Chương 165
Chương 165
Ngụy Minh Huân hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, cha mẹ của thằng bé trước kia cũng thường cãi nhau ầm ĩ, nhưng lần nào cũng không quá nghiêm trọng. Bởi vì dù lúc đó Dương Đại Hồng có tức giận đến đâu thì khi nhìn thấy Ngụy Minh Huân và Ngụy Gia Gia, cô cũng sẽ mềm lòng.
Cũng chính vì Dương Đại Hồng đã nhiều lần lùi bước vì con cái mà cô ấy tạo cho Ngụy gia cảm giác mình rất dễ bắt nạt, đó là lý do tại sao cô ấy vẫn bị Ngụy Triều Dương chán ghét mặc dù cô ấy có rất nhiều người chống lưng.
Trên thực tế, hầu hết phụ nữ đã sinh con đều như vậy, bởi vì đứa con mà họ mang 10 tháng sinh ra, cho nên họ thường bị người khác kiểm soát vì con cái của họ. Có lẽ vì nhiều người biết điều này nên có rất nhiều đàn ông, để tiết kiệm sính lễ, đã không ngần ngại dụ dỗ, lừa gạt phụ nữ có thai trước hôn nhân.
Xã hội này sẽ khoan dung hơn với đàn ông, một cặp vợ chồng trẻ có con trước khi cưới, rõ ràng vấn đề không phải là của một người, nhưng hoàn cảnh của hai người lại khác. Nếu một người đàn ông có con trước khi kết hôn, mọi người sẽ nghĩ rằng người đàn ông này có bản lĩnh. Nhưng ngược lại khi đối mặt với người phụ nữ, sẽ cảm thấy rằng người phụ nữ này là loại không biết xấu hổ.
Đặc biệt là một số phụ nữ lớn tuổi, họ đối xử với những người cùng giới tính cũng là phụ nữ, thường cay nghiệt hơn bất kỳ ai khác. Họ đều là thế hệ đã từng bị tẩy não thành công trong quá khứ, cho rằng phụ nữ đã kết hôn rồi lại ly hôn rất mất mặt, thậm chí có phụ nữ còn dứt khoát tự tử sau khi ly hôn.
Kiểu phụ nữ này thoạt nhìn liền biết đã bị tẩy não, coi chuyện ly hôn còn khủng khiếp hơn cả cái chết, thà làm trâu làm ngựa bị đàn ông đánh chết còn hơn ly hôn rồi bị người khác chỉ trỏ. Giống như một con rối không linh hồn dựa dẫm người ta, một khi rời xa người ta thì không thể sống một mình.
May mà Dương Đại Hồng không phải là một người phụ nữ như vậy, nếu không Dương gia còn phải buồn nôn một thời gian. Sau khi Dương Mãn Thương nói chuyện riêng với cô ấy, Dương Đại Hồng ngay lập tức tỉnh ngộ và muốn ly hôn.
Khi Ngụy Triều Dương ở quê nhà, hắn ta mập mờ với những người phụ nữ khác. Bởi vì vào thời điểm đó cô ấy không có bằng chứng, lại thêm sau đó họ đã chuyển đi, cô ấy nghĩ rằng Ngụy Triều Dương cũng nên thành thật rồi.
Bây giờ xem ra ;à cô quá đơn giản, một người trời sinh đã háo sắc cả đời cũng không thể thay đổi. Cho dù dưới con mắt của rất nhiều người trong Dương gia, hắn ta còn dám không biết xấu hổ mà nghĩ đến nhà em ba.
Ngụy Triều Dương sở dĩ lớn gan như vậy có lẽ là vì hắn ta cảm thấy Vu Hân Tuyết trông rất thành thật, hơn nữa hắn ta chỉ nhìn trộm chứ không làm gì cả, cho dù Vu Hân Tuyết có nói với Dương Gia Hữu, anh ấy cũng sẽ không thể làm gì được hắn vì không có bằng chứng.
Mà trong lòng nhiều gã đàn ông háo sắc, họ cảm thấy nhìn một chút cũng không có gì thiệt thòi. Một vài tên tội phạm xx khi xx người khác, thậm chí chúng còn cảm thấy rằng những gì chúng làm không có gì quá đáng, bởi vì người bị chúng xx cũng đang hưởng thụ điều đó.
Trước đây, Dương Từ cũng từng nghiên cứu về tâm lý học tội phạm, không học không biết học rồi liền thực sự rất sốc, người bình thường sẽ không bao giờ có thể hiểu được những tên tội phạm đó, bởi vì chúng thực sự rất kỳ quái và méo mó.
Bây giờ nhà bọn họ đang sống ở Dương gia, Ngụy Triều Dương còn dám nghĩ đến vợ em ba, cho dù từ Dương gia chuyển ra ngoài, đối phương cũng chỉ càng vô pháp vô thiên mà thôi. Mà ai có thể đảm bảo rằng hắn ta sẽ không mập mờ với những người phụ nữ khác khi ở bên ngoài.
Cô ấy dù không vì mình thì cũng phải vì con cái, không thể để chúng có một người cha như vậy, bởi vì cha mẹ là người thầy tốt nhất của con cái, con cái chịu ảnh hưởng của cha mẹ một cách vô thức. Đặc biệt là Ngụy Minh Huân đứa nhỏ chưa hiểu chuyện cho lắm, nếu thằng bé vô thức học được tật xấu của cha nó, thì Ngụy Minh Huân một đứa trẻ, sẽ thực sự bị nuôi thành phế vật.
Ngụy Minh Huân bây giờ đã mười một tuổi, mười một tuổi không được coi là một đứa trẻ nên thằng bé cũng hiểu được một số điều nên hiểu. Thằng bé biết chuyện tình cảm của cha mẹ mình có vấn đề, nhưng nó không muốn mất đi bất kỳ ai hết nên khi nghe những lời đó của Dương Đại Hồng, nó lập tức khóc: "Mẹ, mẹ... mẹ định ly hôn với cha sao? ? Con, con không muốn hai người ly hôn, mẹ, mẹ có thể đừng ly hôn được không? Con biết cha làm mẹ buồn, nhưng bây giờ cha biết mình sai rồi, con không muốn trở thành đứa con của mẹ đơn thân, con muốn ba cũng muốn mẹ..."
Những lời nói như thế này của Ngụy Minh Huân vào lúc này sẽ chỉ khiến Dương Đại Hồng thêm buồn. Ngụy Gia Gia trốn ở cửa nghe không nổi nữa, cũng mặc kệ Ngụy Triều Dương đang nháy mắt với mình, vẻ mặt tức giận đi về phía phòng.
Ngụy Triều Dương biết cô con gái này là sói mắt trắng, thấy vậy vội vàng đi theo. Ngụy Gia Gia chưa kịp nói, hắn ta đã đáng thương nói với Dương Đại Hồng: "Đại Hồng, em đang làm gì vậy? Bây giờ hai đứa trẻ đều đang nhìn đấy, em muốn làm bọn trẻ đau lòng sao?"
Dương Đại Hồng nghe vậy bị hắn chọc tức cười, nhưng không đợi cô mở miệng nói gì nữa, liền nghe thấy tiếng cười lạnh của con gái: "Con một chút cũng không đau lòng, thậm chí hận không thể để cha mẹ ly hôn đây, mẹ của con xinh đẹp như vậy, cho dù không có cha vẫn có thể tìm được chồng."
Ngụy Triều Dương nghe vậy suýt tức điên lên, hắn giơ tay muốn tát cô bé một cái, nhưng Dương Đại Hồng đã ngăn hắn lại. Sau khi Dương Đại Hồng dùng sức đẩy hắn ra, cô đã bảo vệ cô con gái lớn phía sau mình: "Ly hôn không phải vừa đúng lúc sao? Sự tồn tại của ta đang làm chậm trễ ngươi trêu chọc phụ nữ, không có người vợ hợp pháp như ta ở nhà quản ngươi, ngươi muốn đi đâu thì đi."
Ngụy Triều Dương: "Em ở trước mặt con cái nói nhảm gì đấy?"
Dương Đại Hồng: "Ngươi dám làm thì ta dám nói, bây giờ lại lo lắng cho hai đứa trẻ rồi, trước đây khi ngươi làm chuyện xấu, sao ngươi không nghĩ đến con cái? Mà bây giờ chúng cũng đã lớn rồi, có một số chuyện nên để bọn nó biết, cũng tránh cho bọn nó cảm thấy mỗi lần chúng ta cãi nhau giống như đều là ta đơn phương gây rắc rối cho ngươi, nếu không phải chuyện ngươi làm quá buồn nôn, ta mới không mất công đi cãi nhau với ngươi đâu."
Ngụy Triều Dương: "Nhưng ta đã xin lỗi rồi, ngươi cũng đánh ta ở trước mặt mọi người, như vậy chưa đủ sao?"
Dương Đại Hồng lắc đầu: "Không cần nữa rồi, chúng ta ly hôn đi, ta thật sự chịu đủ rồi, ngươi cũng xem bộ dạng của ngươi như thế nào, ngươi cho rằng phụ nữ cả ngày đều hiếm lạ ngươi sao? Nếu không phải dựa vào nhà mẹ đẻ ta và em trai ta, ngươi cảm thấy ngươi có thể lăn lộn thành dáng vẻ như bây giờ sao? Rõ ràng là bám váy phụ nữ, ngươi nên có thái độ bám váy mới đúng. Nhà bọn ta cho ngươi chút mặt mũi, ngươi liền quên mất bản thân là thứ đồ gì sao?"
Đây là lần đầu tiên Dương Đại Hồng không nể mặt hắn như thế này, mà chuyên chọn một vài thứ mà hắn sợ phải nghe. Ngụy Triều Dương nghe vậy hai mắt đỏ bừng, bộ dạng như muốn đánh cô. Dương Đại Hồng dường như cũng đã nhìn ra suy nghĩ của hắn, nhanh chóng đẩy hai đứa trẻ đến nơi an toàn, cho đến giờ phút này, cô vẫn muốn bảo vệ bọn trẻ.
Chắc do thấy họ cãi nhau lâu mà cả nhà bốn người mãi không ra ngoài. Dương Từ chỉ đành tiến vào giúp họ đẩy nhanh tốc độ, cố gắng kết thúc cuộc hôn nhân này trước Tết Nguyên đán. Dây dưa không dứt ngược lại sẽ hỗn loạn, kéo dài sẽ càng đau đớn hơn, thà dùng dao sắc cắt đứt mớ hỗn độn đó đi.
Sau khi Dương Từ vào phòng, đầu tiên anh hỏi hai đứa trẻ: "Cha mẹ hai đứa sắp ly hôn, sau này hai đứa muốn theo ai?"
Ngụy Gia Gia hầu như không chút suy nghĩ nói: "Con muốn theo mẹ."
Ngụy Minh Huân thì phải xoắn xuýt hồi lâu, thằng bé nhìn đi nhìn lại cha mẹ mình, vừa khóc vừa như cố gắng cứu vãn một điều gì đó. Đáng tiếc là bởi vì có Dương Từ ở đây, Dương Từ hoàn toàn không cho thằng bé cơ hội để cản trở.
Dương Từ nhìn Ngụy Minh Huân do dự: "Nếu con không muốn rời xa cha mình, thì con có thể đi theo cha mình."
Ngụy Minh Huân nghe vậy vô thức lắc đầu, nó muốn cha cũng muốn mẹ, càng không nỡ rời xa cuộc sống sung sướng như bây giờ. Mặc dù mỗi ngày đều bị ép đến trường rất khó chịu nhưng thằng bé vẫn rất muốn ở lại đây.
Dương Từ: "Vậy thì là chọn ở với mẹ, nếu đã như vậy thì cứ như vậy đi, chiều nay chúng ta liền đi làm giấy tờ."
Vốn dĩ Ngụy Triều Dương và Ngụy Minh Huân còn muốn gây sự, nhưng không ngờ buổi chiều Dương Quốc Hữu lại gọi điện thoại về nhà. Về chuyện khôi hài lúc sáng ở Dương gia, trong nháy mắt đã truyền đến tai anh ấy.
Dương Quốc Hữu cứng rắn hơn Dương Từ, bản thân anh ấy là một người đàn ông yêu thương và bảo vệ gia đình của mình, anh ấy không thể chịu đựng được nhất chính là phế vật như Ngụy Triều Dương, anh ấy đã nói với Dương Đại Hồng qua điện thoại: "Chị ơi, em rất ít khi quản việc nhà của chị, nhưng chuyện lần này em phải hỏi tới một lần, không chỉ vì chị và con cái, mà còn để tránh cho hắn ta làm tổn thương những người còn lại trong Dương gia. Chỉ dựa vào việc hắn ta nhớ thương tới vợ thằng ba là em liền muốn đánh gãy chân chó của hắn ta. Loại đàn ông chết tiệt này không thể cần, chị cứ ngoan ngoãn đi theo Dương Từ và giải quyết xong việc ly hôn đi."
Bởi vì Dương Quốc Hữu đã lên tiếng, Nguỵ Triều Dương cũng biết không thể ầm ĩ nữa, hắn đã rất thành thật mà đi ly hôn, cũng không cướp đi đứa con nào của Dương Đại Hồng. Nhưng điều này không có nghĩa là hắn ta không muốn có con trai nữa, mà hắn nghĩ rằng Ngụy Minh Huân nên đi theo Dương Đại Hồng thì tốt hơn. Dương gia sống sung túc, cho thằng bé ăn học, hắn đang định dùng đồ của Dương gia để nuôi cho con mình.
Hơn nữa một mình hắn tự do biết bao, không bị nữ nhân mặt vàng ở nhà quản, không cần lo lắng chăm sóc con cái. Khi hắn già đi, cả Ngụy Minh Huân và Ngụy Gia Gia đều phải chăm sóc hắn. Không cách nào, ai biểu hắn ta là cha ruột của họ chứ.
Tuy nhiên, điều mà Ngụy Triều Dương không biết là vào ngày thứ hai sau khi hắn ta bị đuổi ra ngoài, Dương Từ đã đổi tên của hai đứa trẻ. Ngụy Minh Huân đổi thành Dương Minh Huân, Ngụy Gia Gia đổi thành Dương Gia Gia, từ nay về sau họ sẽ là con cháu của Dương gia.
Ban đầu, Dương Đại Hồng còn nghĩ rằng mình sẽ không thể thích nghi với cuộc sống độc thân. Dù sao thì người thế hệ trước ngày nào cũng nói phụ nữ ly hôn thì cực khổ như thế nào. Không chỉ là chuyện mất mặt mà một người mang theo con cái sẽ bị người ta cười chê.
Nhưng sau khi thực sự đuổi Ngụy Triều Dương đi, cô mới nhận ra ở một mình vui biết bao nhiêu. Bây giờ hai đứa trẻ không còn nhỏ, phần lớn thời gian chúng không cần cô chăm sóc. Cô ấy có thể một mình chiếm trọn một chiếc giường, không còn phải vì Ngụy Triều Dương ngáy, rồi cả đêm không ngủ được.
Ngoài ra tố chất của những người sống trong đại viện của họ tốt hơn so với những nơi nhỏ. Mọi người không những không cười nhạo cô vì ly hôn mà còn cảm thấy một mình cô nuôi con không dễ dàng gì, thỉnh thoảng sẽ có người nhiệt tình giúp đỡ cô.
Vào ngày Tết Nguyên đán, khi cô đi mua sắm, có một bác gái hơi lo lắng cho cô và khăng khăng giúp cô mang những món đồ đó về nhà. Trên đường đi, bà còn khen cô rất đẹp, sau này nếu gặp được người thích hợp, bà sẽ giới thiệu cho cô.
Vốn dĩ Dương Đại Hồng không coi lời nói của bà là thật, cho rằng đối phương nói như vậy chẳng qua là vì cảm thấy đau lòng cho cô, nhưng không ngờ vừa qua tết bà liền tìm tới cửa, còn thật sự giúp cô nghe ngóng được một người đàn ông đã ly hôn. Nhưng Dương Đại Hồng vừa mới ly hôn, cô sợ sau này con mình chịu ủy khuất nên chỉ có thể từ chối lòng tốt của đối phương.
Vào ngày mồng sáu tháng Giêng âm lịch, Dương Từ đưa Tạ Nghiễn Thanh về nhà. Trong Dương gia ngoại trừ ông bà nội Dương, những người khác trong Dương gia đều biết rất rõ ràng quan hệ của họ.
Ban đầu, Vu Hân Tuyết không hiểu tại sao Dương Từ lại yêu người đàn ông này. Sau khi tiếp xúc nhiều hơn với Tạ Nghiễn Thanh, cô nhận ra rằng người đàn ông này không chỉ đẹp trai mà cả khí chất và học thức đều thuộc loại đỉnh cao, không có gì lạ khi một học bá như Dương Từ lại thích cậu.
Bởi vì mọi người trong Dương gia đều biết Dương Từ và Tạ Nghiễn Thanh đang hẹn hò, Lưu Tiêm Mai coi đối phương như vợ của con trai mình mà đối đãi, đãi ngộ mà Tạ Nghiễn Thanh được hưởng trong Dương gia tương tự như khi Vu Hân Tuyết và Điền Kiều Kiều lúc đầu mới vào nhà.
Vào ngày cậu đến nhà vào ngày mồng sáu tết âm lịch, Dương Mãn Thương và Lưu Tiêm Mai đã nhét cho cậu một phong bì lớn màu đỏ, Lưu Tiêm Mai còn nhét cho cậu một chiếc vòng ngọc. Tạ Nghiễn Thanh là một người đàn ông trưởng thành không đeo vòng tay ngọc bích, nhưng cuối cùng cậu vẫn là bị Lưu Tiêm Mai nhiệt tình đeo vào.
Nhưng may mà cũng chỉ đeo nó một ngày thôi, nói là để xin điềm lành cho họ. Buổi tối khi cậu được Dương Từ tha lên giường, vì tiểu biệt thắng tân hôn, còn suýt chút bị Dương Từ làm đến gãy xương.
Sáng mùng bảy, nhiệt độ đột ngột giảm xuống, bên ngoài vẫn còn có tuyết rơi nhẹ.
Dương Từ lừa Tạ Nghiễn Thanh nói cậu bây giờ là con dâu mới của Dương gia, ngày thứ hai sau đêm động phòng cậu không thể xuống giường, nếu không sau này mối quan hệ giữa hai cặp vợ chồng mới sẽ không tốt. Nói cái gì cũng muốn cõng Tạ Nghiễn Thanh đi tắm rửa, trên đường đi còn bị cha chồng đụng phải khiến Tạ Nghiễn Thanh tức giận cả ngày.
Nói thật ra, cảm giác sống ở Dương gia của bọn họ kỳ thực cũng giống như những cặp vợ chồng bình thường, ngoại trừ việc không lấy được giấy chứng nhận. Vừa nghĩ đến có một vài nơi kết hôn cũng có tình huống nam nữ bình thường không có đăng ký kết hôn, tâm tình hai người lập tức rất tốt, bởi vì hiện tại bọn họ coi như là đã kết hôn rồi.
Dương Từ và Tạ Nghiễn Thanh nghỉ ngơi cho đến tiết Nguyên Tiêu, sau đó cuộc sống của họ lại trở nên bận rộn. Dương Từ bọn họ đang xây dựng một nhà máy ô tô mới, Tạ Nghiễn Thanh bên kia phải hỗ trợ một đội hàng không vũ trụ lớn tiến hành các thí nghiệm. Khi cả hai bận rộn liền hai ba tháng không gặp nhau, cũng may hai người còn có kỳ nghỉ, một khi có kỳ nghỉ là sẽ lập tức ở cùng nhau.
Đã gần đến tháng sáu, Tạ Nghiễn Sâm bên kia đột ngột chuẩn bị đính hôn. Khi người em trai Tạ Nghiễn Thanh nhận được tin, cậu đã rất bàng hoàng, cậu hoàn toàn không hiểu chỉ mới qua nữa năm, anh trai cậu lúc nào liền có đối tượng rồi.
Cũng là bởi vì cậu cùng Dương Từ quá bận, lúc bận không gặp người, lúc không bận thì hoặc là ở trong lớp, hoặc là đôi vợ chồng trẻ âm thầm ở chung với nhau. Tạ Nghiễn Thanh đã lâu không về nhà cũ, nếu không phải nhận được tin báo, có lẽ phải đến Tết Nguyên Đán cậu mới trở về.
Tuy nhiên, đây không phải là điều gây sốc nhất, khi cậu và Dương Từ đến tiệc đính hôn, họ mới biết nữ chính cũng là người mà họ quen biết, vậy mà là Tô Tình Nhạc người trông có vẻ không vui lắm.
Khi nhắc đến chuyện của Tạ Nghiễn Sâm và Tô Tình Nhạc, phải bắt nguồn từ chuyện Tô Tình Nhạc giúp bạn cùng phòng tìm đối tượng. Tô Tình Nhạc trong lúc nhất thời cũng không thể giải thích rõ ràng được, dù sao thì những chuyện này nói ra cô cảm thấy vẫn khá mất mặt.
Để tham dự tiệc đính hôn của Tô Tình Nhạc và Tạ Nghiễn Sâm, rất nhiều người trong Tô gia đã đến. So với cha mẹ vui vẻ của Tô Tình Nhạc, biểu cảm của anh trai muội khống của Tô Tình Nhạc không dễ nhìn lắm, cho dù Tạ Nghiễn Sâm là bạn với anh ấy, cũng không có cách nào ngăn anh ấy đen mặt. Nhất là khi anh trai Tô biết được nguyên nhân vội vàng đính hôn của hai người này, thiếu chút nữa không nhịn được mà đánh cho một trận.
Bởi vì hai người này đám cưới chạy bầu, bất ngờ còn là chính Tô Thanh Nhạc gây ra tai nạn, Tạ Nghiễn Sâm chỉ tình cờ đi ngang qua muốn bảo vệ cô, vô tình cũng bị trúng chiêu theo cô. Sau đó gạo đã nấu thành cơm, Tô Tình Nhạc ban đầu không muốn chịu trách nhiệm, định ngủ với người ta rồi liền vỗ mông chạy lấy người.
Cô ấy không muốn kết hôn, không muốn có chồng nuôi con, chỉ muốn làm một người tự do. Nhưng không nghĩ đến cô mang thai rồi, còn bị kẻ mưu hại cô phát hiện ra, để không gây phiền phức cho Tô gia và Tạ gia, cũng vì mục đích chính đáng là sinh con đi tìm cha giữ con.
Tô Tình Nhạc người có tư tưởng đặc biệt tiên phong, đã lên kế hoạch trước tiên kết hôn với Tạ Nghiễn Sâm. Khi đứa trẻ chào đời an toàn, cô liền đề nghị ly hôn với Tạ Nghiễn Sâm. Khi đó, cô không những lấy lại được tự do mà còn có được một đứa con hợp pháp chất lượng cao.
Dương Từ biết Tô Tình Nhạc rất rõ, đến khi biết Tô Tình Nhạc đang nghĩ gì, anh không cảm thấy quá ngạc nhiên. Nhưng với tư cách là bạn tốt, anh không thể không nhắc nhở cô: "Cái kia. . . Tạ Nghiễn Sâm không dễ lừa đâu, bản thân cô vẫn là vừa phải chút đi."
Đừng có đến lúc đó thật sự kết hôn rồi, lại có đứa con hai đầu kiềm chế là được. Dù sao thì người anh vợ Tạ Nghiễn Sâm này không phải là người dễ đối phó gì. Chỉ sợ rằng sau khi hai người kết hôn, nếu một trong hai người cưới trước yêu sau thì xong đời rồi.
Đối với hành vi tra nữ của Tô Tình Nhạc, người bạn tốt Dương Từ này có điều gì muốn nói không? Dương Từ một tra nam rất tiêu chuẩn kép đã nói: "Dù sao thì anh ấy cũng sung sướng mà phải không? Đứa con cũng không phải anh ấy sinh cũng không cần anh ấy nuôi, Tô gia có tiền càng không cần bận tâm phải đòi tiền chu cấp của anh ấy, tốt biết bao nhiêu nha."
Chuyện hôn sự của Tạ Nghiễn Sâm và Tô Tình Nhạc đã được lên kế hoạch ở cuối tháng 7 đầu tháng 8, Dương Từ tạm thời đi công tác không thể trở về kịp, vì vậy anh đã nhờ Tạ Nghiễn Thanh giúp mang theo một món quà chúc mừng. Quà mừng là một chiếc váy mà Dương Từ đã mua trên hệ thống Taobao, một chiếc váy đặt may rất đẹp và lộng lẫy.
Tô Tình Nhạc đã rất thích khi nhìn thấy nó, cô ấy đã mặc nó vào đêm kết hôn của mình. Còn vì chiếc váy đẹp này mà có chút mâu thuẫn với em dâu Tạ Điềm Bảo. Nếu những người khác gặp phải tình huống như vậy, họ chắc chắn sẽ chọn nhân nhượng cho khỏi phiền và nhịn Tạ Điềm Bảo.
Đáng tiếc Tô Tình Nhạc là một người mạnh mẽ khi gặp phải kẻ mạnh, cô ấy cũng được nuôi dưỡng trong một gia đình được nuông chiều hết mức, chưa kể cô ấy lại không phải đặc biệt thích Tạ Nghiễn Sâm, cho nên không có kiêng kỵ cô căn bản sẽ không nhường Tạ Điềm Bảo.
Vì vậy đêm đó, Tô Tình Nhạc đã ở Tạ gia làm ầm ĩ lên, dựa vào việc mang thai mà mắng Tạ Điềm Bảo khóc thảm. Sau đó Tạ Điềm Bảo còn không thể nói gì, bởi vì Tạ Nghiễn Sâm nói Tô Tình Nhạc đang mang thai, cô ta không thể tranh cãi với Tô Tình Nhạc vì tâm trạng của người phụ nữ mang thai không ổn định.
Dù sao, Tạ Nghiễn Thanh đã xem một vở kịch lớn, đây còn là lần đầu tiên cậu thấy Tạ Điềm Bảo trông có vẻ ấm ức như vậy. Trong lòng cậu không khỏi nghĩ rằng Tô Tình Nhạc không hổ là bạn của Dương Từ, giống như Dương Từ là chuyên trị Tạ Điềm Bảo.
Kỳ nghỉ hè năm nay, Dương Mộng Liên cuối cùng cũng có thể về nhà. Đúng lúc là Dương Nguyên Thiến cũng sắp kết hôn, đến lúc đó cô ấy có thể tham dự đám cưới. Điều không được đề cập trước đó là sau khi Dương Nguyên Thiến và Điền Thanh Vân xác định xong rồi, cô đã tìm được một công việc tốt nhờ nỗ lực của chính mình.
Nói đến đây phải khen ngợi cô ấy, bởi vì chỉ dựa vào việc cô ấy dựa vào chính mình, Dương Nguyên Thiến đã có tiền đồ hơn Ngụy Triều Dương rồi. Cũng chính vì cô không dựa vào Điền gia, cũng không vì để dễ dàng hơn một chút mà dựa vào Dương Từ, nên sau này Điền gia có ấn tượng rất tốt về cô.
Ban đầu, vì Dương Nguyên Thiến không học đại học nên Điền gia luôn cảm thấy cô không xứng với Điền Thanh Vân. Nhưng sau khi nhìn thấy sự độc lập của cô gái nhỏ, người trong Điền gia đã rất coi trọng cô gái này, sau đó để chứng tỏ Điền gia coi trọng Dương Nguyên Thiến đến mức nào, họ đã trao cho cô một của hồi môn lớn khi đính hôn.
Vào ngày thứ ba sau khi Dương Mộng Liên trở lại, Dương Từ cuối cùng đã có một kỳ nghỉ. Khi quay lại gặp Dương Mộng Liên, còn đặc biệt đưa Tạ Nghiễn Thanh trở lại. Dương Mộng Liên biết chuyện của họ tương đối muộn, nhưng cô đã được gia đình nhắc nhở nhiều lần nên khi nhìn thấy hai người này tay trong tay tới, Dương Mộng Liên vẫn giữ vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Nhìn thấy Dương Mộng Liên mỉm cười, Tạ Nghiễn Thanh lấy món quà đã chuẩn bị cho cô ấy ra. Thấy vậy, Dương Mộng Liên liền thụ sủng nhược kinh, sau đó nghĩ rằng đối phương nên gọi mình là chị gái, mới nhớ ra cô ấy làm chị gái mới là người nên chuẩn bị cho buổi lễ gặp mặt, cho nên vào buổi chiều liền ra ngoài đi mua đồ.
Dương Mộng Liên đi ra ngoài một mình, trên đường đi suy nghĩ xem nên mua món quà gì. Bởi vì trong Dương gia, cô chỉ lớn hơn Dương Từ, lại là con gái út trong nhà. Trước đây, khi chị cả và các anh kết hôn, cô làm em gái chỉ cần nhận quà và không phải nghĩ đến việc chuẩn bị gì cả.
Ngoài ra, Dương Từ và Tạ Nghiễn Thanh đều là đàn ông, họ không những không kết hôn cũng không cần làm tiệc rượu, vì vậy khi trở lại cô mới quên mất chuyện này. Bây giờ Tạ Nghiễn Thanh đã chuẩn bị một món quà cho cô ấy, Dương Mộng Liên mới nhớ đến Tạ Nghiễn Thanh cũng tính là em dâu của cô ấy?
Dương Mộng Liên sinh ra vốn đã rất xinh đẹp, có thể nói là xinh như hoa. Bây giờ lại là mùa hè, hiếm khi cô ấy mặc váy một lần, vừa ra khỏi khu đại viện đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Vốn dĩ Dương Mộng Liên đang lo lắng về món quà, khi đi đến một con hẻm tương đối hẻo lánh, suýt chút nữa cô đã bị một người đàn ông bám theo tấn công. May mà ngay cả khi Dương Mộng Liên đang lơ đãng, vì cô ấy đã được huấn luyện quân sự chính quy nên cơ thể cô ấy đã hình thành một bản năng. Vì vậy, ngay khi đối phương ra tay, Dương Mộng Liên đã quật ngang vai hạ gục đối phương.
Người đàn ông có lẽ không ngờ cô lại lợi hại như vậy, hắn ta nằm trên mặt đất ngẩn người hồi lâu, sau đó tức giận chỉ vào Dương Mộng Liên mắng: "Con nhóc này cô bị làm sao vậy? Làm sao đang yên đang lành liền ra tay đánh người vậy chứ?"
Giọng nói của người đàn ông cực kỳ chói tay, rất nhanh thu hút sự chú ý của người qua đường. Người đi đường không biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy người đàn ông bị một cô bé đánh ngã, đều tò mò nhìn về phía này. Sau khi nhìn rõ khuôn mặt của Dương Mộng Liên, ngay lập tức bị vẻ ngoài của Dương Mộng Liên làm cho kinh ngạc, còn tưởng rằng cô ấy là một ngôi sao điện ảnh lớn.
Thấy có người nhìn sang, người đàn ông tiếp tục hét lên: "Cô cái người này... Đang yên đang lành sao lại đánh người chứ, ta chỉ là đi ngang qua người cô, cô sợ là có bịnh rồi đi?"
Dương Mộng Liên nghe vậy cười lạnh một tiếng, dùng sức ấn một tay của hắn: "Bớt giở trò này với ta, nói đi, là ai phái ngươi tới theo dõi ta? Tốt nhất là thành thực nói ra cho ra, nếu không thì đừng trách ta không khách khí."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro