Chương 50
Chương 50
Lần này Dương Quốc Hữu hoàn toàn khác với trong tiểu thuyết, trong tiểu thuyết mọi chuyện xảy ra đều không có điềm báo, khi Dương Quốc Hữu biết Tô Tình Nhạc gặp chuyện, Tô Tình Nhạc đã mất tích được bốn năm ngày rồi. Sau đó, dưới áp lực từ cha của Tô Tình Nhạc, lúc này anh ta mới vội vàng mạo hiểm một mình, càng không biết đến nơi mà Tô Tình Nhạc bị bắt cóc bán tới là ở đâu.
Lần cuối cùng anh đơn độc chiến đáu, một mình đối mặt với cả một thôn làng. Nhưng lần này thì khác, lần này anh ta không chỉ chuẩn bị trước mà còn mang theo một vài trợ thủ đắc lực và Dương Từ đi cùng.
Dương Quốc Hữu vốn không muốn đánh rắn động cỏ, anh ta chỉ nghĩ mang theo một vài người là được rồi. Nhưng bây giờ anh ta còn mang theo em trai của mình là Dương Từ, vì sự an toàn của em trai mình anh lại cử thêm một nhóm nhân thủ, để ngăn ngừa trong quá trình giải cứu người xảy ra việc ngoài ý muốn.
Người của Dương Quốc Hữu gồm ba đợt, đợt thứ nhất gồm ba dân quân, hai nam và một nữ. Ba người bọn họ sáng sớm bắt xe lửa đi thành phố bên cạnh, hai ba giờ chiều mới có thể đến được trấn Dư Hà. Ba người họ đi trước nghe ngóng tình hình, chuẩn bị sau này đi thôn cứu người.
Đợt thứ hai là Dương Từ, Dương Quốc Hữu và một giải phóng quân có khuôn mặt em bé, họ đang ở trên cùng chuyến tàu mà Tô Tình Nhạc đã đi. Cả ba người họ đều cải trang, ngoại trừ giải phóng quân ở cùng khoang với Tô Tình Nhạc, Dương Từ và Dương Quốc Hữu lần lượt ở khoang trước và khoang sau, để ngăn Ngưu Hồng Huệ còn có đồng phạm khác.
Đợt thứ ba có nhiều người hơn, tổng cộng có hơn mười mấy người, một ngày sau họ sẽ lên tàu. Họ được chia thành ba nhóm như vậy để đi là bởi vì ngoài việc phòng ngừa nhiều người sẽ đánh rắn động cỏ, lý do chính là có rất nhiều địa phương xa đều rất bài ngoại, mặc dù họ biết rằng Dương Quốc Hữu đang làm điều đó vì muốn tốt cho họ, nhưng có rất nhiều việc người dân địa phương vẫn không thích người ngoài can thiệp vào.
Dương Quốc Hữu đã giải quyết nhiều vấn đề giống như vậy, đôi khi là một số nơi rất bài ngoại, nếu xuất hiện quá nhiều người lạ họ sẽ rất cảnh giác. Cũng có người ở một số địa phương cấu kết với nhau, bao che cho nhau vì tiền, quyền, lợi ích, thậm chí có người còn làm ra vẻ như mình là vua một cõi vậy.
Nếu Dương Quốc Hữu mạnh mẽ dẫn một nhóm người đến đó, chưa kể chính quyền địa phương sẽ phản ứng như thế nào, đoán chừng họ còn chưa tới trấn Dư Hà đó nữa thì những tên tội phạm kia đã vì tiện để bỏ trốn mà đem người bị bắt cóc tới giết chết rồi.
Nhiệm vụ chính của Dương Quốc Hữu là cứu người, nếu tất cả những người đó đều bị giết, thì dù có bắt được tội phạm cũng vô ích. Cho nên cả đường đi bọn họ mới phiền phức như vậy, tất cả những điều này không phải vì bọn họ sợ hãi những tên tội phạm đó, mà là vì bọn họ quan tâm đến tính mạng của những người bị bắt cóc.
...
Sau khi Dương Từ lên tàu, cảm giác tim đập nhanh trước đó đã biến mất. Anh ấn chiếc mũ xanh quân đội trên đầu xuống, lúc này trong lòng cảm thấy thoải mái đến khó tả, thậm chí còn có tâm trạng vui vẻ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cũng không biết bên phía trường như thế nào rồi, không biết là có nghĩ rằng thành tích của anh chỉ vừa tốt hơn một chút, liền phơi phới rồi liền không định nghiêm túc học tập rồi hay không? Còn có... Nếu anh không đi báo cho Tạ Nghiễn Thanh, Tạ Nghiễn Thanh sẽ lo lắng cho anh chứ?
Trong khi đó, ở khoang bên cạnh anh. Tô Tình Nhạc và Ngưu Hồng Huệ đang ngồi đối mặt với nhau, hai người họ đang câu được câu không nói chuyện với nhau. Mà vị trí ngay đối diện họ, một thiếu niên với khuôn mặt em bé trong chiếc áo sơ mi rách đang ngủ gà ngủ gật ôm theo con gà bẩn thỉu trên tay.
Một cô gái trẻ ngồi bên cạnh thiếu niên bất mãn liếc nhìn chàng trai đang ngủ gật, rõ ràng là không hài lòng với con gà trong lòng chàng trai, còn cầm cuốn sách trên tay không ngừng quạt gió.
Thấy đoàn tàu sắp dừng ở ga, xung quanh vẫn không có người khả nghi nào khác. Cho dù là hai anh em Dương Quốc Hữu hay là thiếu niên, đều đang nghĩ Ngưu Hồng Huệ rất nhanh sẽ xuống tàu rồi, cô ta một nữ nhân làm sao mà đem Tô Tình Nhạc mang đi được chứ?
Kết quả là lúc này, Ngưu Hồng Huệ sắc mặt đột nhiên tái nhợt, sau đó đưa tay che bụng cong người lại, Tô Tình Nhạc thấy vậy, lo lắng hỏi: "Chị Huệ Huệ, chị làm sao vậy, không thoải mái ở chỗ nào sao?"
Đôi mắt ngáy ngủ của thiếu niên vừa động, trong lòng thầm nghĩ cuối cùng cũng hành động rồi. Anh ấy đã sốt ruột chờ đợi cả quãng đường này, nếu không phải có ý chí kiên định, đoán chừng lúc này anh ấy đã thực sự ngủ thiếp đi rồi.
Ngưu Hồng Huệ nghe vậy lắc lắc đầu "Không sao, không sao, đoán là ta đã ăn phải đồ hư rồi, ta... Ta nghĩ một chút là được rồi." Cô ấy dựa vào phần tựa lưng bên cạnh, lông mày không nhịn được mà nhíu lại.
Nghe vậy, Tô Tình Nhạc rót cho cô ấy một cốc nước nóng, kết quả không ngờ đến là càng nghỉ ngơi sắc mặt của Ngưu Hồng Huệ càng trở nên kém hơn.Thấy vậy, Tô Tình Nhạc trở nên rất lo lắng. "Làm sao bây giờ đây? Có phải là chị bệnh rồi không vậy?"
Ngưu Hồng Huệ yếu ớt lắc đầu, đôi môi nứt nẻ không còn chút máu, "Ta đoán... là do ăn trúng đồ hư thôi, hẳn là không có gì to tát. Ta trước kia... cũng thường xuyên ăn phải đồ hư."
Cũng chính vào lúc này đã đến thành phố bên cạnh rồi, đoàn tàu cũng đã vào ga. Thấy vậy Ngưu Hồng Huệ sắc mặt tái nhợt vội vàng đứng dậy, muốn kéo hành lý của cô ta rồi xuống xe. Nhưng tiếc là bây giờ cô ta rất khó chịu, thậm chí còn không thể kéo được hành lý nữa.
Tô Ấu Đình thấy dáng vẻ của cô ta như vậy, căn bản là không có cách nào yên tâm để cô ta tự đi một mình, vì vậy đưa tay giúp cô ta kéo hành lý xuống, "Chị Huệ Huệ vẫn là để em đưa chị xuống đi, người nhà của chị có đến đón chị không?"
Ngưu Hồng Huệ nghe vậy ánh mắt có chút ảm đạm "Chắc là sẽ không đến đâu."
Thấy vậy, Tô Tình Nhạc càng thêm lo lắng, dù sao hiện tại cơ thể của Ngưu Hồng Huệ không được khỏe, người nhà cũng không muốn tới đón cô ta, lỡ như xảy ra chuyện gì thì không ổn rồi. Tàu dừng ở ga này mười lăm phút, đủ thời gian để cô tiễn Ngưu Hồng Huệ ra khỏi ga. Cho nên Tô Tình Nhạc không có nghĩ gì nhiều, nhấc lấy hành lý của Ngưu Hồng Huệ, đi xuống tàu với Ngưu Hồng Huệ.
Thấy vậy, thiếu niên vừa huýt sáo vừa đi xuống xe cùng hai người phía trước. Cùng lúc đó, ở phía bên kia, Dương Từ và Dương Quốc Hữu cũng đi xuống. Ba người đàn ông xuống từ ba toa, cả quá trình không hề nhìn nhau, chậm rãi đi trong nhà ga ồn ào náo nhiệt.
Dù sao thì Dương Từ không có thành thạo như họ, cũng không kiên nhẫn hơn hai người họ. Nhìn thấy hai người họ cùng nhau rời khỏi nhà ga, liền không khỏi lo lắng đuổi theo về phía trước, trên đường suýt chút nữa đụng phải một ông lão.
Tô Tình Nhạc không quen thuộc với nơi này và cô ấy không biết khi ra khỏi nhà ga phải đi về hướng nào, chỉ đành phải làm theo chỉ dẫn của Ngưu Hồng Huệ. Bởi vì Ngưu Hồng Huệ cứ cố gắng tìm việc để làm với cô ấy, Tô Tình Nhạc lại xách theo hành lý rất nặng, cũng không nhận ra rằng vị trí của họ càng đi càng xa hơn.
May là Tô Tình Nhạc không phải là rất ngu ngốc, khi Ngưu Hồng Huệ dẫn cô đến một con hẻm nhỏ bên ngoài nhà ga, Tô Tình Nhạc nhìn con hẻm tối tăm mờ mịt đó, liền mượn cớ muốn đưa cho Ngưu Hồng Huệ một bức ảnh để đặt hành lý xuống.
"Đúng rồi, em vẫn chưa đưa cho chị bức ảnh chụp chung của chúng ta. Em đã đặc biệt chọn hai bức đẹp nhất đấy. Chị Huệ Huệ là một người bạn mà em hiếm khi gặp được. Em thực sự là không muốn chia tay với chị. Nhưng mà... bữa tiệc nào rồi cũng sẽ tàn, cuộc hội ngộ nào rồi cũng sẽ tan, sau này nếu như có cơ hội em sẽ đi tìm chị chơi."
Tô Tình Nhạc lấy ra hai bức ảnh, đó là ảnh chụp chụp của cô và Ngưu Hồng Huệ. Hai người trong ảnh rất thân thiết, họ khoác tay sát vào nhau. Những ngón tay của Ngưu Hồng Huệ khẽ run khi nhìn vào bức ảnh, nhưng nghĩ đến ba đứa con của cô vẫn đang ở trong tay của những người đó, họ nói rằng nếu không đưa Tô Tình Nhạc trở về, họ sẽ lột trần hai đứa con gái của cô cho những người đàn ông trong thôn chơi đùa.
Bọn nó vẫn còn là trẻ con mà, còn nhỏ như vậy mà, làm sao chúng có thể làm như vậy chứ? Nhưng dù trong lòng có hận đến đâu, cô cũng biết mình trốn không thoát, cũng biết bọn họ thật sự dám làm, cho nên... cô chỉ có thể có lỗi với Tô Tình Nhạc thôi.
Nếu muốn trách... thì trách cô ấy quá tốt, trách cô ấy biết quá nhiều, trách cô ấy quá đơn thuần...
Ngưu Hồng Huệ nhận lúc giúp cô chỉnh lại kiểu tóc, đột nhiên dùng khăn tay bịt miệng cô lại. Bọn chúng nói loại thuốc này rất hữu dụng, chỉ cần ngửi một chút thôi là được rồi.
Tô Tình Nhạc nhìn người đang gần trong gang tấc, đôi mắt to của cô ấy tràn đầy sự không tin được. Thực ra vừa nãy cô ấy đã nhận ra rồi, nhưng cô ấy không quá tin rằng Ngưu Hồng Huệ là kẻ xấu.
Nhưng bản chất con người từ xưa đến nay rất phức tạp, có người trời sinh đã có tính hung ác từ trong xương rồi, bọn họ có thể từ hồi còn nhỏ đã hành hạ giết hại động vật, có người lại tốt bụng đến mức thà tự hại mình chứ không muốn làm hại người khác. Cũng có những người là do không có sự lựa chọn nào khác cả, hoặc hùa theo số đông, bảo sao nghe vậy, những lựa chọn khác nhau dẫn đến những cuộc sống khác nhau...
Tô Tình Nhạc vốn cho rằng mình chết chắc rồi, cô đã tự mình nghĩ ra vô số cách chết. Bị bắt đem bán, hoặc là bị tên biến thái sát hại, bị côn đồ xx... Cho dù là con đường nào, cũng đều là những việc mà cô ấy không chịu nổi.
Nhưng đến khi cô mở mắt ra, cô phát hiện ra rằng mình đã từ trong thành phố đi đến trấn Dư Hà rồi. Những gì cô ấy nhìn thấy không phải là một kẻ xấu xa khủng khiếp gì cả, mà là một vài gương mặt rất quen thuộc, trong đó bao gồm cả Dương Từ, người không muốn đi tiễn cô ấy.
Tô Tình Nhạc vừa nhìn thấy Dương Từ, cô ấy đã khóc và đấm cho Dương Từ một cái, sau đó lao vào vòng tay của một nữ quân nhân, vừa khóc vừa nói: "Dương Từ, tại sao lại là ngươi vậy? Tại sao ngươi không đến cứu ta sớm hơn? Ngươi có biết trước đó ta đã sợ chết khiếp rồi không... Ngươi có phải là đã sớm biết rồi không, nếu không tại sao ngươi lại đúng lúc xuất hiện ở đây? Tại sao ngươi lại xấu xa như vậy chứ? "
Dương Từ nghe vậy cũng không hề tức giận, anh biết những gì cô ấy nói không phải là lời thật lòng, chỉ là bị dọa sợ mới tức giận nói ra mà thôi. Dù sao thì loại chuyện này quả thực là rất đáng sợ, cô ấy là một cô gái gặp phải điều này chắc chắn là bị dọa sợ rồi.
Vốn theo kế hoạch của Dương Quốc Hữu là để Ngưu Hồng Huệ bắt Tô Tình Nhạc, sau đó họ sẽ theo cô đến thôn đó. Cuối cùng không nghĩ đến là sau khi Ngưu Hồng Huệ làm cho Tô Tình Nhạc bất tỉnh, từ trong con hẻm tối tăm đó có một người đàn ông đi ra.
Người đàn ông này là chồng của Ngưu Hồng Huệ, cũng chính là người lúc đầu đã mua Ngưu Hồng Huệ. Đối phương đến để giúp "chở người", dù sao Ngưu Hồng Huệ có mạnh đến đâu cũng không thể mang người từ thành phố trở về được.
Nhưng đối phương rõ ràng là một tên biến thái háo sắc, còn chưa có an toàn chuyển người nữa, bởi vì hắn ta thấy Tô Tình Nhạc lớn lên quá xinh đẹp, ở trong hẻm nhỏ đã muốn động tay động chân với cô. Vốn Ngưu Hồng Huệ ngay từ đầu đã cảm thấy có lỗi với Tô Tình Nhạc, lại thêm chỗ hiện tại của họ quá nguy hiểm, nếu có người vô tình đi ngang qua đây, cả hai đều sẽ không có kết quả tốt.
Vậy nên Ngưu Hồng Huệ đã ngăn người đàn ông lại, người đàn ông thấy vậy trực tiếp tát cô ta một bạt tay, cảm thấy Ngưu Hồng Huệ là đang cố tình làm hỏng chuyện tốt của hắn ta. Sau khi đánh người hắn ta đang muốn lột quần áo của Tô Tình Nhạc, Dương Quốc Hữu thấy vậy đã mang theo người lao vào đó.
Họ muốn Tô Tình Nhạc học được một bài học, để biết thế giới này nguy hiểm như thế nào, nhưng họ không muốn đối phương thực sự bị bắt nạt. Lúc này gặp phải là một tên biến thái, bọn họ lập tức thay đổi kế hoạch trước đó, định giải cứu Tô Tình Nhạc trước rồi mới nghĩ biện pháp.
Dương Từ kể lại sự việc trước đó, sau đó bảo đảm với Tô Tình Nhạc đang khóc: "Chị yên tâm, bọn em đã đi theo chị cả một đoạn đường đó, chị không có chịu thiệt gì đâu, trước khi hắn ta ra tay em đã đá ngã hắn rồi."
Dương Từ vừa nói vừa nhìn người đàn ông trên mặt đất, người đàn ông nhìn thấy cảnh này liền cuống quít gật đầu: "Không có, không có... Ta không có động vào cô, cho ta mười lá gan ta cũng không dám."
Thái độ của hắn ta thay đổi lớn như vậy ngoại trừ việc hắn ta sợ thân phận quân nhân của Dương Quốc Hữu, lý do chính là hắn ta sợ bị Dương Từ đánh. Sau khi Dương Từ bắt được người đàn ông, anh liền bịt miệng hắn ta lại, sau đó đá liên tiếp vào phần thân dưới của hắn ta, hai người Dương Quốc Hữu và người lính nhỏ có khuôn mặt em bé nhìn với vẻ mặt kinh hãi.
Mặt em bé: "Cái kia, Dương đại đội trưởng, em trai của ngươi ra tay thật ác, là cái này." Anh ta giơ ngón tay cái lên, lòng thầm nghĩ người đàn ông này đại khái là phế chắc rồi.
Chỉ là phế thì phế thôi, dù sao thì hắn ta cũng không phải là một gen tốt gì. Huống chi, đối phương còn bị tình nghi phạm tội mua bán người, nếu như còn phạm phải tội khác, lần này sợ là khó thoát thân.
Dương Từ có cả vạn cách để hành hạ loại chó đang động dục khắp nơi này. Nhưng xung quanh anh đều là những người lính chính trực ngay thẳng, cũng khó mà ra tay rõ ràng ra. Dù vậy, vẫn khiến người đàn ông vô dụng đó bị dọa cho phát điên, có thể thấy loại rác rưởi này vô dụng đến mức nào.
So với người đàn ông khóc đến gọi cha gọi mẹ, phản ứng của Ngưu Hồng Huệ bình tĩnh hơn nhiều. Trước đó cô ta vẫn luôn không khóc không nháo, khi Dương Quốc Hữu thẩm vấn cô ấy cũng không nói chuyện. Lúc này cô ta thấy Tô Tình Nhạc đã tỉnh lại, giống như nhận được mệnh lệnh vậy, lúc này cô ta mới bắt đầu chậm rãi nói.
"Mười lăm tuổi ta đã bị đem bán đi. Nói thật là ta hoang mang lắm. Bởi vì cha mẹ ta đều không biết chữ, người quen cũng đều ở công xã. Làm sao họ có thể bán ta đến một nơi xa như vậy? Mãi đến khi ta đã sống ở đây nhiều năm, ta mới biết được người của bọn chúng rất nhiều, thế lực của chúng gần như khắp cả tỉnh V. "
"Ta được một giáo viên trong công xã xem trọng. Sau khi đối phương tiếp xúc với cha mẹ ta, bà ta đóng vai trò trung gian nhận được một khoản tiền, liền mang ta đến nơi này. Nghe nói có rất nhiều trung gian như cô giáo này, cuộc sống hàng ngày của họ cũng giống như những người bình thường, nhưng họ sẽ đặc biệt chú ý với những người phụ nữ và trẻ em xung quanh họ."
Dương Quốc Hữu nghe vậy cau mày nói: "Cô đã thấy người giáo viên đó chưa?"
Ngưu Hồng Huệ lắc đầu, lần này khi trở về cô đã cố ý vòng vo đi hỏi một lần, chỉ biết được đối phương tuổi không nhỏ, là một nữ giáo viên có chút nghiêm khắc.
"Trước đây họ vẫn luôn kiểm soát ta, thậm chí ta còn không thể ra khỏi thôn. Đợi đến khi ta sinh được ba đứa con rồi, bởi vì có con làm lợi thế, những ngày sau đó ta mới được tự do một chút. Chỉ là loại tự do này ta không thích chút nào, bởi vì mỗi khi đi ra ngoài, các con ta sẽ bị những người ở đó nhốt lại. Có lẽ vì họ thấy ta quan tâm đến con cái nên họ mới cho ta nhiệm vụ đi bắt cóc Tô Tình Nhạc.
Thực ra, khoảnh khắc rời khỏi nơi đây, ta thực sự muốn cứ như vậy mà rời đi. Nhưng nếu ta thực sự rời đi, mấy đứa con ta liền xong đời rồi. Đám người kia căn bản không phải là con người, bọn chúng đều là súc vật. Chúng không chỉ muốn giết mấy đứa con ta còn muốn hai đứa con gái của ta bị đàn ông trong thôn chơi đùa... Ta thà cả ba đứa con của ta đều chết, bởi vì chết là hết rồi, chứ ta không có cách nào mà nhìn bọn nhỏ bị chúng nó hành hạ được..."
Dương Từ nghe vậy đã rất sốc, mặc dù anh đã đọc đủ loại tin tức, biết được bản chất con người của một số người rất bẩn thỉu, nhưng vì tin tức đều là ở xa nên chưa bao giờ cảm thấy quá chân thực. Ngay cả khi trước đó mỗi này anh đều tẩy não Tô Tình Nhạc, để Tô Tình Nhạc dùng ác ý lớn nhất phán đoán về thế giới này, nhưng không ngờ rằng có một số nơi lại tối tăm như vậy.
Nhất thời trong căn phòng nhỏ im lặng một lúc, cuối cùng vẫn là Dương Quốc Hữu nghiêm mặt nói: "Sự nhẫn nhịn chịu đựng của cô căn bản là không cứu được bọn trẻ, nó sẽ chỉ khiến cô tự đẩy mình vào vực thẳm vạn kiếp bất phục, cuối cùng trở thành những ác linh bức hại những người khác giống như họ. Nếu bây giờ có cơ hội vừa giúp cô cứu ba đứa trẻ lại có thể lấy công chuộc tội, không biết cô có muốn hợp tác với bọn ta không."
Dương Từ đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, nghe anh hai nói xong liền hiểu ý của anh. Kế hoạch ban đầu của bọn họ hiện tại không thể thực hiện được nữa, chỉ có thể dùng cách khác tiến vào thôn. Tiến vào thôn gặp nhiều rắc rối như vậy không vì cái khác chỉ là vì tìm ra nơi những kẻ bị buôn bán đang lẩn trốn, như vậy sau này khi bắt người mới có thể không làm thương tổn đến những người vô tội, an toàn của những người bị bắt bán cũng sẽ được đảm bảo ở mức độ cao nhất.
Ngưu Hồng Huệ là người thông minh, nghe vậy chỉ do dự một chút, cô đã đồng ý hợp tác với Dương Quốc Hữu. Cô ta đã có thể lá mặt lá trái với đám người hung ác xấu xa vì ba đứa trẻ, bây giờ đối tác đã được thay thế bởi những quân nhân đáng tin cậy hơn, miễn là đầu óc cô ta không có vấn đề, cô ta sẽ đồng ý hợp tác. Dù sao thì nhiệm vụ hiện tại của mình cô đã không thể hoàn thành rồi, cho dù cô có thể quay lại hay không, những đứa trẻ đều sẽ gặp xui xẻo. Trong trường hợp xấu nhất, cô ta chỉ có thể liều mạng thôi, bởi vì kết cục có xấu như thế nào cũng không thể tồi tệ hơn bây giờ.
Ngưu Hồng Huệ đã vẽ cho họ một bản đồ đơn giản, là bản đồ phân bố tổng thể của các ngôi nhà trong thôn của họ. Dựa trên bản đồ mà cô ta đưa cho, nữ quân nhân đi theo đã vẽ một bản đồ tốt hơn dựa trên mô tả của Ngưu Hồng Huệ, đồng thời đánh dấu một số nơi mà có thể giấu người. Ngưu Hồng Huệ không biết rõ vị trí giấu người cụ thể, chỉ là mơ hồ đoán được nơi nào thích hợp để giấu người, về phần vị trí cụ thể, có lẽ họ phải tự mình đi tìm.
Ngưu Hồng Huệ không thể không quay trở lại, nếu không ba đứa con của cô sẽ chết, cho nên cô phải mang theo mục tiêu nhiệm vụ trở về. Mà mục tiêu nhiệm vụ của Ngưu Hồng Huệ là Tô Tình Nhạc, trước khi tiếp xúc với người thật cô ta không hề biết tới Tô Tình Nhạc, người giao nhiệm vụ cho cô ta cũng vậy cũng không biết đến cô. Chỉ biết là tên, hoàn cảnh gia đình và đến từ Hải thị của Tô Tình Nhạc.
Vì vậy, trong trường hợp này, họ có thể để cô ta mang một người giả mạo trở lại, như vậy không chỉ có thể giữ được con của Ngưu Hồng Huệ mà còn để người giả mạo thăm dò xem đối phương muốn gì. Về việc Tô Tình Nhạc giả này sẽ là ai, Dương Quốc Hữu định để nữ quân nhân đó đóng giả. Đối phương không chỉ giỏi võ công mà còn rất thông minh, cho dù ở trong tình thế cực kỳ nguy hiểm, với năng lực của mình cô ấy có thể tự bảo vệ được.
Nhưng bây giờ có một rắc rối lớn, đó là người đàn ông phụ trách giúp Ngưu Hồng Huệ vận chuyển người. Dương Quốc Hữu dám hợp tác với Ngưu Hồng Huệ, nhưng anh ta không dám hợp tác với người đàn ông đó. Đối phương có thể để thôn dân tùy ý dùng con của hắn ta để uy hiếp Ngưu Hồng Huệ, liền có thể thấy rằng hắn ta đang ở cùng phe với thôn dân.
Tục ngữ có câu hổ dữ không ăn thịt con, hắn ta có thể đối với ba đứa con của mình vô tâm như vậy, chứng tỏ người này trong xương cốt đã thối rữa lắm rồi. Ngay cả khi hắn ta khóc và cầu xin rằng hắn ta sẵn sàng hợp tác, Dương Quốc Hữu bọn họ cũng không dám thực sự để hắn ta quay trở lại, bởi vì đối phương quay về rồi nhất định sẽ phản bội họ.
Khi mọi người đang gặp rắc rối về vấn đề này, Dương Từ đã tìm thấy một mảnh ván và đánh bất tỉnh người đàn ông đó, vẻ ngoài sạch sẽ gọn gàng vừa nhìn là biết người trong ngành.
Thấy vậy Ngưu Hồng Huệ giật giật mí mắt, bất mãn nói: "Hắn cùng ta chở người, nếu như chỉ có ta một mình trở về, cho dù mang nhiệm vụ mục tiêu trở về, người trong thôn cũng sẽ hoài nghi."
Dương Từ nghe vậy nhướn mày, bắt đầu giúp bọn họ phân tích ra: "Họ đã tốn rất nhiều công sức để bắt giữ Tô Tình Nhạc, không phải chỉ đơn thuần là vì cô ấy xinh đẹp, dù sao họ cũng không biết Tô Tình Nhạc. Chắc chắn họ có mục đích khác, bắt người hoặc là để uy hiếp Tô gia, hoặc là muốn biết điều gì đó từ miệng của cô ấy. Trước khi bọn chúng đạt được thứ mình muốn, chúng sẽ không dễ dàng động vào Tô Tình Nhạc, chứ đừng nói đến việc cho phép người đàn ông đó nữa đường xx cô ấy. Dù sao nếu như không cẩn thận ép người ta đến nóng nảy lên rồi, đến cuối cùng chúng cũng không vơ vét được cái gì, còn sẽ bởi vì chuyện này mà đắc tội với Tô gia ở Hải thị,
Ngươi để Tô Tình Nhạc giả mạo và người đàn ông bất tỉnh ở đây, sau đó quay lại nhờ người đến giúp đỡ. Ngươi chỉ cần nói khi ngươi mang mục tiêu nhiệm vụ trở về, người đàn ông của ngươi thấy sắc đẹp bỗng trở nên thú tính, mặc cho ngươi khuyên nhủ hắn ta vẫn nhất quyết muốn làm nhục cô ấy tại đây, vì để hoàn thành nhiệm vụ trong cơn tức giận ngươi đã đánh ngất hắn ta. Dù sao hắn ta cũng háo sắc đến người qua đường cũng biết, ngươi thân là vợ của hắn vì chuyện này mà tức giận cũng không có gì lạ cả, ngươi nhớ rõ... khi trở về nhất định phải vô cùng tức giận, nói nghiêm trọng một chút chuyện ông ấy đã nhiều lần trì hoãn ngươi làm nhiệm vụ. Ta đảm bảo rằng họ sẽ tin tưởng lời ngươi nói."
Dương Từ dám chắc chắn như vậy vì cốt truyện trong tiểu thuyết có một đoạn như vậy. Sự khác biệt giữa thực tế và tiểu thuyết là người chịu trách nhiệm bắt cóc bán là người đàn ông, mà người đã giúp người đàn ông chở người về chính là chồng của Ngưu Hồng Huệ, lúc đó chồng của Ngưu Hồng Huệ cũng là thấy sắc mà nổi tà dâm. Trên đường đi, muốn động thủ với Tô Tình Nhạc, nhưng bị người đàn ông tính khí nóng nảy kia đã đập vào đầu cô ấy.
Đối phương vào lúc đó đã nói một câu: "Mày bình thường háo sắc cũng thôi đi, mày có biết nhiệm vụ lần này quan trọng cỡ nào không? Cô ta là người mà mày dám ngấp nghé sao, nếu như làm hỏng nhiệm vụ, ông đây sẽ chặt đầu mày."
Như Dương Từ đã nói, sau khi Ngưu Hồng Huệ trở về thôn một mình, lời nói của cô ấy không khiến thôn dân nghi ngờ, thậm chí có người còn chửi bới nói: "Má, tao biết ngay là thằng ngu này không được mà, trên đường gặp một con heo còn có thể xx. Lão đại còn kiên quyết để cho hắn đi lấy hàng, nếu không phải ngươi đủ lanh lợi đánh ngất thằng đó, ha ha... Nhiệm vụ lần này sợ là phải hủy bỏ. "
Ngưu Hồng Huệ nghe thấy lời này, ánh mắt hơi hơi lóe lên, lộ ra một nụ cười nịnh nọt hỏi: "Không phải chỉ là một món hàng sao? Trước đây còn không phải là tùy tiện chơi sao, sao lần này lại khác vậy chứ?"
Người đàn ông đang định nói gì đó thì hắn ta bị một người đàn ông trung niên bên cạnh ngăn lại, người đàn ông trung niên lạnh lùng nhìn Ngưu Hồng Huệ, "Không nên hỏi thì đừng có hỏi, cẩn thận mất luôn cả mạng mình."
Ngưu Hồng Huệ nghe vậy mặt liền tái nhợt, sau đó cô ta không dám hỏi gì nhiều nữa. Khi Ngưu Hồng Huệ đưa người đến trấn để nhận người, Dương Quốc Hữu đã dẫn mọi người tiến vào thôn nhỏ trên núi.
Lúc này đã là mười giờ tối, thông thường lúc này người nông thôn đều đã đi ngủ. Nhưng thôn này khác với những thôn khác, hầu hết mọi người trong thôn đều sống vào ban đêm. Sẽ có rất nhiều người tuần tra vào ban đêm, ngay cả khi Dương Quốc Hữu bọn họ có bản đồ trong tay, ngay cả khi họ được đào tạo bài bản, họ cũng phải rất cẩn thận.
Vốn Dương Quốc Hữu không định mang theo Dương Từ, nhưng sau đó phát hiện ra rằng thôn này thế lực rất lớn. Nếu tiến triển ở thôn nhỏ này không suôn sẻ, Dương Từ ở lại trấn cũng sẽ có nguy hiểm. Thay vì để Dương Từ ở một mình gặp nguy hiểm không xác định được, Dương Quốc Hữu cảm thấy rằng tốt hơn hết là nên mang anh theo bên mình.
Với lại Dương Từ cũng không yếu ớt như anh ta nghĩ, dù sao thì trước đó anh cũng đã đẩy ngã một giải phóng quân. Dương Quốc Hữu luôn cảm thấy rằng trước mặt nhiệm vụ gian khổ, Dương Từ thông minh như vậy cũng có thể là một bước ngoặt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro