màn đánh ghen thế kỉ
Jihoon ngồi trên chuyến xe buýt quen thuộc đi đến công ty nơi Soonyoung làm việc, hôm nay thời tiết rất đẹp, từng cơn gió mát rượi lướt qua, khiến mái tóc của cậu theo đó cũng bị làm cho lộn xộn.
Bắt đầu từ mấy ngày trước,
Jihoon cũng không ngờ bản thân có một ngày lại nghe theo lời khuyên đầy táo bạo của Mingyu.
Thậm chí đến cả Wonwoo, người điềm tĩnh nhất trong số những người điềm tĩnh, cũng không đồng tình với ý tưởng vớ vẩn của em người yêu, đưa tay vả một cái đau điếng lên bắp tay cuồn cuộn của Mingyu vì cái tội dám xúi bậy.
Mingyu la oai oái, không hiểu sao mình lại bị đánh, cả người to đùng tựa vào người Wonwoo mà làm nũng.
"Xúi bậy gì chớ! Cũng đâu còn cách nào khác ngoài cách này đâu, vừa trị được trà xanh, vừa giảng hòa chuyện đôi lứa!"
"Trà xanh gì chứ?! Em lại nói năng lung tung gì đó?" Wonwoo búng trán con cún con bên cạnh, gương mặt lúc giận dữ không khác gì mèo con đang xù lông.
Jihoon im lặng trước màn đấu khẩu của cặp đôi trước mặt, trong lòng lại đang suy nghĩ vẩn vơ gì đó. Lúc đó cậu đã tự hỏi bản thân, liệu có nên bước ra khỏi vùng an toàn một lần không. Nếu cứ mãi giữ mọi thứ trong lòng như thế, có thể hai người sẽ như vậy mà xa nhau. Jihoon không muốn một kết cục như vậy, trên cả vấn đề niềm tin, cậu càng lo sợ hơn việc bản thân sẽ thật sự đánh mất Soonyoung.
Trên thế gian này, người thấu hiểu và cưng chiều cậu nhất, ngoài bố mẹ ra thì có lẽ chỉ có mỗi Kwon Soonyoung mà thôi.
Vậy nên Jihoon của ngày hôm đó đã quyết định nghe theo Mingyu, thay đổi bản thân theo một chiều hướng tích cực hơn, thậm chí cậu còn đến tiệm làm tóc và thay đổi kiểu tóc bản thân vốn đã quen thuộc trong suốt hai mươi năm qua. Tâm trạng hiện giờ có chút hồi hộp, Jihoon đành phải vuốt ngực để bình tĩnh trở lại, sau khi bước xuống xe, cậu một mạch đi thẳng về phía công ty của Soonyoung.
Dù cả hai đã không nhắn tin cho nhau gần hai tuần, nhưng lịch sinh hoạt trong một ngày của Soonyoung thì cậu vẫn biết rõ, tất nhiên những việc này đều phải cảm ơn chị gái của hắn. Hôm nay Jihoon còn cố tình nhờ Mingyu tư vấn trang phục cho mình, so với áo thun rộng và quần jeans đơn giản hằng ngày, dưới bàn tay của cậu Kim, Jihoon xuất hiện với phong cách mà trước đây cậu còn chưa từng thử bao giờ.
Jihoon mặc một chiếc áo thun bên trong, bên ngoài là một chiếc cardigan trắng nổi bật với những lớp đan móc thủ công đầy màu sắc, phối cùng với quần jeans tím nhạt màu. Lúc ra khỏi nhà, mẹ Lee còn khen cậu trông không khác gì học sinh cấp ba trong bộ trang phục đó, bà còn tự hào nói rằng bé cưng nhà mình chính là đứa trẻ đáng yêu nhất trên đời, làm Jihoon cứ ngượng ngùng mãi không thôi.
Trước đó một ngày, Mingyu còn tặng cho cậu hai chiếc vé ăn miễn phí, còn là ăn theo kiểu Omakase hẳn hoi. Vốn dĩ cặp vé này là của một người anh họ đã tặng cho Mingyu và Wonwoo, nhưng hai người họ đều thống nhất tặng chúng lại cho Jihoon, thậm chí Wonwoo còn đe dọa nếu Jihoon không làm nên chuyện thì phải đền lại cho bọn họ gấp đôi.
Jihoon nhìn cặp vé nằm trong túi quần của mình, hít sâu một hơi, hy vọng mọi chuyện sẽ thành công.
Công ty của Soonyoung có kiến trúc rất thân thiện với môi trường, bên ngoài công ty được trồng rất nhiều cây xanh, trông không khác gì một công viên thu nhỏ. Dù đã đến đây không ít lần, nhưng lần nào Jihoon cũng phải choáng ngợp trước quy mô của nơi này. Jihoon tốn kha khá thời gian mới có thể đi qua hết phần khuôn viên bên ngoài, và rồi từ đằng xa, cậu đã tìm thấy người cần tìm, chính là tên người yêu đã gần một tháng không liên lạc, Kwon Soonyoung.
Đã đến giờ tan làm, nhưng có vẻ Soonyoung đang phải chờ ai đó, anh đứng ở ngay bên cạnh bồn hoa, cứ liên tục xem đồng hồ trên tay. Jihoon định lên tiếng gọi, nhưng một giây sau đó, có một cậu chàng nào đó đột nhiên xuất hiện.
Chính là chàng trai hôm đó, người đã ôm Soonyoung.
Jihoon khựng lại đôi chút, cậu muốn xem tiếp theo bọn họ sẽ làm gì, mặc dù trong lòng cậu bây giờ đã vô cùng bối rối. Trên hết, cậu tò mò không biết phản ứng của Soonyoung sẽ như thế nào.
Ở phía này, Soonyoung hoàn toàn không biết đến sự xuất hiện của Jihoon, đã đến giờ tan làm nhưng đột nhiên Kang Min lại gọi điện đến, bảo muốn cùng đi ăn tối. Chưa kịp để Soonyoung trả lời, cậu ấy đã tắt máy. Thú thật thì hôm nay Soonyoung không có tâm trạng đi đâu hết, làm xong việc anh chỉ muốn về nhà ngay. Vậy nên mới có chuyện bây giờ anh phải ở đây chờ Kang Min làm xong việc để từ chối lời mời của cậu.
Nhưng Kang Min cứng đầu hơn Soonyoung nghĩ, cậu ấy nhất quyết muốn mời anh đi ăn tối cùng mình. Dù hơi khó chịu, nhưng Soonyoung cũng không thể cư xử thô lỗ với người ta được.
Kang Min thấy người đối diện không lên tiếng, cậu cho rằng bản thân đã thành công, lén lút nở một nụ cười thỏa mãn.
Đúng lúc này, đột nhiên bên tai vang lên tiếng gọi "Young à" quen thuộc, khiến Soonyoung ngay lập tức quay đầu.
Jihoon chỉ nhìn từ xa thôi cũng đủ cảm thấy khó chịu với cậu chàng kia, cậu nhớ lại hôm trước những gì Mingyu đã dặn dò mình, điều quan trọng nhất khi nói chuyện với trà xanh đó là nhất định không được để bản thân nổi nóng và mất bình tĩnh. Phải dùng những câu từ sắc bén thâm thúy để làm cho trà xanh cảm thấy thật bẽ mặt, đây chính là nguyên văn mà cậu Kim truyền lại.
Kwon Soonyoung trố mắt nhìn Jihoon từ đâu xuất hiện, cậu đi từng bước về phía anh, sau đó rất tự nhiên nắm lấy tay mình. Jihoon còn cười với anh một cái, sau đó ngoan ngoãn đứng bên cạnh ôm lấy cánh tay của Soonyoung. Nhìn biểu cảm ngạc nhiên của người trước mặt, Jihoon không thể che giấu được vẻ đắc thắng trong ánh mắt.
Đơn giản cậu chỉ muốn nói là, đây là bạn trai của tôi, xin vui lòng đừng tơ tưởng đến.
"Young à, hôm nay bé cưng đến đón anh tan làm đây,"
Chỉ một câu nói, triệt để hạ gục cả hai người.
Soonyoung vui đến độ cứ tủm tỉm mãi, trông ngốc nghếch không tả nổi. Còn trà xanh ở phía đối diện bỗng nhiên câm nín, dường như đã bị sự xuất hiện của Jihoon làm cho sốc đến không nói nên lời.
"Chào cậu, hẳn cậu là đồng nghiệp của Soonyoung nhà tôi nhỉ?"
Soonyoung nhà tôi? Được rồi, ván này Jihoon toàn thắng, Kwon Soonyoung tình nguyện chịu thua.
"C-chào cậu... ừm, cậu là-" Kang Min ấp úng nói câu chào, cậu còn chẳng biết phải giấu mặt vào đâu.
"Tôi là Lee Jihoon, người yêu của Soonyoung," Jihoon giới thiệu bản thân với vẻ mặt vô cùng tự hào, "Sau này mong cậu giúp đỡ Soonyoung nhé, anh ấy trông vậy thôi chứ ngốc lắm, nên rất hay bị mấy thứ không đâu làm cho xao nhãng, dễ ảnh hưởng đến công việc."
Mà mấy thứ không đâu đó, không cần tôi nói có lẽ cậu cũng tự hiểu nhỉ.
Kim Mingyu ngồi ở nhà xem tivi, cảm thấy một luồng năng lượng dồi dào chảy qua cơ thể, cậu Kim khúc khích cười, có vẻ người anh Lee Jihoon thật sự đã làm nên chuyện rồi.
"Không, không có đâu, Soonyoung luôn hoàn thành công việc rất tốt mà," Kang Min xởi lởi nói, hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt của bản thân đã đỏ bừng vì xấu hổ.
"Vậy, nếu không có việc gì nữa thì chúng tôi xin phép đi trước nhé," Jihoon cũng cười đáp lại, sau đó quay sang nhìn Soonyoung, thuận tay chỉnh lại cổ áo cho hắn, "Tụi mình đi ăn thôi, hôm nay ăn đồ Nhật anh thích nhé, chịu không?"
Bé cưng đã hỏi, chỉ có đồ ngốc mới từ chối. Soonyoung cũng đã hiểu mục đích hôm nay mà cậu đến đây là gì, cả những câu nói đầy ẩn ý với Kang Min. Anh nhìn bé cưng xinh xắn trước mặt, không khó để nhận ra cậu đã cố tình ăn mặc thật đẹp trước khi đến đây, điều đó càng khiến Soonyoung vô cùng hài lòng, nhưng cũng bất ngờ vì màn xử lý trà xanh theo một cách rất là Jihoon này.
Mèo con đã giơ móng vuốt, phải dỗ thui.
"Ừm, anh thích đồ Nhật, thích cả bé cưng. Cùng về thôi nào!"
outfit của Chihun giống z nè mn
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro