nhiều đàn ông cả già lẫn trẻ tiếp cận để xin làm quen với Pudsorn nhưng cô đều từ chối. Con gái bà vẫn chỉ muốn tập trung vào việc học tập những kiến thức y khoa, chăm chỉ làm việc và không bao giờ quan tâm tới đàn ông. Cho đến khi Luang In bước vào cuộc đời cô, mẹ Pikul nhận thấy Purdsorn bắt đầu thay đổi, cô đã có biểu hiện như bao cô gái khác. Cô đau lòng, khổ tâm, lo lắng và hoang mang khi Luang In bị thương nặng. Pudsorn không ăn, không ngủ, còn thường xuyên âm thầm đứng quan sát Luang In bên ngoài phòng bệnh. Bản thân mẹ Pikul cũng không ngờ con gái bà lại làm vậy. Tất cả những điều đó là gì? Nó không là thứ gì khác ngoài tình yêu mà Pudsorn đã dành cho Oak Luang In.
"P'Mee, anh phải giúp em". Thấy mẹ đã đứng về phía Khun Luang, Pudsorn đành quay sang cầu cứu anh trai.
"Anh ko có ý kiến gì hết" Por Mee tỉnh bơ "Mẹ Heng, mẹ cũng thế luôn phải ko?"
"Đúng vậy. Mẹ ko có ý kiến gì hết" Mẹ Heng tủm tỉm cười. Dù mới gặp Luang In ko lâu nhưng cậu ấy đã vì Pudsorn mà suýt mất mạng. Nếu ko phải vì tình yêu thì còn là vì gì được nữa.
"Cuối cùng là mọi người đều đứng về phía Khun Luang hết đúng ko?" Pudsorn lẩm bẩm trước khi ra ngoài "Thôi con ko ở đây nói chuyện tiếp nữa đâu".
Khun Saen Pinit ngồi nghe cũng mừng thay cho Indra. Đã lâu lắm rồi, anh ko được thấy niềm hạnh phúc trên mặt Luang In như vậy. Sau khi Mae Duang Jan qua đời, Luang In sống và làm việc như một người không có trái tim. Cho đến khi anh gặp tiểu thư Pudsorn. Điều đó làm tâm hồn Indra nở rộ như một đóa hoa. Và hạnh phúc một lần nữa gõ cửa trái tim anh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro