Giải thích của tác giả về chương 12: Ngưỡng Giữa Những Tầng
Tôi viết chương này như một cú chuyển tầng nội tại — không bằng biến cố, mà bằng một hành động nhỏ nhưng mang tính quyết định: gỡ một vòng tơ.
Khi nhân vật thức dậy với cảm giác vừa bước ra khỏi một vỏ bọc mỏng, tôi không miêu tả sự thay đổi bằng hình ảnh rõ ràng. Tôi để nó hiện ra như một lớp sương mờ vừa tan, như một phần bản thể mới mẻ và chân thật hơn vừa được hé lộ.
Chiếc dao nhỏ gỉ lưỡi là một biểu tượng tôi chọn thật kỹ. Không phải để gây kịch tính, mà như một lời nhắc nhở âm thầm về những điều cần được giải quyết — một công cụ không để phá, mà để gỡ nhẹ một đường mảnh trên lớp tơ của chính mình.
"Một tiếng rách nhỏ vang lên" là một trong những điểm tôi giữ lại lâu nhất. Tôi muốn người đọc cảm thấy rằng: có những âm thanh không vang lớn, nhưng vang sâu — như tiếng thở dài của sự tồn tại được chấp nhận, như một linh hồn nhỏ bé bắt đầu thức tỉnh.
Tôi để nhân vật hiểu rằng: "không ai có thể gỡ mình, nếu mình không muốn được gỡ". Đây là một tuyên ngôn tôi đặt ở trung tâm chương — rằng sự chữa lành không đến từ người khác, mà từ sự thừa nhận bản thể bị bỏ lại.
Miên không tiến lại. Nhưng ánh mắt cậu là sự quan sát tĩnh lặng mà đầy thấu hiểu. Tôi muốn nói rằng: có những người không cần đến gần, chỉ cần đứng xa mà không bỏ đi, thì đã là người ở lại lâu nhất trong đời mình.
Khi lớp tơ rơi xuống đầu gối, tôi không để nhân vật thấy nhẹ hay đau. Tôi để cậu thấy một chỗ trong lòng mình bỗng rỗng — như thể thứ từng dùng để gồng lên đã được gỡ bỏ, và da thịt thật bắt đầu chạm vào không khí.
Tôi kết chương bằng một hình ảnh tôi rất thích: "một cậu bé đang nhìn lại" — không trách móc, chỉ chờ đợi. Tôi muốn nói rằng: có những phần trong ta không cần lời xin lỗi, chỉ cần được nhìn lại bằng ánh mắt trong veo như mặt hồ phẳng lặng.
Với tôi, chương này là chương của sự gỡ không để thoát, mà để dừng việc quay đi. Một chương của sự tái sinh không bằng phá vỡ, mà bằng thừa nhận, chấp nhận, và sống thật ở tầng sâu hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro