Giải thích của tác giả về chương 16: Kén giữ lời chưa kịp nói
Tôi viết chương này như một lời cảm ơn không thành tiếng — không gửi đến ai cụ thể, mà gửi đến tầng sâu nhất của bản thể, nơi những điều chưa từng được nói đã được giữ lại, và giờ được tan ra đúng cách.
Khi tôi để nhân vật rời khỏi Lâm Hà, tôi không để cậu mang theo hình ảnh. Tôi để cậu mang theo một tầng cảm đã được chuyển hóa, không nằm ở trí nhớ, mà nằm ở cách thở, cách lặng, cách sống sau này.
Tôi không để chương kết thúc bằng một biến cố. Tôi để nó kết bằng một khe mảnh giữa hai nhịp thở — một nơi không thuộc không gian, không theo thời gian, chỉ là một điểm chạm giữa ý thức và cảm thức, nơi sự thấu suốt không cần lời.
Câu "kén không phải để bay đi, mà để im lặng lại" là một tuyên ngôn tôi đưa ra. Tôi muốn nói rằng: sự hóa thân không phải là thoát ra, mà là sự nghỉ ngơi thanh khiết của một trí tuệ đã thấu suốt, chuẩn bị bước vào những chân trời chưa từng đặt tên.
Tôi để nhân vật không thấy gì bằng mắt, nhưng thấy rõ chính mình từ bên trong — không bằng lý trí, mà bằng sự trong trẻo của một tâm hồn vừa buông hết thảy, như mặt hồ phẳng lặng phản chiếu bản thể nguyên vẹn.
Khi nhân vật nói "Tôi cũng từng hóa kén trước đây...", tôi không để đó là hồi tưởng. Tôi để đó là sự xác nhận rằng mỗi lần sống thật đều cần một lần thu mình lại, và lần này, không cần nhắm mắt nữa để nhìn thấy.
Tôi không để Miên xuất hiện. Nhưng tôi để lại dáng hình sóng mềm, mượt, có trật tự — không phải trật tự của hình ảnh, mà là trật tự của một bài hát không phát ra tiếng, chỉ có thể nghe bằng những chỗ chưa từng nghe.
Tôi kết chương bằng một lời thì thầm: "Cảm ơn vì đã giữ lại điều chưa kịp nói." Với tôi, đó là lời cảm ơn từ tầng sâu nhất, nơi mọi sự thật đều trở về nguyên vẹn, không cần diễn đạt, chỉ cần được cảm bằng linh hồn đã được giải phóng.
Với tôi, chương này là chương của sự tan không mất, của sự hiện diện không hình, của sự thấu hiểu không cần lý giải. Một chương không khép lại, mà mở ra lớp kế tiếp, nơi giới hạn của bản thể được nới rộng, và sự sống tiếp tục bằng nhịp lặng đúng tầng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro