Chương 5

Hiếm khi nào thấy Bùi Trân Ánh dậy sớm hơn mình, Phác Chí Huân cảm thấy rất hiếu kỳ, không hiểu lý do gì làm động lực cho y. Nhưng sau đó khi nhìn thấy Lý Đại Huy ôm vài túi đồ chạy tới, anh lập tức hiểu ra. Mấy hôm nay trong nhà Lại Quán Lâm có chuyện nên hắn đã sớm về Đài Bắc, Lý Đại Huy lập tức trở nên vô công rồi nghề. Vậy nên ngày nào cậu ta cũng đến đây, thậm chí việc cậu ngủ lại cũng như chuyện cơm bữa hằng ngày, cũng không ai quản. Chiếc giường tầng trong căn phòng cũng đã sớm được thay bằng hai chiếc giường đơn, bất quá cũng đủ cho hai người. Lý Đại Huy cùng Bùi Trân Ánh nằm một giường cũng vẫn rất thoải mái, có điều mỗi khi Lý Đại Huy ngủ lại, đôi tình nhân trẻ kia bắt đầu tâm sự tuổi hường, tuy không làm gì quá phận nhưng vẫn khiến Phác Chí Huân đỏ mắt. Hai đứa mắc dại...

Từ khi xác nhận quan hệ với Lại Quán Lâm, đây là lần đầu tiên hai người không gặp nhau lâu vậy. Phác Chí Huân bỗng thấy xúc động muốn khóc. Nhớ Lâm Lâm quá đi (╥﹏╥)

"A Huân!!!" Đang chán nản thì nghe tiếng gọi của Lý Đại Huy, Phác Chí Huân lười biếng ngẩng lên nhìn cậu. Mấy đứa này thực không biết trên dưới gì cả, Bùi Trân Ánh không dùng kính ngữ với anh thì thôi đi, đến cả Lý Đại Huy cũng học theo gọi anh là A Huân A Huân miết. Bộ gọi tiếng Huân ca thì chúng nó chết được hay sao? Được cái Lý Đại Huy vẫn còn ngoan ngoãn mà gọi anh xưng em với Phác Chí Huân, nếu không anh có thể sẽ đóng vai bà mẹ chồng độc ác chia rẽ đôi uyên ương mất.

"Có chuyện gì?" Phác Chí Huân chống cằm hỏi.

"Hôm nay Lại Quán Lâm về nè, lúc mười một giờ tối nay á! Anh có muốn đi đón cậu ấy không?"

"Thật sao?" Đêm nay Lâm Lâm về thành phố, sao chưa thấy báo chí đua tin hay gì đó. Với lại nghe nói hắn vài ngày nữa mới về mà...

Nhận ra suy nghĩ của Phác Chí Huân, Lý Đại Huy nói thêm: "Chuyến bay này là bí mật, các fan lẫn phóng viên đều không biết đâu. Bọn em tung ra tin đó là để cậu ấy được riêng tư một chút. Sao nào? Muốn đi không?"

Phác Chí Huân lập tức gật đầu. Lâu ngày không gặp, anh cũng nhớ hắn tới phát điên rồi. Lý Đại Huy lập tức cười lấy lòng: "Vậy thì tốt, em đỡ phải đi! A Lâm trông cậy vào anh nhé!"

Phác Chí Huân (Ծ‸ Ծ) Tên này lại trốn việc ở nhà hú hí với Bùi Trân Ánh rồi. Nhưng vì nhiệm vụ của anh là đón Lại Quán Lâm nên anh cũng rất vui lòng mà đồng ý.

Khẽ nhìn giờ trên màn hình điện thoại, cũng hơn mười một giờ rồi, sao còn chưa thấy Lại Quán Lâm đâu chứ? Phác Chí Huân có chút lo lắng. Nhưng ngay lúc đó anh đã nghe thấy tiếng thông báo trên loa chuyến bay của hắn đang hạ cánh. Anh thở nhẹ một hơi.

Máy bay rất nhanh liền hạ cánh, nghe thấy phát thanh viên thông báo có thể ra khỏi ra máy bay, Lại Quán Lâm trước tiên mở nguồn điện thoại, lấy hành lý, theo dòng người đi ra phía ngoài.

Di động vang lên, hắn ấn nút tiếp nghe, bên kia truyền đến tiếng cười của tên Lý Đại Huy kia. "Lão đại, hiện tại tôi đang ở với ái nhân mong anh đừng làm phiền. Tôi đã nói tình yêu của cậu đến đón cậu đấy, hẳn là đang đứng đợi ở đại sảnh của sân bay đợi cậu đi? Sao, thấy tôi tạo điều kiện cho vợ chồng nhà cậu không?"

Tên quản lý ngu ngốc này hình như chưa tỉnh ngủ, còn ở đây nói mớ.

Lại Quán Lâm có chút bực mình vì sự vô trách nhiệm của ai đó, nhưng cũng có phần hài lòng với cách làm của cậu, hắn nói: "Gặp mặt nói chuyện sau."

Sau khi làm xong thủ tục nhập cảnh, Lại Quán Lâm đi đến băng chuyền lấy hành lý, đang định rời đi, chợt nghe phía sau có người kêu: "Lâm Lâm, bên này..."

Giọng nói này, không lại Phác Chí Huân của hắn thì còn là ai...

Lại Quán Lâm trong lòng vui vẻ nhưng mặt vẫn không biểu cảm xoay người, quả nhiên nhìn thấy Phác Chí Huân đang chạy như bay đến.

"Lâm Lâm, mừng cậu trở về!!!"

Nụ cười sáng lạng như tỏa sáng làm cho Lại Quán Lâm càng vừa lòng. Mọi lần hắn đi đâu Lý Đại Huy cũng đi theo, khi về nhà hầu như cậu ta đều đi theo, chỉ có mấy dịp lễ là không thôi. Đây là lần đầu tiên có người đợi hắn vui vẻ như vậy. Hắn bất quá chỉ đi vài ngày, vậy mà con người này lại nhớ hắn như vậy, nói không vui chính là nói dối rồi.

Phác Chí Huân muốn giúp hắn đỡ lấy túi hành lý, nhưng vừa chạm đến tay cầm thì bị Lại Quán Lâm gạt ra, sau đó hắn liền nắm lấy bàn tay kia. Anh hơi bất ngờ nhìn hắn, hắn nhẹ nhàng nói: "Anh cứ để tôi xách là được rồi, tôi sợ anh sẽ mệt."

Phác Chí Huân mỉm cười nhìn hắn. Lâm Lâm này, sao miệng lưỡi ngày càng dẻo vậy chứ!?

Ra đến bãi đỗ xe, giúp Lại Quán Lâm cất hành lý lên xe, Phác Chí Huân cùng hắn ngồi vào trong xe. Anh nói: "Cậu bay cả tối như vậy, đã ăn gì chưa? Có đói không?"

Lại Quán Lâm lắc đầu, dựa vào ghế nhắm mắt lại. Phác Chí Huân cười cười nhìn hắn, lái xe đến địa điểm kia.

Phác Chí Huân nghiêng đầu nhìn Lại Quán Lâm. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy gương mặt của hắn khi ngủ. Nó không còn mang vẻ lạnh lùng lãnh đạm thường ngày nữa, ngược lại nó thực bình yên, lại có chút trẻ con đúng độ tuổi của hắn. Dù hắn đã hai mươi nhưng vẫn là kém anh hai tuổi mà, không phải sao?

"Lâm Lâm, dậy đi nào..." Phác Chí Huân nhẹ vỗ vỗ vai Lại Quán Lâm sau khi chụp trong vài tấm ảnh. Hắn mơ màng mở mắt ra. Hình ảnh này trong mắt Phác Chí Huân chính là vô cùng đáng yêu a. Ai nha tiếc là không chụp được~~~

Lại Quán Lâm đưa mắt nhìn ra ngoài, đây không phải trường Đông Hàn, cũng không phải căn hộ của hắn mà là một nhà hàng sang trọng mở 24/24. Hắn hỏi: "Chúng ta tới đây làm gì?"

"Vào trong đi rồi biết." Phác Chí Huân nháy mắt lém lỉnh. Nháy mắt chính là thế mạnh của anh, có sức hút rất lớn, Bùi Trân Ánh và mọi giáo viên trong trường đều nói như thế, còn đặt cho anh biệt hiệu WinkBoy. Bất quá cũng không ai gọi anh như thế nhiều lắm, cùng lắm chỉ là khi gọi lên phát biểu hoặc trao giải gì đó.

Lại Quán Lâm cũng chính là không cưỡng nổi sự đáng yêu của anh, mở cửa xe đi xuống vào trong nhà hàng kia.

Nơi này gọi là Nhất Tiếu Lâu, là một nhà hàng mới mở ở thành phố A. Tuy vậy nhưng nó được mọi người phản hồi rất tốt. Ngoài địa điểm đắc địa ngay ở trung tâm thành phố, nhà hàng được thiết kế rất bắt mắt và đậm chất Trung Hoa cổ xưa. Nó được tái hiện chân thực từ kiến trúc đến khung cảnh. Cảnh sắc hữu tình thi vị, không thể tốt hơn được nữa. Nhân viên phục vụ thực sự rất tốt, không khí cùng đồ ăn ở đây đều trên cả tuyệt vời, giá cả lại vô cùng hợp lý.

Vì bây giờ đã là nửa đêm nên Nhất Tiếu Lâu không còn nhiều khách như ban ngày, nhân viên cũng ít đi không kém.

Nhận lấy menu từ phục vụ, Phác Chí Huân gọi đậu hủ Mapo thịt bằm sốt cay, hoành thánh tôm thịt giấm đen dầu ớt, bánh cuốn sốt tương thượng hạng và bánh bao Thượng Hải, mỗi thứ một suất. Tất cả đều là món Lại Quán Lâm thích. Phác Chí Huân gấp cuốn menu lại, mỉm cười đưa lại phục vụ.

Đồ ăn rất nhanh được mang đến. Hai người trong suốt bữa ăn không nói với nhau câu nào, nhưng mọi cử chỉ đều chứa đầy tình cảm ngọt ngào.

Sau khi ăn xong, Lại Quán Lâm toan đứng lên thanh toán thì Phác Chí Huân kéo hắn lại, cười bí hiểm nói: "Từ từ nào. Điều bất ngờ còn ở phía sau."

Khi Phác Chí Huân vừa dứt lời, đèn trong Nhất Tiếu Lâu đều tắt ngúm, sau đó một điểm sáng le lói xuất hiện. Một phục vụ đang đẩy xe bánh kem ra. Lại Quán Lâm ngạc nhiên nhìn Phác Chí Huân, anh chỉ cười rạng rỡ nói: "Surprise? Chúc mừng sinh nhật."

Đèn lần nữa lại được bật lên, trong đây lúc này chỉ còn lại hai người họ.

"Happy birthday to you~ Happy birthday to you~"

Tiếng hát trong trẻo của Phác Chí Huân vang lên hát bài chúc mừng sinh nhật.

Anh đến bên và ôm chặt lấy Lại Quán Lâm: "Sinh thần vui vẻ Lâm Lâm."

Lại Quán Lâm mới chợt nhớ ra, bây giờ cũng chính thức sang ngày mới rồi. Ngày 23/9, cũng chính là sinh nhật hắn. Người này cư nhiên vì hắn chuẩn bị mọi thứ như vậy, hắn cảm thấy rất hạnh phúc, cảm giác lâu lắm rồi mới có.

Khẽ siết chặt con người trong lòng, anh mỉm cười: "Huân, cảm ơn anh..."

Rất tiếc lúc này Phác Chí Huân đang rúc đầu vào ngực hắn nên không nhìn thấy nụ cười đó. Từ lúc ở cùng một chỗ với Phác Chí Huân, biểu cảm trên mặt Lại Quán Lâm cũng nhiều hơn trước rồi.

Hai người cứ vậy ôm nhau một lúc, cuối cùng vẫn là Phác Chí Huân lên tiếng: "Mau, đến thổi nến đi."

Lại Quán Lâm buông Phác Chí Huân ra, đến cạnh chiếc bánh. Phác Chí Huân tiếp tục nói: "Cậu cầu nguyện đi."

"Tôi có mọi thứ rồi, không nhất thiết phải cầu nguyện." Lại Quán Lâm rất phá phong cảnh.

"..." Phác Chí Huân 囧 "Vậy cậu cầu cho mọi người cũng được."

Lại Quán Lâm bất đắc dĩ nhắm mắt lại, chắp hai tay lại, cầu nguyện. Phác Chí Huân bật cười, không biết hắn thực sự cầu nguyện hay là chỉ làm theo lời cậu cho đúng chu trình thôi.

"Nào, để tôi cắt bánh."

Phác Chí Huân cắt cho Lại Quán Lâm một miếng bánh ngọt, cũng cho mình cắt một miếng. Hắn nhìn qua một chút khẩu vị cũng không có, hắn vừa ăn cả đống đồ xong, hơn nữa cũng không thích đồ ngọt nên cơ bản không động đến miếng bánh ngọt.

"Chỗ này ăn ngon thật, đây là lần đầu tiên tôi tới nhà hàng cao cấp như vậy. Tiền lương mấy tháng của tôi đó!" Phác Chí Huân nửa thật nửa đùa nói. Nhưng chỗ này thực sự quá tốt, còn giúp anh chuẩn bị cái bánh cùng phong cảnh nữa.

"Vậy từ sau tôi sẽ nuôi anh." Lại Quán Lâm nghiêm túc nhìn anh, nói đầy hứa hẹn. Anh bị hắn chọc cười, cứ tủm tỉm không ngừng.

"Để tôi nhờ người gói lại mang về cho Ánh Ánh với Huy Huy. Mà, cậu có muốn tôi tặng quà gì không?"

"Vậy chi bằng, anh đem chính mình làm quà đi." Lại Quán Lâm rất không tiền đồ nói ra câu đó.

Phác Chí Huân đỏ mặt, đánh nhẹ hắn một cái, mắng hắn không đứng đắn. Hắn chỉ cười, sau đó trao cho anh một nụ hôn sâu. Sau khi nụ hôn kết thúc, hắn thì thầm bên tai anh: "Chỉ cần anh ở bên tôi là đủ rồi."

Phác Chí Huân hoàn toàn dựa vào trong lòng hắn, khi nghe câu đó khẽ mỉm cười, gật gật đầu. Có lẽ, chỉ cần mãi như thế này là đủ rồi...
_______________________________________________

Chú thích: Cái đoạn nhà hàng là ta láy ý tưởng từ Tam Phúc Lâu bên Hồ Chí Minh á =))))

Đây là mấy món mà hai đứa gọi nè:

👉 Đậu hủ Mapo thịt bằm sốt cay:

👉 Hoành thánh tôm thịt giấm đen dầu ớt:

👉 Bánh cuốn sốt tương thượng hạng:

👉 Bánh bao Thượng Hải:

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro