Chương 150

Chương 150

Cứ như vậy lại qua mấy ngày nữa, vì sắp đến tết rồi, Dương Từ bọn họ cuối cùng cũng được đi nghỉ ngơi rồi. Năm nay anh không thể về đón năm mới, nhưng nghe nói Dương Mộng Liên đã về.

Kỳ nghỉ hè trước đó Dương Mộng Liên không có về thủ đô, hiện tại cô ấy không dễ gì mới về nhà đoàn tụ, lại phát hiện Dương Từ đã đi Đại Bắc Hoang, cũng không biết khi nào mới có thể đoàn tụ?

Thành thật mà nói, Dương Từ bây giờ khá nhớ nhà, trong nhà có rất nhiều người anh quan tâm liền có bận lòng, mặc dù anh thân cách xa hàng ngàn dặm, nhưng trong lòng anh vẫn khao khát được về nhà.

Lúc này Bắc Đại Hoang rất lạnh, trong nhà đốt chậu than vẫn rất lạnh. Đôi khi Dương Từ thực sự lạnh không chịu nổi, anh sẽ trốn trong không gian học tập, nhiệt độ bên trong luôn rất ấm áp, ở trong đó cũng không cần ở bên ngoài chịu lạnh.

Ngày hôm nay tuyết rơi dày đặc bên ngoài, một số cư dân thường trú đã mang thức ăn cho anh. Nhiều người trong số những người thường trú này là những thanh niên trí thức năm đó, họ đã không quay trở lại khi kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục, mà chọn ở lại vùng đất cằn cỗi này.

Ngoài những thanh niên trí thức chọn ở lại, còn có một số người nhà của các nhà nghiên cứu khoa học. Có nhiều nhà nghiên cứu khoa học ở đây là thường trú, cho nên nhiều người trong số họ mang theo gia đình của họ. Không giống như Dương Từ, họ chỉ đến đây để hỗ trợ nghiên cứu, rất nhiều người có lẽ đã sống ở đây nhiều năm, vì vậy những người này thường là xây nhà ở đây.

Hơn nữa, những năm này nơi này phát triển mạnh mẽ, nơi này có thể canh tác thêm nhiều đất, rất nhiều người dân phụ cận đã chuyển đến nơi này. Ở đây có rất nhiều điểm khuyết điểm, chẳng hạn như thời tiết xấu, môi trường xấu, điều kiện lạc hậu, v.v. Nhưng đồng thời cũng có rất nhiều ưu điểm, như đất rộng người thưa, nhịp sống chậm rãi, ít người ít thị phi v.v. Một số người thích những thành phố lớn phồn hoa náo nhiệt, cũng có người lại thích những nơi hoang sơ xa xôi như vậy.

Hôm nay người giao đồ ăn cho Dương Từ là một bác gái, khi đến bà ta còn dẫn theo hai người trẻ tuổi. Điều kiện ký túc xá mà Dương Từ bọn họ sống rất không tốt, cho nên họ hoặc ăn trong căng tin hoặc ăn chực nhà người khác. Khi Dương Từ đang ăn bác gái liền hỏi một chuyện, những nhà nghiên cứu khoa học như Dương Từ, những người có công lao to lớn, sau này đều sẽ được trang bị trợ lý sinh hoạt và nhân viên công vụ sao.

Đặc biệt lần này, Dương Từ đã có đóng góp to lớn, nghiên cứu chế tạo ra các thiết bị chiến đấu quan trọng. Bây giờ xung quanh Bắc Đại Hoang đều là quân đội, Dương Từ tương đối khá an toàn. Nhưng sau khi anh từ đây trở về, tình hình trong tương lai có lẽ sẽ khác.

Vừa rồi khi bác gái đang giao đồ ăn cho ông Trần, nghe thấy đối phương gọi cho ai đó nói về sự việc này, bà ta chợt nghĩ đến cháu trai của mình. Đối phương vẫn luôn muốn làm nhân viên công vụ, bởi vì loại công vụ này đều tiếp xúc với người lợi hại, lương tháng cùng phúc lợi đều tốt hơn những người khác.

Bác gái cảm thấy cháu mình không tệ, không chỉ học hết cấp 3 mà còn rất thông minh, Dương Từ còn là người có nhân cách tốt, nếu có thể để cháu trai làm nhân viên công vụ cho Dương Từ thì tốt biết mấy. Cho nên khi nghe nội dung cuộc gọi của ông Trần, bác gái đã gọi cho cháu trai và con trai út của mình tới. Sở dĩ gọi con trai út đến là vì lo lắng Dương Từ không thích cháu mình, dẫn theo thêm một người cũng là thêm một phần hi vọng.

Nhưng điều mà bác gái không ngờ tới là, Dương Từ nghe những lời này lập tức lắc đầu: "Chuyện này con không quyết định được, phải nghe theo sự sắp xếp của thầy giáo. Bác đừng nhìn thấy con giống như là rất lợi hại, thực ra rất nhiều chuyện con đều không hiểu, chức nhân viên công vụ này con cũng không có cách nào quyết định được."

Dương Từ thực sự không thể quyết định loại chuyện này, người có thể làm trợ lý cho nhân viên nghiên cứu khoa học quốc gia, có lẽ sẽ phải xét duyệt chính trị để khẳng định đối phương sẽ không phản bội tổ quốc mới được, không phải ai cũng có thể làm chức trợ lý này. Hơn nữa nghe nói lương của họ khá cao, có thể nhận được mức lương cao như vậy nhất định phải vượt trội so với người bình thường, nếu không thì tại sao phải trả nhiều như vậy.

Người bác gái này rõ ràng là có chút khó chịu khi nghe những lời đó, không hiểu Dương Từ nói cái gì mà quyết định được không quyết định được, bà ta chỉ biết rằng bà ta đang tìm một nhân viên công vụ cho Dương Từ, bản thân Dương Từ chắc chắn có thể quyết định được. Nhưng Dương Từ không hề nghĩ ngợi đã phủ nhận điều đó, bác gái cảm thấy Dương Từ không xem trọng gia đình họ, ánh mắt bà ta nhìn Dương Từ không được tốt lắm.

Thấy vậy, Dương Từ cũng rất bất lực, đành phải vội vàng ăn cơm tối rồi tiễn người đi. Vốn tưởng rằng chuyện này nên kết thúc, không ngờ đến chiều, cháu trai lớn của bà bác gái lại tự mình tới. Đối phương là một thanh niên rất năng động, chắc trạc tuổi Dương Từ, với một đôi mắt to lộ rõ đầy toan tính.

Dương Từ vừa nhìn liền không thích đối phương, cho nên đến việc mở cửa cho đối phương anh cũng không mở. Người như vậy vừa nhìn liền biết không thành thật, anh là tìm trợ thủ để giúp đỡ, không sợ hãi là dẫn sói vào nhà để nơm nớp lo sợ. Cho nên sau đó cho dù đối phương nói cái gì Dương Từ đều không muốn tiếp tục trò chuyện với đối phương.

Nhưng không nghĩ tới đối phương lại khá ngoan cố, nói chuyện vài câu suýt chút nữa đã động tay đánh anh. May mà Dương Từ không phải là người duy nhất sống ở đây, nghe thấy động tĩnh ở đây liền có người đi ra, sau đó không nói lời nào liền đuổi người này đi. Khi Dương Từ quay trở lại nghỉ ngơi, anh vẫn tỏ ra khó hiểu. Hoàn toàn không hiểu bản thân đã mệt thành như vậy rồi, không dễ gì mới được nghỉ ngơi, sao lại ầm ỉ ra loại chuyện như này chứ.

Ngày hôm sau ông Trần liền biết chuyện này, còn đặc biệt vào một ngày lạnh giá như này đến thăm Dương Từ. Ông ấy nói rằng trợ lý được chọn cho anh sẽ đến vào năm sau, người này chủ yếu là trợ lý sinh hoạt, chủ yếu là lo các công việc hàng ngày của Dương Từ, chẳng hạn như giúp Dương Từ chạy việc vặt lấy tài liệu, v.v. Loại đãi ngộ này không phải nhà nghiên cứu nào cũng có, chỉ có những người nhiều lần cống hiến to lớn như Dương Từ mới được đặc cách phê chuẩn có thể có trợ lý.

Dù sao thì người có thể tự mình chế tạo cỗ xe chiến đấu, cũng chỉ có một mình Dương Từ mà thôi. Lại nói, cũng là vận khí của Dương Từ đủ tốt, vừa vặn anh là một chuyên gia về chế tạo xe, lại còn có sư phụ trong ngành quân sự, lại bắt được một cơ hội cống hiến như vậy. Đồng thời còn có hệ thống bug trợ giúp, mới có cơ hội thể hiện thế mạnh của mình trong thời đại này.

Nhưng mặc dù trông rất quang vinh, nhưng trên thực tế, cuộc sống như vậy thực sự rất cực khổ. Nếu không phải những nhà nghiên cứu khoa học này quá bận rộn, lúc bận rộn quên cả ăn uống vệ sinh, nên mới phải sắp xếp một người phụ tá trông chừng bọn họ, miễn cho bọn họ còn trẻ tuổi như vậy liền liều mình đến chết mất. Dù sao thì thân thể là vốn liếng của cách mạng, chỉ có thân thể khỏe mạnh thì mới có thể cống hiến nhiều hơn, mới ra sức xây dựng đất nước.

Ngay khi Dương Từ đang ăn mừng năm mới với quân đội, cùng lúc đó, Dương gia bên kia cũng đang ăn mừng năm mới sôi nổi. Mặc dù Tết năm nay có một số người không về, nhưng điều đáng mừng là Dương Mộng Liên đã trở lại, sau Tết Nguyên đán Dương Đại Hồng cũng sẽ đưa gia đình đến đây, đây cũng là một sự kiện vui vẻ đối với Lưu Tiêm Mai.

Dương Mộng Liên từ nhỏ đến lớn chưa từng rời khỏi nhà, lần này đi học đã đi một năm liền, nói thật lúc đầu cô khá buồn. Tuy nhiên, do cuộc sống quân trường bận rộn, vất vả, ngày nào cũng nghiêm ngặt như trong quân ngũ, nhiều lúc mệt quá liền quên mất nỗi nhớ nhà.

Dương Mộng Liên đã ốm đi rất nhiều, khuôn mặt ban đầu như Dương Ngọc Hoàn (Dương Quý Phi) đã trở thành khuôn mặt quả dưa, khiến vẻ ngoài của cô trở nên thanh tú hơn. Ngoại hình của Dương Mộng Liên tương đối xinh đẹp rực rỡ, lông mày không cần tô sửa đã rất đẹp, đôi mắt vì hàng mi dày mà trông như được trang điểm vĩnh viễn.

Dương Từ trước đây đã nói rằng chị gái của anh không cần trang điểm cũng đã rất đẹp, nếu cô ấy trang điểm nghiêm túc thì sẽ có bao nhiêu người phải mê đắm đây?

Dương Mộng Liên khi còn học trường quân đội rất ít khi trang điểm, không phải trường không cho bọn họ trang điểm mà là cô quá bận rộn, không có thời gian loay hoay. Bây giờ cuối cùng cũng được nghỉ phép, cô ấy về đến nhà lại nghĩ đến những món mỹ phẩm đó, không có việc gì làm liền kiềm không được bôi bôi trét trét lên mặt.

Những mỹ phẩm này đều là do Dương Từ mua, một phần trước đây Dương Từ đã đưa cho Tô Tình Nhạc, sau đó mua thêm một bộ để bù vào. Dương Mộng Liên không biết trang điểm lắm nên phải hỏi chị dâu ba về kỹ năng trang điểm.

Có một lần, Dương Mãn Thương thấy dáng vẻ cô đã trang điểm, không khỏi kéo lấy cô con gái nhỏ càm ràm nửa ngày, nói gì mà không nên trang điểm khi ra ngoài kẻo trở thành mục tiêu của những gã đàn ông háo sắc.

Dương Mộng Liên hoàn toàn không quan tâm đến lời nói của ông ấy, bởi vì khi cô vừa đến học viện quân sự, trên đường đã gặp một tên lưu manh, đối phương không những không chiếm được lợi của cô mà còn bị cô và bạn thân cô đánh một trận đưa vào bệnh viện. Một đám quân nhân tương lai mà bọn hắn cũng có thể nhớ thương tới, chỉ cần bọn hắn không cần mạng mình thì có thể tới thử một chút, cô cam đoan tuyệt đối sẽ để cho đối phương nằm xuống nhập viện.

Thấy cô con gái nhỏ không thèm quan tâm, đêm đó Dương Mãn Thương mất ngủ kéo vợ mình bên cạnh nói huyên thuyên: "Trước đây Đại Hồng cũng rất xinh đẹp, nhưng anh chưa bao giờ lo lắng cho con bé, bởi vì con bé đó từ khi còn nhỏ đã quen cường thế rồi, chồng của nó cũng do chính nó nhìn trúng. Nhưng bây giờ đổi thành con gái út, anh luôn lo lắng con bé bị đám đàn ông xấu nhắm trúng nó. Hazz... Nói tới nói lui đều phải trách em, sinh con trai đẹp trai thì cũng thôi đi, sao sinh con gái cũng xinh đẹp như vậy làm gì chứ?"

Lưu Tiêm Mai nghe vậy có chút bất mãn, nhịn không được trợn mắt lên. Cái gì mà trách bà sinh ra quá xinh đẹp chứ, nghe xem lời ông nói có giống lời người nói không? Bà giơ chân đá mạnh vào Dương Mãn Thương, quay người nhìn chằm chằm vào lão chồng nhà mình mà nói: "Cái gì mà trách em sinh ra quá xinh đẹp chứ, nếu mà em sinh cho anh một đứa con gái xấu xí xem, đến lúc đó không nói đến người ta anh còn không hận chết em sao?"

"Còn có anh không thể bởi vì lo lắng cho con gái liền không để cho nó trưng diện trang điểm bản thân được. Dựa vào cái gì không quản mấy tên háo sắc xấu xa kia, cứ phải quản không để cho con gái em trang điểm chứ? Để em xem xem đứa xấu xa nào có chủ ý với con gái em, nhất định em sẽ cầm dao chém đến nhà chúng nó!"

Dương Mãn Thương thấy bà càng nói càng kích động, vội vàng bịt miệng lại: "Bà cô tôi ơi, em nhỏ giọng lại được không. Khó lắm thằng cháu trai mới ngủ đấy, em đừng ồn ào đánh thức thằng nhỏ, nếu không trong nhà lại có chuyện không yên. Còn nữa... Nhà chúng ta bây giờ là gia đình dòng dõi thư hương, em có thể đừng động một tí lại cầm dao không, bị truyền ra ngoài sẽ làm mất mặt thằng út nhà ta đấy."

Lưu Tiêm Mai nghe tới con trai út, lửa giận trong lòng liền càng lớn hơn: "Em mất mặt cái gì chứ, nó nếu mà chê em làm mất mặt, ngày mai em liền trở về quê, đến lúc đó nó có cầu xin thì em cũng không trở về đâu."

Dương Mãn Thương nghe vậy biết là bà đang tức giận rồi, vội vàng ôm chặt lấy vợ vào lòng. Thấy vậy, Lưu Tiêm Mai lập tức đỏ mặt, xấu hổ hướng về mặt ông mà "chào hỏi": "Dương Mãn Thương! Anh không biết xấu hổ sao? Anh bao nhiêu tuổi rồi, anh thật là..."

Trong lúc vợ chồng đang ồn ào cãi nhau, Dương Mộng Liên nửa đêm dậy đi vệ sinh, nghe thấy trong phòng cha mẹ có động tĩnh, không khỏi lẩm bẩm nói: "Hai người lớn rồi không biết xấu hổ cũng không chú ý một chút, hazz..."

Vào ngày mùng hai năm mới, một vị khách đến Dương gia, là bạn cùng trường của Dương Mộng Liên. Khi Dương Mãn Thương nghe nói đó là một nam sinh, hồi chuông cảnh báo trong lòng ông ấy vang lên. Lưu Tiêm Mai bảo ông ấy vào bếp để giúp nấu ăn, nhưng ông ấy cứ nhất quyết không đi nhìn chằm chằm vào người ta đang ngồi trong phòng khách, nhìn đến mức thanh niên người ta bối rối trong lòng một trận.

Nhìn bộ dạng của cha, Dương Mộng Liên biết cha nhất định là hiểu lầm, nhất thời không khỏi bất lực. Đối phương chỉ là bạn học của cô mà thôi, hiện tại coi như là người cùng quê, nên mới đặc biệt tới thăm cô. Thật không ngờ, Dương Mãn Thương lại cảnh giác như vậy, nhất quyết coi anh ấy như một tên trộm vậy. Tuy nhiên, đây chỉ là những gì Dương Mộng Liên nghĩ, trên thực tế người ta nghĩ như thế nào thì chỉ có Dương Mãn Thương cũng là đàn ông mới biết được.

Vì khi đến trường Dương Mộng Liên không trang điểm, chỉ như vậy thôi mà đã có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào cô ấy. Bây giờ ở nhà, cô mới học cách trang điểm, cả người vẫn còn cảm thấy mới mẻ chưa đã nghiện, nên mỗi sáng dậy sớm cô đều trang điểm.

Mặc quần áo sáng màu, đeo băng đô đẹp, tỉa lông mày, tô son. Một người vốn đã xinh đẹp, sau một lần biến động như vậy, cả người đều bắt mắt như minh tinh truyền hình vậy.

Khi bạn cùng lớp của Dương Mộng Liên nhìn thấy cô ấy, anh ấy rõ ràng là há hốc mồm, cứ nhìn chằm chằm vào Dương Mộng Liên, khiến Dương Mãn Thương muốn đi lên đánh người.

Lại nói, đối phương thân hình cao lớn vạm vỡ cũng rất hoạt bát, nếu như trước kia Dương gia có lẽ sẽ cảm thấy anh ấy cũng không tồi. Nhưng bây giờ không dễ dàng như vậy, bây giờ Dương Mộng Liên đã là sinh viên đại học, cô ấy có một người em trai là nhà nghiên cứu, người anh hai là đoàn trưởng và người anh ba là kỹ thuật viên.

Bất kể nam hay nữ khi tìm bạn đời đều phải tìm được người có điều kiện tương tự. Như vậy trong tương lai cả hai ở chung với nhau mới có thể căn bằng được và họ sẽ không vì một bên có lợi thế một bên ấm ức, cuối cùng vì những chuyện này mà ngày nào cũng gà bay chó nhảy.

Sau khi thanh niên rời đi, buổi chiều lại có một người khác đến Dương gia. Dương Mộng Liên nhàn rỗi đi xem cổng đại viện, khi nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở cổng, trên khuôn mặt tươi cười của cô hiện lên một vết nứt.

Đối phương vừa nhìn thấy Dương Mộng Liên, lập tức nói: "Em gái, em gái, đã lâu không gặp rồi!"

Dương Mộng Liên nghe vậy không để ý tới hắn ta, mà nói với bác trai đang trông cửa: "Ông ơi, người đàn ông này có thù với gia đình bọn con, sau này ông nhìn thấy hắn ta cũng đừng để ý tới hắn."

Dương Mộng Liên nói xong liền xoay người rời đi, Dương Lăng Húc đứng ở bên ngoài nhất thời trở nên sốt ruột. Bất chấp sự ngăn cản của người gác cổng, hắn ta muốn xông vào và tóm lấy Dương Mộng Liên. Tuy nhiên, đúng lúc này một chiếc ô tô chạy tới cổng, những người trong xe nhìn thấy hắn ta đang động tay với một phụ nữ trẻ nên đã nhảy xuống xe và bắt giữ Dương Lăng Húc.

Dương Lăng Húc có chút bối rối, hắn ta không hiểu tại sao mình lại bị bắt giữ, hắn ta không ngừng giải thích với những người đó: "Không phải, không phải... Tại sao các người lại bắt ta? Ta là anh trai của người đó, ta là anh trai của con bé, nếu như không tin các ngươi có thể hỏi nó, ta không phải người xấu..."

Những người bắt giữ hoàn toàn không để ý tới hắn, kẻ xấu làm sao có thể thừa nhận mình là kẻ xấu chứ? Điều mà kẻ xấu thích nói nhất là họ là người tốt, họ thường bắt người xấu nên trong lòng hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác.

Nghe những lời của Dương Lăng Húc, Dương Mộng Liên lạnh lùng nhìn hắn ta và nói với những người đó: "Anh ấy từng là anh trai của ta, nhưng bây giờ anh ấy đã đoạn thân với ta rồi, có lẽ là trong nhà không có tiền nên đến đây kiếm chút phí thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro