Chương 72
Chương 72
Khi giáo viên chủ nhiệm của Dương Từ đến, Dương Từ đang ngồi xổm ở cổng nhà mình, nhổ đậu phộng cùng bà nội. Đậu phộng được trồng trên đất nhà họ, buổi sáng Tạ Nghiễn Thanh mang tặng một ít trái cây đóng hộp cho Dương gia, bà nội muốn nhổ một ít đậu phộng làm quà để đáp lại.
Từ sau khi biết Dương Từ theo Tạ Nghiễn Thanh học, Dương gia đối xử với Tạ Nghiễn Thanh rất tốt. Ngoài ra bản thân Tạ Nghiễn Thanh rất xinh đẹp, tính cách lại điềm tĩnh và đáng tin cậy, những người lớn tuổi đều rất thích những người như vậy.
Trái cây đóng hộp ngày nay là một thứ xa xỉ, giống như một số món ăn vặt cao cấp ở tương lai vậy, người bình thường căn bản mua không được. Cho dù hoàn cảnh gia đình của Dương Từ có tốt như vậy, nhưng nếu trong nhà muốn ăn cũng chỉ có Dương Quốc Hữu mới có thực lực để mua.
Nữ thanh niên trí thức sống trong nhà của Dương Từ gọi là Tống Tinh Tuyết, năm nay mười chín tuổi. Bởi vì trước đó lúc làm việc bị say nắng, đã trốn trong phòng hai ngày liền, hiện tại cô ta cuối cùng cũng ra khỏi phòng.
Tống Tinh Tuyết nhìn hai bà cháu đang nhổ đậu phộng ở cửa, thầm nghĩ gần đây cô ta ở Dương gia vẫn luôn làm phiền đến người ta nên muốn ngồi xổm xuống phụ bọn họ nhổ. Ngay khi Tống Tinh Tuyết chuẩn bị mở miệng nói, giáo viên chủ nhiệm của Dương Từ đột nhiên chạy xe đạp đến.
Dương Từ vừa nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm của mình đến, anh đã đoán được chắc là điểm của anh đã có rồi. Đặc biệt là nhìn thấy nụ cười trên mặt của thầy chủ nhiệm, anh liền biết nhất định là bài thi lần này rất tốt, nếu không nụ cười trên mặt thầy chủ nhiệm sẽ không xán lạn như vậy.
Đúng như Dương Từ đoán, anh thực sự đã làm rất tốt trong kỳ thi lần này, bởi vì câu đầu tiên mà giáo viên chủ nhiệm nói là: "Dương Từ, lần thi này em đã thi rất tốt, mấy trường cấp ba trong huyện em đều có thể lựa chọn được."
Dương Từ hoàn toàn đoán trước được điều này, vì vậy anh không ngạc nhiên lắm khi nghe điều này. So với vẻ mặt điềm tĩnh của Dương Từ, bà nội bên cạnh không khỏi kích động. "Thật sao? Cháu trai của ta đã thi được hạng bao nhiêu vậy?"
Thầy chủ nhiệm của Dương Từ cười nói: "Hạng 1, lại là hạng 1. Thành tích của nó trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba lần này rất tốt, một mạch vượt qua người thứ hai rất xa."
Trong công xã của họ vốn là có ba người thành tích tốt, họ là ba người ở cùng phòng với Dương Từ trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba. Nhưng hai người còn lại làm bài thi không tốt, họ cãi nhau vì mâu thuẫn vào ngày thứ hai của kỳ thi tuyển sinh, họ đều không có phát huy trình độ bình thường trong kỳ thi vừa qua.
Ban đầu, với thành tích thông thường của họ, lọt vào top 50 của huyện là không thành vấn đề gì. Tuy nhiên, do phát huy bất thường trong ngày thi cuối cùng, bọn họ có lẽ sẽ xếp hạng dao động quanh mức 100. Nhưng dù vậy, thành tích của hai người bọn họ vẫn rất tốt, ít nhất có thể vào trường Nhị Trung trong huyện.
Bọn họ không cùng đẳng cấp với Dương Từ, với trình độ hiện tại của Dương Từ là hạng nhất toàn huyện, không chỉ có thể chọn bất cứ trường cấp ba nào trong huyện mà ngay cả học phí cũng có thể được miễn. Ngoài ra Dương Từ còn là trạng nguyên trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba trong huyện của họ, trạng nguyên trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba không bằng trạng nguyên trong kỳ thi tuyển sinh đại học, nhưng nói như thế nào thì vẫn là một trạng nguyên mà, cho nên công xã và huyện bọn họ đều sẽ phát thêm tiền thưởng để có thể vì chuyện này mà khuyến khích nhiều học sinh chăm chỉ học hành hơn.
Ngay khi bà nội nghe tin Dương Từ lại là hạng nhất, phản ứng đầu tiên của bà là ôm Dương Từ và khen ngợi anh một hồi, sau khi khen ngợi xong, bà mới nhớ đến việc tiếp đãi thầy chủ nhiệm. Khi bà ấy đi rót nước cho thầy chủ nhiệm, thầy chủ nhiệm đang nhìn Dương Từ và nghiêm túc nói: "Thành tích của em thì em là người hiểu rõ nhất, nên em đã nghĩ xong sẽ học trường cấp ba nào chưa?"
Theo lý mà nói thường thì trường cấp ba trong huyện thì Nhất Trung tốt hơn những trường khác một chút. Nhưng ngoại trừ Nhất Trung, Nhị Trung, Tam Trung trong huyện của họ, còn có một trường cấp ba thực nghiệm nữa. Giáo viên chủ nhiệm đặc biệt đi tìm hiểu qua rồi, trường cấp ba thực nghiệm này khá tốt, nghe nói rằng có một vài giáo viên giỏi ở đó.
Dương Từ vốn muốn đến trường cấp ba thực nghiệm này, nhưng vì vị trí của trường cấp ba thực nghiệm rất hẻo lánh, sau này khi đi học Dương Từ sẽ rất phiền phức. Bản thân Dương Từ không sợ bất cứ điều gì, nhưng anh định mang theo Dương Mộng Liên, vì vậy có rất nhiều chuyện cần phải cân nhắc.
Ví dụ, với thành tích hiện tại của Dương Mộng Liên, cô ấy có thể vào trường nào trong huyện, ví dụ như vị trí ngôi nhà mà Dương Từ định mua là ở đâu? Nếu hoàn cảnh cho phép, Dương Từ hy vọng rằng anh và Dương Mộng Liên sẽ học cùng trường, để tránh cho Dương Mộng Liên bị người ta bắt nạt.
Vì muốn đưa chị gái Dương Mộng Liên đi cùng, Dương Từ không xem xét đến trường cấp ba thực nghiệm. Anh muốn chọn một trong hai trường Nhất Trung và Nhị Trung, bởi vì anh không biết rõ về các trường học trong huyện, bây giờ tình cờ có giáo viên chủ nhiệm ở đây, anh liền hỏi ông ấy.
Giáo viên chủ nhiệm: "Đương nhiên là chọn trường Nhất Trung rồi, trường Nhất Trung có không khí học tập tốt. Không giống như hai trường trong công xã chúng ta, một số học sinh ham học thường bị tẩy chay, có một số học sinh chỉ có thể lén lút học trong lớp để không bị tẩy chay, trong môi trường này khó mà có được một người ưu tú."
Còn việc tại sao nhà trường rõ ràng biết là bầu không khí này rất tệ nhưng lại không nghĩ cách thay đổi nó, nói đi thì cũng phải nói lại mọi người đều ở cùng một công xã, rất nhiều học sinh đều là nhà người thân bạn bè. Có người miệng thì nói yêu cầu giáo viên kỷ luật bọn họ cho tốt, nhưng trên thực tế sau khi thật sự kỷ luật đánh bọn họ, có vài người không khỏi trong lòng suy nghĩ lung tung.
Dù sao cũng khá rắc rối, dạy dỗ cũng không được mà không dạy dỗ cũng không được. Ngoài ra trong công xã có nhiều đứa trẻ hư, người lớn của chúng cũng là mấy phụ huynh hư, nếu dạy dỗ nhiều quá cũng sẽ có phụ huynh đến gây sự nên rất nhiều giáo viên dứt khoát phớt lờ không để ý tới.
Thầy chủ nhiệm ngồi ở Dương gia nửa tiếng đồng hồ, sau khi xác nhận Dương Từ sẽ đến học trường Nhất Trung, ông ấy vui vẻ đạp xe rời đi. Tống Tinh Tuyết người vẫn đứng ngoài quan sát mọi thứ, không khỏi nhìn chằm chằm vào Dương Từ một lúc lâu, cô ta thực sự không ngờ tới Dương Từ lại giỏi đến mức thi tuyển sinh cấp ba vậy mà lại giành được hạng nhất toàn huyện?
Ngay cả khi toàn huyện cũng chỉ là một huyện thành nhỏ không lớn đối với cô ta. Nhưng cho dù là một huyện thành nhỏ như thế nào, cũng có dân số mấy chục nghìn người mà. Có thể đạt được hạng nhất trong kỳ thi dưới hoàn cảnh như vậy, đối với một học tra như Tống Tinh Tuyết, quả thực là một chuyện vô cùng lợi hại.
Còn không đợi tới nghỉ trưa nữa, người Dương gia đã biết chuyện vui này rồi. Dương Mãn Thương rất vui mừng, để Lưu Tiêm Mai đến công xã mua rượu và thịt, còn nói bà ấy gọi con gái lớn ở công xã về, định cùng cả nhà mở tiệc ăn mừng.
Trong khoảng thời gian này, Tống Tinh Tuyết đều cùng Dương gia ăn cơm, thanh niên trí thức bọn họ mới đến đều vẫn chưa có khẩu phần ăn, đều đi đại đội ghi nợ lương thực. Nhưng vì Dương gia có phụ nữ mang thai ăn đồ ăn ngon hơn, Tống Tinh Tuyết muốn ăn cùng liền phải trả tiền. Đương nhiên, cô ta cũng có thể không ăn cùng, có thể mượn nồi của Dương gia nấu phần ăn của mình.
Gia cảnh của Tống Tinh Tuyết rất tốt, cô ta tự mình nấu cơm không chỉ phiền phức, mà muốn ăn những thứ khác cũng khó khăn. Chẳng hạn như một vài loại rau củ quả, gạo, trứng, thịt... cô ta đều phải tự nghĩ cách mua mang về, mà nhiều thứ còn chưa chắc là mua được.
Cho dù trong tay cô ta có tiền và phiếu mua cũng không thể đi từ xa đến công xã để ăn. Dù sao thì hiện nay quán ăn vẫn rất đắt đỏ, cho dù có nhiều tiền như thế nào cũng không thể lãng phí như vậy. Cho nên ăn cơm cùng Dương gia là tiết kiệm nhất, cô ta không những không cần tự mình nấu mà còn có thể ăn các loại nguyên liệu khó kiếm.
Dương gia thấy cô ta còn nhỏ, lấy thêm tiền cũng ngại, mỗi tháng chỉ cần năm tệ mà thôi. Năm tệ có vẻ như rất nhiều, nhưng mấy năm nay mua cái gì cũng cần phiếu xuất nhập, đôi khi có phiếu mua cũng không mua được.
Trong quán ăn năm tệ chỉ có thể ăn hai bữa ăn ngon, còn phải thêm phiếu lương thực và phiếu thịt. Mà ở Dương gia cô ta có thể ăn được một tháng, tuy rằng không phải bữa nào cô ta cũng được ăn ngon, thỉnh thoảng cũng ăn chút bột ngô bánh bao và rau trộn với bột*, nhưng so với cô ta tự mình làm ăn tiết kiệm hơn rất nhiều.
(*rau trộn với bột: băm rau ra trộn với nước với bột mì rồi chiên lên)
Hôm nay, Dương gia tổ chức tiệc ăn mừng kỳ thi tuyển sinh cấp ba cho Dương Từ, Tống Tinh Tuyết là người ngoài cuộc khó mà ngồi cùng bàn được. Cô ta từ nhà bếp mang thức ăn của mình ra, rất tự giác đi về phòng của mình, khi cô ta đi ngang qua cổng thì gặp Dương Quốc Hữu.
Đối với đứa con trai thứ hai của Dương gia, Tống Tinh Tuyết vừa sợ vừa tò mò. Cô ta cảm thấy nam nhân Dương gia không giống với những nam nhân khác, nam nhân khác nhìn thấy cô ta xinh đẹp đều thích tâng bốc cô ta, nhưng nam nhân Dương gia đối với cô ta lại rất lãnh đạm.
Đặc biệt là người đàn ông Dương Quốc Hữu này, cô ta cũng đã sống ở Dương gia một khoảng thời gian rồi, nhưng đối phương chưa bao giờ nhìn thẳng vào cô ta, điều này khiến cô ta bắt đầu nghi ngờ sức hút của chính mình rồi.
Lúc này nhìn thấy đối phương từ bên ngoài trở về, vì thân phận có chút đặc thù của đối phương Tống Tinh Tuyết không khỏi muốn thiết lập quan hệ tốt với anh ta, cho nên vừa thấy anh ta liền chào hỏi. Kết quả cũng không biết là anh ta có nghe thấy không vậy mà đi ngang qua cô ta, không thèm quay đầu lại nhìn.
Thấy vậy, Tống Tinh Tuyết có chút không phục, nhưng nghĩ đến đối phương là nam nhân đã có gia đình, cô ta đành phải nuốt xuống bất mãn trở về. Thôi vậy, dù sao nghe nói là đối phương sẽ sớm được điều chuyển đi rồi, cho dù không có làm tốt quan hệ chắc cũng không có chuyện gì đâu. Sau khi Tống Tinh Tuyết nhìn đối phương bước vào phòng chính, mới bĩu môi trở về phòng đóng cửa lại.
Tống Tinh Tuyết không biết là vợ của Dương Quốc Hữu tình cờ nhìn thấy một màn chào hổi lúng túng vừa rồi của cô. Điền Kiều Kiều nhìn chằm chằm vào căn phòng của đại phòng không khỏi bĩu môi lẩm bẩm một câu: "Bộ dạng của cô lại không đẹp bằng ta, cũng không biết lấy tự tin từ đâu ra, người đàn ông của ta mới không thèm nhìn cô đâu, anh ta muốn nhìn... Đương nhiên là phải nhìn ta rồi."
Dương Quốc Hữu không thấy Điền Kiều Kiều trong phòng chính, cho nên anh ta cố ý quay lại phòng của mình để tìm người, tình cờ nghe được những lời của Điền Kiều Kiều. Ánh mắt anh ta dừng lại một chút trên mặt Điền Kiều Kiều, thay đổi dáng vẻ lạnh lùng vô tình, trong giọng nói mang theo ý cười hỏi: "Xem xem em làm gì đấy?"
Điền Kiều Kiều nghe vậy liền đỏ mặt, vội vàng túm lấy người kéo vào trong phòng. Dương Quốc Hữu cao hơn cô ấy rất nhiều, bị Điền Kiều Kiều kéo áo cũng không có cong eo, chỉ có thể nhón chân lên dựa vào lòng anh ta. Dương Quốc Hữu không dám gây sự với cô ấy, dù sao thì vợ của anh vẫn đang ở cữ. Hai người nói chuyện một lúc trong phòng sau đó Dương Quốc Hữu mới đi ra khỏi phòng.
Khi cả nhà đang cùng nhau ăn trưa, mọi người trong Dương gia đều rất vui mừng về kết quả thi lần này của Dương Từ. Ngay cả Dương Quốc Hữu, người không hề biểu lộ cảm xúc trên mặt, cũng không nhịn được vòng tay qua vai Dương Từ và vỗ nhẹ vào anh.
"Thi rất tốt, em có muốn gì không? Trước khi anh hai rời đi sẽ thỏa mãn em."
Dương Từ nghe vậy trong lòng rất phức tạp, anh quả thực là có thứ muốn mua, đó chính là một ngôi nhà trong huyện thành. Nhưng anh cũng không định để anh hai mua cho mình, dù sao anh cũng đã để dành đủ tiền mua nhà rồi. Hơn nữa chuyện mua nhà cũng không phải là chuyện nhỏ, anh không thể dựa vào anh hai chiều chuộng mình, liền yên tâm thoải mái xin anh hai thứ đắt tiền như vậy.
Dương Từ: "Em không cần anh hai cho em bất cứ thứ gì, bây giờ em đã có rất nhiều tiền, em muốn tự mình mua một căn nhà trong huyện."
Mọi người trong Dương gia sau khi nghe xong đều nhìn Dương Từ, rất rõ ràng là bị lời nói của Dương Từ làm cho giật mình, chị cả Dương Đại Hồng không khỏi nói: "Em làm gì có thể có nhiều tiền như vậy để em tiêu xài phung phí chứ?"
Lưu Tiêm Mai cũng nói: "Đúng đấy, mua nhà cái gì chứ, tốn bao nhiêu tiền mới mua được chứ? Nếu như con thấy bất tiện khi đi học cấp ba, chúng ta có thể thuê một ngôi nhà trong huyện. Con đừng thấy cuộc sống của anh cả với chị dâu cả của con tốt, họ bây giờ cũng chỉ là thuê nhà mà thôi, con một đứa nhóc mà làm sao có nhiều tiền như vậy?"
Dương Từ: "Con đã giành hạng nhất mấy lần liền, chỉ tiền thưởng do công xã và huyện đưa đã gần 50 tệ rồi. Kỳ thi tuyển sinh cấp ba lần này sẽ cho nhiều hơn, nghe giáo viên chủ nhiệm của con nói công xã đưa 50 tệ, trong huyện sẽ thưởng cho con thêm 100 tệ, cộng lại những khoản này sẽ là 200 tệ, cộng thêm tiền thưởng hành hiệp trượng nghĩa trước đó với cả một khoản tiền mà con lén lút tiết kiệm nữa, thế là đủ mua một căn nhà nhỏ hai phòng ngủ ở huyện thành nhỏ của chúng ta rồi."
Thực ra Dương Từ đã sớm tiết kiệm đủ tiền để mua một căn nhà, không cần những khoản tiền thưởng đó cũng đủ để mua nhà. Nhưng để tránh cho người nhà cảm thấy kỳ quái, anh đã trì hoãn cho đến tận bây giờ mới nói. Thậm chí còn cộng rất nhiều tiền thưởng lại để thuyết phục mọi người trong nhà.
Phản ứng đầu tiên của Lưu Tiêm Mai là không đồng ý: "Không được, những khoản tiền thưởng đó là vốn liếng để lấy vợ cho con, ta định để dành cho con đây, đợi sau này con cưới vợ mà dùng, bây giờ không thể cứ đưa cho con tiêu xoèn xoẹt được."
Dương Từ nghe vậy cũng không vội vàng, mà rất kiên nhẫn nói: "Con sắp lên cấp ba rồi, môi trường ký túc xá ở trường cấp ba rất tệ, nghe nói là bảy tám người ở cùng một phòng, không chỉ chật chội mà còn ồn ào sẽ làm chậm trễ việc học của con. Hơn nữa con muốn để chị hai đi lên huyện học cùng con, thành tích của chị hai đã được coi là rất tốt rồi, các trường cấp ba trong huyện đều tốt hơn các trường cấp ba trong công xã. Hai bọn con cùng nhau học cấp ba thuê nhà cũng không tiện, dù sao nhà ở huyện thành sớm muộn gì cũng phải tốn tiền để mua, chị hai và con cũng định là không thể cứ ở nông thôn mãi được, không bằng nhân lúc này nó đang còn rẻ trực tiếp mua đi."
Trước đây Dương Từ không đề nghị Dương Mộng Liên đi huyện thành để học tập, bởi vì Dương Mộng Liên là một cô gái ở huyện thành không an toàn, bây giờ có em trai của cô ấy đi cùng cô ấy, Dương Từ đương nhiên muốn Dương Mộng Liên đến một nơi giáo dục tốt hơn. Dù sao thì kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ chính thức tiếp tục vào mùa đông năm sau, Dương Từ hy vọng rằng Dương Mộng Liên sẽ được nhận vào trường đại học như anh.
Dương Mộng Liên đang ăn rất ngon lành không khỏi ngẩng đầu lên không hiểu sao lại nhắc đến mua nhà, nhắc mua nhà sao lại nói đến cô ấy rồi? Dương Mộng Liên không hề muốn đến một huyện thành nào đó để học cấp ba, nhưng nhìn cách em trai cô cố gắng thuyết phục mẹ cô, lúc này cô ấy cũng khó mở miệng kéo chân em trai.
Ông nội Dương: "Ta thấy nó nói cũng có lý, nước chảy chỗ thấp, người đi lên chỗ cao. Đứa trẻ càng lợi hại thì càng bay xa, nó nhìn sự vật khác với chúng ta. Dù sao tiền cũng là của nó, nó muốn mua... các ngươi chỉ cần giúp nó, chỉ cần đừng để nó chịu thiệt là được."
Dương Từ tưởng rằng Lưu Tiêm Mai sẽ là người dễ thuyết phục nhất, ông bà sẽ là người khó thuyết phục nhất mới đúng, kết quả khiến Dương Từ ngạc nhiên là chính ông bà của anh đã giúp anh thuyết phục những người khác. Vì có được sự ủng hộ mạnh mẽ của hai người lớn nhất, lại thêm Dương Quốc Hữu cũng không lên tiếng phản đối nên chuyện mua nhà nhanh chóng được chốt lại.
Sáng hôm sau dậy sớm, Dương Từ đã theo anh ba đến huyện thành, hai người định lên huyện nghe ngóng thử, dù sao thì lúc này cũng không biết nên mua nhà như thế nào.
Điều mà hai người Dương Từ không biết là khi họ đang tìm hiểu về việc mua một căn nhà trong huyện thành, Dương Lăng Húc người mà hai ngày trước mới mua được một căn nhà trong huyện, hăm hở từ huyện thành trở về quê nhà.
Vì dáng vẻ tươi cười rạng rỡ quá lộ liễu, hắn ta còn cố ý đi loanh quanh nơi mọi người đang làm việc, ngoài mặt thì nói là tìm Dương Mãn Thương, nhưng thực chất là hắn ta đang cố ý đi loanh quanh để khoe khoang.
Nhìn thấy dáng vẻ của hắn ta, một ông chú không khỏi tò mò hỏi: "Này, đây không phải là thằng cả của Dương gia sao? Sao bây giờ lại trở về vậy?"
Dương Lăng Húc hơi hếch cằm lên, sau đó cười nói: "Ừm, hôm nay trở về là để dời hộ khẩu thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro