Chương 173 Ngoại Truyện - Dương Mộng Liên

Chương 173 Ngoại Truyện - Dương Mộng Liên

Sau khi Tần Giang trở về, Tần Lập Quân liền đen mặt ra ngoài tìm Lục Linh Viên. Bà ấy tìm cho anh ta một người vợ tốt như vậy, anh ta không biết chạy nhanh về mà cảm ơn, vậy mà ngay lúc then chốt này làm hỏng chuyện, cũng không biết đầu óc đứa nhỏ này đang suy nghĩ gì?
Khi Tần Lập Quân tìm thấy Lục Linh Viên, đứa nhỏ ngốc nghếch đó đang giúp một ông già tưới ruộng rau trong đại viện.
Nhìn thấy một màn này, Tần Lập Quân ánh mắt có chút tối sầm, trước nay chưa từng thấy tiểu tử này chăm chỉ như vậy, hôm nay đầu óc lại như trúng tà.
Vốn dĩ, người đầu tiên gặp gỡ Dương Mộng Liên là Tần Giang, Tần Lập Quân cũng nhìn ra Tần Giang có ý tứ với Dương Mộng Liên.
Tuy nhiên, vì bản thân Tần Lập Quân hơi ích kỷ, mới giả bộ không biết mà giới thiệu cô cho Lục Linh Viên.
Dù sao thì hiếm có người nào mà giống như Dương Mộng Liên lớn lên xinh đẹp có học lực, điều kiện gia đình lại tốt như vậy.
Đáng tiếc Lục Linh Viên vào thời khắc mấu chốt lại làm hỏng chuyện, hiện tại xem ra đứa nhỏ này cùng Dương Mộng Liên không có duyên phận, cũng không thể trách bà ấy là người làm mẹ thiên vị cho em trai.
Lục Linh Viên lúc này vẫn chưa biết người vợ tốt như nào, đợi đến khi biết mình đã bỏ lỡ điều gì, không biết đứa nhỏ này có chịu nổi không?
Bởi vì Lục Linh Viên không muốn về nhà đi xem mắt, anh ta liên tục tưới ruộng rau trong nửa giờ, Tần Lập Quân lạnh lùng nhìn anh ta nửa giờ.
Mãi cho đến khi có người nhìn thấy Tần Lập Quân mới nhắc nhở anh ta, Lục Linh Viên mới ý thức được Tần Lập Quân cách đó không xa, lập tức vẻ mặt áy náy đi về phía Tần Lập Quân.
Lục Linh Viên lau bàn tay đầy bùn, cúi đầu và chờ đợi cơn bão tố. Vốn tưởng rằng Tần Lập Quân sẽ mắng anh ta sấp mặt, trong lòng đều đang nghĩ chút nữa nên xin lỗi như thế nào.
Kết quả Tần Lập Quân chỉ nhìn anh ta thở dài, thật lâu sau mới khẽ nói một câu: "Con gái nhà người ta từ xa chạy tới đây, con như vậy thật thất lễ, lát nữa

quay lại xin lỗi cô ấy đi."
Lục Linh Viên ngày thường vẫn rất tốt, sẽ không bao giờ bắt nạt nữ sinh gì. Sở dĩ hôm nay anh ta vô lễ như vậy, trừ việc anh ta rất bài xích chuyện xem mắt, nguyên nhân chính là Tần Lập Quân quá cường thế, làm cho anh ta đã lớn tuổi như vậy rồi vẫn rất phản nghịch.
Khi Lục Linh Viên nghe Tần Lập Quân nói điều này, anh ta cũng cảm thấy bản thân làm như vậy quá bất lịch sự. Vì vậy sau đó anh ta cũng không làm ầm ĩ nữa, ngoan ngoãn đi theo Tần Lập Quân về nhà.
Khi hai mẹ con trước sau trở về, liền nghe thấy một tràng cười giòn tan từ trong phòng vọng ra.
Tiếng cười này là của một cô gái trẻ, chỉ cần nghe tiếng cười sảng khoái của đối phương là có thể đoán được đối phương là người có tính cách hào phóng.
Lục Linh Viên không biết chuyện gì đang xảy ra, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút hối hận, luôn cảm thấy bản thân giống như đã vô tình bỏ sót cái gì.
Trong khoảng thời gian Tần Lập Quân đi tìm Lục Linh Viên, cũng không biết hai người đang nói cái gì, Dương Mộng Liên hiển nhiên đã không còn sợ hãi Tần Giang nữa.
Ngoài ra, bản thân Tần Giang cũng muốn kéo gần quan hệ hơn, thái độ của anh ấy đối với Dương Mộng Liên đã rất khác trước nên cảm giác mà anh ấy mang lại cho người ta cũng biến hóa khác biệt.
Trước đây Tần Giang cảm thấy Dương Mộng Liên còn quá nhỏ, cho dù anh ấy cảm thấy cô ấy rất hợp ý, anh ấy cũng sẽ không bao giờ chủ động đến gần cô ấy.
Nhưng tình thế bây giờ đã hoàn toàn khác, bây giờ Dương Mộng Liên đã là một cô gái lớn và đã đến tuổi có thể nói chuyện kết hôn.
Ngoài ra, Dương Mộng Liên hôm nay còn gặp phải chuyện như vậy, lần đầu tiên đi xem mắt đã bị Lục Linh Viên cho leo cây.
Vừa nghĩ đến cô gái nhỏ xinh đẹp mà mình rất thích, sau này có thể sẽ gặp phải một người đàn ông vô trách nhiệm như vậy, sẽ bị đối phương bắt nạt, phụ lòng, làm tổn thương, thậm chí có thể bị bạo hành gia đình, v.v. Trái tim của Tần Giang không thể bình tĩnh nỗi nữa.

Bởi vì Tần Giang đã thay đổi thái độ lãnh đạm nghiêm túc trước đây, thông minh như Dương Mộng Liên trong lòng mơ hồ đoán được điều gì đó.
Nói thật, trừ việc Tần Giang này có chút lớn tuổi, anh ấy sau khi thay đổi thái độ vẫn rất tốt, ít nhất khuôn mặt rất hợp ý cô.
Mà nghe nói đối phương cũng chưa từng hẹn hò qua, cho dù là bị tiểu cô nương trong đoàn nghệ thuật nhiệt tình theo đuổi, thái độ của đối phương vẫn luôn là lãnh đạm.
Bởi vì Tần Giang không còn nhỏ nữa, có một số nam nhân không giữ được mình trong sạch nên tung tin đồn Tần Giang có thể thích đàn ông.
Tính hướng của Tần Giang hoàn toàn bình thường, kẻ tung tin đồn là ghen tị với anh ấy nên cố ý nói Tần Giang thích đàn ông.
Sự việc này lúc đầu tương đối náo nhiệt, sau khi bắt được kẻ tung tin đồn thất thiệt kia, không chỉ bị trừng phạt nghiêm khắc mà còn bị quân đội thuyết phục xuất ngũ đi.
Lúc Tần Lập Quân mang theo Lục Linh Viên vào, Dương Mộng Liên đang ngồi trên ghế nhìn Tần Giang rót trà cho cô.
Tần Giang tuy rằng từ nhỏ đã đi lính, nhưng kỳ thực vẻ ngoài của anh ấy không rắn rỏi chút nào, ngược lại có một loại... cảm giác trưởng thành cùng tao nhã khó có thể miêu tả.
Nếu không phải vết sẹo mắt của Tần Giang, vết sẹo chạy qua lông mày phía trên trở thành lông mày đứt đoạn, Tần Giang có lẽ càng không giống quân nhân rồi.
Dương Mộng Liên còn chưa kịp nghiêng đầu tiếp tục đánh giá anh ấy, sau lưng vang lên tiếng của Tần Lập Quân có chút áy náy.
"Ôi, tiểu Liên này, ta thực sự xin lỗi, thằng nhóc tiểu Lục nhà ta đúng thật là không hiểu chuyện, vừa nãy vậy mà lại chạy đến tưới đất cho người ta."
Khoảnh khắc Dương Mộng Liên nghe vậy quay đầu lại, Lục Linh Viên người vốn vẫn còn bất mãn, chỉ cảm thấy mắt mình như bị đâm một lúc, sau đó không thể di chuyển mắt nữa.
Anh ta chưa bao giờ thấy một cô gái xinh đẹp như Dương Mộng Liên. Vẻ đẹp của cô ấy giống như ngọn lửa có thể đốt cháy mọi thứ, mạnh mẽ như bông hồng

đẹp nhất.
Khi Dương Mộng Liên nhìn rõ đối phương, cô không khỏi chỉ vào Lục Linh Viên nói: "Hóa ra là anh ta à, trước đó em có gặp anh ta trên đường, nhưng lúc đó anh ta có vẻ không vui lắm..."
Dương Mộng Liên nói đến đây liền dừng lại, giống như đột nhiên nghĩ đến điều gì, lập tức đứng dậy khỏi ghế với vẻ không hài lòng: "Cho nên... anh không hài lòng với buổi xem mắt này với tôi, mới cứ mãi lôi kéo không muốn trở về?"
Lục Linh Viên nghe đến đây thì mặt đỏ bừng, anh ta không ngờ đối tượng xem mắt lại đẹp như vậy, cũng không nghĩ tới tính cách của cô ấy lại thẳng thắn như vậy.
Vốn dĩ chuyện này là anh ta đuối lý, bây giờ bị Dương Mộng Liên nói thẳng ra như vậy, Lục Linh Viên ngoại trừ cảm thấy xấu hổ còn rất chột dạ.
Ngay khi Lục Linh Viên đang nghĩ cách xin lỗi, anh ta liền nghe thấy Dương Mộng Liên nói với Tần Lập Quân một cách bất mãn: "Đại ma vương, cô thực sự không tốt nha. Anh hai của em có quan hệ tốt với cô như vậy, cô không thể cứ như vậy mà hố em gái anh ấy chứ? Chuyện này em tuyệt đối sẽ nói với anh hai em, sau này sẽ không cho cô quản chuyện của em nữa đâu."
Dương Mộng Liên vừa đi ra ngoài vừa tức giận nói, rõ ràng trong quân đội cô ấy còn rất được mọi người chào đón mà, cho dù là nữ hay là nam đều thích cô.
Cô không ngờ mình lại bị người ta ghét bỏ trong buổi xem mắt đầu tiên, cô nhìn chiếc váy mình đã đặc biệt lựa chọn, cũng không biết vì sao đối phương lại ghét bỏ mình?
Xét về điều kiện gia đình, nhà họ không thua gì Lục gia mà. Một đám quân nhân Lục gia nhìn có vẻ rất uy phong, nhưng Dương gia cũng có một đại lão nghiên cứu khoa học đấy, đối phương vì sao lại coi thường cô?
Mà chỉ xét về năng lực cá nhân, anh ta chỉ là một bác sĩ thực tập, Dương Mộng Liên cũng không thua kém gì anh ta.
Bỏ đi, bỏ đi, anh ta không thích thì không thích đi. Dù sao cô cũng không có thích đối phương, chỉ cái thái độ của đối phương đối với cô đã trừ năm mươi điểm trong lòng cô.
Cô cũng không phải là không tìm được nam nhân, mà đối phương cũng không đặc biệt ưa nhìn, trong mắt cô còn không thuận mắt bằng Tần Giang.

Dương Mộng Liên giận dữ đi ra ngoài, Lục Linh Viên vô thức đuổi theo cô. Vừa đuổi theo Dương Mộng Liên ra ngoài, anh ta vừa bất lực xin lỗi cô.
"Cái đó... cái đó, ta thực sự xin lỗi, chuyện này đúng là vấn đề của ta, ta... ta không phủ nhận, ta ở đây xin lỗi cô."
Dương Mộng Liên lại không muốn nói chuyện với anh ta, cô luôn cảm thấy sáng sớm dậy sớm sửa soạn, trời nóng chạy qua đây giống như là bị đùa giỡn vậy.
Sau khi rời đại viện với khuôn mặt tối sầm suốt quãng đường, cô tìm thấy chiếc xe đạp của mình và định rời đi. Bởi vì hiện tại cô đang trong cơn tức giận, Lục Linh Viên lại cứ quấn lấy cô không rời, cô càng nhìn Lục Linh Viên càng cảm thấy người này quá đáng ghét.
Đáng tiếc Lục Linh Viên chỉ là một thanh niên đần độn, thấy Dương Mộng Liên càng lúc càng tức giận, liền muốn cản người lại để giải thích. Vì vậy, ngay khi nhìn thấy Dương Mộng Liên chuẩn bị lên xe đạp, anh ta lập tức bước tới chặn trước xe đạp.
Lục Linh Viên: "Cái kia, cô trước đừng tức giận, chuyện này là lỗi của ta, cô có thể nghe lời giải thích của ta không?"
Dương Mộng Liên: "Bây giờ ta không muốn nghe, làm phiền anh mau để ta đi!"
Lục Linh Viên: "Không phải, ta không có ý kiến với cô, cũng không có ý ghét bỏ cô... Ta, ta chỉ là phản đối mẹ ta để cho ta đi xem mắt, ta không có bất kỳ bất mãn gì với cô..."
Dương Mộng Liên nhíu mày: "Chuyện đó không quan trọng nữa, bây giờ anh không xem trọng ta, ta cũng không xem trọng anh, ta phải trở về còn không được sao?"
Lục Linh Viên cảm thấy rất buồn khi nghe điều này, anh ta cảm thấy nếu không phải bản thân hồ đồ, Dương Mộng Liên chắc chắn không ghét anh ta nhiều như vậy.
Anh ta từ nhỏ đến lớn đã thuận buồm xuôi gió, lớn lên giữa các cô gái, cũng thuộc tuýp người được các cô gái yêu thích, hoàn toàn không ngờ tới có một ngày anh ta sẽ phải lòng một người con gái.

Nếu thời gian có thể quay ngược lại, anh ta sẽ không bao giờ lạc nhịp như vậy, anh ta nhất định sẽ nghe theo sự sắp xếp của Tần Lập Quân, thành thật trở về để có một buổi xem mắt tốt đẹp. Đáng tiếc trên đời này không có thuốc hối hận, lại càng không thể bởi vì một mình anh ta mà quay ngược thời gian.
Bị đôi mắt to tròn của Dương Mộng Liên nhìn chằm chằm, mặt Lục Linh Viên đỏ bừng như kiến ​​bò trên nồi lẩu.
Thấy sự kiên nhẫn của Dương Mộng Liên sắp hết rồi, khi nói không chừng giây sau liền bị cô quật ngã, một chiếc xe jeep quân sự đã dừng lại trên con đường bên cạnh hai người họ.
Tần Giang ngồi trên xe từ trên xe xuống, cũng không quan tâm cháu trai lúc này đang cảm thấy thế nào. Sau khi được sự đồng ý của Dương Mộng Liên, anh ấy đã giúp Dương Mộng Liên cất chiếc xe đạp vào cốp và mang theo Dương Mộng Liên đang tức giận.
Khi ngồi trên xe, Dương Mộng Liên vẫn còn tức giận và không ngừng lải nhải bên tai Tần Giang: "Anh nói xem con người anh ta có vấn đề gì sao? Là bản thân anh ta không giữ lời, hiện tại còn quấy rầy ta, giống như ta nợ anh ta cái gì vậy? Ta chưa từng gặp qua người đáng ghét như vậy, ghét nhất chính là người không giữ lời không có trách nhiệm."
Cảnh vệ của Tần Giang nghe cô nói một hồi, cũng đại khái hiểu được chuyện gì đã xảy ra, không khỏi lén nhìn Tần Giang một cái, sau đó trầm giọng nói với Dương Mộng Liên: "Thằng nhóc Lục Linh Viên đó chính là như vậy đấy, ngày thường xung quanh nó có khá nhiều cô gái, chắc do chưa vui chơi đủ và chưa muốn kết hôn nên đã cố tình làm ầm ỉ như vậy. Kết quả không ngờ đồng chí tiểu Liên lại xinh đẹp như vậy, thằng nhóc Lục Linh Viên đó chắc chắn là hối hận trong lòng rồi, nếu không lúc nãy cũng sẽ không cứ chạy đuổi theo sau cô."
Nghe vậy, Dương Mộng Liên lập tức liếc nhìn Tần Giang bất mãn. Bây giờ cô không sợ anh ấy nữa, liền mạnh dạn hỏi anh ấy: "Chị anh có chuyện gì vậy hả, giới thiệu cho ta một người thích chơi đùa, chị ấy xem ta thành loại người gì vậy chứ?"
Tần Giang vừa nghe thấy vậy liếc mắt nhìn cảnh vệ, cảnh vệ tiểu Trương lập tức rụt cổ lại, sau đó anh ấy bình tĩnh giải thích.
"Cũng không có khoa trương như tiểu Trương nói, có xuất thân như Lục gia, tiểu Lục cũng không dám thật sự kết giao bạn bè lung tung. Tính tình của nó là bị chị ta nuôi ra như vậy, có chút bướng bỉnh, rất nhiều chuyện đều là cố ý chống đối với gia đình, thực ra nó căn bản là không có ý xấu gì."

Nói đến đây, Tần Giang nhìn Dương Mộng Liên, thấy cô không còn tức giận như trước, cũng không muốn nói lời tốt cho cháu mình, liền hắng giọng bổ sung một câu: "Nhưng mà ... nó thực sự không xứng với em."
Dương Mộng Liên nghe vậy liền cười, sau đó đỏ mặt và nói một cách tự luyến: "Ta cũng nghĩ như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro