chương 125


"Thiệt hay giả? Gạt người sao?"

Dư Bắc chạy nhanh đi xem hot search.

Trừ bỏtiết mục trung comeout tối hôm qua, không thể lay động mà đứng đầu bảng, một  đề tài  khác xông thẳng hot search ở vị tri thứ hai.

# Cố Diệc Minh Dư Bắc bị Quang Kiện Tổng Cúc phong sát #

Mặt trên official weibo là một văn bản, cùng lão Lư nói giống nhau như đúc.

【 vừa mới comeout đã bị phong sát, Cố Bắc cũng quá tội nghiệp đi. 】

【 bình thường a, quốc nội đối với đồng tính rất gay gắt. 】

【 chỉ có thể do Cố Bắc phu phu quá hot. 】

【 quốc nội đối dầu minh tinh phu phu! Bội phục dũng khí bọn họ ! 】

【 tôi thật không nghĩ thông suốt, chính thức phong sát một cặp đôi đồng tính sao a? 】

【 đồng ý vơi Quang Kiện Tổng Cúc, loại người  tam quan bất chính này không nên tiến vào  tầm nhìn đại chúng . 】

【 triều đình ngài cũng lên mạng? 】

【 trộm nói cho ngài, Đại Thanh sắp diệt vong ! 】

【 có vấn đề sao?  nhân vật Công chúng  cư nhiên tuyên truyền xu hướng giới tính  phản tự nhiên , nếu toàn nhân loại đều là đồng tính luyến ái,  như thế nào sinh sôi nẩy nở nữa? 】

【 nhìn đến nam nam liền ghê tởm. 】

【 thế giới luôn ác ý với những điều dị biệt. 】

【 thật là khó chịu a, Cố Bắc thật  thương tâm, bọn họ  cũng không có làm sai cái gì . 】

【 chỉ có đấu tranh mới có khả năng tranh thủ một chút sinh tồn trong thế gian a! Lần này tôi hy vọng con người đoàn kết một chút! 】

【 chỉ sợ chỉ có thể hoàn toàn ngược lại. 】

【 ngày hôm qua còn khua chiêng gõ trống chúc mừng, hôm nay liền nghe được tin dữ. 】

【 một số ít người chỉ hô hấp thôi cũng là sai. 】

【 về sau điện ảnh không có Cố Diệc Minh , chúng ta xem Chương nữ sĩ giương mắt nhìn sao? 】

【 này tuyệt đối là tổn thất của điện ảnh ! 】

【 hy vọng không giống kịch bản ca ca kết cục  bi kịch, cố lên a a! 】

【 mặc kệ kết quả thế nào, đây là bắt đầu, sẽ làm  giới giải trí quốc nội   một bút nồng đậm rực rỡ . 】

【 tôi thật sự rất buồn bực, nhân gia phu phu ba mẹ đều đồng ý, cần gì  đến lượt người ngoài cho phép? 】

【 tâm nguyện khó yên. 】( gốc là: ý nan bình)

Dư Bắc càng thêm tức giận bất bình.

"Chỉ là yêu đương đồng tính thôi, đến nỗi đó sao."

Lão Lư từ trên sô pha bò dậy rống: "Chủ yếu là các người quá nổi tiếng, ảnh hưởng quá lớn!

Còn chưa  kịp hồng.

Cũng đã thất bại.

Một mình tinh bi ai.

A đối, lại là tui, Dư Bắc.

Nếu theo lời của Dư Hương Liên, Cái này gọi là lỗi thời.

Đi đường cũng bị quạ đen ị lên đầu, cục phân mang tên lỗi thời.

"Cố Diệc Minh, làm sao bây giờ?"

Dư Bắc quay đầu liền hỏi Cố Diệc Minh.

Cái nồi này Cô Diệc Minh không muốn cũng phải đội

Comeout cái con khỉ nga.

Lén lút kéo tay nhỏ không tốt sao?

Bây giờ thì tốt rồi.

Một đầu lạnh lạnh đưa cho chính mình.

"Không làm sao cả, chúng ta bây giừo tránh bóng đi!"

Cố Diệc Minh vui sướng mà nói.

«2 2,,

"Liền rời khỏi giới nghệ sĩ thôi." Cố Diệc Minh vui vẻ nói

Dư Bắc muốn mắng người: "Em mẹ nó còn chưa có chính thức ở vòng điện ảnh  xuất đạo, liền tránh bóng? Bộ điện ảnh duy nhất của em còn chưa có chiếu đâu! Này  kiếp sống chức nghiệp quá ngắn ngủi  , em chịu không được, em phải  đấu tranh!"

Nhẫn nhất thời u nang buồng trứng, lui một bước nhũ tuyến tăng sinh. ( xin lỗi nhưng tui ko dịch đc câu này)

Lúc này còn không chiến đấu?

"Xin em đừng, chiến đấu hồi lại thành ăn cơm nhà nước."

Cố Diệc Minh nói lời này, rõ ràng là đe dọa.

Dư Bắc cổ co rụt lại: "em đây không đấu tranh, em sẽ đến cửa tổng cục  quỳ ba ngày ba đêm, cầu tổng cục ba ba phóng cho em một con ngựa.

Cố Diệc Minh không sao cả, còn an ủi Dư Bắc.

"Đừng nghĩ nhiều như vậy, ngừng đóng phim điện ảnh vẫn có thể kiếm tiền, anh không còn là minh tinh,  ai cũng quản không được."

"Vậy cũng được, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên."

Người sống còn có thể bị nước tiểu nghẹn chết?

— con đường này đi không thông, ta liền đổi một con đường khác.

Con đường nào cũng đi đến La Mã.

Muốn cậu phải suy ngẫm lại bản thân?

Cậu cái gì cũng sẽ không.

□□—7

Khuyển.

Dư Bắc ngẫm lại liền muốn rơi lệ.

"Cố Diệc Minh, hai ta sẽ không bị đi phát cơm hộp đi?"

"Kia sẽ không." Cố Diệc Minh nói, "Chúng ta sẽ cùng đi quét đường cái."

Dư Bắc tiến lên lay  cánh tay thịt của anh.

Lúc này còn trào phúng cậu.

Hắn không biết lửa sém lông mày sao?

"Nếu không em đi đến cậy nhờ đại ca, cùng nhau đi nhờ xe"

Cố Diệc Minh còn ở kia bụm mặt cười.

Như này gọi là lợn chết không sợ nước sôi.

"Anh cười cái rắm á."

Dư Bắc lại đánh anh.

Cố Diệc Minh không trốn, nói: "Anh cười em không có bằng lái thì làm sao đi lái xe thuê cùng đại ca?"

A, bắn một mũi tên vào lục phủ ngũ tạng của cậu.

Cậu quả thật là một phế vaạt có nhan sắc sao

Dư Bắc vắt hết óc.

"Kỳ thật bọn họ đều nói, em ca hát cũng không tệ lắm."

Dư Bắc tâm một hoành.

Nếu thật sự không được nữa, mình sẽ đi trên cầu hát rong.

Cố Diệc Minh phụ trách cầm bát inox xin tiền.

"Được rồi được rồi, sẽ ko để em đói, chúng ta không phải còn có công ty sao." Cố Diệc Minh quay đầu cùng lão Lư nói, "Dù sao tôi cùng Dư Bắc  sự nghiệp giải trí  tạm dừng, về đại ngôn điện ảnh  hợp đồng  linh tinh  để  pháp vụ công ty đi xử lý đi, anh mang mấy minh tinh trẻ tuổi bồi dưỡng, cấp  tài nguyên , đều là hạt giống tốt. "

giải trí Thịnh Minh lớn nhất  chính là Cố Diệc Minh , oqr dưới thật ra cón mấy tiểu thịt tươi tiểu hoa, danh khí đều không nhỏ, hơn nữa rất có tiềm lực.

"Vậy các cậu thì sao?" Lão Lư hỏi.

"Nghỉ một đoạn thời gian, trước tiên  về hưu sinh hoạt."

 Chiến sĩ thi đua Cố Diệc Minh , cư nhiên chuẩn bị về hưu.

Nói chuyện ma quỷ này của Cố Diệc Minh  ai tin ?

Chính hắn không ra tiền tuyến, rốt cuộc vẫn  nhớ tới chính mình là nhà tư bản .

Phỏng chừng muốn giống loài muỗi , tư bản hút máu người khác.

Lão Lư gật gật đầu đi ra ngoài.

Tuy rằng ngao ngao kêu muốn từ chức, vẫn còn cẩn trọng giúp Cố Diệc Minh thu thập cục diện rối rắm.

Cũng không biết hai người bọn họ có giao dịch gì không muốn cho người khác biết hay không 

Dư Bắc cũng đã hạ quyết tâm.

Không làm minh tinh liền không làm minh tinhnữa

Cái danh minh tinh này làm cậu vác đến phiền chán mệt mỏi, không muốn  lại phải nhịn.

Cố Diệc Minh ngồi ở trên ghế nâng cằm không biết đang cân nhắc chủ y quái quỷ gì nữa

"Anh đang miên man suy nghĩ cái gì vậy hả?" Dư Bắc tò mò.

Cố Diệc Minh lắc đầu nói: "Anh không miên man suy nghĩ, anh đang nghĩ đến em."

Tuy rằng  lời âu yếm của Cố Diệc Minh nói đến bất ngờ.

Nhưng Dư Bắc phi thường hưởng thụ.

Yêu chính là phải nói ra nha.

Ngươi không nói ai biết được?

"Út Cưng."

Cố Diệc Minh đem Dư Bắc ôm chầm lấy, để cậu ngồi trên đùi mình.

"Anh thật tính toán muốn nghỉ một thời gian, trước kia tuy rằng nói là ở chung, nhưng anh vẫn là  ở bên ngoài vội công tác, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, làm cho  tâm ý hai ta không tương thông, tạo ra nhiều  sai lầm như vậy. Anh quyết định, tranh thủ khoảng thời gian này, ở bên cạnh em thật tốt."

"Đừng nha"

Cậu sợ  mỗi ngày không xuống giường được.

Không đúng, là hoa cúc rơi.

"Có gì mà phải ở bên chứ, mỗi ngày vương bát trừng đậu xanh?"

( Rùa nhìn hạt đậu xanh, ý chỉ hai người tâm đầu ý hợp nhìn thấy nhau, vì mắt rùa cũng tròn tròn, lại có viền màu xanh giống hạt đậu)

"Kỳ thật cũng có việc phải làm mà, em quên rồi sao? Còn phải an bài bố mẹ chúng ta gặp nhau đó." sau đó Cố Diệc Minh  lại bồi thêm một câu, "Còn có em phải dưỡng bệnh thật tốt, đừng làm cho anh lại phải lo lắng đề phòng, biết không?"

"em đã khỏe rồi mà."

Trứ danh triết học gia không phải nói sao.

Tình yêu là liều thuốc hay trị hết tất cả loại bệnh

Còn việc triết học gia trứ danh này là ai chắc mọi người đều biết :v

Dư Bắc ôm cổ Cố Diệc Minh , dùng mặt cọ cọ ở cằm Cố Diệc Minh làm nũng.

"Cố Diệc Minh, anh nói hai ta hiện tại sẽ kết hôn, sẽ vĩnh viễn ở bên nhau sao?"

"Đương nhiên." Cố Diệc Minh rũ mi nói, "Sao em lại hỏi như vậy?"

"Em cảm thấy như đang trúng thưởng vậy, hiện tại còn chưa có bình tĩnh lại đây." Dư Bắc nằm ở đầu vai Cố Diệc Minh  nói, "Anh cũng không biết, em thích anh nhiều thế nào đâu."

Cố Diệc Minh ở bên tai cậu hỏi: "Thích nhiều vậy sao?"

Dư Bắc dục tao lại ngăn. 

Quyết định hôm nay làm  một bạn trai tươi mát

"Thật lâu trước kia đã đặc biệt đặc biệt thích."

Dư Bắc quyết định đem bí mật nói ra.

Dù sao ở trước mặt Cố Diệc Minh cậu  đã không biết xấu hổ.

"Anh còn nhớ rõ hồi học kì 1 năm nhất không? Anh luôn ở đội chơi bóng rổ, em đi thư viện sẽ đi ngang qua sân bóng, có một cô gái nhờ em mang nước cho anh."

Cố Diệc Minh ừ một tiếng nói: "Nhớ rõ."

"Không phải là cô gái."

Dư Bắc khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Kỳ thật chính là vì nhìn thấy bộ dáng Cố Diệc Minh mồ hôi như mưa.

Hơn nữa đem cái  hình ảnh đó não bổ cảnh tượng đỏ mặt khác.

Khụ khụ.

Tiểu tươi mát tiểu tươi mát.

Cố Diệc Minh khẽ cười một tiếng nói: " mỗi ngày huấn luyện giáo đội  sẽ phát vài bình lớn nước cho đội viên."

"Anh liền trông cậy vào cái cô gái kia  đưa nước cho anh  sao? Phi, đồ thẳng nam, em nhìn lầm anh."

"Ha ha, kỳ thật có một ngày anh nhìn thấy em vào cửa hàng mua nước."

Dư Bắc sửng sốt, mặt càng thêm đỏ

uổng công cậu dấu diếm, nguyên lai đã sớm bị phát hiện sao?

"Vậy anh vì cái gì không nói thẳng ra?"

"anh lúc ấy cho rằng tính tình em nội liễm, Muốn trộm đối tôt với bạn bè."

A.

Người này đúng là không đi lệch với nguyện vọng của tình huynh đệ xã hội chủ nghĩa.

Dư Bắc nắm lấy tay đeo nhẫn của Cố Diệc Minh: "Xin hỏi, anh làm như thế nào tổng kết ra cái kết luận này?"

"Bởi vì" Cố Diệc Minh đặc biệt vô tội mà nói, "Bởi vì em ko ngừng đưa nước cho anh, còn có đưa cơm đưa trái cây, anh lúc ấy đặc biệt cảm động, cảm thấy tình anh em trong nước thật tốt a."

Dư Bắc mặt mang tử vong mỉm cười.

Hôm nay Cố Diệc Minh không được lên giường ngủ.

Ngày mai cũng không .

Ông trời xuống đây mà xem.

"Cố củ cải."

Dư Bắc mỉm cười nói.

"Cái gì?"

"Không có gì." Dư Bắc cắn cổ áo sơmi của anh hỏi, "Không được,với trình độ hoa tâm này của anh, kết hôn cũng không có lời thề, anh hiện tại liền thề cho em."

"Phải thề cái gì chứ?"

Cố Diệc Minh vặn vẹo cổ, phỏng chừng bị Dư Bắc cọ đến có chút ngứa.

"Anh thề nói, về sau cùng Dư Bắc ở bên nhau một đời một kiếp, nếu là chia tay ly hôn, anh liền cô độc sống quãng đời còn lại, cả đời không  lên được."

"Thao, thề độc vậy  sao?"

Cố Diệc Minh vẻ mặt không dám tin tưởng.

"Anh nếu là có sự tin tưởng,có gì mà không dám thề chứ?"

"Được được, anh thề  nếu anh vứt bỏ Dư Bắc, về sau cũng không lên được." Cố Diệc Minh bắt lấy tay Dư Bắc hỏi, "Đến em."

"Cái gì mà em chứ?"

Dư Bắc muốn chạy.

"Em cũng đến thề."

"Em không"

cậu mẹ nó nếu là thề.

Sớm hay muộn cũng sẽ bị lôi đánh đến người tâm đều chết

Làm bằng sắt lồng sắt cũng quan không được ta này chỉ nước chảy gà a.

"Anh đã thề, em còn muôn lừa dối cho qua?"

Dư Bắc thực khó xử.

"Em lại không giống anh, ai đến cũng không cự tuyệt."

"em là trêu hoa ghẹo nguyệt." Cố Diệc Minh hừ một tiếng nói, "Nếu không phải anh giúp ngươi cự tuyệt rất nhiều quấy rầy, quỷ mơi biết em hiện tại bị người ta mang đi đâu

."-

1-1, ^±=-

Mình thật tội nghiêp.

Ta nói Nguyệt Lão đem tơ hồng của mình dắt chỗ nào vậy chứ

chắc chắn đã bị thế lực đen tối nào đó giữa đường làm khó dễ.

Đem tơ hồng của cậu tịch thu.

"Không muốn thề"

"Không được, phải thề."

Cố Diệc Minh  phát bệnh  thần kinh, đem  lời thề vừa rồi viết lên trên giấy, ký tên đóng dấu tay.

Sau đó đẩy qua cho Dư Bắc.

"em phải thề cái gì chứ."

Dư Bắc nhân sinh u ám.

Gặp lại Uông Gia Thụy,gặp lại Cố Quân Nho,  Cố ba ba,  Tiểu Bạch, cùng với những đại soái ca đó gặp mặt mooyj lần nhóm. 

"Em phải viết, nếu em từ bỏ anh, em liền... em liền..."

Cố Diệc Minh lắp bắp nửa ngày, bỗng nhiên đôi mắt đỏ lên.

"Yên ổn, không có việc gì."


Lời của editer hờ: chương sau khá quắn quéo đó, nhưng mà tui edit 2 chương trước nếu không bị report tui sẽ edit tiếp

Tui edit còn sai nhiều lắm, với có nhiều chỗ tui không hiểu nên tui để im, mng đọc vui nha

yêu :33


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro