Chương 65 - Anh luôn ở phía sau em
Khoảng thời gian tiếp đó, Se Na ngoài việc giúp mẹ chồng xử lý việc tổ chức sinh nhật, vừa có thời gian rảnh thì sẽ đến bệnh viện. Cũng may sinh nhật bố mẹ chồng còn một thời gian dài, mẹ chồng cô tuy nói muốn cô giúp đỡ nhưng trên thức tế chỉ là nhân cơ hội này dạy dỗ cô thành chủ nhân tương lai của Choi gia thôi. Huống hồ bên cạnh bà còn có trợ thủ đắc lực là quản gia Kim, cũng chẳng phải thực sự trông cậy vào cô. Chỉ cần mục đích dạy dỗ đạt được thì cũng không so đo chuyện thường không thấy Se Na . Chỉ cho rằng người trẻ tuổi ngại mấy chuyện vụn vặt này, ra ngoài giải sầu. Nhưng cũng có lần ngầm trách với quản gia Kim:
- Krystal này, trước kia ngày nào cũng trốn trong nhà, đuổi cũng không thèm đi, giờ thì ngày nào cũng chạy ra ngoài, thật không ổn.
Quản gia Kim cười nói:
- Phu nhân, đó là vì hiện giờ tính cách của thiếu phu nhân thay đổi rất nhiều. Cũng chính vì thế mà đại thiếu gia mới để ý đến cô ấy, giờ vợ chồng hòa thuận vui vẻ không phải là điều phu nhân mong nhất sao? Người trẻ tuổi thường ham vui, giống như con tôi ngày nào cũng ra ngoài chơi, nếu cứ ở trong nhà bà lại phải lo lắng rồi.
Choi phu nhân nghĩ nghĩ, cũng đúng là đạo lý này, giờ đôi trẻ như vợ chồng son khiến bà cũng thoải mái hơn nhiều. Đứa con dâu này bà rất vừa ý, môn đăng hộ đối, ngoại hình, tính cách cũng rất tốt, lại nghe lời, không điêu ngoa tùy hứng như những tiểu thư nhà giàu khác. Quan trọng nhất là nó có thể khiến con trai mình để ý, xem ra không lâu sau là đã có cháu bế rồi.
Nghĩ vậy, Choi phu nhân cười thỏa mãn, cũng không để trong lòng chuyện Se Na thường xuyên ra ngoài.
Mà Se Na căn bản không thể bận tâm đến suy nghĩ của mẹ chồng, giờ lòng cô chỉ nghĩ chuyện làm sao để cha mình không quá đau lòng?
Sắc mặt "Se Na " càng ngày càng kinh khủng, máy móc đặt lên người cũng ngày càng nhiều. Sắc mặt của cha cũng càng thêm lo lắng, càng ngày càng gầy, đến Jin Ah cũng thở dài ngày càng nhiều. Có lần, Jin Ah khẽ nói thầm vào tai Se Na : "Bác sĩ nói cũng chỉ hai ngày nữa... ôi, thật đáng thương"
Cha cô luôn túc trực bên giường con gái, ngoài đi toilet thì không dễ dàng rời đi, sợ lúc mình không có mặt con sẽ qua đời, có đôi khi cơm Jin Ah mang đến cũng không ăn.
Se Na nhìn rõ mọi việc, tim như bị dao cắt, mỗi lần như vậy, cô luôn bưng cơm đến bên cha, mắt ánh lệ nói:
- Chú à, chú nên ăn chút gì .Se Na ở ngay đây nhìn chú, cô ấy thấy chú vì chăm sóc mình mà cơm không ăn, ngủ cũng không ngủ nhất định sẽ khó chịu. Giờ cô ấy nhất định rất buồn.
Cha nghe cô nói, lại nhìn con gái trên giường bênh thì vội bưng cơm, run run nuốt xuống.
Se Na hận không thể nói mọi chuyện ra, nói cho cha rằng mình không chết, mình vẫn ở ngay bên ông. Nhưng mỗi khi nhìn thấy Jin Ah thì ý nghĩ này lại tắt ngóm. Nếu nói cho cha biết, cha vui vẻ nhất định sẽ không giấu nổi Jin Ah, mà Jin Ah là người cô không thể tin được, ai biết bà ta sẽ có phản ứng gì?
Cứ như vậy, Se Na chịu đủ sự dày vò, sắc mặt cùng càng ngày càng tiều tụy.
Seung Hyun là người đầu tiên phát hiện sự khác thường của cô. Anh thầm thấy lạ, gần đây mình không làm gì mà, không ở ngoài ăn chơi , cũng không ép buộc cô như trước. Chẳng lẽ có chuyện gì khác?
Anh lặng lẽ hỏi người hầu thân cận cũng không có được đáp án. Hôm nay, anh gác lại mọi chuyện, về nhà sớm. Ngay cả anh cũng tự thấy lạ, từ khi nào cô trở nên quan trọng với anh như vậy?
Về nhà, anh vội hỏi thăm về cô, người hầu đáp:
- Phu nhân vừa về, đang ở trên lầu.
Anh đi lên, nhẹ nhàng mở cửa phòng đã thấy Se Na đứng ngoài hành lang. Cô mặc chiếc váy trắng dài, tóc đen như tơ lụa buông sau lưng. Ánh nắng chiều chiếu lên vóc người mảnh mai của cô càng khiến cô có vẻ cô đơn, gió khẽ thổi khiến tóc dài, váy bay bay.
Lòng Seung Hyun bất giác dâng lên sự dịu dàng, khóe miệng khẽ cười, ánh mắt vô cùng dịu dàng. Anh lặng lẽ đi tới, từ sau ôm eo cô. Cảm giác người phụ nữ anh yêu trong lòng run rẩy, cúi đầu khẽ hôn lên cổ cô nhưng là đang dịu dàng an ủi.
Anh khẽ nói thầm vào tai cô:
- Đang nhìn cái gì mà xuất thần vậy? Anh về cũng không biết?
Se Na vừa rồi luôn nghĩ về chuyện ở bệnh viện, quả thật không phát hiện anh đã về, còn bị hành động của anh dọa nhảy dựng. Cô lấy lại bình tĩnh nói:
- Chỗ này cảnh rất đẹp, nhìn một chút thì quên hết mọi thứ.
Bàn tay nóng rực của anh dán sát lên bụng cô, hơi thở ấm áp phun lên cổ cô, những nụ hôn ẩm ướt, nóng bỏng cứ rơi xuống khiến cô tim đập nhanh, thở hổn hển.
Đang lúc hai người càng lúc càng nóng thì Seung Hyun dừng mọi sự khiêu khích, khẽ thở dốc. Trong lòng thầm tự mắng mình không tự khống chế. Chẳng lẽ bởi vì cấm dục đã lâu sao? Hay là vì cơ thể cô như là thuốc phiện, có sức hấp dẫn chết người với anh? Anh áp chế dục vọng bản thân. Hôm nay về sớm như vậy là muốn tâm sự với cô, không thể cứ như vậy mà làm hỏng không khí tốt được. Anh thở sâu, sau đó nhẹ nhàng xoay cô lại, để cô đối mặt với mình rồi nói:
- Gần đây em sao vậy? Có tâm sự gì sao?
Lòng Se Na hoảng loạn, không khỏi sờ mặt mình, rõ ràng vậy sao? Nhưng tâm sự của cô sao có thể nói ra được? Cô vội lắc đầu nói:
- Không có, em làm gì có tâm sự gì, có lẽ gần đây bận chuẩn bị tiệc sinh nhật cho cha mẹ. Anh cũng biết em không nhớ gì hết, dù có mẹ dạy, quản gia giúp đỡ nhưng vẫn thấy quá sức. Cảm thấy mình vô dụng
Cô cũng chỉ nói tình hình thực tế, quả thật cô cũng có cảm giác này.
- Chỉ vì thế thôi sao?
Seung Hyun có chút hoài nghi, anh cảm thấy dường như cô có chuyện gì đó giấu anh, điều này khiến anh có chút buồn bực. Chẳng lẽ anh làm nhiều việc như vậy còn không đủ để cô mở lòng với anh sao? Ánh mắt anh dần lạnh xuống.
Se Na nhìn sắc mặt dần âm trầm của anh, lòng khẽ thở dài. Dường như lại chọc tức anh. Gần đây, cô thấy được, anh luôn cố gắng áp chế bản thân, rất cố gắng để hàn gắn quan hệ của bọn họ, điều này khiến cô cũng có chút cảm động. Nhưng điều này cũng không đại biểu rằng anh cái gì cũng không đổi, không tức giận! Anh nhất định nhìn ra được cô có việc giấu anh, vì sao anh luôn có thể dễ dàng nhìn thấu cô như vậy? Nhưng chuyện này không thể nói cho anh, ai biết nói rồi anh sẽ đối xử với cô ra sao?
Se Na chỉ đành cúi đầu đáp:
- Đúng là như vậy.
Cô có thể cảm nhận được tay anh nắm bả vai mình chặt hơn, cả người như tỏa ra hơi thở lạnh thấu xương. Cô không nhịn được khẽ run lên. Như là cảm nhận được cô khẽ run, tay anh bỗng nhiên buông lỏng, sự lạnh lùng nháy mắt biến mất hoàn toàn.
Se Na ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, vừa vặn tiếp xúc với đôi mắt đen láy khó dò. Ánh nắng chiều như lửa chiếu vào đôi mắt tối đen của anh, chiếu ra loại ánh sáng khiến cô hoa mắt.
- Thôi bỏ đi... Anh khẽ than
Hai tay anh khẽ dùng lực ôm cô vào lòng, anh gắt gao ôm chặt cô, như muốn cô gắn vào người anh, bên tai truyền đến giọng khàn khàn:
- Krystal, em phải nhớ rằng bất kể có chuyện gì, anh đều ở phía sau em. Khi nào em không thể chống đỡ được cứ dựa lại đây, anh sẽ ủng hộ em.
Cô tựa vào ngực anh, cằm anh cọ lên tóc cô, cô có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của anh. Tim Se Na như bị cái gì xiết lại, lòng bị cảm xúc khó nói dâng đầy, sau đó cũng vươn tay ôm chặt anh.
Tia nắng cuối chiều lặng lẽ chiếu lên người bọn họ khiến bức tranh động lòng người này có thêm một tầng ánh sáng nhu hòa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro