Chương 58
Chương 58
Lưu Tiêm Mai bọn họ đi về phía phòng có giường lò, còn ấm hơn nhiều so với gian phòng chính kia. Sau đó được người ta nhét cho một cốc nước đường đỏ, lúc này Tạ Nghiễn Thanh chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp. Cậu có chút ngượng ngùng uống từng ngụm nước, chủ yếu là bởi vì vừa rồi bị Lưu Tiêm Mai khen ngợi làm cho sửng sốt, nhất thời không ứng phó được. Dù sao thì Tạ Nghiễn Thanh ông nội cậu vẫn luôn sống trong chuồng bò, những ngày dài dằng dặc trước khi cậu trở thành bạn với Dương Từ, hai người họ gần như rất ít tiếp xúc với người bên ngoài, đến nỗi họ gần như quên mất cách chung sống với những người bình thường.
Ông nội Tạ liếc nhìn cháu trai mình, thấy mặt cháu đỏ bừng, lỗ tai cũng đỏ lên, đành phải tự mình mở miệng nói: "Đội trưởng Dương đã chăm sóc hai ông cháu ta rất nhiều, trước đây nếu không phải bởi vì thân phận bất tiện của bọn ta, bọn ta đã sớm đến đây để cảm ơn đội trưởng Dương rồi. Đúng lúc là gần đây tình hình bên ngoài càng ngày càng tốt, vừa vặn là Dương Từ nhà ngươi lại cứu Yến Thanh một lần nữa, ta nghe nói vì sự cố lần này mà ngươi suýt chút nữa bị thương, cho nên bọn ta mới không báo trước mà đã chạy đến đây rồi."
Vừa nói ông Tạ vừa đặt đồ đạc mang theo xuống. Đó là một chiếc hộp rất tinh xảo, thứ được đặt trong hộp là một củ nhân sâm già. Vốn là do mấy người cảnh vệ đã trăm đắng ngàn cay tìm nó cho ông, để Tạ Nghiễn Thanh nấu lên cho ông Tạ dùng bồi bổ cơ thể. Nhưng sau khi ông Tạ có được củ nhân sâm già này, ông đã định dùng nó để báo đáp ân tình của Dương gia. Nếu không có sự giúp đỡ của Dương gia trong suốt những năm qua, còn không biết bây giờ hai ông cháu sẽ ra sao nữa. Hiện tại bọn họ không có cái gì đưa cho Dương gia được, củ nhân sâm già này vừa đúng lúc có thể dùng tới.
Lưu Tiêm Mai làm sao dám cầm thứ quý giá như vậy, vội vàng đặt chiếc hộp lại vào tay ông Tạ: "Ai da, ai da, ông à ông đang nói cái gì vậy? Nhà chúng ta cũng chưa có làm chuyện gì, chỉ là giúp một chút mà thôi, căn bản không cần dùng tới thứ như vậy đâu. Về phần cứu người mà mấy người nói, thằng nhóc Dương Từ này có tinh thần chính nghĩa, cho dù đó không phải là đứa trẻ nhà ông nó cũng sẽ đi cứu. Nó ấy, chính là một đứa không chịu được rãnh rỗi, tập được vài quyền cước chỉ muốn khoe khoang thôi."
Dương Từ vừa mới ôm đồ đi vào, nghe thấy vậy anh lập tức bất mãn trả lời: "Con làm gì có khoe khoang chứ, đó gọi là hành hiệp trượng nghĩa."
Lưu Tiêm Mai ngước mắt lườm anh, Dương Từ thấy vậy có chút sợ hãi. Sau khi anh thành thật đặt những thứ mình mang theo xuống, trước khi rời đi còn nhìn Tạ Nghiễn Thanh một cái. Tạ Nghiễn Thanh dường như cảm nhận được ánh mắt của Dương Từ, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía cửa, thấy Dương Từ cười với mình với vẻ mặt kỳ lạ, sau đó liền quay người chạy nhanh về phía phòng chính bên ngoài.
Tạ Nghiễn Thanh không biết anh đang có mưu ma chước quỷ gì, nhưng khi cậu nghĩ đến nụ cười kỳ lạ trên khuôn mặt của Dương Từ, nhịn không được cúi đầu và khẽ mỉm cười. Mà ngay khi cậu cúi đầu xuống không biết là đang vui cười cái gì, Dương Từ lại ôm một cuốn sách trên tay chạy trở lại.
Ngoài Dương Từ, lần này đến còn có Dương Mãn Thương người vừa trở về từ bên ngoài. Lưu Tiêm Mai và ông nội Tạ vẫn còn đang khách sáo với nhau, vì một củ nhân sâm già mà tranh cãi đến mồ hôi đầy đầu. Dương Từ và Dương Mãn Thương đứng sang một bên nhìn hồi lâu, vẫn là Dương Từ không kìm được nói: "Mẹ, đồ thì mẹ cứ nhận lấy đi, tiện thể buổi trưa giữ bọn họ lại ăn bữa cơm. Đúng lúc có mấy câu hỏi con không biết làm, muốn nhờ thầy Tạ chỉ dạy một chút."
Về việc Dương Từ học với Tạ Nghiễn Thanh, vào ngày mà Dương Từ quỳ xuống nhận tội kia Dương Từ đã nói với cha mẹ mình rồi. Đối với chuyện này Dương Mãn Thương đã biết từ lâu rồi, cũng chỉ có Lưu Tiêm Mai khi nghe tin có chút kinh ngạc.
Sau đó bà ấy nghĩ tới nhà bọn họ là đến từ thủ đô, nghe nói trước khi bị đưa xuống nông thôn còn là một sinh viên đã được tuyển thẳng lên đại học, chợt hiểu tại sao việc học của Dương Từ lại tiến bộ vượt bậc như vậy. Hóa ra thằng nhóc này đã lén tìm một giáo viên để được chăm sóc đặc biệt, khó trách trong một thời gian ngắn mà Dương Từ đã thay đổi lớn như vậy.
Cũng chính vì biết điều này nên Lưu Tiêm Mai càng không muốn nhận quà cảm ơn của họ. Dù gì thì nhà họ cũng chẳng làm được gì nhiều, người ta còn lén lút giúp con họ bổ túc bài vở, họ căn bản nhận không nổi món quà cảm ơn đắt tiền như vậy, nếu bị người khác biết được có khi còn cho rằng bọn họ đang chiếm tiện nghi của người ta nữa đấy. Hơn nữa cuộc sống của hai ông cháu Tạ gia cũng không dễ dàng gì, những thứ như này vẫn là nên giữ cho chính mình dùng thì hơn. Cho dù bọn họ không dùng nó để nấu uống bồi bổ cơ thể, họ cũng có thể tìm cách bán nó để mua chút quần áo và thực phẩm mà.
Nhưng không đợi Lưu Tiêm Mai mở miệng nói điều gì đó nữa, Dương Mãn Thương người đã im lặng nãy giờ, nói: "Ta thấy ông cụ đã mệt như thế rồi, bà cứ nhận lấy đi." Cùng lắm thì sau này chăm sóc hai ông cháu họ nhiều hơn là được, hơn nữa chỉ có nhận đồ mới khiến trong lòng hai ông cháu Tạ gia thoải mái được.
Dương Từ nhìn cha mẹ mình nhận đồ rồi, liền kéo Tạ Nghiễn Thanh về phòng của mình. Miệng thì nói muốn nhờ Tạ Nghiễn Thanh chỉ làm bài tập, nhưng thực ra là hai người đã lâu không gặp nên chỉ trốn trong phòng của Dương Từ để tiện nói chuyện thôi.
Thấy Tạ Nghiễn Thanh mặc quần áo mỏng manh đơn bạc, Dương Từ bảo Tạ Nghiễn Thanh ngồi trên giường và quấn mình trong chăn. Phòng của Dương Từ không có giường lò, cho nên căn phòng nhỏ này không chỉ lạnh bình thường đâu. Khi Dương Từ lạnh đến không chịu được nữa, anh sẽ chui vào không gian học tập của mình để nghỉ ngơi. Bằng cách này khi anh học tập mệt mỏi ngả lưng xuống liền có thể ngủ, dù sao nhiệt độ trong không gian học tập là không đổi, cho dù anh ngủ quên rồi cũng không cần lo lắng bị bệnh.
Dương Từ nhìn đôi chân lộ ra ngoài của cậu, nghĩ đến vết thương cũ trên chân của cậu, không khỏi đưa ra ý kiến: "Hay là anh dứt khoát chiếm luôn ổ ngủ của em đi. Buổi cơm trưa còn phải một lúc nữa, anh cứ ngồi như vậy cũng sẽ rất lạnh."
Tạ Nghiễn Thanh nghe vậy liền lắc đầu, cậu đến để xin lỗi và cảm ơn, hơn nữa lúc này cậu là khách. Làm gì có chuyện một người khách như cậu thì chiếm lấy cái giường còn chủ nhà thì lại bị đông cứng ở bên cạnh chứ. Còn có lỡ như ông nội hoặc người Dương gia đến thấy cậu chiếm lấy giường của Dương Từ vậy thì mất mặt chết được, người không biết còn tưởng rằng...
Dương Từ thấy vẻ mặt không vui của Tạ Nghiễn Thanh, anh đành phải kéo một cái chăn khác đến, sau đó che lấy chân của Tạ Nghiễn Thanh. Tạ Nghiễn Thanh chỉ cảm thấy hai chân nóng lên, không khỏi nhìn Dương Từ đang bận rộn nói: "Ngươi đừng chỉ quan tâm đến ta, tay của ngươi bị sao vậy, qua đây cho ta xem một chút đi."
Dương Từ nghe vậy, anh có chút do dự, nếu như là trước đây anh vô tình bị thương, thì ngay lập tức đã sớm bắt đầu kể khổ rồi. Nhưng lần này tay của anh sưng to, giống như móng heo vậy, Dương Từ đột nhiên không muốn để Tạ Nghiễn Thanh nhìn thấy. Thấy vậy, Tạ Nghiễn Thanh vẫn nhìn chằm chằm anh, một tia bất mãn hiện lên trong đôi mắt hồ ly của cậu, cuối cùng vẫn là Dương Từ không lay chuyển được Tạ Nghiễn Thanh, đành phải đưa cánh tay cho Tạ Nghiễn Thanh kiểm tra.
Tạ Nghiễn Thanh không dám chạm vào miếng gạc trên tay, cẩn thận nắm lấy cổ tay của Dương Từ nhìn một chút, sau đó lại nhớ đến chuyện xảy ra trong khu rừng nhỏ ngày hôm đó, không khỏi vừa tự trách vừa cảm thấy bất lực: "Lần sau nếu gặp phải loại chuyện như này, ngươi không thể bốc đồng như vậy nữa. Tuy rằng ngươi hành hiệp trượng nghĩa là rất tốt, là một đức tính truyền thống tốt đẹp, nhưng bản thân ngươi phải cẩn thận một chút."
Dương Từ rất thích nghe Tạ Nghiễn Thanh càm ràm anh, không chỉ vì Tạ Nghiễn Thanh đẹp trai mà còn vì cái cảm giác đó khi cậu nói chuyện. Cho dù biết đối phương là đang càm ràm mình, anh nghe cũng không có chút nào không kiên nhẫn.
Tạ Nghiễn Thanh giúp anh bỏ tay áo xuống, để anh ngồi bên cạnh cậu, sau đó hỏi về việc học của Dương Từ: "Ngươi vừa mới nói có bài tập gì không biết làm, thừa dịp lúc này để ta chỉ cho ngươi biết, nhanh đem bài tập của ngươi ra cho ta xem thử coi."
Những bài tập cấp hai không có cái nào mà Dương Từ không biết làm cả, mặc dù trước đây có rất nhiều kiến thức anh đã quên mất, nhưng chỉ cần chăm chỉ ôn lại một lần, rất nhanh sẽ lại học được rất nhiều, dù sao thì đều là thứ mà kiếp trước anh đã học qua rồi. Nhưng Dương Từ muốn dành nhiều thời gian hơn ở bên cạnh Tạ Nghiễn Thanh, vì vậy anh thành thật tìm một đề mục tương đối hiếm thấy, rồi nhìn Tạ Nghiễn Thanh giải thích từng chút một cho anh.
Trong khoảng thời gian mà Dương Từ ở bên ngoài, ngoài việc trì hoãn việc học trong vài ngày đầu tiên, sau đó anh vẫn luôn rút ra thời gian để tự học chăm chỉ, bởi vậy mà anh còn tích được rất nhiều tích phân học bá. Lúc này, nhìn Tạ Nghiễn Thanh đang nghiêm mặt giảng bài cho mình, Dương Từ không khỏi nghĩ đến việc mua cho cậu thứ gì đó.
Hiện tại Tạ Nghiễn Thanh không thiếu quần áo hay thứ gì cả, Dương Từ cũng không muốn cậu ăn mặc quá nổi bật, lo lắng rằng cậu sẽ trở thành mục tiêu của một số kẻ ác ý. Không thể mua mấy thứ như quần áo, giày và tất, vậy chỉ có thể bắt đầu với đồ ăn thức uống thôi.
Mặc dù những cảnh vệ của ông nội Tạ mua rất nhiều đồ, nhưng vật tư ở hoàn cảnh hiện tại tương đối khan hiếm, muốn ăn thật ngon vẫn là một việc rất xa xỉ, cho nên vào bất kể thời điểm nào đồ ăn cũng đều là thiếu thốn nhất.
Không đợi Dương Từ có thể nghĩ ra nên mua cho Tạ Nghiễn Thanh những thứ gì, giọng nói của Dương Mộng Liên ở bên ngoài đã vang lên kêu họ đi ăn cơm, Dương Từ chỉ có thể kéo Tạ Nghiễn Thanh vào phòng chính để ăn cơm. Khi hai người lần lượt bước ra khỏi phòng, tuyết rơi nhẹ bên ngoài không biết từ lúc nào đã chuyển thành tuyết rơi nặng, mặt đất trong sân của Dương gia đã hoàn toàn trắng xóa.
Dương Từ lo lắng rằng đôi chân của Tạ Nghiễn Thanh sẽ không cẩn thận bị ngã, vì vậy anh đã vươn một cánh tay ra để Tạ Nghiễn Thanh dựa vào. Tạ Nghiễn Thanh cũng không suy nghĩ nhiều liền dựa lấy, vừa vặn bị Dương Mộng Liên đang đứng dưới mái hiên nhìn theo. Nhưng lúc này suy nghĩ của cô ấy rất đơn giản, cũng không có đôi ánh mắt tinh tường như mấy cô gái hậu thế, cho nên nhìn thấy vậy cũng không cảm thấy có cái gì không đúng.
Ăn cơm ở Dương gia không chỉ đông người náo nhiệt mà đồ ăn ở Dương gia làm cũng rất ngon, mang lại cảm giác đặc biệt chỉ ở nhà mới có. Tạ Nghiễn Thanh và ông nội Tạ đều rất vui vẻ, ông nội Tạ thậm chí còn uống hai ly rượu nhỏ với ông nội Dương. Uống một ly rượu đế ấm vào một ngày se lạnh như vậy cả người ngay lập tức liền ấm lên. Chân của Tạ Nghiễn Thanh bị thương, tình trạng của cậu không thích hợp để uống rượu. Dương Từ ngồi bên cạnh vẫn luôn ngăn cậu chạm vào ly rượu, khiến anh trông giống như một quản gia nhỏ vậy.
Sau bữa cơm trưa, Dương Từ và Dương Gia Hữu đã đi tiễn họ. Khi quay trở lại, tuyết đã nhẹ hơn nhiều, nhưng vì đi hứng lấy làn gió bắc nên cứ như vậy đi trong thôn vẫn khá lạnh. Để tránh Tạ Nghiễn Thanh chịu quá nhiều gió bắc, vậy nên Dương Từ đã cố tình đi trước mặt Tạ Nghiễn Thanh, khiến Tạ Nghiễn Thanh mấy lần suýt chút giẫm phải chân anh.
Mùa đông lớn như vậy, ở nông thôn công việc đồng áng không nhiều, mấy ngày trước phân phát lương thực xong, mọi người cũng không cần đi làm nữa. Sáng nay tuyết bắt đầu rơi, một nhóm người ghét trời lạnh cũng không có ra ngoài đi dạo, mỗi người đều tự ở nhà của mình buồn chán.
Lúc này, hầu hết thanh niên trí thức đều đã cấp giấy chứng minh và đã quay về nhà ăn Tết rồi. Một số ít thanh niên trí thức không về được sẽ đi đến công xã kiếm một số công việc nhẹ nhàng như là dán bao diêm, hoặc là hái chút cây thuốc bán lấy tiền mong cho Tết năm nay trải qua tốt một chút.
Khi Dương Từ tiễn Tạ Nghiễn Thanh bọn họ trở về, anh đã gặp Trần Túc Thần người đang trở lại Tri Thanh Điểm trong tình trạng nhếch nhác. Năm nay hắn không có về nhà cùng với mọi người, bởi vì hắn không có tiền mua vé tàu đắt tiền, chỉ có thể ở cùng mấy người thanh niên trí thức không về nhà. Hắn vừa mới đi công xã bán cây thuốc, nơi này của bọn họ lại không phải là núi rừng gì, dược liệu có thể tìm được cũng không đáng tiền lắm. Những thảo dược kia vẫn là để dành được từ lâu rồi, hắn cẩn thận rửa sạch, phơi khô, thu thập về để bán lấy tiền, không ngờ tích lũy nửa năm lại chỉ bán được mấy đồng tiền mà thôi.
Trần Túc Thần siết chặt vài đồng tiền trong tay, ngay khi hắn ta đang suy nghĩ làm sao để trải qua cái năm này đây, khi hắn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy mấy người Dương Từ bọn họ. Nhìn thấy Tạ Nghiễn Thanh mặc quần áo mới, trò chuyện cười đùa với hai anh em Dương gia, trạng thái của Tạ Nghiễn Thanh dường như tốt hơn trước rất nhiều, bởi vì trên mặt Tạ Nghiễn Thanh vậy mà lại mang một nụ cười. Trần Túc Thần đã sắp quên mất rằng, năm đó khi họ còn học trung học, Tạ Nghiễn Thanh cũng là một người rất thích cười. Không ngờ đã lâu như vậy, khi một lần nữa nhìn thấy đối phương nở nụ cười, Trần Túc Thần chỉ cảm thấy nụ cười của cậu quá chói mắt.
Tựa hồ nhận ra được ánh mắt của Trần Túc Thần, Tạ Nghiễn Thanh theo bản năng đưa mắt nhìn về phía hắn, vừa nhìn thấy khuôn mặt của Trần Túc Thần, nụ cười trên mặt Tạ Nghiễn Thanh liền lạnh nhạt đi. Dương Từ thấy vậy cũng nhìn theo tầm mắt của Tạ Nghiễn Thanh, sau đó nhìn thấy bóng lưng của Trần Túc Thần vội vàng quay người bước đi, ánh mắt của Dương Từ nhìn đối phương một lúc lâu mới thu lại.
...
Những ngày sau đó rất bận rộn và trôi qua nhanh chóng, bởi vì mọi người đều bận rộn chuẩn bị cho năm mới, Dương Từ cũng học hành từ sáng sớm đến tối mịt. Ngày hôm nay vì tìm sách cấp ba, sáng sớm anh liền cùng anh hai chị dâu hai đi một chuyến tới huyện thành. Chị dâu hai trước kia từng là giáo viên dạy ngữ văn tại một trường cấp ba ở huyện thành, cô dùng quan hệ và tiền bạc để lấy cho Dương Từ hai bộ sách cấp ba, đồng thời còn tìm được rất nhiều bài tập và đề thi trước kia.
Mấy cái này từ rất lâu trước đó cô đã gọi điện nhờ người chuẩn bị. Mãi cho đến ngày hôm nay, tốn nhiều thời gian như vậy mới chuẩn bị đầy đủ. Vì vậy, cô ấy đã nhân lúc này, để Dương Quốc Hữu đi cùng cô ấy trở về nhà mẹ đẻ một chuyến, tiện đó mang về những tài liệu mà khi Dương Từ đi học cần.
Đến khi họ mang một đống sách quay trở lại, họ phát hiện ra rằng hôm nay trong thôn có rất nhiều người lạ đến. Không đợi Điền Kiều Kiều có thể hỏi chuyện gì đang xảy ra, cô ấy đã nghe thấy một đứa trẻ chủ động chạy đến mật báo cho họ: "Nhà các người có rất nhiều người đến đấy, nghe nói rằng họ đến đây để cảm ơn đội trưởng Dương và Dương tiêu tứ."
Dương Từ nghe thấy vậy lập tức nhướng mày và muốn tóm lấy đứa bé. Nó là một đứa nhóc mới lớn có chút xíu, vậy mà lại có gan gọi anh là Dương tiểu tứ, trong hai người họ, ai là người nhỏ tuổi hơn chứ?
Kết quả là không đợi anh có thể đưa tay ra tóm lấy nó, một đôi mẹ con (gái) đã chạy về phía họ, còn chưa tới trước mặt nữa thì họ đã khuỵu xuống, dọa Dương Từ sợ đến mức không thể không lùi lại hai bước. Đi theo sau lưng hai mẹ con họ còn có những người khác, có vẻ như là người nhà của họ. Sau khi một nhóm người nhìn thấy Dương Quốc Hữu và Dương Từ, không nói một lời nào cũng muốn quỳ xuống, Dương Từ và anh hai nhìn nhau vội vàng tiến lên để đỡ họ.
Bé gái trong đôi mẹ con đó là một trong những người bị bắt cóc đem bán. Không nghĩ đã cách đây lâu như vậy, bọn họ vậy mà lại từ đường xa tìm tới đây. Ngoài một nhà của hai mẹ con đó, còn có gia đình của một bé trai, và một đôi vợ chồng trẻ có chút chật vật.
Bởi vì bị bắt cóc đem bán không phải là một điều vinh quang gì, đặc biệt là những phụ nữ và những bé gái là nạn nhân, họ không muốn cho người khác biết đến chuyện đó. Vì dù người khác có biết họ chỉ là nạn nhân, vẫn nhịn không được mà khoa tay múa chân chỉ trích bọn họ.
Cũng chính vì điều này, lần này chỉ có ba gia đình đến cảm ơn anh em Dương gia. Về phần những gia đình còn lại, ngoại trừ hai gia đình có hoàn cảnh tương đối khó khăn ra, những gia đình khác cũng đã lần lượt gửi quà cảm ơn, ước chừng mấy ngày nữa mới đến nơi.
Dương Quốc Hữu là một quân nhân, trách nhiệm của những người quân nhân là bảo vệ những người bình thường, cho nên anh ta vốn không sẵn lòng nhận quà từ họ. Dương Quốc Hữu là quân nhân không thể nhận quà được, ba gia đình đến cám ơn cũng không thể tiếp tục ép buộc anh ta, vì vậy một nhóm người đã tóm lấy Dương Từ và nhét đủ thứ đồ cho anh. Bọn họ cũng không phải là gia đình giàu có gì, những món quà mà họ mang đến có trứng, cá, thịt hoặc là đặc sản địa phương, thậm chí còn có cả tiền và phiếu mua đồ.
Vốn là Dương Từ cũng không muốn nhận những món quà này, không phải vì anh ghét những thứ này không tốt bằng những món quà mà Tô gia tặng cho, mà vì anh biết rằng cuộc sống của bản thân họ cũng túng quẫn, nên anh không muốn để cho những người này lãng phí mọi thứ chỉ để cảm ơn họ. Mà địa vị của anh hai so với anh cao hơn nhiều, anh không muốn làm anh hai mất mặt.
Nhưng nếu hai anh em không nhận lấy gì, những người đã chạy đến cảm tạ này sẽ cứ khóc và quỳ bên cạnh họ. Nghĩ đến họ đã tốn rất nhiều tiền để ngồi tàu, từ nơi xa lắc xa lơ cũng chạy đến cảm ơn họ, một chút tâm ý của họ mà hai anh em không nhận bọn họ cũng sẽ không đi đâu, cuối cùng Dương Từ chỉ đành phải nhận một số đồ không đắt tiền. Ví dụ như trứng, cá và thịt đến từ nơi xa xôi, nhưng một vài phiếu mua đồ lại không thể lấy.
Đợi đến khi không dễ gì mới tiễn những người này đi được, mấy ngày sau đó liên tục có rất nhiều đồ được gửi đến. Có người gửi một vài đặc sản địa phương, còn có người gửi đến vài cờ thưởng cảm ơn hai anh em, thậm chí còn có ông chủ lớn còn trực tiếp gửi hai trăm tệ tới. Những thứ nhỏ như đặc sản địa phương và cờ thưởng hai anh em họ sẽ nhận lấy, tiền, phiếu và những vật có giá trị đã được gửi trả lại.
Mấy ngày nay Dương Từ rất bận rộn với những việc này, đã trì hoãn rất nhiều thời gian học tập. Vì để trước Tết có thể đọc hết sách cấp ba một lần, sau đó Dương Từ cũng không có ra ngoài nhiều nữa, thậm chí những việc khác anh cũng bỏ mặc hết không hỏi nữa.
Cứ như vậy anh ẩn cư đến ngày 28. Thấy rằng chỉ còn chưa đầy hai ngày nữa là qua năm mới rồi, tất cả những thứ mà Dương Từ bỏ công mua đều đã đến rồi. Dương Từ định cho mình nghỉ vài ngày rồi lần lượt đưa những thứ này cho gia đình.
Đầu tiên là đèn bàn của Dương Mộng Liên, anh và Dương Mộng Liên đã thỏa thuận trước đó, chỉ cần cô ấy có thể lọt vào top 10 của lớp, Dương Từ sẽ tặng đèn bàn cho cô ấy. Trong kỳ thi cuối kỳ của Dương Mộng Liên, cô ấy đúng lúc xếp thứ 10 trong lớp. Mặc dù thành tích này không phải đặc biệt xuất sắc nhưng cô ấy vẫn đạt yêu cầu.
Sau khi có được chiếc đèn bàn mà cô hằng mơ ước, Dương Mộng Liên vui mừng đến mức gần như nhảy dựng lên ngay lập tức. Sau đó, cô còn chạy đi tìm Dương Mãn Thương và hỏi khi nào thì trong thôn mới nối điện, nối điện rồi cô có thể sử dụng chiếc đèn bàn nhỏ của mình.
Thôn họ phải qua tết mới có thể nối điện, cả thôn sẽ được nối điện, chắc phải đợi đến tháng 3 năm sau. Khi đó không chỉ dùng được đèn điện mà nhà họ còn có thể dùng được tivi, radio, đến mùa hè còn có thể dùng quạt điện nữa.
Trước đây Tô gia đã tặng cho Dương gia rất nhiều quà cảm ơn, trong đó có TV và quạt điện lắp trong phòng chính để cả nhà có thể sử dụng. Đối với những thứ còn lại, bao gồm thuốc lá tốt, rượu tốt và hầu hết thức ăn, Dương Từ đã hào phóng để Dương Quốc Hữu mang đi.
Trước hết, Dương Từ không cần những thứ này và anh có thể mua mọi thứ mình muốn thông qua hệ thống Taobao. Thứ hai, nếu muốn nói ai là người cống hiến nhiều nhất cho cái nhà này, nghiêm túc mà nói thì đó nhất định là Dương Quốc Hữu. Cho nên anh cũng không ngại để cho Dương Quốc Hữu lấy thêm một ít, dù sao thì sau này anh sẽ dựa dẫm vào anh hai nhiều hơn.
Trong số những thứ còn lại, Dương Từ chỉ muốn có hai phiếu mua quý giá. Đối với mấy thứ như vải sợi tổng hợp, kẹo sữa thỏ trắng, mạch nha, v.v., gì đó từ Hải thị, Dương Từ đều giao tất cả chúng vào tay đồng chí Lưu Tiêm Mai.
Hai tấm phiếu mà Dương Từ cầm cũng không lấy mua đồ, mà ở chợ đen của huyện thành tìm người bán giá cao. Sau đó Dương Từ khó có dịp mà đến chợ đen một chuyến, còn đem một vài nhu yếu phẩm trong không gian ra bán. Lại thêm hai tấm phiếu hiếm có kia cộng lại, Dương Từ một hơi kiếm được 681 tệ 20 hào. Sáu trăm sáu mươi tệ trong số đó đều là do bán hai tấm phiếu kia, chỉ có hai mươi mốt tệ hai mươi hào là do anh kiếm được.
Bao gồm cả số tiền mà Dương Từ tiết kiệm được trước đây, Dương Từ hiện có hơn một nghìn trong tay. Hơn một nghìn đó anh lại cố gắng thêm một chút nữa, liền có thể mua được một căn nhà trong huyện thành rồi, dù sao thì nhà cửa mấy năm nay khá rẻ. Nghĩ đến giá nhà trong tương lai sẽ tăng lên như điên, Dương Từ chỉ muốn mua một căn nhà trước rồi để đó. Bất kể sau này có sống ở huyện thành này hay không, nhất định phải có được một căn nhà thì anh mới yên tâm được.
Không đợi Dương Từ tiếp tục nghĩ đến việc mua một ngôi nhà, khi trở về thôn, anh liền nghe nói thôn bọn họ muốn xây một trường tiểu học. Thôn của họ trước tới nay chưa có trường tiểu học, bọn trẻ muốn đi học thì phải đi rất xa để đến trường. Sau khi trải qua vụ án bắt cóc phụ nữ và trẻ em trước đó, bí thư chi bộ trong thôn đã bàn bạc với Dương Mãn Thương và lên kế hoạch xây dựng một trường tiểu học trong thôn nằm bên cạnh Tri Thanh Điểm. Điều này không chỉ giải quyết vấn đề công việc của thanh niên trí thức, mà còn có thể để trẻ em trong thôn bọn họ đỡ phải đi học cực khổ, đây có thể nói là nhất cữ lưỡng tiện.
Ngay khi Dương Từ nghe nói rằng sắp xây một trường tiểu học, anh liền nhịn không được nghĩ đến Tạ Nghiễn Thanh. Tạ Nghiễn Thanh rất ưu tú về phương diện học tập, cậu thậm chí còn có thể dạy được kiến thức cấp hai và cấp ba, một thôn muốn làm trường tiểu học đối với cậu mà nói không phải là vấn đề gì cả. Vì vậy khi Dương Mãn Thương nói với Dương Quốc Hữu về điều này, Dương Từ không thể không ngập ngừng nói: "Giáo viên tiểu học ấy, con cảm thấy thầy Tạ Nghiễn Thanh rất tốt."
Dương Mãn Thương nghe vậy liền liếc Dương Từ một cái, lấy một cây đũa gõ lên đầu của anh: "Ngươi vội vã vơ vét chỗ tốt cho người ta, làm sao ngươi biết được người ta có muốn làm hay không chứ, lỡ như người ta không muốn làm thầy giáo thì sao đây?"
Dương Từ theo bản năng mà vặn lại: "Làm sao mà anh ấy không muốn chứ, con quậy như vậy mà anh ấy còn nguyện ý dạy mà."
Lưu Tiêm Mai nghe anh nói như vậy, phá lên cười: "Ai dô, con còn biết mình rất quậy sao, ta còn tưởng rằng con không biết đấy."
Thấy vẻ mặt anh không phục, Dương Mãn Thương không khỏi hạ giọng nói: "Bây giờ Tạ Nghiễn Thanh có thể đi quanh trong thôn rồi, điều đó chứng tỏ rằng gia đình họ sắp được sửa lại án sai rồi. Trước đây người ta có thân phận như thế nào chứ, liệu người ta có sẵn lòng làm giáo viên cho cái thôn nhỏ của chúng ta không? Mà ngay cả khi người ta thực sự nguyện ý trở thành giáo viên, với tình huống của nó lại có thể làm trong bao nhiêu năm chứ?"
Dương Từ cảm thấy trái tim mình đột nhiên bị đâm thủng, cơm còn chưa ăn xong anh đã đi tìm Tạ Nghiễn Thanh. Cha anh nói như vậy chắc chắn là đã nghe thấy điều gì đó, nếu không với tính cách thận trọng của mình, cha sẽ không bao giờ nói điều đó trước mặt cả nhà. Vừa nghĩ đến Tạ Nghiễn Thanh có thể sẽ phải rời đi, trong lòng Dương Từ cảm thấy buồn không thể tả nổi, như thể đột nhiên bị thiếu mất một lỗ lớn vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro