Chương 109

Chương 109

Kỳ thi tuyển sinh đại học vẫn chưa chính thức được khôi phục lại, rất nhiều trường đại học đang trong tình trạng hoang phế. Cho dù có một vài sinh viên không hoàn toàn dừng lại việc học thì phần lớn vẫn trong tình trạng vừa học vừa làm. Ngay cả khi tình hình đã dần được cải thiện trong hai năm qua, nhưng do sinh viên đại học được trúng tuyển vào thời điểm này đều là công nông binh dựa vào xuất thân và sự tiến cử đi cửa sau, cho nên chất lượng văn hóa chung của sinh viên đại học không cao, điều này đã dẫn đến mấy năm này xã hội có nhu cầu cấp thiết đối với người có trình độ chuyên ngành cao.

Bởi vì trường đại học hiện nay đang trong tình trạng nửa nghỉ học, hơn nữa Tạ Nghiễn Thanh đến đây vào thời điểm các học sinh đang trong kỳ nghỉ hè, cho nên hiện tại trong trường không có nhiều người. Hơn nữa, đã hơn 8 giờ tối, Tạ Nghiễn Thanh ở đại học B cũng không quen biết nhiều người, không biết lúc này lại có ai tới tìm cậu?

Tạ Nghiễn Thanh vừa đi ra ngoài vừa nghĩ, nhớ đến Dương Từ không chỉ một lần nói cậu lớn lên đẹp trai như vậy khi ở một mình tốt nhất là nên cẩn thận. Lúc đầu khi nghe Dương Từ nói lời này, chỉ cảm thấy Dương Từ thực sự là xem nhẹ cậu rồi, dù đẹp trai đến đâu thì cậu vẫn là đàn ông, cho dù gặp nguy hiểm cũng sẽ không sợ hãi.

Tạ Nghiễn Thanh tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ở bên ngoài chịu cực khổ nhiều năm như vậy, cậu không khỏi càng nhạy cảm cẩn thận hơn một chút. Cho nên cậu chỉ đặt tay lên nắm đấm cửa, cũng không có bởi vì tiếng gõ cửa càng ngày càng gấp liền mở cửa, mà là xuyên qua một cánh cửa lãnh đạm nói: "Xin chào, cho hỏi là ngươi đến tìm ai vậy?"

Người ngoài cửa không có trả lời cậu ngay lập tức, Tạ Nghiễn Thanh thấy vậy mở chiếc gương trên cửa và nhìn thấy một khuôn mặt hơi quen thuộc. Tạ Nghiễn Thanh cảm thấy rằng mình đã nhìn thấy hắn ta ở đâu đó rồi, nhưng vì đã cách nhau quá lâu rồi nên không nhớ ra được.

Đại khái là thấy Tạ Nghiễn Thanh mãi không có mở cửa, người bên ngoài mới mở miệng nói: "Ta tìm Tạ Nghiễn Thanh, ta là bạn học của cậu ấy, tên là Tiết Lương Kỳ."

Tiết Lương Kỳ?

Tạ Nghiễn Thanh nghe thấy cái tên này, ngón tay đang nắm trên cửa không khỏi nắm chặt lại, không đợi cậu bị những ký ức đã phủ bụi bao vây lấy, cậu liền dùng lực lắc lắc đầu: "Thực xin lỗi, ta không muốn gặp ngươi, mời ngươi lập tức rời đi."

Người ngoài cửa có chút sững sờ, tựa hồ không ngờ tới người nói lại chính là Tạ Nghiễn Thanh, hắn có chút hưng phấn vươn tay gõ cửa, thậm chí còn dùng sức lắc nắm cửa: "Nghiễn Thanh, Nghiễn Thanh, thật sự là ngươi sao? Quá tốt rồi, quá tốt rồi, ta rốt cuộc có thể nhìn thấy ngươi rồi, ngươi không biết đâu..."

Tiết Lương Kỳ còn chưa nói xong, cánh cửa trước mặt hắn đột nhiên từ bên trong mở mạnh ra, đồng thời sau đó hắn ta bị đá mạnh một cái, trực tiếp khiến hắn ta lảo đảo lùi lại vài bước. Sau khi ổn định lại thân hình, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một thanh niên tuấn tú.

Trước đây Tiết Lương Kỳ từng là bạn học và là bạn tốt của Tạ Nghiễn Thanh, hai người chơi với nhau từ hồi cấp 2, đến cấp 3 vẫn là bạn học nên quan hệ tốt hơn so với người khác. Đáng tiếc là sau đó Tạ gia lại xảy ra chuyện như vậy, dưới áp lực của gia đình, Tiết Lương Kỳ đã theo những người khác phân rõ rạch ròi với Tạ Nghiễn Thanh.

Trên thực tế, nếu như đối phương chỉ đơn giản là phân rõ rạch ròi với Tạ Nghiễn Thanh, với tính cách biết tiết chế như Tạ Nghiễn Thanh, cậu căn bản sẽ không tức giận. Tìm lợi tránh hại là phản ứng đầu tiên của hầu hết mọi người, Tạ Nghiễn Thanh sẽ không vì những điều như vậy mà tức giận, dù sao đối với cậu mà nói người phản bội và quay lưng lại với cậu đã quá nhiều rồi, chỉ là phân rõ rạch ròi quan hệ với cậu căn bản sẽ không khiến cho cậu đau buồn.

Nhưng thực tế không chỉ như vậy, Tiết Lương Kỳ không chỉ phân rõ rạch ròi quan hệ với cậu mà còn làm rất nhiều chuyện có lỗi với Tạ Nghiễn Thanh để nịnh bợ lấy lòng những kẻ cực đoan đó. Trong lúc đó người đã giúp Trần Túc Thần đánh gãy chân một chân của Tạ Nghiễn Thanh, Tiết Lương Kỳ một kẻ hèn nhát, đã đóng góp rất nhiều công lao trong đó.

Chính vì biết bản thân làm chuyện có lỗi với Tạ Nghiễn Thanh, cho nên sau khi biết Tạ gia đã được sửa lại án sai, hắn ta bắt đầu nghe ngóng tin tức của Tạ gia, là để lần đầu tiên xuất hiện có thể cứu vãn được tình bạn thời niên thiếu của hắn ta với Tạ Nghiễn Thanh. Cho nên lúc này, hắn ta bị Tạ Nghiễn Thanh đá mạnh một cước, khi nhìn Tạ Nghiễn Thanh cũng không dám lộ ra tia bất mãn.

Tiết Lương Kỳ ngơ ngác nhìn Tạ Nghiễn Thanh, Tạ Nghiễn Thanh bây giờ trông còn đẹp hơn khi còn niên thiếu. Khi còn niên thiếu, Tạ Nghiễn Thanh rạng rỡ đến mức đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý. Vào thời điểm đó, điều mà Tiết Lương Kỳ tự hào nhất là có thể trở thành bạn của Tạ Nghiễn Thanh, bởi vì Tạ Nghiễn Thanh không chỉ có gia cảnh rất nổi bật mà còn là một thiên tài đẹp trai tài giỏi. Tạ Nghiễn Thanh của ngày hôm nay không có gai nhọn, giống như một miếng ngọc ấm áp đẹp đẽ, nó vẫn sẽ thu hút người khác một cách sâu sắc.

Tiết Lương Kỳ: "Cái kia... Yến Thanh, ta biết, ta biết ngươi rất hận ta, thực ra ta cũng hận chính mình. Khi đó ta không chịu nổi cám dỗ, vì chút lợi mà phản bội ngươi, nhưng mà... nhưng mà tình hình lúc đó quá đáng sợ. Khi gia đình ngươi bị lôi ra diễu hành, những bạn học ngày thường nhìn thì rất đạo mạo trang nghiêm, thực ra mỗi người trong số họ đều muốn lấy mạng của ngươi. Họ đều nói ta có quan hệ tốt nhất với ngươi, nếu ta không thể hiện một chút thì sẽ đối phó với cha mẹ ta, ngươi biết rồi đấy... Cha mẹ ta đều là giáo viên đại học mà, nếu ta không nghe lời, cha mẹ ta cũng sẽ chịu khổ, cho nên..."

Tạ Nghiễn Thanh nhìn người bạn học mang vẻ mặt phờ phạc, vừa hờ hững cởi khuy áo, vừa hờ hững nhìn hắn ta với ánh mắt u ám. Nhìn đối phương kể về quá khứ khó khăn, nhìn đối phương lại một lần nữa xé mở vết thương đã đóng vảy của mình, cậu phát hiện những vết thương cũ này cũng không đau lắm, ít nhất không đau khổ tột cùng như khi còn niên thiếu.

"Đồng chí Tiết, sai lầm chính là sai lầm, ngươi không có tư cách cầu xin ta tha thứ cho những lỗi sai của ngươi. Sau này ngươi đừng tới đây nữa, ta không muốn gặp lại ngươi."

Tiết Lương Kỳ nghe thấy vậy khuôn mặt tràn đầy lo lắng, hắn vừa muốn giơ tay kéo Tạ Nghiễn Thanh, liền bị Tạ Nghiễn Thanh hung hăng tát hắn ta một cái, như thể tay hắn là thứ bẩn thỉu gì vậy. Tiết Lương Kỳ thấy vậy rất tức giận, nhưng lúc này hắn ta cũng không dám bày tỏ sự bất mãn, chỉ có thể mang vẻ mặt đáng thương cầu xin: "Nghiễn Thanh, làm ơn, cầu xin ngươi, ta thực sự biết sai rồi. Ngươi đánh ta mắng ta sao cũng được, chỉ cần ngươi hết tức giận, chúng ta vẫn tiếp tục làm bạn tốt, ta sẽ không bao giờ dám phản bội ngươi nữa!"

Tạ Nghiễn Thanh thấy giọng hắn ta càng lúc càng lớn, tựa hồ muốn thu hút mọi người xung quanh đến xem, liền biết đối phương nhất định lại đánh chủ ý xấu xa nữa. Dù sao thì Tạ Nghiễn Thanh đã nhìn qua khả năng giả vờ đáng thương của Dương Từ, biết rằng đôi khi giả vờ đáng thương cũng là một lợi thế tuyệt đối. Tạ Nghiễn Thanh từ nhỏ đã được gia đình giáo dục kỹ lưỡng, có rất nhiều việc dù cậu muốn làm nhưng cơ thể cậu cũng làm không được.

Tạ Nghiễn Thanh biết không thể tiếp tục làm ầm ỉ nữa, đành thu lại ý muốn giáo huấn đối phương, khuôn mặt không biểu tình đưa ra tối hậu thư: "Anh trai ta tính tình không tốt, anh ấy sẽ không dễ nói chuyện như ta đâu, nếu ngươi còn tiếp tục quấy rầy ta nữa, ta sẽ để anh ấy tự mình nói chuyện trực tiếp với ngươi."

Tiết Lương Kỳ người vốn còn đang một khóc hai náo ba thắt cổ, vừa nghe thấy anh trai Tạ Nghiễn Thanh liền im như thóc. Bây giờ hắn ta bỏ xuống mặt mũi đi cầu xin sự tha thứ của Tạ Nghiễn Thanh, nguyên nhân chính còn không phải là vì anh trai và bác cả của Tạ Nghiễn Thanh sao. Nếu thật sự phớt lờ Tạ Nghiễn Thanh làm cho cậu tức giận, với tính khí cực kỳ bảo vệ của người anh trai Tạ Nghiễn Thanh đó, cho dù có nguy cơ vi phạm kỷ luật đối phương cũng sẽ trừng phạt hắn ta.

Vì vậy giây trước hắn ta còn định làm lớn chuyện, muốn người không biết rõ sự tình đến "trói buộc đạo đức" của Tạ Nghiễn Thanh, giây sau Tiết Lương Kỳ liền lau mặt, vẻ mặt không cam tâm tình nguyện mà hướng về phía lúc trước hắn ta đến để rời đi.

Tạ Nghiễn Thanh nhìn bóng lưng đối phương đi xa, cảm thấy năm đó bản thân cực khổ như vậy một phần nguyên nhân là bởi vì mình không biết nhìn người. Nói sao thì khi còn trẻ cậu cũng quá kiêu ngạo, rõ ràng là biết Tiết Lương Kỳ khi ở bên cậu phần lớn là vì nịnh bợ cậu, nhưng bởi vì cậu đã quen với cảm giác được mọi người vây quanh nên cậu mới kiêu ngạo tự phụ cho rằng bản thân tuyệt đối sẽ không bị đối phương đùa giỡn, kết quả cuối cùng vẫn là bị tiểu nhân tính kế cũng coi như là cậu tự làm tự chịu thôi.

Nghĩ đến đây, Tạ Nghiễn Thanh không khỏi tự giễu lắc đầu. Dù không còn yếu đuối như trước nhưng Tiết Lương Kỳ vẫn khiến cậu không vui. Nhưng may mà điều không vui vẻ này không kéo dài lâu, bởi vì tâm trạng u ám ban đầu của Tạ Nghiễn Thanh đã trở nên tươi sáng hơn rất nhiều khi lật ra tấm ảnh của Dương Từ được kẹp trong cái ví da mà anh gửi cho cậu.

Chàng trai trẻ đẹp trai thay một bộ quần áo ở nhà, sau đó mới mang đôi giày mới mà Dương Từ gửi cho cậu. Cậu đã mang qua giày da được đặt làm riêng, đã mang qua giày thể thao, giày quân đội, giày rơm, giày vải... nhưng chỉ có mỗi loại giày thể thao này là cậu chưa từng mang qua. Thực sự mà nói, khi lần đầu tiên cậu mang nó còn cảm thấy không quen, nhưng rất nhanh cậu liền phát hiện ra chỗ tốt của giày thể thao.

Đó chính là thoải mái, giống như cảm giác mà Dương Từ mang lại cho cậu. Sẽ không mang lại cho cậu bất kỳ áp lực nào, khiến cậu vô thức tin tưởng, ỷ lại, thậm chí quan tâm đến... Không biết Dương Từ lúc này có phải là lại đang đốt đèn đọc sách nữa không? Dương Từ thực sự rất rất thích đọc sách, có đôi khi anh dường như còn làm việc chăm chỉ hơn cả cậu.

Nghĩ đến đây động tác của cậu khẽ dừng lại, cởi giày ra, cất ví rồi đi về phía thư phòng. Ban ngày cậu phải làm thí nghiệm, ban đêm mới có thời gian đọc sách. Trên phương diện học tập cậu không thể kém xa Dương Từ được, nếu không sau này khi kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục lại, người làm giáo viên như cậu lại làm bài không tốt bằng học sinh của mình, nói ra nhất định sẽ rất xấu hổ.

Dương Từ người được Tạ Nghiễn Thanh thầm thương trộm nhớ, cũng đang ở trong không gian học bá nghĩ về cậu. Vì trong lòng lúc nào cũng nghĩ về Tạ Nghiễn Thanh, Dương Từ người đã mở chế độ học bá, đã bị hệ thống giật điện mạnh một cái, lúc này mới một mặt đau khổ hồi thần lại.

Đây không phải là lần đầu tiên Dương Từ bị giật điện, trước đây có một lần khi anh học tập, anh cũng từng bị hệ thống giật điện một lần vì làm thí nghiệm. Kỳ thực nói anh bị giật điện cũng không đúng, loại hình phạt này sẽ không làm anh bị thương, nhưng lại có thể khiến anh đau đầu, tương tự như hình phạt tinh thần vậy.

Dương Từ ôm đầu khóc: "Vợ ơi vợ, em nhất định phải ngoan ngoãn, đợi chồng thi đỗ đại học, chồng liền ở cùng em rồi."

May mà hệ thống của Dương Từ không thể nói được, nếu không nghe thấy những lời của Dương Từ, nhất định sẽ nhịn không được mà cà khịa vài câu: "Ha ha, nghe mà cứ như thật sự là vợ của ngươi vậy, không biết xấu hổ!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro