Chương 5

Trời bắt đầu mưa, Luang In rời khỏi nhà bác sĩ. Dự định đi thăm bệnh nhân của Pudsorn cũng đành hủy bỏ. Khi không phải đi thăm bệnh nhân, Pudsorn có thời gian rảnh ngồi đọc sách y học được truyền từ tổ tiên. Nhưng những điều Luang In nói khiến cô mất tập trung. Vị Tướng quân của đội cảnh sát Hoàng gia đã đích thân đến xin.

Lúc bác sĩ Mod còn sống, ông đã truyền đạt các kiến thức về thảo mộc và y học cổ truyền cho con gái và đưa cô đến hành lễ bác sĩ Chiwaka Komarapat – một chuyên gia y học cổ truyền nổi tiếng là người giàu y đức. Bác sĩ Mod muốn Pudsorn thề sẽ hành xử trung thực theo đạo đức nghề nghiệp của 1 người làm Y. Nhưng việc Luang In đến xin thế này sẽ làm cô đi ngược lại nguyên tắc đó mất. Mặc dù chưa có cơ hội kiểm tra cái xác nhưng những gì đã thấy sáng nay đủ để biết thuyền trưởng bị giết trước khi cái xác bị ném xuống kênh. Việc kiểm tra cái xác sẽ biết được chi tiết hơn việc ám sát này là thế nào.

Nhưng đúng như những gì Khun Luang nói, người Pháp đang tìm cách xâm lược Ayutthaya, nếu công dân Pháp bị giết bởi người Xiêm, thì đó có thể là ngòi nổ của một cuộc chiến tranh. Nhưng nếu hung thủ không phài người Xiêm? Cô mở to mắt khi nghĩ về điều đó. Rất có thể hung thủ là người nước ngoài...Cư dân nhiều nước ở đây ghét người phương Tây, không riêng gì người Xiêm.

Người Xiêm ghét người phương Tây, không chỉ ghét họ còn sợ hãi. Nhiều năm qua, không ai muốn dính líu tới người phương Tây, khi thuyền trưởng Constantin Phaulkon gia nhập nội các của vua Narai, quyền lực của ông ta trong bộ máy chính phủ ngày càng được nâng lên để trở thành Oak Ya Wichaiyen. Điều đó khiến người phương Tây ở Ayutthaya được hưởng nhiều đặc quyền và miễn trừ pháp lý. Ai có mâu thuẫn với người phương Tây chắc chắn sẽ nhận hậu quả nghiêm trọng. Vì vậy có khả năng hung thủ không phải người Ayutthaya. Nếu hung thủ là người nước ngoài, Pháp không thể lấy đó làm cái cớ tấn công Ayutthaya.

Pudsorn nhìn quyển sách y khoa viết bằng tiếng Thái trước mặt. Nếu cô không tôn trọng chính mình thì ai sẽ công nhận năng lực của cô. Nữ bác sĩ quyết định sẽ thực hiện nhiệm vụ để tìm ra sự thật. Cô sẽ bắt đầu tham gia điều tra vụ án này để tìm ra kẻ chủ mưu. Sau bị kịch này, nếu hung thủ không phải người Xiêm, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn cô nghĩ vì cô không cần phải nói dối.

Và cô nghĩ mình nên bắt đầu từ mảnh vải Kinaree.

Khi đưa ra ý nghĩ bắt đầu điều tra từ mảnh vải thuyền trưởng đã mặt khi chết, cô biết sẽ phải gặp khó khăn bởi vì loại vải đó chỉ được sử dụng trong cung điện. Thật may mắn khi bác cô làm việc trong hoàng cung, và cô sẽ nhờ bác giúp đỡ. Jao Sarapee làm việc trong cung điện từ thời vua Prasat cha của vua Narai. Vua Prasat đã băng hà cách đây hơn 30 năm. Do đó, Jao Sarapee hiểu những truyền thống trong cung điện hơn bất kỳ ai và có uy tín lớn với nhiều thành viên trong hoàng tộc. Ai cũng quý trọng bà. Khi còn trẻ, bác đã từng nghĩ sẽ đưa cháu gái mình vào làm việc trong hoàng cung để học cách ứng xử và tìm hiểu các quy định của hoàng gia nhưng cha cô không đồng ý. Ông nói muốn con gái ở gần mình, không thể đưa con vào cung điện. Jao Sarapee là một tín đồ Phật giáo, bà thường xuyên làm việc thiện. Bà thường đến chùa Dusidaram cùng với Mom Jao Ying Bua (công chúa) hay còn gọi là Jao Mea Wat Dusit. Mặc dù Mae Ying Wat Dusit là một người phụ nữ nhưng bà có ảnh hưởng lớn với hoàng gia. Vua Narai ban tước vị cho hai người con của nữ thần là Khun Lek và Khun Pan. Họ là những người bạn tâm giao của nhà vua vì lớn lên cùng Ngài.

Sau cái chết của vua Prasat, tình hình chính trị trở nên rối loạn. Hoàng thân Srisuthamracha – một người em trai của vua Prasat đã muốn lập hoàng tử Jao Chai lên ngôi. Và ông đã đúng, Jao Chai đã lên ngôi với niên hiệu Narai.

Những rối lọan của đất nước đã từng làm Jao Sarapee chán ghét và đến tu tại chùa Dusidaram bên ngoài thị trấn. Nhà vua đã xây dựng một gian mới trong ngôi chùa này. Người dân Ayutthaya đã hợp nhất tên chùa với tên Jao Mae, gọi là Wat Dusit. Cô muốn đến thăm đền Dusit bên dòng Jao Phraya. Vì vậy, cô trở về phòng thay bộ quần áo màu trắng phù hợp để đi chùa rồi ngồi trước hiên nhà. Anh trai cô đã tình nguyện ra ngoài điều tra các nhà thổ quanh khu vực Pa Prao từ sau bữa trưa đến giờ vẫn chưa trở về.

Cô ngồi đợi P'Jeep đến khi mặt trời sắp lặn. Người hầu của cô ko đi về 1 mình mà dẫn theo 1 người nữa về cùng.

"P'Jeep đưa ai đến vậy?" Pudsorn ngẩng mặt nhìn, truớc mặt cô là một cô gái gầy gò, màu da sáng hơn hầu hết người dân ở Ayutthaya, đôi mắt vô hồn. Bộ trang phục cô ta mặc trông cũng rất lạ. Mái tóc rối bù, cơ thể có mùi khó chịu như thể đã nhiều ngày chưa được tắm rửa.

"Thưa đưa nó từ Hua Ro đấy ạ" Jeep trả lời. "Aw... Cô ngồi xuống đấy đi".

Cô gái đó có cử chỉ kỳ lạ, đôi mắt đen, dường như cô ta không hiểu mọi người ở đây đang nói gì. Người hầu đành phải kéo tay cô ta ngồi xuống.

"Cô có chuyện gì vậy?" Pudsorn nhìn cô gái ăn mặc khác với tất cả người dân Ayutthaya trước mặt.

Người hầu Jeep theo lời cô chủ đi mua đồ ngọt ở Hua Ro nhưng ko thấy người bán. "Tiểu thư, người ta nói hôm nay người bán hàng nghỉ vì bệnh, có khi là cùng dịch bệnh ấy"

"Chết thật, có thể đây là dịch bệnh nghiêm trọng rồi". Pudsorn thở dài lo lắng. "P'Jeep hãy hỏi xem nhà anh ta ở đâu, tôi e dịch bệnh có thể lây lan sang nhiều người, chúng ta phải mang thuốc đến đó phòng ngừa trước".

Một lúc sau, cô quay lại hỏi chuyện cô gái ban nãy "Vậy còn cô gái này là thế nào?", Pudsorn để ý người cô ta có nhiều vết thương có cũ, có mới. Cô nhờ người hầu giúp cô gái đó sát trùng vết thương và quy sang hỏi chuyện Jeep.

"Là thế này ạ...Khi tôi tính quay về từ Hua Ro thì nghe tiếng kêu lớn. Thấy nó đang bị 1 người đàn ông đuổi bắt. Nó chạy về phía tôi quỳ xuống ôm chân. Tôi đuổi thế nào cũng ko được.

Tiếng nói chuyện của Jeep làm từ phía sau nhà của mẹ Pikul và mẹ Heng – 2 người vợ của bác sĩ Mod vội chạy vào trong xem chuyện gì đang xảy ra.

"Mọi người ở đó nói nó sắp bị bắt bán vào nhà thổ...Ôi, người bé tí thế này làm sao mà nhận khách được. Nhìn ánh mắt đáng thương của nó nên tôi đưa nó đem về đây ạ" Jeep kể tiếp.

"Bán vào nhà thổ, với giá bao nhiêu?", Mae Heng hỏi

"Bốn Talung ạ", Jeep ngập ngừng

Mẹ Heng và mẹ Pikul bàng hoàng với cái giá mà chủ nhà thổ đưa ra.

"Vậy chứ P'Jeep lấy tiền đâu để chuộc cô gái đó? P'Jeep có đủ tiền sao?" Pudsorn thắc mắc

"Đâu đủ đâu ạ...Nên tôi mới đành nhờ đến tiểu thư, họ sẽ đến lấy tiền vào ngày mai".

"Khun Mae, mẹ giúp P'Jeep lo vụ tiền 4 Talung nhé ạ" cô quay sang mẹ Pikul.

"Bốn Talung ko phải là số tiền nhỏ đâu Pudsorn" – Mae Heng dù ko tán thành nhưng cũng ko dám phản đối vì mọi chi phí và công việc ở bệnh xá này đều do Pudsorn làm nên.

"Cha đã dạy rằng tiền dù nhiều cũng không thể so sánh với cuộc sống của một con người", Pudsorn nhìn cô gái trẻ đó với ánh mắt đầy thương cảm. Mặc dù không ai hiểu cô gái đó muốn nói gì, nhưng họ có thể đoán được cử chỉ của cô ta. Cô gái đã dùng cử chỉ để cám ơn mọi người.

Cô gái đó được xem như khách của ngôi nhà này. "Cô ấy là một vị khách thật sự dù không thể nói tiếng Xiêm".

"Rồi nói chuyện làm sao hiểu nhau đây?", Mae Pikul hỏi.

"Nếu là tiếng Trung Quốc tôi có thể nói được", mẹ Heng tiếp lời.

"Hai mẹ giúp con sắp xếp chỗ ngủ cho cô ấy nhé, gối nệm, giường chiếu, quần áo để thay. Ngày mai con sẽ đi tìm người có thể dịch được những gì cô gái đó nói."

Phía sau nhà lớn là một khoảng sân rộng và dãy nhà ở của người hầu. Có chia ra cho nam và nữ. Bệnh xá cần rất nhiều nhân công và thảo dược. Đa số người hầu đều làm việc từ khi bác sĩ Mod còn sống. Ông nhận giúp đỡ và cưu mang họ.

"Còn P'Jeep nếu ko còn việc gì thì thay trang phục màu trắng và đến đền Dusit cùng tôi".

"Vâng". Jeep ra hiệu cho cô gái ý bảo cô đi theo Mae Pikul và Mae Heng, rồi nhanh chóng đi theo tiểu thư đến đền Dusit. Ngôi đền tọa lạc tại Ban Hanra, không xa Wat Pradu Tham. Đó là một ngôi đền không lớn. Người hầu nhanh chóng chèo thuyền đến ngôi đền. Ánh nắng cuối ngày chiếu lên ngọn tháp bằng vàng của ngôi đền khiến tâm hồn người ta trở nên tĩnh lặng. Người hầu buộc dây thuyền và đưa cô lên bờ. Lối đi từ cảng lên đền được lát bằng gạch, 2 bên có 2 hàng cây lớn, từ ngày một số tín đồ đến đây tu hành thì ngôi đền này sạch sẽ hơn hẳn, ngôi đền này cũng được bảo hộ bời hoàng gia. Đền thờ Jao Mae Pamnak là một tòa nhà 2 tầng nằm bên bờ sông. Jao Jom Sarapee có một căn phòng nhỏ ở tầng trệt tòa nhà. Pudsorn đã vài lần đến đây cùng bố mẹ. Từ cửa sổ căn phòng nhìn ra có thể thấy được những cánh đồng và đồn điền xanh mướt.

Cánh đồng này không lớn nhưng đây đã từng là nơi giao tranh với quân Miến Điện. Đó là lúc mà Ayutthaya mất đi nhiều anh hùng khi cuộc chiến kết thúc. Và họ mãi mãi sống trong trái tim người dân Ayutthaya. Người dân thường tìm đến đền để dâng lễ vật và cầu nguyện. Trước khi đi ngủ, Jao Jom Sarapee ngồi kết hàng trăm vòng hoa nhài chuẩn bị cho lễ cúng. Jao Jom Sarapee bất ngờ trước vị khách trước mặt.

"Ngọn gió nào đưa Mae Pudsorn đến đây?"

Jao Jom Sarapee nhận lấy từ Pudsorn một loại nước ép trái cây đặc biệt do chính Mae Pikul làm ra với mật ong, nước chanh và nước cam pha lẫn vào nhau.

"Khun Mae sai con mang nước ép đến cho Khun Pa (bác) ạ". Jao Jom Sarapee là người chị cả của bác sĩ Mod cha cô. Pudsorn vẫn còn rất nhiều chú và bác.

"Bác không tin con đến dây chỉ để đưa nước..." Jao Jom Sarapee biết rõ cháu gái của mình "Có gì muốn ta giúp thì cứ nói, ta sẽ giúp"

"Ôi", cô tỏ ra bất ngờ. "Bác luôn hiểu con...Hôm nay đến đây ngòai thăm bác con còn muốn hỏi thêm một số kiến thức".

"Con muốn hỏi gì?". Jao Jom Sarapee đã cao tuổi nhưng vẫn rất minh mẫn. "Con muốn hỏi gì từ một bà lão đây?"

"Không đâu bác, bác vẫn còn rất trẻ. Gặp bao nhiêu lần con vẫn ko hề thấy già đi tí nào", cô lắc đầu tỏ vẻ không tán thành.

"Đừng có dẻo miệng", Jao Jom Sarapee cười "Sinh, lão, bệnh, tử là quy luật tự nhiên của tạo hóa, ai rồi cũng phải già đi". "Cuối cùng thì con muốn hỏi gì nào Mae Pudsorn?"

"Chuyện về tấm vải...", câu trả lời của cô khiến Jao Jom Sarapee ngạc nhiên lần thứ 2.

"Vải?", Jao Jom Sarapee nhìn cháu gái. "Vải gì?"

"Vải Kinaree thưa bác các hoa văn trên vải rất lạ, cháu biết nó chỉ được sử dụng trong hoàng gia".

"Với loại vải này kỹ thuật viên hoàng gia sẽ gởi bản thiết kế sang Ấn Độ. Phía Ấn Độ sẽ in theo nguyên mẫu và gởi lại cho Ayutthaya. Nhưng không phải ai cũng được phép sử dụng loại vải đó. Nếu các thành viên hoàng gia muốn có một mẫu hoa văn đặc biệt thì phải xin phép nhà vua và nhờ kỹ thuật viên vẽ mẫu. Nhưng tại sao con lại hỏi? Con muốn có một mảnh vải như vậy sao?"

"Dạ không, con chỉ thích vải trơn thế này thôi, thường dân như con không có cơ hội sử dụng nó mà chỉ sử dụng các loại vải đơn giản thôi ạ" Pudsorn tiếp "Thực ra hôm nay con thấy 1 người mặc tấm vải Kinaree thế này rất đẹp, nhìn qua đã thấy đây ko phải loại bình thường là vải được đặt làm đặc biệt. Người sở hữu nó phải có 1 địa vị khá cao. Vậy nên con mới muốn biết người có thể có được tấm vải này là người thế nào".

"Aw...Thật khó để trả lời câu hỏi của con"

Nếu Pudsorn cần thông tin về loại vảinày thì bà Sarapee hoàn toàn có thể giúp đỡ vì bà rất giỏi và có rất nhiều bạnbè. Bà Sarapee xác nhận mảnh vải Kinaree mà Pudsorn nói đến là một mẫucủa JaoJom Kinaree vì nó rất tinh xảo và đẹp mắt không như các lại vảiđã từng thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #nadech#yaya