Giải thích của tác giả về chương 9: Tấm Gương Không Phản Chiếu
Tôi viết chương này như một cú chạm vào khoảng trống — không phải để tìm thấy, mà để cảm nhận sự không hiện.
Khi tôi đặt nhân vật đối diện với Miên trong ánh đèn dầu, tôi không muốn tạo ra một cuộc trò chuyện. Tôi muốn tạo ra một vùng năng lượng tĩnh, nơi ánh sáng không phản chiếu, nơi lời nói không cần đáp lại, nơi sự hiện diện không cần xác nhận.
Câu hỏi "Có khi nào cậu không phải là người?" không phải là nghi vấn. Nó là một sự xác nhận trực cảm, một cách nhân vật tự thừa nhận rằng mình đang bước vào một tầng sống khác — nơi danh tính không còn là điều cần biết, mà chỉ là dư âm của một điều chưa được thốt ra.
Tôi để chiếc gương không phản chiếu không phải vì nó cũ. Mà vì tôi muốn nói rằng: có những bản thể không thể hiện lên qua hình ảnh, không thể được nhìn thấy bằng mắt. Chúng chỉ có thể được giữ lại bằng cảm giác, bằng sự rung động rất khẽ trong tâm hồn.
Miên trong chương này không còn là người giữ kén. Cậu là phần còn lại của một điều chưa được nói ra — một bản thể sống bằng sự lặng im, bằng ánh nhìn không gợn sóng, bằng sự hiện diện không cần hình.
Tôi không để Miên biến mất bằng hành động. Tôi để cậu tan vào ánh sáng, để lại một vệt lay động — như lời chào chưa thành tiếng, như dấu ấn của một hiện thể không cần tồn tại để hiện diện.
Với tôi, chương này là chương của sự không phản hồi — nơi mọi ánh sáng, âm thanh, hình ảnh đều bị hút vào một khoảng sâu, không trả lại gì, nhưng vẫn để lại một cảm giác không thể xóa. Một chương không cần lý giải, chỉ cần được giữ lại bằng sự thấu cảm đúng tầng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro