Chương 3 và Chương 4
Rốt cuộc cũng tiễn xong bạn gái về, Đường Minh mệt mỏi vào nhà. Hắn thật sự không hiểu bạn gái vì cái gì cứ vô cớ gây rối, vì cái gì không thể lý giải cảm tình sâu đậm của mẹ con hắn.
Sinh hắn nuôi hắn, vất vả như vậy mà nàng còn ghen tuông.
Hắn giúp đỡ An Xuân Tùy thu thập bàn ăn.
Xuân Tùy thấy con trai thần sắc buồn bực, trong lòng cũng lo lắng bèn hỏi hắn, “Có phải mẹ làm sai chỗ nào, làm Tuyền Nhi không vui không?”
“Không có, mẹ, đừng nghĩ nhiều.”
Xuân Tùy vẫn là không an tâm.
Dọn dẹp xong bàn ăn liền đi trong phòng ngủ trong chốc lát.
Đường Minh rửa xong chén rồi lau khô tay, tự nhiên như không mở ra cửa phòng của Xuân Tùy, thấy mẹ còn đang ngủ say, bước chân nhẹ đến gần.
Hắn ngồi lên giường mềm lún xuống.
Xuân Tùy còn ngủ rất say sưa.
Hắn cởi giày, lên giường, xốc chăn rồi chui vào.
Cùng mẹ ngủ ở trên một cái giường.
Vùi đầu ở bộ ngực mềm mại của Xuân Tùy. Xuân Tùy rốt cuộc thanh tỉnh một chút.
Sờ sờ đầu Đường Minh, “Làm gì thế, đều lớn như vậy rồi.”
“Mẹ cũng lớn.”
Xuân Tùy như cũ không nhận biết đâu là ranh giới mẹ con bình thường, thậm chí không nhận ra ý nghĩa sắc tình trong lời nói của con trai.
Xuân Tùy mặc áo cổ rất thấp, nằm nghiêng như vậy làm vú đè lên nhau núc ních.
Đường Minh dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ lên, thật mềm, thơm quá.
Có hơi ngứa, Xuân Tùy cười cuộn tròn thân thể, đầu Đường Minh càng dùng sức mà đè lên cặp bông đào.
Một luồng điện nhẹ chạy dọc từ đỉnh đầu Xuân Tùy xuống đến đùi, khiến đôi chân y run lên.
Đường Minh gác một chân lên trên người Xuân Tùy, thực nặng.
~~~~~
Đường Minh cùng bạn gái ở bên ngoài liên hoan, đến tham gia đều là bạn tốt của họ.
Người trẻ tuổi liên hoan, không khí rất là náo nhiệt, tám chuyện rôm rả, trong bữa tiệc cười to không ngừng.
Bọn họ chơi trò chơi, thua phải uống rượu, không biết là cố ý hay là vô tình, Đào Tuyền toàn thua. Đường Minh không có khả năng để bạn gái uống rượu, đành uống thay.
Những người khác đều ồn ào trêu ghẹo làm Đào Tuyền thẹn thùng cực kỳ.
Hắn vẫn còn là học sinh, tửu lượng không quá tốt, uống một chai đã thấy choáng váng.
Sau khi tiệc tàn, đáng lẽ mọi người cùng nhau quay lại trường học, Đường Minh nói không, hôm nay hắn về nhà.
Mọi người đều biết tính nết của hắn.
Trong trường học người địa phương cũng nhiều, nhưng không ai giống hắn, cơ hồ mỗi ngày đều về nhà. Là sinh viên, đều không muốn bị trong nhà quản, cảm thấy ở trường học ít nhất tự do hơn.
Có người ồn ào.
“Đường Minh về nhà với mẹ chứ gì.”
Có bạn học khoác vai Đường Minh, trêu ghẹo: “ Đúng là con cưng của mẹ.”
Đường Minh không dao động, phất tay nói tạm biệt, bắt đầu ở trên di động đặt xe.
Đào Tuyền không yên tâm hắn, “Anh uống say, em đưa anh về đến nhà rồi lại đi.”
Đường Minh cũng không cự tuyệt.
Tới cửa nhà, Đường Minh sửa sang lại quần áo, ngửi được trên người có mùi rượu liền nhíu mày.
Xuân Tùy nghe được chuông cửa reo, tới mở cửa, nhìn thấy hắn cùng Đào Tuyền.
“Toàn là mùi rượu.”
“Dì à, tụi con hôm nay liên hoan, anh Minh thay con uống hơi nhiều rượu, dì đừng mắng anh Minh.”
“Dì không mắng, đây là phòng nó, con đỡ nó vào đi.”
Đường Minh nặng nề mà ngã vào trên giường, Xuân Tùy cởi ra giày cho hắn, chỉnh cho nằm ngay ngắn.
Đào Tuyền muốn chào ra về, Xuân Tùy ngăn lại cô.
Hiện tại đã khuya, Đào Tuyền lại thân con gái, lỡ không may xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ.
“Con đêm nay ngủ ở nhà của chúng ta đi, dì dọn phòng cho khách một chút là được.”
“Này không ổn lắm đâu……”
Xuân Tùy đi tìm quần áo cho cô tắm rửa, “Này có cái gì không ổn đâu chứ.”
Đào Tuyền lần trước tới chơi, kỳ thật ấn tượng với Xuân Tùy rất không tốt, hiện tại lại cảm thấy y thực ra khá ôn nhu và thiện lương.
Đào Tuyền đi tắm rửa, Xuân Tùy rốt cuộc có thời gian chiếu cố Đường Minh đang say rượu.
Pha ly nước mật ong ấm áp cho hắn uống.
Đường Minh không chịu uống, mặt cứ chôn ở bụng Xuân Tùy.
Xuân Tùy dùng ngón tay chọc mặt con trai cưng, “Uống nhanh không ngày mai lại đau đầu.”
Kéo dài thật lâu, Đường Minh mới hé miệng, “Mẹ gọi con là bảo bảo con mới uống.”
Xuân Tùy cười, “Mẹ không phải thường xuyên gọi con là bảo bảo sao?”
“Mới vừa rồi không gọi”
Xuân Tùy đành phải ngồi xổm xuống, dỗ hắn:”Bảo bảo ngoan uống một chút mật ong đi.”
Cuối cùng mới thuận lợi uống vào,Đường Minh thoải mái chút, bắt đầu cởi quần áo ra, cơ thể tuổi trẻ cường tráng ở trên ga giường đen nhìn sức sống bừng bừng.
Xuân Tùy đắp chăn cho hắn, Đào Tuyền vừa lúc từ phòng tắm ra tới, hỏi Xuân Tùy có sữa dưỡng thể không.
Đường Minh thanh tỉnh chút, hỏi y, “Tuyền Nhi sao lại ở trong nhà chúng ta?”
“Trễ quá rồi, không thể để cho nàng về nhà một mình được, không an toàn.”
Xuân Tùy không tính là xa rời xã hội quá, nhưng đạo lý đối nhân xử thế thì thật không tỏ tường.
Đào Tuyền cùng hắn đang yêu đương, còn không có kết hôn mà đã ở trong nhà hắn ngủ lại, nếu truyền ra ngoài, không biết truyền tới lời đồn gì.
Nhưng hắn cũng không ý kiến gì, vào phòng vệ sinh rửa mặt, đi ra ánh mắt đều thanh tỉnh.
Hắn có mua một món quà cho mẹ, tính đêm nay đưa .
Đào Tuyền nhìn thấy hắn ra tới, đỏ mặt, “Mẹ anh cảm thấy quá muộn không an toàn, kêu em ngủ lại.”
Đường Minh sờ đầu cô, “Em nghỉ ngơi cho tốt, có yêu cầu gì thì nói với anh.”
Đào Tuyền nhìn hắn đi về phía mẹ mình.
Lại nữa rồi. Đường Minh không chút nào cố kỵ từ phía sau ôm lấy mẹ ruột mình, dán vào sườn mặt, “Mẹ, con có mua cho mẹ món quà.”
“Hửm? Quà gì vậy?”
Đường Minh đưa quà trong tay cho y, bên trong là vòng cổ, mẫu mới nhất.
Hắn làm thêm tích cóp tiền mua.
Xuân Tùy rất kinh hỉ, “Thật xinh đẹp, mẹ rất thích!”
Đường Minh giúp y đeo vào, cổ Xuân Tùy trơn bóng trắng nõn khi đeo thêm kiện trang sức sáng lấp lánh lại trông có vẻ càng thêm mềm mại tinh tế.
Khiến ai vừa thấy liền biết là được sống trong nhung lụa, người như vậy, có chỗ nào giống mẹ đơn thân đâu.
Đào Tuyền nhịn không được lại bắt đầu chăm chú nhìn Xuân Tùy.
Đường Minh thật cao hứng, có lẽ là do còn men rượu, hắn phấn khởi dán sát vào cổ Xuân Tùy.
Mặt chôn vào da thịt tinh tế ấy. Đào Tuyền thậm chí hoài nghi hắn còn liếm một cái.
Bởi vì Xuân Tùy thực mẫn cảm mà run lập cập, mặt đỏ gay áy náy mà nhìn nàng, tựa hồ muốn nói: Ngượng ngùng, làm ngươi chê cười.
Đào Tuyền nghĩ là Đường Minh uống say, cũng không so đo.
Chỉ chờ đến buổi tối, mới nhắn tin cho Đường Minh bảo hắn cùng mẹ chú ý đúng mực.
Đường Minh nghĩ thầm, nàng lại bắt đầu.
Phiền chán gửi tin nhắn đáp lời.
Mẹ nuôi hắn nhiều năm như vậy đến khôn lớn, thực không dễ dàng gì. Hắn hy vọng Đào Tuyền có thể không cần tính toán chi li, cùng hắn hiếu thuận mẹ hắn.
Xuân Tùy đã lên giường ngủ, đem áo cởi ra thay váy ngủ vào.
Dây lụa mỏng manh vắt ngang vai càng tôn lên làn da trắng ngần như ngọc của y.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, là Đường Minh, hắn uống rượu xong không muốn ngủ một mình chút nào. Giường rất lớn, ngủ hai người vẫn dư dả.
Xuân Tùy kinh ngạc nhìn hắn, “Làm cái gì vậy, mau trở về ngủ, Tuyền Nhi còn ở nhà, đừng làm cho con bé không vui.”
“Mẹ à không sao đâu, Tuyền Nhi sẽ không tức giận, cô ấy về sau còn muốn cùng con hầu hạ mẹ mà”
“Ai thèm con hầu hạ.”
Đường Minh vẫn là chui vào chăn, chăn nhỏ nên hắn dễ dàng dựa sát vào y, hơi thở nóng hầm hập phả vào bờ vai. Xuân Tùy cảm thấy ngứa, muốn nhích qua bên cạnh.
Đường Minh ôm lấy y, “Mẹ ơi con đau đầu quá.”
Xuân Tùy liền đau lòng, thơm thơm lên trán hắn, môi thật mềm.
Đào Tuyền buổi sáng thức dậy rất sớm, không tính ở lại ngủ nướng sẽ để ấn tượng xấu. Cô nàng ngồi ở phòng khách mãi tới tận 8 giờ rưỡi, phòng ngủ chính mới có động tĩnh.
Nàng tưởng là Xuân Tùy, nhưng lại là Đường Minh đi ra.
“Anh sao lại đi từ phòng đó ra?”
Đường Minh mới vừa rửa mặt xong, trên tóc còn dính chút nước, anh tuấn soái khí.
“Muốn ăn cái gì? Anh đi nấu.”
Trong phòng bếp vang lên tiếng cãi cọ ầm ĩ, Đào Tuyền nói với Đường Minh, cô không muốn lại nhìn thấy hắn cùng mẹ hắn thân mật như vậy, quá biến thái.
Hai người dăm ba câu mà cãi nhau.
Mãi cho đến khi bữa sáng được bưng lên bàn, Xuân Tùy mới ra tới, y thay một bộ váy cotton giản dị thoải mái để mặc trong nhà.
Đường Minh không nhịn được đi đến dắt tay y
Nhìn thấy bọn họ hai người trên bàn cơm đút qua đút lại, Đào Tuyền trong lòng càng thêm không dễ chịu.
Nào có con trai cùng mẹ như vậy, quá dị dạng.
Đến cô là con gái với mẹ mình, cũng chưa bao giờ tới mức thế, quá lắm là gắp thức ăn vào chén cho cô.
Còn đút vào miệng như vậy, quá kỳ quặc.
Đường Minh thấy gương mặt trắng nõn của mẹ hơi chút hồng hồng, thật đáng yêu, nhịn không được hôn một cái.
Xuân Tùy che mặt, “Toàn là nước miếng.”
Đường Minh thấy hắn ghét bỏ, lại càng thích thơm thơm.
Đào Tuyền ngồi ở đối diện, xem bọn họ y chang tình lữ vui đùa ầm ĩ, chỉ cảm thấy ác cảm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro