Chương 43+44
CHƯƠNG 43:NHƯ MỘNG PHÁT ĐIÊN.
Đại phu đi tới Trục Nguyệt Hiên, xem bệnh cho Nhị di nương, lắc đầu nói với Đại phu nhân: “Phu nhân, xin hãy nén bi thương, Nhị di nương đã tắt thở.”
Đại phu nhân thở dài, nước mắt rưng rưng: “Làm phiền đại phu, đang khỏe mạnh, làm sao đột nhiên lại ra đi như thế?”
Đại phu mở miệng Nhị di nương, lấy ra từ bên trong một mẩu thức ăn chưa tiêu hóa: “Chắc là bị ngộ độc thức ăn, Nhị di nương đã ăn gì vậy?”
“Chẳng lẽ có người hạ độc vào thức ăn?” Vẻ mặt Đại phu nhân u ám, nói, “Vừa nãy các ngươi thấy Nhị di nương ăn cái gì?”
“Bẩm phu nhân, tiểu thư, nô tỳ thấy trên bàn còn thiếu một cái bánh hoa quế, không biết có phải Nhị di nương đã ăn không.” Mộc Tê đi vào, nói.
Đại phu nhân chỉ vào mẩu thức ăn lấy từ miệng Nhị di nương, hỏi: “Đại phu, ông nhìn mẩu thức ăn này, có phải bánh hoa quế không?”
Đại phu cầm mảnh vụn trong tay xem xét, “Đúng là bánh hoa quế!”
Sắc mặt Đại phu nhân trở nên khó coi, lập tức rời khỏi phòng, xem xét bánh hoa quế trên bàn: “Đại phu, ông xem trong bánh này có độc không.”
Đại phu lấy ra một cây ngân châm, cắm vào bánh hoa quế, ngân châm lập tức chuyển sang màu đen. Trong nháy mắt, sắc mặt Như Mộng trở nên trắng bệch, không nghĩ tới bánh hoa quế mình mang tới, lại hại chết Nhị di nương, đáng giận hơn nữa chính là Lâm Duẫn Nhi vẫn hoàn hảo đứng ở đây, còn mẹ ruột của nàng đã chết, chỗ dựa duy nhất của nàng, giờ chỉ còn là một thi thể.
“ Lâm Duẫn Nhi, lá gan của ngươi thật là lớn!” Đại phu nhân nổi giận quát, “Dám đầu độc Nhị di nương! Ta thấy ngươi căn bản muốn lừa chúng ta tới đây, đầu độc giết chết ở Trục Nguyệt Hiên! Người đâu, nhanh đi báo quan, bắt đứa con gái rắn rết này đi.”
“Mẹ, mẹ hiểu nhầm rồi.” Lâm Duẫn Nhi không nóng vội nói, “Bánh hoa quế này, là do Nhị tỷ đưa tới, không phải do Nhi nhi làm, mẹ có thể hỏi Nhị tỷ.”
“Như Mộng, ngươi là người mang bánh hoa quế đến Trục Nguyệt Hiên?” Đại phu nhân quay đầu hỏi Như Mộng.
Lúc này, Như Mộng đang ôm Nhị di nương, không ngừng khóc lóc, nghe thấy câu hỏi của Đại phu nhân, trong lòng liền hối hận, mọi oán hận cũng đều dồn lên kẻ xúi giục, Như Mộng tức giận nhìn Lâm Châu Huyền, đau tới xé lòng, hét lên: “Là Đại tỷ, bánh hoa quế là Đại tỷ cho con! Tỷ ấy muốn giết Tam muội, nên mới bảo con đem tới!”
Sắc mặt Đại phu nhân u ám, có dính dáng tới Lâm Châu Huyền, lớn chuyện rồi. Ánh mắt Đại phu nhân lạnh tới thấu xương bắn về phía Như Mộng: “Như Mộng, mọi chuyện rõ như ban ngày, ngươi còn nói hươu nói vượn! Châu Huyền và Nhi nhi tình cảm thân mật khăng khít, làm sao có thể xuống tay với Linh nhi! Sao ngươi có thể hại em của mình, ngộ sát mẹ ruột, người đâu, đưa nó lên quan phủ!”
“Mẹ, Nhị muội chỉ là nhất thời hồ đồ, không cần báo quan, chúng ta tốt xấu cũng là người một nhà.” Lâm Châu Huyền đột nhiên ngắt lời nói.
“Ừm!” Đại phu nhân lập tức hiểu ý Lâm Châu Huyền, thở dài, “Trước tiên mang xác Nhị di nương ra ngoài, việc này nói sau.”
“Ha ha ha ha ha ha!” Như Mộng đột nhiên cười ha hả, ánh mắt khờ dại, điên cuồng cào xé tóc và quần áo của mình, miệng lẩm bẩm nói, “Người xấu, hì hì, mọi người ơi người này là người xấu ha ha ha ha!” Như Mộng vừa nói, vừa bổ nhào về phía Đại phu nhân.
“Đại phu, mau xem Nhị tiểu thư bị làm sao?” Đại phu nhân vừa đẩy Như Mộng, vừa nói.
Không biết khí lực của Như Mộng từ đâu mà có, ra sức quấn lấy Đại phu nhân, tay cào lung tung trên mặt Đại phu nhân, lập tức, xuất hiện mấy vết máu trên mặt Đại phu nhân.
“Á!” Đại phu nhân bưng mặt thét chói tai , “Còn không đem kéo nó ra!”
Lâm Châu Huyền túm lấy tóc Như Mộng, dùng sức kéo về. Không nghĩ tới đột nhiên Như Mộng buông Đại phu nhân ra, Lâm Châu Huyền ngã xuống đất, Như Mộng xoay người, cưỡi lên lưng Lâm Châu Huyền, dùng sức tát Lâm Châu Huyền, Lâm Châu Huyền ôm đầu, giãy dụa hét ầm lên.
“Đủ rồi! Ồn ào cái gì! Mau trói nó lại!” Lúc này, Lâm Cát Chiêm cũng trở về, đi sau ông, còn có Lương Thế Toàn, phủ doãn Ngân Đô.
Gia đinh nhanh chóng ngăn được Như Mộng, Đại phu nhân và Lâm Châu Huyền không ngừng rên rỉ.
“Xảy ra chuyện gì, sao lại ầm ỹ thế này? Lương đại nhân nói đã xảy ra án mạng?” Nhìn thấy một đám ầm ĩ ở Trục Nguyệt Hiên, Lâm Cát Chiêm lớn giọng hỏi. Năm năm nay, đây là lần đầu tiên ông bước vào Trục Nguyệt Hiên.
“Thừa tướng đại nhân, hạ quan nhận được tin có người tới báo án, nói trong phủ xảy ra án mạng, nên tới đây xem.” Lương Thế Toàn nói.
“Ai báo quan?” Trong lòng Đại phu nhân ngẩn ra, lập tức nói, “Trong phủ vừa có người mất, nhưng không phải án mạng, mời Lương đại nhân trở về.”
“Hình như là một người tóc dài màu đỏ.”
“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?” Lâm Cát Chiêm giận dữ hỏi.
“Lão gia, là Nhị tỷ…” Tứ di nương chỉ vào phòng trong, sợ hãi nói.
Lâm Cát Chiêm cùng Lương đại nhân lập tức đi vào phòng trong, nhìn thấy bộ dạng Nhị di nương, đều sợ hãi.
“Thừa tướng đại nhân, mời người ra ngoài, hạ quan phải bảo vệ hiện trường, mới có thể phá án.” Lương đại nhân nói, “Thừa tướng đại nhân, hạ quan cần phải kiểm tra cẩn thận thi thể của phu nhân.”
“Lương đại nhân,mời!” Sắc mặt Lâm Cát Chiêm u ám, trên mặt không có một chút bi thương.
Sau khi xử lý xong hiện trường, Lương đại nhân tiến hành tra hỏi từng người có mặt tại hiện trường. Nghe mọi người kể xong, Lương đại nhân hỏi Lâm Châu Huyền: “Nói như vậy, bánh hoa quế này là do Đại tiểu thư mua?”
“Phải” Câu trả lời của Lâm Châu Huyền nằm ngoài dự đoán của mọi người, “Bánh hoa quế là do ta mua, thuốc độc cũng là ta mua.”
Lâm Duẫn Nhi cười lạnh trong lòng, Lâm Châu Huyền thật giảo quyệt, quan phủ tham gia vào, bất luận thế nào cũng nhanh chóng tra ra manh mối, nhanh chóng sẽ biết nàng ta từng đi đâu, mua cái gì, không bằng chính mình thừa nhận, hành động trước kiềm chế đối phương.
“Tại sao Đại tiểu thư lại mua những thứ này, có dự tính gì?”
“Bẩm đại nhân, mấy ngày trước Nhị muội nói trong phòng muội ấy có chuột, khiến muội ấy ngủ không yên, hôm nay ở trên phố ta nghĩ nên mua một ít thuốc diệt chuột mang về. Không nghĩ tới…” Lâm Châu Huyền khóc thút thít, vô cùng thương tâm nói, “Không nghĩ tới Nhị muội muốn hại Tam muội… càng không nghĩ tới Nhị di nương lại ăn nhầm.”
“Nói như vậy Đại tiểu thư là vô tình. Vậy hạ quan cũng nhanh chóng kết thúc vụ án.” Lương đại nhân nhìn Lâm Cát Chiêm nói.
“Làm phiền Lương đại nhân. Ta còn phải lo việc hậu sự cho phu nhân, không giữ Lương đại nhân.”
Lương Thế Toàn đi rồi, mọi người trong Trục Nguyệt Hiên im lặng không nói, Lâm Cát Chiêm thở dài, nói: “Trông coi Như Mộng, đừng để nó chạy ra đánh người. Tiêu Chính, tiễn đại phu về đi.”
Người hầu lui xuống hết, Lâm Cát Chiêm nghiêm mặt nhìn các phu nhân và con gái mình, hạ giọng nói: “Ta rất mong chuyện lần này chỉ là ngoài ý muốn, gia hòa vạn sự hưng[1], hy vọng tỷ muội các ngươi chung sống với nhau hòa thuận, nếu có một ngày trong phủ xảy ra chuyện gì, cho dù là ai, ta tuyệt đối không tha!”
Trong lòng Đại phu nhân và Lâm Châu Huyền căng thẳng, Lâm Châu Huyền hiểu đây là Lâm Cát Chiêm cảnh cáo nàng, lập tức cúi đầu, không dám thở mạnh.
“Lão gia, ông cứ yên tâm, giờ Nhị muội cũng mất rồi, chỉ còn thiếp và Tứ muội, quan tâm giúp đỡ nhau còn không kịp. Tỷ muội Châu Huyền, luôn quan hệ gắn bó với nhau, nhưng không ngờ Như Mộng, không biết mê muội gì, lại…” Đại phu nhân nói, bất đắc dĩ lắc đầu, “ Nên lo việc hậu sự cho Nhị muội trước.”
“Bà đã nói vậy, ta cũng yên tâm, bà là mẹ, nên quan tâm nhiều hơn tới con cái mới phải.” Lâm Cát Chiêm lạnh lùng nói.
“Dạ.” Đại phu nhân vâng lời.
Thi thể Nhị di nương được mang ra khỏi Trục Nguyệt Hiên, Nguyệt Lan nhát gan, kéo Mộc Tê không dám đi vào phòng, vì vậy mọi việc dọn dẹp tự nhiên rơi lên người Thanh Y và Kinh Phong.
Thanh Y bóp mũi, lẩm bẩm: “Nhị di nương làm gì mà phun nhiều máu thế!”
Kinh Phong không nói lời nào, cúi đầu ra sức lau sạch, ánh mắt khinh bỉ trừng mắt liếc nhìn Thanh Y.
[1] Gia hòa vạn sự hưng: CHỉ cần gia đình hòa thuận thì việc gì cũng thuận buồm xuôi gió.
------------------------------
CHƯƠNG 44: BÌNH TĨNH CHỚ NÓNG VỘI.
Nhà mẹ đẻ của Nhị di nương là gia đình thương nhân, có chút tiếng tăm ở trong triều, nhưng nhiều năm trước trong một lần cung cấp vật phẩm trong cung, bị phát hiện là hàng thứ phẩm, cả nhà bị sung quân đày ra biên cương, nếu không phải Nhị di nương đã lấy chồng, cũng sẽ bị liên lụy, bởi vậy, đằng sau Nhị di nương cũng không có thế lực gì.
Trong phủ chỉ chuẩn bị một linh đường đơn giản, không long trọng vì Nhị di nương chết quá đau đớn, Đại phu nhân lại nhắc Lâm Cát Chiêm chuyện của Tiêu Chính.
“Lão gia, Nhị muội qua đời, trong phủ từ trên xuống dưới có rất nhiều việc, thiếp chỉ có một mình cũng vô cùng bận rộn, bộ dạng hiện tại của thiếp cũng không tiện xuất hiện, để Tiêu Chính giúp thiếp đi. Lần này Hồng Nhan tiến cung, cũng có công của hắn.” Vẻ mặt Đại phu nhân cứng ngắc, vẻ mặt nhăn nhó, cứ nói là đau.
“Vậy khôi phục chức quản gia cho hắn đi, lo cho tốt chuyện của Nhị di nương.” Lâm Cát Chiêm đồng ý đề nghị của Đại phu nhân.
“Như Mộng bị điên rồi, buổi tối ở đây không có ai trông coi, không bằng để Nhi nhi tới đây trông coi, không để Nhị muội phải cô đơn.” Đại phu nhân đề nghị.
“Cứ theo ý của bà đi.” Lâ Cát Chiêm thản nhiên nói.
“Vậy để thiếp đi sắp xếp.” Đại phu nhân nói xong, rời khỏi phòng Lâm Cát Chiêm.
Sau khi Đại phu nhân rời đi, vẻ mặt Lâm Cát Chiêm trở nên phức tạp, giảo hoạt như Lâm Cát Chiêm, hắn tuyệt đối không tin cái chết của Nhị di nương là ngoài ý muốn, nhưng giữa Lâm Châu Huyền và Nhị di nương, hắn không do dự chọn bảo vệ cho Lâm Châu Huyền.
“Con tiện nhân Như Mộng đáng chết kia, dám ra tay với chúng ta như vậy.” Nhìn thấy vết sưng đỏ trên mặt, Lâm Châu Huyền tức giận nói, “Ngươi cứ chờ đây, cho dù ngươi có phát điên, tiểu thư đây cũng bắt ngươi phải trả gấp bội!”
“Con để cho mẹ yên ổn chút đi!” Đại phu nhân vừa vào phòng, đã nghe thấy Lâm Châu Huyền nói.
“Mẹ, mẹ nhìn mặt con này!” Lâm Châu Huyền chỉ vào mặt mình, giận dữ nói, “Con tiện nhân Lâm Duẫn Nhi, thế mà không hại được nó.”
“Mẹ đã nói với con không ít lần, bình tĩnh chớ nóng vội, mẹ sẽ lo mọi thứ cho con. Con muốn làm gì cũng nên nói trước với mẹ, đừng tùy tiện hành động!” Đại phu nhân tức giận nói.
“Mẹ, mẹ không thấy bộ dạng của Lâm Duẫn Nhi ở Bách Hoa Yến đâu, con cũng không muốn nó sống dù chỉ một khắc!”
“Tóm lại con phải nghe lời mẹ, không được hành động thiếu suy nghĩ nữa! Cha con đã nghi ngờ con rồi.” Nhớ tới ánh mắt Lâm Cát Chiêm, Đại phu nhân liền cảm thấy tim đập nhanh.
“Cha cũng không nói gì mà? Mẹ, con biết rồi, mẹ đừng tức giận. Nhưng phải xử lý Lâm Duẫn Nhi thế nào bây giờ?”
“Hừ!” Đại phu nhân cười lạnh một tiếng, mỉm cười nói, “Yên tâm đi, mẹ có cách rồi, ngày mai sẽ cho nó đi gặp Nhị di nương dưới âm phủ.”
Mắt Lâm Châu Huyền sáng lên, vui vẻ hỏi: “Mẹ, mẹ có cách gì? Mau nói cho con biết!”
Đại phu nhân cười, “Con vội cái gì, đợi lát nữa Tiêu Chính đến đây con sẽ biết.”
Vừa nhắc tới Tiêu Chính, Tiêu Chính đã đi tới phòng Đại phu nhân.
“Tiêu Chính, lão gia đã đồng ý khôi phục chức quản gia cho ngươi.” Đại phu nhân nói.
“Thật ư?” Đôi mắt Tiêu Chính sáng ngời, “Nô tài cảm tạ đại ân đại đức của phu nhân.”
“Đừng nói như vậy, nhiều năm qua bao nhiêu chuyện trong phủ, may mà có ngươi giúp ta thu xếp.”
“Giúp đỡ phu nhân, là bổn phận của nô tài, nô tài không dám kể công. Sau này phu nhân có chuyện gì, cứ phân phó nô tài.”
“Ừ.” Đại phu nhân hài lòng gật đầu, “Tối nay Tam tiểu thư sẽ tới canh giữ linh cữu của Nhị di nương, chỉ có con gái một mình ở đó khó chịu nổi cô đơn, Tiêu quản gia tìm giúp tiểu thư ba người đàn ông đi, nhớ rõ, bỏ thứ này vào trà của Tam tiểu thư.” Đại phu nhân lấy từ trong ngực một bình sứ nhỏ, nhét vào tay Tiêu Chính.
“Nô tài hiểu, phu nhân yên tâm.” Trong mắt Tiêu Chính hiện lên một tia gian xảo, Tam tiểu thư xinh đẹp kia, hôm nay sẽ ngọc nát hương tan.
“Trước linh đường của Nhị di nương làm chuyện đó với đàn ông, chính là bôi nhọ gia quy của gia tộc, sẽ bị trầm lồng heo dìm chết.” Sau khi Lâm Châu Huyền biết kế hoạch của Đại phu nhân, không nhịn được cười, “Mẹ, mẹ thật cao tay! Gừng càng già càng cay!”
“Ngươi đó!” Đại phu nhân gõ trán Lâm Châu Huyền, “Phải học hỏi nhiều.”
Lệnh của Đại phu nhân được truyền tới Trục Nguyệt Hiên, Lâm Duẫn Nhi tới túc trực bên linh cữu của Nhị di nương, Lâm Duẫn Nhi không chút suy nghĩ liền đồng ý.
“Tiểu thư, sao người lại đồng ý tới canh linh cữu? Không sợ sao!” Nguyệt Lan túm tay Lâm Duẫn Nhi, nhỏ giọng nói.
“Không làm chuyện xấu xa, giữa đêm cũng không sợ ma quỷ gọi cửa.” Lâm Duẫn Nhi phản bác nói, “Ngươi cùng Mộc Tê ở lại Trục Nguyệt Hiên, Thanh Y cũng ở đây với các ngươi, Kinh Phong đi tới linh đường với ta.”
“Tiểu thư, tuy nô tỳ sợ, nhưng để nô tỳ đi cùng tiểu thư đi.” Nguyệt Lan nói.
“Không cần, các ngươi ở đây đi, đi theo cũng chỉ canh giữ linh cữu mà thôi, không có gì cả.” Lâm Duẫn Nhi kiên trì nói.
“Tiểu thư…”
“Nguyệt Lan, nghe lời tiểu thư đi.” Mộc Tê cắt ngang lời Nguyệt Lan, nói: “Tiểu thư có ý của người.”
“Kinh Phong, chúng ta đi thôi.”
Kinh Phong mặt không thay đổi theo sát Lâm Duẫn Nhi, cả ngày, chỉ trừ buổi sáng Kinh Phong có nói chuyện, cũng không nói gì quá một câu, cho dù Thanh Y quấy nhiễu, y cũng chỉ liếc Thanh Y chứ không nói gì.
“Kinh Phong, ngươi không cần vào linh đường, nếu nhìn thấy ta giơ ngón cái lên, hãy tạo tiếng động. Nếu không có, hành sự tùy theo hoàn cảnh.” Lâm Duẫn Nhi dặn dò.
“Dạ.” Kinh Phong gật đầu, không nói nhiều. Trải qua một ngày ở chung, Kinh Phong phát hiện Tam tiểu thư không giống những tiểu thư bình thường, dáng vẻ kệch cỡm. Tam tiểu thư bình tĩnh, gặp chuyện không sợ hãi, hơn nữa… Lá gan rất lớn, dám một mình tới canh giữ linh cữu! Kinh Phong không còn cảm thấy ác cảm với chuyện này như buổi sáng.
“Tam tiểu thư, người đã tới rồi?” Tiêu Chính nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi tới, tiến lên nghênh đón.
“Ừ, nơi này cứ giao cho ta, Tiêu quản gia về đi.” Lâm Duẫn Nhi nói.
“Nô tài đi ngay.” Nói xong, Tiêu Chính đưa cho Lâm Duẫn Nhi một ly trà, “Tiểu thư uống chén trà đi, đêm nay rất dài, cần phải tỉnh táo!”
“Làm phiền Tiêu quản gia!” Lâm Duẫn Nhi nhận chén trà, từ từ giơ ngón tay cái lên!
“Bùm!” Ngoài linh đường đột nhiên phát ra tiếng động kỳ quái.
“Cái gì vậy?” Tiêu Chính theo bản năng quay đầu nhìn ra ngoài.
Lâm Duẫn Nhi nhanh chóng đổ ly trà đi.
Xác nhận không có gì khác thường, Tiêu Chính mới quay đầu lại, nhìn thấy chén trà trên tay Lâm Duẫn Nhi đã cạn, trên mặt Tiêu Chính hiện lên ý cười.
Chỉ trong phút chốc, ánh mắt Lâm Châu Huyền trở nên mơ màng, từ từ ngã xuống đất, hôn mê.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro