Chương 66
Chương 66
Dương Từ đi mang đồ cho Tạ Nghiễn Thanh, Tạ Nghiễn Thanh vừa mới ăn cơm xong đang định uống từng viên thuốc một. Sau khi cảnh vệ mang Tạ Nghiễn Thanh trở về, anh ta đi sang tỉnh bên cạnh để đón bà nội của Tạ Nghiễn Thanh. Ước chừng không bao lâu nữa, đến khi bà nội Tạ Nghiễn Thanh cũng đến, ba ông bà cháu của Tạ Nghiễn Thanh sẽ được đoàn tụ.
Bây giờ trong sân nhỏ này của Tạ gia, ngoài Tạ Nghiễn Thanh và ông nội Tạ, còn có một nữ bác sĩ đông y và một bác gái trung niên. Nữ bác sĩ đông y chuyên môn điều dưỡng cơ thể cho hai ông cháu, bác gái trung niên ở đây để giúp nấu nướng và làm việc nhà. Người bác gái đã đến đây trước khi Tạ Nghiễn Thanh trở lại, con trai của đối phương được anh họ của Tạ Nghiễn Thanh giúp đỡ, đối phương nguyện ý đến và chăm sóc Tạ Nghiễn Thanh bọn họ miễn phí.
Đương nhiên, cái gọi là miễn phí giúp đỡ chăm sóc người khác chỉ là miễn phí bề ngoài mà thôi, Tạ gia không phải người thích lợi dụng người khác. Dù sao thì vẫn là giai đoạn đặc biệt, nếu như thuê người khác đến làm người hầu, bị người khác báo cáo còn gặp họa hơn. Cho nên đối với bên ngoài thì nói là giúp đỡ miễn phí, nhưng trên thực tế vẫn là sẽ đưa ra một ít tiền.
Mặc dù Tạ Nghiễn Thanh vẫn phải ngồi xe lăn, nhưng vì cậu chỉ bị thương ở một chân, lại thêm cậu không thích bị người khác chăm sóc, nên phần lớn thời gian cậu đều là tự chăm sóc bản thân. Chỉ có một số việc như nấu cơm, giặt quần áo, tạm thời vẫn cần sự giúp đỡ của bác gái đó. Đợi đến khi vết mổ của Tạ Nghiễn Thanh lành lại một chút, đến lúc đó cậu có thể làm một số việc nhà, không cần phải cái gì cũng làm phiền bác gái đó rồi.
Tạ Nghiễn Thanh uống thuốc rất thú vị, mỗi lần chỉ nuốt được một viên, một đống thuốc như vậy phải uống hai ly nước mới xong, chỉ uống nước thôi cũng khiến bản thân no rồi. Nếu gặp phải thuốc có mùi vị đặc biệt kỳ lạ, cậu uống một ngụm nước chưa chắc đã nuốt xuống được, mắc kẹt trong cổ họng còn phải nhổ ra lần nữa.
Dương Từ lấy hộp cơm ra, sau khi chia một nửa cho ông nội Tạ, anh đẩy hộp cơm đến trước mặt Tạ Nghiễn Thanh. Sau đó giống như nghĩ ra điều gì đó, như làm ảo thuật vậy lại biến ra mấy viên kẹo sữa. Vốn là anh muốn lấy sô cô la cho Tạ Nghiễn Thanh, nhưng sau đó lại lo lắng Tạ Nghiễn Thanh uống thuốc không thể ăn sô cô la được nên tạm thời thay thế sô cô la bằng mấy viên kẹo sữa.
Tạ Nghiễn Thanh sợ bị Dương Từ nhìn thấy trò cười mình, nên mấy viên thuốc còn lại một ngụm hai ba viên cậu liền uống xong, sau đó mới nhìn vào những món mà Dương Từ đem cho cậu. "Ngươi lại mang đồ ăn gì cho ta à?"
Dương Từ sau khi nghe xong liền giới thiệu cho cậu, sau đó nghĩ đến dương hòe tính lạnh, lo lắng cho dạ dày của Tạ Nghiễn Thanh kỵ lạnh sẽ không ăn được. Nên anh chỉ cho cậu cắn vài miếng, coi như thử hương vị mới sau bữa tối.
Tạ Nghiễn Thanh kiêng kỵ rất nhiều thứ, cho nên cậu chỉ có thể nếm một chút những thứ mà Dương Từ mang đến, ngay cả khi cậu muốn ăn nữ bác sĩ đông y cũng không cho phép. Để không bị nữ bác sĩ cằn nhằn, mỗi phần Tạ Nghiễn Thanh chỉ cắn một hai miếng, sau đó để Dương Từ đẩy cậu ra ngoài.
Lúc trước khi trở lại thủ đô, cậu được đưa thẳng vào bệnh viện. Ngay cả khi sống trong một phòng đơn trong bệnh viện, cuộc sống ở đó vẫn không thoải mái. Lại thêm sau đó rất nhanh liền bị đẩy vào phòng mổ, sau đó làm việc gì cũng càng thêm bó tay bó tay. Bây giờ cuối cùng cũng không có ai trông coi, Tạ Nghiễn Thanh chỉ muốn thư giãn một chút. Tình cờ là cu li Dương Từ xuất hiện, có thể đẩy anh đi dạo khắp thôn.
Lại nói cậu ở cái thôn này nhiều năm như vậy, trước giờ còn chưa từng có nghiêm túc nhìn ngắm cái thôn này nữa. Lần đầu tiên đến đây cả người nhếch nhác vô cùng, đối với nơi xa lạ này chỉ có lo lắng và sợ hãi. Không ngờ quanh đi quẩn lại nhiều năm như vậy, cậu vẫn có thể bình tĩnh nhìn cái thôn này như bây giờ.
Dương Từ cùng Tạ Nghiễn Thanh đi loanh quanh một vòng, bởi vì Tạ Nghiễn Thanh uống thuốc xong liền buồn ngủ, rất nhanh anh liền mang Tạ Nghiễn Thanh về. Nếu Dương Từ không ở đây, Tạ Nghiễn Thanh sẽ chống đỡ cơ thể buồn ngủ để tự chăm sóc bản thân, nhưng bây giờ có Dương Từ ở đây rồi, cậu có chút lười biếng.
Sau khi Dương Từ cẩn thận đỡ cậu lên giường, lại ngồi ở một bên nói chuyện với cậu, Tạ Nghiễn Thanh đã ngủ thiếp đi. Dương Từ nhìn Tạ Nghiễn Thanh đang ngủ rất an tâm, không khỏi có chút buồn cười lắc đầu, đối phương thật sự... không có chút lòng phòng bị với mình mà.
Trong hai ngày tiếp theo, Dương Từ dành phần lớn thời gian để huấn luyện trong đại đội dân quân, chỉ có thể đến thăm Tạ Nghiễn Thanh vào ban đêm, sau đó kỳ nghỉ ba ngày cứ như thế vậy mà kết thúc.
Khi trường học bắt đầu học vào thứ hai, bảng xếp hạng kỳ thi của toàn huyện vẫn chưa được công bố, mãi đến thứ tư mới công bố bảng xếp hạng. Khi nhìn thấy thứ hạng của Dương Từ trong toàn huyện, giáo viên chủ nhiệm của lớp 8-1 gần như phát điên lên vì sung sướng. Mặc dù ông ấy luôn biết rằng Dương Từ là một học sinh thông minh, nhưng ông ấy lại không nghĩ rằng Dương Từ có thể giành được hạng nhất toàn huyện. Khái niệm huyện khác với khái niệm một trường trung học cơ sở, một trường trung học cơ sở có thể có bao nhiêu học sinh trong một lớp, mà tất cả các trường trung học cơ sở trong toàn huyện có thể có bao nhiêu học sinh chứ? Hoàn toàn không có cách nào để so sánh hai cái này với nhau được.
Nói đến Dương Từ có thể dễ dàng lấy được hạng nhất như vậy, ngoài việc bản thân anh quả thực "hàng thực giá thực" ra, còn có một nguyên nhân khác là ở thời đại này, việc bãi bỏ kỳ thi tuyển sinh đại học đã khiến nhiều người không coi trọng giáo dục. Rất nhiều học sinh giống như Dương Từ ban đầu kia, đến trường chỉ để chơi đùa. Ngoài ra huyện của họ là tuyến 18 xa xôi, hầu hết các trường trung học cơ sở đều ở một số công xã, rất nhiều giáo viên trung học cơ sở trình độ học vấn có hạn nên học sinh họ dạy ra cũng không tính là giỏi gì.
Nếu không chỉ dựa vào Dương Từ hiện tại một lòng hai dạ, vừa ôn lại kiến thức cấp hai, cấp ba còn vừa nghiên cứu mấy thứ quái lạ gì đó, tuyệt đối phải có thần học hoặc học bá mới có thể dễ dàng vượt qua anh được. Bởi vì Dương Từ không phải là đạt điểm tối đa trong tất cả các môn học, anh vẫn còn rất nhiều không gian để cải thiện hơn ở hai môn học.
Lần này Dương Từ đã đứng đầu trong kỳ thi của toàn huyện, điều mà Dương Từ không biết là còn ầm ỉ ra chuyện nữa. Trước đó hạng nhất của huyện luôn bị một số trường trung học cơ sở trong huyện tranh giành, thậm chí top 10 trong kỳ thi cũng đều do các trường trung học cơ sở trong huyện bao thầu. Lần này đột nhiên xuất hiện một con hắc mã, các trường trung học cơ sở trong huyện không khỏi giật mình nghi hoặc, chẳng lẽ có người đánh cắp đề thi cho học sinh công xã này sao? Nhưng trường học của Dương Từ đã cố gắng hết sức để bảo vệ Dương Từ, để không để chuyện này ảnh hưởng đến kỳ thi tuyển sinh cấp ba của Dương Từ, chủ nhiệm khối 8 thậm chí còn chạy đến bộ giáo dục huyện.
Bởi vì kỳ thi tuyển sinh cấp ba sắp đến, lại thêm hiện tại kỳ thi tuyển sinh đại học còn chưa được khôi phục, kỳ thi tuyển sinh cấp ba mới là nhiệm vụ quan trọng của bọn họ. Để tránh việc này gây hoang mang dẫn đến các học sinh trung học cơ sở khác không thể yên tâm dự thi, Bộ Giáo dục đã tạm thời ép vấn đề này xuống, dự định đợi sau kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông xong rồi mới đưa ra quyết định. Bởi vì bất kể Dương Từ có gian lận hay không, chỉ cần anh tham gia kỳ thi tuyển sinh cấp ba, sự thật sẽ được phơi bày thôi. Kỳ thi tuyển sinh cấp ba so với kỳ thi giữa kỳ càng nghiêm ngặt hơn rất nhiều, anh có phải là hàng thực giá thực hay không chỉ cần thi là biết rõ.
Bây giờ kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông đã rất gần rồi, sau lễ phát thưởng giữa kỳ của trường trung học cơ sở, gần nửa tháng sau, lại mở một cuộc họp động viên kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông. Lúc này còn chưa đầy một tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh cấp ba. Tất cả các sinh viên lớp 8 đều bận rộn, ngay cả Dương Từ cũng phải thu tâm tư của mình lại.
Dương Từ dự định thi vào trường cấp ba trong huyện thành, bên đó không khí học tập tốt hơn chút, đồng thời anh cũng có thể tìm kiếm nhiều tài liệu hơn, điều này tốt hơn nhiều so với việc ở lại công xã nhỏ. Điều duy nhất khiến Dương Từ đau đầu là sau khi anh lên cấp ba phải ở lại ký túc xá. Ký túc xá của trường trung học trong huyện là tám người ở, một nhóm người ở cùng nhau không chỉ chật chội mà còn không riêng tư.
Dương Từ phải thường xuyên tiến vào không gian học tập, còn phải nghiên cứu những thí nghiệm nhỏ kia của mình nữa, vì vậy việc sống trong một ký túc xá lớn không được thuận tiện cho lắm. Tốt hơn hết vẫn là mua một căn nhà trong huyện, như vậy không chỉ anh có thể học cấp ba trong huyện mà ngay cả Dương Mộng Liên cũng có thể đi cùng anh.
Tuy trường ở công xã gần nhà, sau này đi học thuận tiện cũng không phải nhớ nhà. Nhưng tục ngữ nói, cây chuyển thì chết người chuyển thì sống*, con người vẫn là phải hướng về nơi cao hơn tốt hơn để mà đi. Họ không thể bị mắc kẹt trong một cái thôn nhỏ cả đời, chỉ khi mọi người bước ra ngoài rồi, tầm nhìn của họ mới được mở rộng hơn.
(人挪活,树挪死: người vừa chuyển động thì càng có khả năng sống sót hơn, cây vừa chuyển đi có nguy hiểm sẽ chết (héo) đi)
Nhưng đi vào huyện mua nhà cũng không phải chuyện nhỏ gì, nhất là anh còn chưa tới tuổi trưởng thành, anh muốn được người nhà đồng ý cho vào trong huyện mua nhà, kỳ thi tuyển sinh cấp ba lần này nhất định phải thi thật tốt. Người nhà vì để thuận tiện cho anh đi học sau này lại thêm trong tay của anh có một mớ tiền, nói không chừng gia đình anh sẽ đồng ý việc mua một căn nhà ở huyện thành.
Thần sắc của Tạ Nghiễn Thanh đã cải thiện rất nhiều sau khoảng thời gian nghỉ dưỡng này. Khi nghe thấy Dương Từ bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh cấp ba, cậu đã chủ động đề nghị giúp Dương Từ ôn tập. Tình cờ là Dương Từ muốn hỏi cậu một số kiến thức không phổ biến, anh rất vui khi có thể một mình ở chung với Tạ Nghiễn Thanh, lại có thể học hỏi được điều gì đó từ cậu.
Tạ Nghiễn Thanh cũng cảm thấy rất vui, cậu rất vui vì cậu có thể đọc sách. Có người cũng thích đọc sách giống như cậu, sẽ không vì điều này mà cười nhạo cậu là thằng mọt sách. Hơn nữa thứ mà Dương Từ biết khá nhiều khá tạp, đôi khi Tạ Nghiễn Thanh cũng có thể học hỏi được nhiều điều từ anh. Ví dụ, một số thí nghiệm nhỏ thú vị, năng lực thực hành của Dương Từ so với thí nghiệm mà anh tự làm cũng rất thú vị.
Vì vậy Dương Từ thường xuyên chạy đến Tạ gia, thôn dân không vì chuyện này mà nghĩ đến sự cố một năm trước. Thay vào đó, họ nghe nói rằng Tạ Nghiễn Thanh là giáo viên của Dương Từ, rất nhiều người cho rằng sở dĩ Dương Từ đột nhiên thông minh như vậy rất có khả năng là do anh đã học với Tạ Nghiễn Thanh.
Một số người muốn nhân cơ hội này, cũng để con cái của họ học theo. Nếu những đứa trẻ đó thực sự muốn học, Tạ Nghiễn Thanh sẽ rất vui lòng dạy chúng. Đáng tiếc là những đứa trẻ này hoàn toàn không phải là đến học, chúng đều ồn ào ầm ỉ không nói còn thích gây rối nữa, điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc học của Dương Từ.
Tạ Nghiễn Thanh đuổi hết bọn họ đi, vì chuyện này thôn dân còn muốn gây rắc rối nữa. Nhưng sau đó, họ tận mắt chứng kiến những đứa trẻ đó đã gây ra đủ thứ rắc rối cho Tạ Nghiễn Thanh, không những không nghe lời Tạ Nghiễn Thanh mà còn làm phiền đến sự cố gắng của Dương Từ.
Mắt thấy Dương Từ sắp tham gia kỳ thi tuyển sinh cấp ba, lỡ như Dương Từ không vượt qua được kỳ thi tuyển sinh cấp ba, đến lúc đó với tính khí của Lưu Tiêm Mai tuyệt đối sẽ làm ầm ĩ lên. Mà cũng không phải tất cả mọi người đều không biết nặng nhẹ hoãn gấp. Đặc biệt là đối với những người có quan hệ tốt với Dương gia, họ đều hy vọng rằng Dương Từ có thể đạt được thành tích tốt trong kỳ thi, sau này cũng có thể giành được vinh quang cho đại đội của họ.
Khi có việc bận rộn thời gian vẫn luôn trôi qua rất nhanh. Chỉ trong chớp mắt, lập tức liền phải tham gia kỳ thi tuyển sinh cấp ba rồi. Kỳ thi tuyển sinh cấp ba năm nay ở tỉnh họ còn có điểm cộng về mặt thể dục, đây phải nói là phần thưởng thêm điểm cho Dương Từ. Ban đầu, điểm số ở trường trung học cơ sở của Dương Từ rất ổn định, thêm mấy điểm cộng về thể thao, nó lại càng hoàn hảo hơn.
Trước kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông, phải làm bài kiểm tra thể dục trước. Đối với các trường cấp hai ở hầu hết các công xã, các tiết thể dục hầu như không có, các tiết thể dục đều bị giáo viên các bộ môn chiếm rồi. Ngoài ra vào ngày bình thường các bài tập thể dục buổi sáng rất qua loa, tố chất cơ thể của nhiều học sinh không đạt tiêu chuẩn, hoàn toàn không thể so sánh được với các trường học trong huyện thành.
Dương Từ đã đến công xã vào buổi sáng và làm bài kiểm tra tại sân vận động của trường trung học cơ sở số 1 của huyện. Thường mà nói chỉ cần không phải đặc biệt kém, giám thị đều sẽ cho điểm. Chỉ có một số rất ít nữ sinh sức khỏe kém, hoặc là không may gặp phải kỳ kinh nguyệt mới bị giáo viên vô tình cho 0 điểm.
Số dự thi của Dương Từ là số đầu tiên, cho nên anh là người đầu tiên lên thi. Anh làm theo hướng dẫn của giám thị, ném tạ, nhảy xa, một loạt kiểu chạy bộ, một nhóm giáo viên và học sinh nhịn không được líu lưỡi, cuối cùng anh đã thành công đạt được điểm tối đa trong kỳ thi thể thao tuyển sinh trung học phổ thông.
Ngay khi Dương Từ kết thúc bài thi thể dục, đang chuẩn bị tìm một nơi để nghỉ ngơi, anh nhìn thấy một cô gái sắc mặt không đúng lắm. Đối phương không phải học sinh trường bọn họ, chắc là người công xã khác xếp sau trường của họ. Bây giờ là buổi trưa thời điểm nóng nhất trong ngày, sau khi đối phương đi theo một đám học sinh vào sân vận động, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy lộ vẻ tái nhợt.
Ngay lúc Dương Từ muốn đi qua xem tình hình, liền thấy bên cạnh cô ấy đột nhiên có mấy nam sinh chỉ chỉ trỏ trỏ về phía cô gái, những học sinh khác xung quanh cũng lần lượt nhìn sang. Cô gái đó muộn màng nhìn ra phía sau, sợ hãi che phía sau lại và quỳ xuống.
Thấy vậy, Dương Từ vội vàng tiến lên, muốn kéo đối phương từ dưới đất lên: "Cái kia. . . Bạn học, bạn bị sao vậy?"
Đối phương căn bản là không nghe thấy lời nói của anh, một mặt kinh hoảng không thôi quỳ ở dưới đất, giống như nhận lấy một cú đả kích mạnh vậy. Ngay sau đó, Dương Từ phát hiện ra cô ấy bị làm sao rồi, vì anh ấy nhìn thấy vết máu trên quần của đối phương. Vừa rồi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của đối phương, còn tưởng rằng thân thể đối phương có vấn đề gì, hiện tại mới phát hiện chỉ là "bà dì" đến thôi, vì thế không khỏi thở phào nhẹ nhõm cởi áo ra.
Dương Từ buộc áo quanh eo đối phương, an ủi cô ấy: "Không sao đâu, không sao đâu, chuyện bình thường thôi, con gái ai cũng có cái đó..."
Cô gái đó hiển nhiên không tin anh, dù sao thì Dương Từ cũng chỉ là một người con trai xa lạ mà thôi, làm sao mà con trai biết về chuyện của con gái chứ. Không đợi Dương Từ mở miệng giải thích với cô ấy một lần nữa, liền nghe thấy một vài nam sinh miệng tiện đang nói những điều vô nghĩa còn cười xấu xa.
"Hì hì hì hì... Chắc là cô ta có thai rồi đi?"
"Không thể nào, nhìn cô ta thật thà như vậy, chắc là sẽ không đi?"
"Bằng không tại sao cô ta lại chảy nhiều máu như vậy? Trước đây ta nhìn thấy một cô con dâu trong thôn sảy thai, lúc đó cô ấy cũng chảy máu nhiều như vậy."
"Đúng đấy, đúng đấy, ta nhớ chỉ có mang thai..."
Trong thời đại này, mối quan hệ nam nữ rất nhạy cảm, ở nông thôn rất sơ xuất đối với việc giáo dục y tế. Lại thêm một số cha mẹ bảo thủ khi nói về sự thay đổi trong giới tính, rất nhiều người chỉ có kiến thức nửa vời về khía cạnh này. Ví dụ, như nhà nào đó trong thôn bọn họ, vẫn luôn không biết sự khác biệt giữa nam và nữ cho đến khi họ kết hôn, mới biết rằng không phải chỉ đắp chăn liền có thể sinh con được.
Trước đây có một cô con dâu còn ồn ào ra trò cười, cô ta còn tưởng chỉ cần hôn một cái là có bầu cho nên khi cưới rất thẳng thắn. Nhưng đến khi cô ấy thực sự gả qua rồi, cô gần như bị chồng mình dọa sợ và chạy về nhà mẹ ngay trong đêm tân hôn. Dù sao thì những trò cười kiểu này cũng khá nhiều, mọi người khi nghe xong ai cũng thấy buồn cười, nhưng suy cho cùng đều là do giáo dục có vấn đề.
Những nam sinh này rõ ràng là nửa mù chữ mà, bọn họ cái gì cũng không biết liền chỉ thích nói nhảm. Một vài nữ sinh ngồi kế bên đã đến kỳ kinh nguyệt dù biết các nam sinh nói nhảm cũng không dám nói gì. Bởi vì rất nhiều cô gái trong thời đại này sẽ thấy xấu hổ vì điều này, cảm thấy rằng lớn lên rồi đến kinh nguyệt là một điều rất đáng xấu hổ.
Thấy nữ sinh vẫn không dám động đậy, sau khi Dương Từ nhìn thấy dáng vẻ gầy gò nhỏ nhắn của cô đoán đây có lẽ là lần đầu tiên cô đến kỳ. Nghĩ đến bộ dạng sợ hãi vừa rồi của cô, liền biết người nhà nhất định chưa từng dạy cô rồi.
Dương Từ không ngờ rằng có một ngày, anh sẽ phải phổ cập khoa học cho các cô gái. Muốn nói là không xấu hổ chút nào thì không thể nào đâu, dù sao thì họ cũng không quen biết nhau mà. Anh một người đàn ông xa lạ, chạy đến trước mặt cô gái, vừa đến liền phổ cập khoa học cho người ta về "bà dì" là gì, ở thế hệ sau mọi người có thể không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng ở thời đại này giống như là chơi trò lưu manh rồi.
Nhưng cho dù Dương Từ nghĩ như vậy, anh không thể tùy tiện ném cô ấy ở đây được. Anh ngẩng đầu nhìn các giáo viên xung quanh, cuối cùng tìm được một nữ giáo viên đến hỗ trợ, nhờ cô giáo giải thích tình hình hiện tại cho cô ấy. Đồng thời anh cũng mách lại với giáo viên về những lời nói xấu của mấy đứa con trai kia, khi mách lẻo cũng không quên thêm mắm thêm muối vào.
Sau khi nữ giáo viên an ủi nữ sinh xong, trước tiên bà ấy nhờ một vài nữ sinh đưa cô đi, sau đó bà ấy quay đầu nhìn mấy nam sinh kia nói: "Mấy đứa học sinh các em làm sao vậy? Bạn học của chính mình không được khỏe, các em đều không nghĩ cách giúp đỡ mà ở đây còn nói bậy bạ. Chưa biết tình hình thế nào mà đã mở miệng ngậm miệng tung tin đồn bạn nữ có thai, đợi chút nữa ta phải hỏi xem giáo viên các ngươi là dạy như thế nào. Đúng thực là không có tố chất, không có văn hóa, không có giáo dục! "
Cô giáo này là chủ nhiệm của trường cấp ba này, sau khi khiển trách mấy học sinh nam xong, bà ấy đã đi tìm giáo viên của họ. Từ xa Dương Từ còn có thể nghe thấy tiếng quở trách rất tức giận của đối phương, rõ ràng là bà ấy rất tức giận về chuyện này.
Thấy vậy Dương Từ biết là không có việc của mình nữa, vậy nên cố ý tìm một nhà vệ sinh trống không có ai, từ trong không gian tìm được một chiếc áo sơ mi ngắn tay. Ngay khi anh đang sửa sang lại quần áo chuẩn bị ra ngoài, mấy nam sinh vừa bị khiển trách kia đã hùng hùng hổ hổ xông vào.
Một trong số đó có một thằng nhóc tóc ngắn nghiến răng nhìn chằm chằm vào Dương Từ và nói: "Thằng nhóc ngươi ở công xã nào mà dám quản chuyện thiên hạ vậy? Còn dám đi mách lẻo với giáo viên, tao ghét nhất chính là người khác đi mách lẻo đấy!"
"Cái thằng này không phải người trong công xã chúng ta, đến liền đi chăm sóc cho con nhỏ đó, hai bọn nó chắc chắn có một chân với nhau. Sau khi chúng ta bắt được nó, liền báo cáo bọn nó làm trò khiếm nhã đi."
"Đúng đấy, báo cáo bọn nó. Còn là học sinh mà đã làm chuyện nam nữ rồi, nói không chừng là con nhỏ đó bị sảy thai, mà sảy chính là (con) của nó..."
Không đợi họ kịp nói hết những lời xàm xí của mình, Dương Từ đã đấm một đấm trực tiếp làm gãy chiếc răng cửa của một thằng nhóc. Nghe thấy tiếng hét của đối phương, Dương Từ chạm vào nắm đấm đau đớn của mình và nói: "Không phải là muốn đánh nhau sao, các ngươi có thể dứt khoát một chút không?"
Một số nam sinh khác nghe thấy vậy đã rất tức giận, gào hét lên lao về phía Dương Từ. Dương Từ vừa định đá một cái vào không trung thì nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện, một khắc trước là mãnh nam, một khắc sau lại là một kiều thê... Khụ khụ, một khắc sau là thư sinh yếu ớt.
Dương Từ vừa hét vừa linh hoạt né tránh: "Cứu mạng, cứu mạng với, có người muốn giết người, có người muốn giết người!"
Khi người bên ngoài đang nói chuyện tiến vào, Dương Từ thân thể linh hoạt liền không trốn tránh nữa, anh bị một người trong số đó đụng nhẹ một cái, anh liền yếu ớt ngã xuống đất. Nam sinh đẩy người đó khẽ sửng sốt một chút, không khỏi tự hỏi mình học được tuyệt thế võ công gì rồi, nếu không hắn ta vừa mới đụng vào một góc quần áo nhỏ của anh thôi làm sao có thể ngã xuống rồi?
Người giáo viên vừa đi vào kia nhìn thấy chính là một nam sinh thanh tú tuấn tú bị một đám học sinh xấu đánh, lập tức tức giận quát: "Dừng lại! Dừng tay lại! Các em học trường nào đấy? Còn có quy củ không đấy? Thi tuyển sinh cấp ba đánh bạn học, các ngươi là chán sống rồi sao!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro