Chương 164

Chương 164

Không gian học tập của Dương Từ đã được nâng cấp hai lần, cho nên nó là lớn hơn gấp đôi ban đầu. Quy mô của không gian học tập lúc đầu thực ra chỉ bằng một ký túc xá bình thường, bây giờ nó đã được mở rộng gấp đôi và rõ ràng là lớn hơn rất nhiều. Tuy nhiên, bởi vì có quá nhiều thứ trong không gian của Dương Từ, các linh kiện, vật liệu, sách, mì gạo, dầu và muối, v.v. lộn xộn, đã gần như chiếm hơn một nửa không gian.

Trước đây, Dương Từ còn có thể làm thí nghiệm trong không gian, nhưng sau đó đồ càng ngày càng nhiều liền không làm được nữa. Bởi vì cho dù trong không gian xảy ra vụ nổ cũng không làm anh bị thương, nhưng sẽ làm hư hỏng những thứ khác trong không gian, đặc biệt là những cuốn sách anh tốn nhiều thời gian sưu tầm.

Sách chiếm tỷ lệ nhiều nhất trong số những thứ này, Dương Từ đều là có thể gặp được liền mua một hơi hết, cho nên bất tri bất giác anh đã tích lũy được rất nhiều. Đa số trong đó đều là sách có giá trị, cũng có một số là sách anh chỉ đọc để giải trí.

Tạ Nghiễn Thanh ban đầu thực sự sửng sốt, dù sao thì chuyện như vậy dường như quá kỳ lạ, cậu vậy mà nháy mắt liền biến sang nơi khác, dù nghĩ như thế nào cũng cảm thấy thật không thể tin được. Nhưng vì còn có Dương Từ bên cạnh, cho dù tình huống hiện tại có kỳ dị cậu cũng không sợ hãi.

Vừa nhìn thấy chồng sách, cậu lập tức hưng phấn muốn đi qua xem một chút. Sau đó cậu mới phát hiện trên người mình có chỗ không đúng, mới nhớ ra lúc vào không có đắp chăn nên cậu thẹn quá hóa giận quay lại nhìn Dương Từ.

Thấy vậy, Dương Từ cũng ngại tiếp tục chiêm ngưỡng kiệt tác của mình nên đã lấy một chiếc áo khoác từ kệ bên cạnh cho cậu. Nhiệt độ trong không gian không nóng cũng không lạnh rất dễ chịu, cho dù không mặc quần áo cũng không cảm thấy lạnh người.

Tuy nhiên, người yêu của anh là một người yêu dễ mắc cỡ, cho dù hai người đã làm những chuyện thân mật, đối phương vẫn không thích khỏa thân, luôn cảm thấy dáng vẻ đó cẩu thả như người nguyên thủy.

Tạ Nghiễn Thanh mặc quần áo mà Dương Từ đưa cho cậu, chạm vào chiếc quần đùi mà Dương Từ mặc vào mùa hè và mặc vào, sau đó cậu ngồi xuống và bắt đầu đánh giá nơi trước mặt. So với những linh kiện gì đó mà Dương Từ coi như báu vật, Tạ Nghiễn Thanh rõ ràng vẫn là hứng thú với những cuốn sách đó.

Vóc người của Tạ Nghiễn Thanh nhỏ hơn Dương Từ một chút, vì vậy cậu mặc quần áo của Dương Từ trông lớn hơn một chút. Ngoài ra, cậu chưa bao giờ mặc loại quần đùi này, vẫn không quen với cảm giác lộ chân kỳ lạ này. Trước đây, ngay cả trong mùa hè, Tạ Nghiễn Thanh đều sẽ ăn mặc chỉnh tề rất nghiêm túc, đây là lần đầu tiên cậu trải qua cảm giác mặc quần đùi.

Thấy dáng vẻ che che đậy đậy của cậu, Dương Từ có chút buồn cười tiến lên, ôm lấy cậu từ phía sau. Lưng của Tạ Nghiễn Thanh dán vào trong lòng Dương Từ, cậu lập tức căng thẳng nhìn lại Dương Từ: "Em có thể đừng lộn xộn nữa được không? Bây giờ anh đang đọc sách đấy."

Dương Từ nghe vậy không trả lời ngay mà cuộn lấy người ngồi trên chiếc ghế sofa đơn nhỏ bên cạnh, để Tạ Nghiễn Thanh ngồi trong vòng tay anh như thế này. Đây là điều mà Dương Từ đã muốn làm từ lâu rồi, anh luôn tưởng tượng rằng một ngày nào đó họ có thể như thế này, ôm nhau và đọc cùng một cuốn sách mà họ thích đọc. Bây giờ ước nguyện của anh cuối cùng đã được thực hiện, Dương Từ cảm thấy anh vô cùng hạnh phúc, thực sự muốn tiếp tục... Tiếp tục như thế này mãi mãi.

Nhưng chưa kịp chìm đắm trong hạnh phúc thì Tạ Duyên Khanh đã thoát khỏi vòng tay anh: "Ngồi trong lòng em không thoải mái chút nào."

Thực sự không phải Tạ Nghiễn Thanh đổ oan Dương Từ, khoảng thời gian trước Dương Từ gầy đi rất nhiều, da thịt trên người đến bây giờ vẫn chưa hồi phục, ngồi ở trong lòng anh đều là xương cứng rắn. Mà Tạ Nghiễn Thanh cũng không thích ngồi trong lòng Dương Từ, bởi vì cho dù Dương Từ cao hơn và khỏe hơn cậu, thì vóc dáng của Tạ Nghiễn Thanh cũng không hề thấp, cậu cảm thấy khó chịu khi rụt vào trong lòng Dương Từ.

Dương Từ: "Vậy thì em không ôm anh nữa, anh ôm em là được chứ gì?"

Tạ Nghiễn Thanh nghe vậy vẻ mặt buồn cười, thầm nghĩ người này thật là có nhiều thủ đoạn quá mà, Dương Từ ôm cậu và cậu ôm Dương Từ có gì khác biệt sao? Nhưng nhìn thấy Dương Từ đáng thương ngồi ở đó, cậu vẫn không đành lòng đi tới ôm Dương Từ vào lòng.

Thấy vậy, Dương Từ lập tức nhếch mép và kéo Tạ Nghiễn Thanh trở lại. Hai người trên ghế sô pha ầm ĩ hồi lâu, sau đó lại ngọt ngào hôn nhau, lúc này mới ngừng ầm ĩ yên tĩnh lại.

Sau đó, Dương Từ nói về chuyện không gian với Tạ Nghiễn Thanh, vì phải kể từ rất rất lâu trước đó nên tối hôm đó hai người nói chuyện rất nhiều. Sau đó, vì quá mệt mỏi và buồn ngủ, họ đã mơ mơ hồ hồ mà ngủ thiếp đi trong không gian.

Khi Tạ Nghiễn Thanh thức dậy vào buổi trưa ngày hôm sau và nằm trong lòng của Dương Từ, còn cảm thấy tất cả những điều này giống như một giấc mơ. Hóa ra Dương Từ không phải là Dương Từ ban đầu, chẳng trách trước sau lại có biến hóa lớn như vậy? Chẳng trách khi đó anh luôn tìm cách mang cho Tạ Nghiễn Thanh đủ loại đồ ăn ngon.

Ban đầu, Dương Từ còn có chút lo lắng, lo lắng rằng Tạ Nghiễn Thanh sẽ không thể chấp nhận nó. Dù sao thì những thứ trên người anh quá kỳ lạ, nó sẽ khiến người bình thường sợ hãi. Tuy nhiên khiến Dương Từ không ngờ tới là Tạ Nghiễn Thanh đã tiếp nhận vấn đề này nhanh hơn anh.

Bởi vì chiều hôm đó cậu bắt đầu lên kế hoạch cải tạo một chút không gian của Dương Từ. Tạ Nghiễn Thanh hoàn toàn không có vì sự đặc biệt của Dương Từ mà có ý gì khác với anh, thậm chí còn nhiều lần dặn Dương Từ không được nói với bất kỳ ai khác.

Trước đây, khi không gian chỉ có Dương Từ sử dụng, Dương Từ một người độc thân làm gì chú ý nhiều đến những điều này, có bàn và sách anh có thể học tập chăm chỉ, hoàn toàn không chú ý đến không gian có lộn xộn hay không.

Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ Tạ Nghiễn Thanh đã biết tới không gian. Chắc sau này cũng sẽ vào thường xuyên, cậu không chịu nổi không gian như chuồng heo thế này, học trong môi trường như vậy cực khổ lắm.

Vì vậy mấy ngày sau đó, sau khi hai người dọn sạch không gian, họ đã thêm rất nhiều đồ đạc vào đó. Đầu tiên là kệ và giá sách để đựng đồ, họ dùng kệ và giá sách để chia đôi không gian, sau đó ở trong đó ngăn ra hai không gian văn phòng, đây sẽ là nơi làm việc của hai người sau này. Mặc dù Tạ Nghiễn Thanh không thể dành thời gian gấp mười lần để học tập, nhưng vì có rất nhiều sách hay ở chỗ Dương Từ, cậu hoàn toàn sẵn lòng ở trong không gian đọc sách.

Lúc hai người thu dọn không gian xong cũng đã gần đến Tết Nguyên Đán. Vào ngày này, Tô Tình Nhạc lại đến, họ đến để xem những bức ảnh xem mắt. Dương Đại Hồng đến muộn hơn hai người họ một chút, lúc đến có vẻ như tâm trạng của cô không tốt lắm.

Thấy vậy, Dương Từ cũng không hỏi gì, dù sao bây giờ vẫn có người ngoài ở đây. Anh cùng Tạ Nghiễn Thanh thu dọn đồ đạc, buổi chiều thì ai về nhà nấy rồi. Nghĩ đến việc không thể gặp nhau trong vài ngày khiến cả hai cảm thấy rất không nỡ.

Dương Đại Hồng lấy ra một vài bức ảnh, sau đó chọn ra hai bức ảnh trong đó, chỉ vào hai người trong bức ảnh và nói: "Chính là hai người họ, hiện tại họ cũng là sinh viên đại học, một người đang học ở Hải thị và người còn lại thì ở tỉnh W đấy."

Hai cậu bé trong ảnh khá đẹp trai, một người là con ruột của Dương Mãn Tú, một người là con nuôi của Dương Mãn Tú. Dương Từ đã từng gặp hai người này trước đây, nhưng vì đã lâu không gặp nên chỉ nhớ người chứ không thể nhớ tên của họ.

Tô Tình Nhạc nghe vậy khẽ gật đầu, đẩy bức ảnh đến trước mặt bạn cùng phòng, cả hai trông khá đẹp. Nhưng bạn cùng phòng nhìn trúng chính là người con trai nuôi, cô không khỏi lo lắng con nuôi của đối phương sẽ không giúp được gì cho cô ấy, dù sao người nhà của cô ấy cũng khá khó đối phó.

Thực ra lý do chính khiến Dương Đại Hồng niềm nở như vậy là vì cô nhìn trúng Tô Tình Nhạc. Cô gái Tô Tình Nhạc xinh đẹp và tốt bụng, trước đây cô đã rất thích Tô Tình Nhạc. Nhưng bởi vì đối phương lớn hơn Dương Từ rất nhiều tuổi, Dương gia cũng không có con trai cùng tuổi thích hợp, nếu không thật sự sẽ không đến lượt bên nhà cô cả.

Đáng tiếc là sau khi xem một lúc lâu, Tô Tình Nhạc cũng không bày tỏ cô ấy thích người nào, thay vào đó cô ấy cứ giúp bạn cùng phòng của mình chọn người. Dương Đại Hồng nhìn khá thất vọng, đồng thời cũng có chút lo lắng ánh mắt của đám con trai nhà cô cả quá cao, đến lúc đó lỡ như không thích cô gái này, bọn họ sẽ không vì chuyện này mà oán giận Dương Từ chứ?

Sau khi hai cô gái nhỏ rời đi, Dương Đại Hồng bày tỏ sự lo lắng của mình, Dương Từ nghe vậy đã cười nói: "Là họ nhờ chúng ta giúp đỡ, với cả lúc nãy chị cũng đã nói rồi mà, quan hệ của một nhà cô cả với nhà chúng ta có chút xa, cho nên cũng không quá hiểu rõ nhà bọn họ. Huống chi... Cô gái đó là một cô gái có chí khí cao, đối phương có cảm tình với con nuôi của cô cả, nhưng cô ấy lại không thích xuất thân của anh ta, có lẽ chuyện này sẽ không thành đâu."

Đúng như Dương Từ đã nói, buổi trưa Tô Tình Nhạc đã trả lời anh, nói là hai người này đều không vừa mắt. Khi Dương Đại Hồng nghe câu trả lời này, cô còn có chút tức giận lẩm bẩm: "Điều kiện như thế này rồi mà còn không thích, đứa nhỏ này... Chuyện kết hôn sau này sợ là khó rồi."

Dương Từ đối với chuyện này không có phản ứng gì, buổi chiều sau khi đưa Tạ Nghiễn Thanh trở về Tạ gia, liền đưa Dương Đại Hồng trở lại đại viện. Khi hai người trở lại Dương gia, trong sân Dương gia có rất nhiều người lạ, ồn ào ầm ĩ nhìn có chút náo nhiệt quá trớn.

Dương Từ có chút kỳ lạ nhìn Dương Đại Hồng, Dương Đại Hồng thấy vậy có chút tức giận nói: "Những người này là đồng nghiệp của anh rể em, từ rất lâu trước đó đã nói muốn gặp mặt em, chị vẫn luôn ngăn anh ta không để anh ta đưa người lung tung về nhà, nhưng không ngờ tới hôm nay anh ta vẫn là đưa về nhà rồi."

Dương Từ nghe thấy vậy thì mỉm cười, sau đó mang theo hành lý bước vào sân. Người trong sân nhìn thấy Dương Từ lập tức vẻ mặt hưng phấn tiến lên, cả đám người nồng nặc mùi rượu và thuốc lá, trộn lẫn với mùi nước hoa kém chất lượng.

"Ôi chao! Đây là đồng chí tiểu Dương đúng không? Nghe nói đồng chí tiểu Dương là một nhà nghiên cứu, không ngờ người thật lại trẻ như vậy?"

"Đúng vậy đúng vậy, không nghĩ tới còn trẻ như vậy, đúng thật là Trường Giang sóng sau xô sóng trước mà, có tiền đồ, có tiền đồ mà!"

"Nhà máy mà bên khu nam bây giờ đang làm kia, hình như là đồng chí tiểu Dương làm phải không, lần này bọn ta tới chủ yếu là..."

Dương Từ không để ý đến những gì họ nói, mà chỉ liếc nhìn Ngụy Triều Dương từ xa. Anh luôn biết Ngụy Triều Dương là dựa vào anh mới tìm được công việc tốt như bây giờ. Lý do tại sao anh vẫn luôn thờ ơ với điều này chủ yếu vẫn là nhìn mặt mũi của Dương Đại Hồng và mấy đứa trẻ. Dù sao thì gia đình họ muốn sống ở đây, Ngụy Triều Dương là một người đàn ông, nên tìm một công việc tử tế.

Nhưng... điều này không có nghĩa là hắn ta có thể yên tâm thoải mái coi nơi này là nhà của mình, rồi không biết xấu hổ dựa vào Dương Từ muốn làm gì thì làm. Hôm nay họ ra ngoài là để đợi Dương Từ, Ngụy Triều Dương có lẽ cho rằng có mặt người ngoài Dương Từ sẽ không nói gì, cho dù trong lòng có buồn nôn cũng sẽ vì Dương Đại Hồng mà nuốt xuống cơn chán ghét này.

Ngụy Triều Dương người vốn tràn đầy đắc ý, vừa nhìn thấy sắc mặt của em vợ đen lại, lặp tức có chút sợ hãi nhìn về phía Dương Đại Hồng. Hắn ta cũng biết ở nhà ồn ào là không tốt, em vợ luôn cực kỳ ghét cảnh ồn ào như vậy. Nhưng bây giờ hắn ta có thể có được một công việc tốt như vậy, tất cả là do hắn dựa vào danh tiếng nhà nghiên cứu của em vợ, hắn ta đã hứa với đồng nghiệp sẽ giới thiệu Dương Từ với họ, nếu hắn ta thất hứa tuyệt đối sẽ bị người ta coi thường.

Hơn nữa, người Dương gia từ trước đến nay đối với hắn đều rất khách khí, bọn họ cũng không có bởi vì hắn ăn uống sống ở Dương gia, mà lấy chuyện này đay nghiến hắn và mấy đứa nhỏ, người lớn trong Dương gia tựa hồ cũng rất thích hai đứa nhỏ. Cho nên trong lúc bất giác hắn ta liền lớn gan lên, vậy mà không chào hỏi trước liền dẫn người ngoài về nhà.

Dương gia vì Dương Đại Hồng và mấy đứa trẻ, không có ở trước mặt người ngoài nói gì hắn ta, cho nên hắn ta cho rằng người Dương gia thực sự không để tâm đến. Khi Dương Từ và Dương Đại Hồng vừa rồi chưa trở về, vì một đồng nghiệp nam thấy vợ của đứa ba rất ưa nhìn, uống chút rượu còn muốn để vợ đứa ba ra tiếp đãi bọn họ nữa.

Đúng thật là... Uống có chút nước tiểu ngựa liền muốn lên trời sao? Nếu không phải Dương Từ bọn họ đúng lúc trở lại, có lẽ lúc này Lưu Tiêm Mai đã sớm mắng hắn ta rồi. Cái thứ bẩn thỉu chó đẻ gì đấy, dám ở dưới mắt bà mà nhớ thương con dâu của bà sao, xem xem bà có nhổ hết răng chúng nó cho chó ăn hay không.

Mấy người này vừa xấu vừa tàn lại kinh tởm, nếu không phải bọn họ là do Ngụy Triều Dương mang về nhà, thì dựa vào nhân phẩm của họ sẽ không thể tiếp xúc được với người Dương gia. Nói tới nói lui đều là trách cái thằng Ngụy Triều Dương này cái thứ không phải người không phải quỷ còn dám mang về nhà, đây không phải là tết đến thành tâm gây thêm phiền toái cho Dương gia sao?

Không đợi Dương gia mách với Dương Từ, Gia Gia liền chạy ra mách rồi. Cô bé không hài lòng nhìn về phía Ngụy Triều Dương bọn họ, cau mày tức giận nói: "Chú nhỏ, mau đuổi những người này đi đi! Bọn họ đều thật phiền phức, bọn họ ồn ào không chỉ cản trở việc học của cháu, mà cha cháu còn để em bồi một chú uống rượu nữa."

Sân vốn đang ồn ào ngay lập tức yên tĩnh, Ngụy Triều Dương quả thực có ý tứ để Gia Gia ra ngoài gặp mọi người, nhưng hắn ta là muốn để con gái gặp nhiều người một chút. Dù hắn ta có khốn nạn không đứng đắn đến đâu cũng không thể để con gái ruột của mình ra ngoài uống rượu với người lạ. Có lẽ là trước đó có người không cẩn thận uống nhiều rồi, sau đó khi nói chuyện lung tung bị con bé hiểu lầm.

Khi Dương Đại Hồng nghe thấy điều này, não của cô như nổ tung. Cô hoàn toàn quên mất có người ngoài trong nhà, bắt đầu điên cuồng tìm đồ khắp nơi. Đứa con gái mà cô đã vất vả sinh ra, Ngụy Triều Dương tên khốn kiếp này, vậy mà dám để con bé uống rượu với một người đàn ông?

Điên rồi sao? ! Không muốn sống nữa sao? !

Thấy vậy, Ngụy Triều Dương khá sợ hãi và nhanh chóng giải thích: "Không có chuyện đó, không có chuyện đó... Là con bé hiểu lầm, ta không có..."

Tuy nhiên, bất kể Ngụy Triều Dương nói gì, Dương Đại Hồng như là không nghe thấy, liền dùng chổi đánh hắn như điên. Nếu như vẫn còn là ở quê nhà, Ngụy gia nhất định sẽ không để hắn bị đánh, Ngụy Triều Dương cũng có dũng khí đánh lại Dương Đại Hồng.

Nhưng bây giờ họ đang ở Dương gia, Dương Mãn Thương, Lưu Tiêm Mai và Dương Từ đều đang xem. Ngụy Triều Dương biết rằng chỉ cần hắn ta dám đánh trả, hôm nay hắn ta không chỉ bị đuổi ra ngoài mà còn bị mấy anh em của Dương Đại Hồng đưa đến bệnh viện.

Nhưng cũng may còn có đồng nghiệp của hắn bên cạnh, cho dù Dương gia nhìn thấy cảnh này không kéo người ra, bọn họ cũng không thể thật sự để cho hắn bị đánh. Vì vậy, một đám đồng nghiệp hơi định thần lại, lập tức tiến lên kéo Dương Đại Hồng.

Bởi vì hầu hết những người có mặt đều là đồng nghiệp nam, chỉ có hai đồng nghiệp nữ gầy guộc. Hai người hoàn toàn không dám kéo Dương Đại Hồng, đồng nghiệp nam bên cạnh chỉ có thể đi tới kéo người. Tuy nhiên, không đợi đồng nghiệp nam đụng tới Dương Đại Hồng, Dương Từ người nãy giờ vẫn im lặng, bất ngờ lên tiếng.

"Ta ngược lại muốn xem ai dám động đến chị gái ta." Dương Từ nói rồi mỉm cười, nhưng ai có con mắt sáng suốt đều có thể nhìn ra ý nghĩa đe dọa trong lời nói của Dương Từ.

Đám người này đã nghĩ đủ mọi cách để đến gặp Dương Từ, họ chỉ muốn tạo mối quan hệ hợp tác chứ không phải là đắc tội anh nhiều thêm một kẻ địch. Cho nên mọi người nhìn thấy một màn này cũng không dám ngăn cản nữa, chỉ có thể xấu hổ đứng qua một bên giải thích.

"Ha ha ha ha, hiểu lầm, hiểu lầm! Đồng chí Ngụy là một đồng chí tốt, anh ấy không có để con bé uống rượu cùng, có lẽ là con bé hiểu lầm thôi."

"Đúng đúng đúng, là hiểu lầm thôi, hiểu lầm... Bọn ta đều là người bình thường, cái gì mà gọi là bồi uống rượu chứ, con bé này cái gì cũng không hiểu!"

"Đúng vậy, đó không phải là bồi rượu, cha con bé thấy con bé không còn nhỏ nữa, cũng đến lúc phải ra ngoài gặp người ta rồi, cho nên cũng chỉ là có ý tốt mà thôi"

......

Mắt thấy bọn hắn đẩy sự việc lên người đứa nhỏ, Lưu Tiêm Mai đã để hai đứa nhỏ vào phòng, sau đó chóng tay lên eo mặt nghiêm túc nói: "Dô dô dô, lời của các ngươi là có ý gì, cho nên không phải là vấn đề của người lớn các ngươi, ngược lại là vấn đề của cháu gái ta sao? Cũng không biết lúc nãy là ai mặt dày ra, chỉ là uống chút nước tiểu ngựa liền muốn lên trời, vậy mà dám để con dâu ta ra tiếp đãi các ngươi.

Trước giờ ta chưa từng nghe qua chuyện đồng nghiệp của con rể cần con dâu nhà em vợ ra tiếp đãi đấy, các ngươi cho rằng bây giờ là xã hội phong kiến sao, còn có thể để các ngươi tùy tiện sỉ nhục phụ nữ sao? Càng huống chi, đây là Dương gia không phải Ngụy gia, các ngươi có thể làm rõ tình huống rồi hãy đến chứ?"

Kiểu người như Ngụy Triều Dương được coi là ở rể, nhưng hắn ta ở bên ngoài nói chuyện rất hay. Nói gì mà hắn ta và vợ từ trước đến nay rất tình cảm, nhà vợ cũng rất coi trọng hắn ta nên mới để cả nhà hắn ta chuyển đến đây. Còn nói hai đứa con nhà hắn ta đều có thành tích học tập tốt, Dương gia rất coi trọng con hắn, v.v. Dù sao thì Dương gia trong lời đắp nặn của hắn là rất dễ nói chuyện, ngoại trừ Dương Từ ai cũng rất dễ bắt nạt, cho nên đám đồng nghiệp này thực sự cho rằng người Dương gia rất dễ bắt nạt.

Đương nhiên, trong lòng bọn họ cũng cảm thấy dễ bắt nạt, sở dĩ có nhiều phiền phức như vậy, chủ yếu là bởi vì có người không có tiền đồ, uống chút rượu ngon liền nghĩ đẹp không biết nam bắc gì nữa. Ngoài ra, Ngụy Triều Dương luôn rất khách khí với họ, có vài người được đằng chân lân đằng đầu liền hiện nguyên hình.

Có lẽ không ngờ Lưu Tiêm Mai lại nói chuyện khó nghe như vậy, bị mắng xong mặt những người này tái xanh, một đồng nghiệp nam vì uống hơi nhiều không kìm được mà bắt đầu tranh cãi với Lưu Tiêm Mai.

"Bác gái, bác nói lời này khó nghe quá, Có nhà ai tiếp đãi khách mà không phải là phụ nữ chứ. Với lại bọn ta cũng chỉ là nói thôi, lại không phải thật sự để cô ấy đến, cô ấy không phải đang trốn trong phòng đấy thôi?"

Lưu Tiêm Mai nghe vậy càng tức giận, tiến lên như muốn xé xác tên vô liêm sỉ này: "Dô, ngươi ngược lại nhìn thấy rõ ràng sao, làm sao đấy, ngươi vẫn là muốn tiến vào kéo người ra ngoài sao? Chưa uống bao nhiêu đã như thế này rồi, uống nhiều rồi ngươi còn muốn giở trò lưu manh sao? Nhà các ngươi thích phụ nữ hầu hạ, nhà bọn ta không phải nhà các ngươi, phụ nữ nhà bọn ta đều là bảo bối trong nhà. Còn có thằng nhóc ngươi tên gì, đơn vị nào mà ghê gớm vậy, thằng ba nhà ta trở về liền đi tìm ngươi."

Thằng nhóc này cũng là một kẻ ngốc, một đám đồng nghiệp đều đang khuyên hắn ta ít nói lại. Nhưng không nghĩ tới hắn ta không chỉ không nghe lời khuyên, mà còn muốn động tay với Lưu Tiêm Mai? Lúc này đây Dương Từ đã không thể chịu đựng được nữa, anh lạnh lùng động tay quật ngã hắn ta, sau đó nói với một người chú đang xem cuộc vui bên ngoài: "Chú hai Từ, phiền chú gọi bảo vệ đến giùm con."

Mấy người này vừa nghe tới Dương Từ muốn đuổi người đi, vẻ mặt của mọi người trở nên hơi khó chịu. May mà hầu hết mọi người không say rượu, cũng biết rằng chuyện này bọn họ không đúng, nếu như thật sự ầm ĩ lớn lên rồi, cuối cùng người xui xẻo cũng là bọn họ.

Sau khi mấy người bảo vệ đuổi đám người đi, Dương Từ cũng không quan tâm chị cả và Ngụy Triều Dương đang ầm ĩ, càng không quan tâm đến những người khác đến xem cuộc vui, mà chỉ bình tĩnh ngồi dưới mái hiên xem cuộc cãi vã của họ.

Dương Từ không cảm thấy việc họ cãi nhau là điều đáng xấu hổ, bởi vì người sai không phải là anh cũng không phải là chị cả, cho nên họ cũng sẽ không cảm thấy có gì đáng xấu hổ cả, ngược lại cảm thấy họ nên làm ầm lên và cho mọi người biết.

Biết Ngụy Triều Dương là người như thế nào, biết chị cả của mình đã phải chịu ủy khuất gì, biết tại sao Gia Gia không thân với cha mình. Sau sự náo động ngày hôm nay, mọi người sẽ hiểu rằng hóa ra đã xảy ra chuyện như vậy.

Toàn bộ Dương gia ngoại trừ con trai của Ngụy Triều Dương, không ai quan tâm đến Ngụy Triều Dương. Trước đây người Dương gia coi hắn ta như một con người, đó là vì nể mặt Dương Đại Hồng. Bây giờ ngay cả Dương Đại Hồng cũng không quan tâm đến hắn ta, thì Dương gia coi hắn cũng như rác bên đường thôi.

Trong khi Dương Từ đang ở bên ngoài xem trò hề, Vu Hân Tuyết ở phía bên kia đang phàn nàn với Dương Mãn Thương. Hôm nay Ngụy Triều Dương không chỉ khiến cô cảm thấy buồn nôn mà mấy lần trước hắn ta còn lợi dụng lúc không có người mà vào phòng cô. Trong vài lần đầu tiên, cô ấy không chú ý lắm, cô ấy chỉ nghĩ rằng đối phương đến để tìm Dương Gia Hữu. Dù sao phòng của cô và Dương Gia Hữu ở tầng hai, Ngụy Triều Dương và Dương Đại Hồng ở tầng một, nếu đối phương không có việc gì thì không thể nào cố ý lên tầng hai được.

Nhưng sau đó cô thấy có điều gì đó không ổn, đặc biệt là vào mùa hè nóng bức, vì bố chồng cô không bao giờ bước vào phòng của họ và cô luôn mặc rất ít quần áo trong phòng riêng. Có một lần cô bất ngờ nhìn thấy có người đứng ở cửa phòng, quay người lại thì thấy Ngụy Triều Dương đang đứng đó, không biết là do hắn ta mở cửa hay là cô quên đóng chặt, dù sao thì sau lần đó cô đều sẽ vô thức mà khóa trái cửa lại.

Hôm nay Dương Gia Hữu có chuyện không ở nhà, cũng không biết Ngụy Triều Dương nghĩ gì mà đến nhờ cô giúp tiếp đãi khách. Nói gì mà cô lớn lên xinh đẹp là người có văn hóa, Dương Đại Hồng không có ở nhà và nhờ cô ấy giúp tiếp đãi khách.

Vu Hân Tuyết càng nghĩ càng cảm thấy buồn nôn, cô là vợ của con thứ ba Dương gia, lại không phải vợ của Ngụy Triều Dương. Còn có những lời mà hắn ta nói đó là có ý gì? Không phải tất cả phụ nữ sau khi được khen vài câu liền sẽ quên hết mọi thứ, lời nói của hắn ta rõ ràng là đang giẫm đạp lên Dương Đại Hồng để khen ngợi cô ấy.

Sau khi nghe Vu Hân Tuyết nói, Dương Mãn Thương thở dài một lúc lâu, "Có vài người chính là sói mắt trắng không thuần hóa được, nói đến đây... Cũng là ủy khuất con rồi, con yên tâm đi chuyện này cha sẽ cho con một lời giải thích."

Sau khi Dương Mãn Thương nói chuyện với Vu Hân Tuyết xong, ông ấy gọi Dương Đại Hồng vào phòng. Ngụy Triều Dương không biết chuyện gì đã xảy ra, che đi khuôn mặt sưng tấy, mặt dày tiến đến gần Dương Từ. Hắn ta nghĩ rằng mình đã bị Dương Đại Hồng đánh đập một trận, chuyện này nói thế nào cũng phải công đạo cho hắn mới đúng. Nhưng trên thực tế đó chỉ mới là bắt đầu, bởi vì Dương Từ đã nhìn hắn ta cười như không cười, rồi nói một câu tự giải quyết đi.

Ngụy Triều Dương: "Không phải... Không phải, Dương Từ không đến nổi chứ? Ta không có để Gia Gia bồi rượu mà, ta chỉ là cảm thấy bây giờ con bé đã trưởng thành rồi, muốn con bé nhìn ra thế giới và quen biết nhiều người hơn, sau này đối với cuộc đời của nó cũng có giúp đỡ. Còn về việc tùy tiện đưa người về nhà, sự việc này quả thực là lỗi của ta, nhưng họ thực sự không có ác ý gì. Ngươi có lẽ chưa gặp qua trường hợp như vậy, thực ra trên nhiều bàn nhậu đều như vậy cả, đàn ông uống rượu rồi nói chuyện đều là nói nhảm cả, ngươi sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận chứ?"

Dương Từ phớt lờ hắn ta mà đi thẳng vào phòng. Thấy vậy, Ngụy Triều Dương không còn cách nào khác là đi tìm con trai và con gái của mình. Kết quả là cô bé không muốn gặp hắn ta một chút nào, chỉ có con trai hắn thấy hắn bị thương nên chạy đến ôm lấy hắn với vẻ mặt đau lòng.

Ngụy Triêu Dương thấy vậy, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, quả nhiên con gái đều là nuôi để gả ra ngoài mà, cho dù hắn đối xử với con bé tốt như thế nào cũng không quan trọng, vẫn là con trai hắn quan tâm hắn nhiều hơn. Khó trách lúc ở nhà cha mẹ mỗi ngày đều nói nữ nhi không thể dựa dẫm, sớm muộn gì cũng phải gả đi, đến già vẫn phải trông cậy vào con trai. Nhìn thái độ của Gia Gia đối với hắn bây giờ, Ngụy Triều Dương càng cảm thấy lời cha mẹ mình nói là đúng.

Ngay khi Ngụy Triều Dương nhỏ giọng dỗ dành con trai mình, khi muốn thằng bé đi làm mềm lòng Dương Đại Hồng, Dương Đại Hồng đã từ trên lầu đi xuống với đôi mắt đỏ hoe. Không thèm nhìn Ngụy Triều Dương, cô đi vào phòng ngủ của hai người, bắt đầu lật tìm sổ hộ khẩu, Ngụy Triều Dương thấy vậy liền bất an vươn tay đẩy con trai mình.

"Con đi xem, đi xem mẹ con đang làm gì vậy? Bảo mẹ đừng tức giận, nói cha đã biết sai rồi."

Ngụy Minh Huân nghe vậy gật đầu, chạy lon ton vào phòng còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Dương Đại Hồng nói: "Con muốn ở với mẹ hay với cha?"

(CMN đúng là mạch não không bình thường mà)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro