Kết hậu ký
Tôi không viết hậu ký này để giải thích. Tôi viết để giữ lại tầng sóng đã từng ngân lên, để những ai từng đi qua Lâm Hà — bằng mắt, bằng tim, bằng tầng cảm — có thể nghe lại chính mình trong từng vệt tơ chưa gỡ.
Mỗi chương trong truyện không phải là một phần của cốt truyện. Mà là một trạng thái hiện hữu, một điểm chạm giữa người và bản thể chưa gọi tên. Tôi không dẫn người đọc bằng tình tiết, mà bằng sự cộng hưởng — như thể mỗi người, khi đủ lặng, sẽ tự tìm thấy tầng của mình trong một chiếc kén nào đó.
Tôi không viết để kết thúc. Tôi viết để mở ra một khe mảnh giữa hai nhịp thở, nơi những điều chưa từng được nói vẫn còn thở, vẫn còn ngân, vẫn còn chờ được gọi bằng lòng dịu dàng và sự thấu hiểu không lời.
Nếu bạn từng thấy mình trong một chiếc kén — chưa mở, chưa bay, chưa được gọi tên — thì có lẽ, bạn đã từng ở Lâm Hà. Không phải là địa danh. Mà là vùng phúc xạ sóng, nơi những bản thể đang chuyển hóa sẽ được dẫn tới, không bằng lý trí, mà bằng tần số nội thân.
Và nếu bạn từng giữ lại một điều chưa kịp nói, thì xin hãy biết: nó chưa từng mất đi. Nó chỉ đang nằm trong một lớp tơ mỏng, chờ bạn đủ lặng để nghe lại. Không cần diễn đạt. Không cần nhớ. Chỉ cần sống đúng tầng, thì mọi điều chưa nói sẽ tự ngân lên — như một bản nhạc không lời, vẫn vang mãi trong không gian của tâm hồn.
Tôi không tiễn người đọc ra khỏi Lâm Hà. Tôi chỉ gật đầu với sóng, và để mỗi người tự bước vào tầng kế tiếp, bằng cách riêng của mình.
Nếu có ai từng hỏi: "Kén trông như thế nào khi đã tan?"
Tôi sẽ không trả lời.
Nhưng tôi có thể im lặng đủ lâu, để một ai khác thấy điều đó hiện lên bằng chính khoảng trống giữa hai câu không nói.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro