Chương 85

Chương 85

Đừng nhìn Dương Mộng Liên, người chỉ mới học hơn một tháng, nhưng vì năm ngoái mỗi ngày đều chăm chỉ chạy đến trường với Dương Từ, thể lực của Dương Mộng Liên đã sớm thay đổi hơn trước đây. Ngoài ra, hai tên côn đồ nhỏ trước mặt giống như những con khỉ gầy gò, nhìn thoáng qua là thấy ngày thường chúng không tập luyện gì nhiều, nên Dương Mộng Liên đối phó với chúng không có vấn đề gì cả. Càng huống chi bây giờ cô ấy cũng không phải là một mình, cho dù hai tên côn đồ này có thể có đồng bọn, Dương Mộng Liên cũng không sợ bản thân chịu thiệt.

Dương Từ cũng biết sức lực của chị gái mình, rất dễ dàng để đối phó với một hai tên côn đồ nhỏ, vì vậy anh ngoan ngoãn đứng sang một bên, chờ chị gái của mình đại sát tứ phương. Kết quả không ngờ tới là không đợi Dương Mộng Liên vứt cặp đi đánh nhau với bọn chúng, một người thiếu niên đã đi vào con hẻm, khi đối phương nhìn thấy cảnh này, còn tưởng rằng Dương Từ bọn họ đang bị hai tên côn đồ bắt nạt.

Đối phương hiển nhiên là thích giúp đỡ người khác, không nói một lời liền xách cặp sách chạy tới: "Tên lưu manh từ đâu tới, dám bắt nạt học sinh nơi này?"

Vốn tên lưu manh tên là anh Hào kia, bị Dương Mộng Liên đá một cái đang còn ngơ ngác. Lúc này nhìn thấy một thằng nhóc khác vọt tới, vừa nhìn liền biết là một người không dễ chọc, hai tên côn đồ không nói lời nào lập tức xoay người bỏ chạy.

Thấy vậy, chàng thanh niên nhiệt tình liền chạy như bay đuổi theo hai tên côn đồ. Thấy đối phương trạc tuổi Dương Từ, Dương Mộng Liên lo lắng nếu một mình đuổi theo sẽ xảy ra chuyện nên cô ấy chỉ có thể nhanh chóng xách cặp đuổi theo, bỏ lại Dương Từ đứng đó một mình.

Sau khi Dương Từ đọc xong trang sách đang đọc, anh thở dài ngao ngán rồi đi về hướng hai người biến mất. Mặc dù đối với thực lực hiện tại của chị gái anh rất yên tâm, nhưng để cô ấy một mình mạo hiểm, anh vẫn lo lắng, lỡ như gặp phải tên nào đó liều mạng, không bằng để anh làm em trai đi theo thì ổn hơn.

Ngay khi Dương Từ đang chậm rãi đuổi theo họ, khi đi ngang qua cổng đại viện của họ, anh nhìn thấy cậu bé trước kia đã đến nhà mình để lục lọi đồ, đang đi về phía một con hẻm nhỏ cùng một người phụ nữ có khuôn mặt lạ.

Bởi vì Dương Từ đã mấy lần bắt được kẻ buôn người, nên anh đối với những kẻ buôn người nhạy cảm hơn người bình thường, khi nhìn thấy cảnh này, phản ứng đầu tiên của anh là, chẳng lẽ người phụ nữ này là một kẻ buôn người? Cho dù cậu bé lục lọi đồ đạc có đáng ghét đến đâu, Dương Từ cũng không thể trơ mắt nhìn cậu bé bị người lạ mang đi, vì vậy anh chuyển bước đi cùng một hướng với bọn họ.

Lúc này, người phụ nữ với khuôn mặt xa lạ đang dịu dàng hỏi cậu bé: "Như thế nào? Có phải là rất ngon không?"

Cậu bé nghe vậy vừa ăn kẹo vừa vui vẻ gật đầu: "Ăn ngon, ăn ngon, dì thật là tốt quá, còn tốt hơn mẹ con nữa."

Người phụ nữ nghe thấy lời này mắt liền sáng lên, hơi cúi lưng xuống nói: "Thật sao? Vậy thì mẹ sẽ làm mẹ của con, được không?"

Cậu bé gật đầu không chút suy nghĩ, rõ ràng là đối với đề nghị của người phụ nữ không có bài xích: "Được đấy, được đấy, mẹ của ta không tốt chút nào cả, bà ta mỗi ngày đều chỉ biết mắng ta, giống như hổ cái vậy, bây giờ cha ta cũng không thích bà. Mẹ làm mẹ ta thì tốt rồi, mẹ lớn lên xinh đẹp như vậy tính tình cũng tốt như vậy, sau này ta không phải tiếp tục bị đánh nữa."

Dương Từ đuổi theo, vừa nghe thiếu niên nói như vậy, không khỏi trợn tròn mắt. Mọi người trong đại viện đều biết mẹ của cậu bé cưng chiều thằng nhóc như thế nào, thậm chí còn vì cậu ta mà đánh nhau với người khác. Kết quả không ngờ tới đứa con trai bảo bối của mình chỉ đơn giản bị một viên kẹo liền lấy lòng được rồi, thậm chí còn muốn nhận người phụ nữ cho mình viên kẹo là mẹ để lấy lòng người phụ nữ đó.

Người phụ nữ chắc cũng không ngờ đối phương lại dễ dỗ như vậy, ý cười trên miệng nhất thời không nén được, ngay lúc cô ta muốn tiếp tục dỗ dành đối phương thì Dương Từ đã sải bước đi tới, vì lo chị gái bên kia không đợi lâu được nữa nên tiến lên kéo cậu bé lại.

Người phụ nữ khi nhìn thấy Dương Từ hoảng hốt một lúc, nhưng ngay sau đó cô ta đã cố gắng bình tĩnh lại: "Cái kia... cậu thiếu niên này, ngươi là ai đấy? Đang yên đang lành mà cướp trẻ con à?"

Dương Từ quét qua người cô ta liền biết rằng người phụ nữ đó không phải là kẻ buôn người. Bởi vì đối phương có một đôi tay được chăm sóc cẩn thận và khuôn mặt cũng coi là xinh xắn, kết hợp với thái độ kỳ lạ trước đó của cô ta đối với cậu bé, Dương Từ nghi ngờ rằng cô ta có thể là tiểu tam.

Dương Từ không muốn dính líu đến chuyện này nên đã bế cậu bé ngỗ nghịch lên, không nói lời nào liền đưa thằng bé về đại viện. Thấy vậy, những người lớn tuổi đang ngồi ở cổng đại viện đang muốn hỏi Dương Từ đang làm gì đấy, sao con trai của lão Văn gia lại khóc dữ dội như vậy thì thấy Dương Từ chỉ vào một con hẻm cách đó không xa.

"Bên kia... Mọi người có nhìn thấy người phụ nữ kia không? Là họ hàng của Văn gia sao?"

Mấy người lớn tuổi híp mắt nhìn về phía con ngõ cách đó không xa, một người trong đó nhãn lực tốt hơn chỉ nhìn cô ta một cái liền lắc đầu nói: "Không biết, chắc không phải là họ hàng của Văn gia đâu, nếu phải thì chúng ta cũng đã gặp rồi. Cô ta nhìn thật lạ mặt mà, vẻ ngoài nhìn khá đẹp..."

Dương Từ: "Con vừa thấy cô ta dùng kẹo dỗ đứa trẻ này gọi mẹ, con còn tưởng đó là một kẻ buôn người chứ."

Ngay khi mọi người nghe thấy ba từ kẻ buôn người, tất cả đều trở nên nghiêm túc ngay cả cậu bé đang khóc cũng ngừng khóc. Dù sao thì cậu bé cũng không còn nhỏ nữa, cậu ta vẫn biết rõ ràng một số điều. Đặc biệt là kẻ buôn người, buôn lậu, bắt cóc, những lời này cậu ta đã nghe qua rất nhiều lần, người lớn trong nhà cũng vô số lần dạy dỗ cậu ta.

Trước đây, cậu ta chỉ quan tâm đến việc ăn kẹo, trong lúc nhất thời không nghĩ tới chuyện này. Lúc này, khi đột nhiên nghe thấy Dương Từ nhắc đến, khuôn mặt cậu ta lập tức tái nhợt vì sợ hãi. Nghe nói những kẻ buôn người rất độc ác, chúng không chỉ thích bỏ đói trẻ em mà còn thích đánh đập chúng. Cậu ta từ nhỏ chưa từng chịu khổ, căn bản không muốn bị bỏ đói, càng không muốn bị đối phương đánh.

Cậu ta sợ hãi bật khóc: "Ta không muốn bị bán, ta không muốn có mẹ mới, ta muốn về nhà, ta muốn về nhà ngay bây giờ..."

Thấy mọi người bắt đầu xem trọng, Dương Từ định quay người lại đi ra ngoài tìm Dương Mộng Liên, nhưng khi anh vừa bước ra ngoài, anh đã nghe thấy tiếng mẹ của cậu bé hét lên: "Tại sao con lại muốn có mẹ? Người phụ nữ đó ở đâu?"

Dương Từ không định can thiệp vào chuyện của bọn họ, nghe vậy cũng không để ý tới bà ta đi thẳng ra ngoài. Thấy vậy, mẹ của cậu bé đi theo Dương Từ ra ngoài, nhưng đôi mắt của bà ta lại bắn vào con hẻm bên ngoài đại viện, kết quả bà ta không những không nhìn thấy người mình muốn gặp mà ngay cả Dương Từ, người biết rõ sự tình duy nhất cũng không thấy.

Người phụ nữ căn bản không muốn bỏ qua, cứ đợi cho đến khi Dương Từ tìm thấy Dương Mộng Liên trở về, lập tức hùng hùng hổ hổ chạy về phía Dương gia. Cứ như thể sống ở Dương gia không phải là hai đứa nhóc mà là cô nhân tình đã ngoại tình với người đàn ông của mình.

Lại nói, hôm nay Dương Từ đã giúp bà ta bảo vệ đứa nhỏ, không đến cảm tạ thì thôi đi, bà ta vậy mà còn ở ngoài cửa gào thét chửi bới. Dương Từ không muốn thuận theo thói xấu của bà ta, cố tình bỏ mặc bà ta la hét chửi thề thoải mái ở bên ngoài, đợi đến khi những người xung quanh cũng bị làm phiền đi đến, anh mới ra mở cửa với vẻ mặt đáng thương: "Chị dâu Văn gia, chị lại làm sao vậy? Bây giờ đã bảy giờ tối rồi, em và chị em còn phải làm bài tập nữa."

Chị dâu Văn gia nghe vậy thì cười lạnh một tiếng: "Thằng tạp chủng ngươi, giả vờ học sinh giỏi gì chứ. Ta đã hỏi thăm người ta rồi, trước kia ngươi chính là một thằng côn đồ. Đừng tưởng rằng may mắn đạt được hạng nhất là có thể trở thành học sinh giỏi, cũng không nhìn xem bản thân trong gương như thế nào, vừa nhìn là biết không phải là một thằng nhóc đàng hoàng gì. Chuyện ngày hôm nay ngươi phải cho ta một lời giải thích, nếu không ta sẽ cứ ở đây không đi."

Đối với những kẻ vô lý đầu óc không tốt như thế này, dùng vũ lực và nói đạo lý đều vô ích, chỉ có thể dùng phép thuật để đánh bại phép thuật, để đối phương trải nghiệm thế nào là nhân gian hiểm ác. Vốn dĩ khi Dương Từ biết người phụ nữ đó là tiểu tam, trong lòng anh vẫn còn chút đồng cảm với chị dâu Văn gia, nhưng giờ phút này, nhìn mặt mũi khó coi của đối phương, lập lức trong lòng anh một chút đồng cảm đó cũng biến mất rồi.

Dương Từ một mặt vô tội: "Em phải giải thích cái gì chứ?"

Chị dâu Văn gia: "Ngươi đừng có mà giả vờ ngu ngơ với ta, chuyện vừa mới xảy ra thôi. Không phải là ngươi nhìn thấy một người phụ nữ, suýt nữa kéo con trai ta đi sao?"

Dương Từ nghe vậy không thể nhịn được chế nhạo một tiếng, cố tình dùng giọng nói mà chỉ hai người họ mới có thể nghe thấy, ác ý nói với đối phương: "Yo, chị cũng biết rằng con trai chị xuýt chút nữa bị kéo đi sao, nếu như không phải ta không giúp chị kéo nó trở về, chị còn có thời gian đi chửi người trước cửa nhà ta sao?"

Bởi vì dáng vẻ của Dương Từ trước sau chênh lệch quá lớn, chị dâu Văn gia đều bị anh làm cho ngu người. Trên mặt bà ta hiện lên một tia hoang mang, liền thấy Dương Từ hơi tiến lại gần mình, tiếp tục dùng giọng điệu còn tệ hơn nói với bà ta: "Nếu chị có bản lĩnh lớn tiếng với người ngoài thì nên chăm sóc tốt cho người đàn ông của mình đi."

Thời đại ngày nay, quan hệ nam nữ rất nhạy cảm, những chuyện như ngoại tình, một khi bị phát hiện đều là chuyện rất nghiêm trọng, còn sẽ bị lôi ra đi diễu hành trước mặt mọi người. Hơn nữa, tình cảnh chung rất căng thẳng, ai cũng cảm thấy quan hệ nam nữ lung tung là điều rất xấu hổ, điều này hoàn toàn khác với thế hệ sau này "khinh nghèo nhưng không coi thường mại dâm".

Trong một hoàn cảnh nghiêm túc như vậy, chồng của đối phương vẫn có gan đi ngoại tình, người phụ nữ kia thậm chí còn tìm đến cửa nhà, đối phương còn có tâm trạng đuổi theo anh một đứa trẻ để gây rối, Dương Từ thực sự không hiểu mạch não của đối phương. Mà vào thời điểm đó Dương Từ không phải là người duy nhất nhìn thấy người phụ nữ đó. Con bà ta cũng không còn nhỏ nữa, nếu bà ta muốn hỏi thì nên hỏi kỹ con mình.

Có lẽ là một câu nói nào đó của Dương Từ đã vô tình chọc trúng nỗi lòng của chị dâu Văn gia? Vẻ mặt của người phụ nữ ngay lập tức trở nên vặn vẹo, đưa tay ra muốn xé nát Dương Từ, như thể bà ta muốn ăn thịt Dương Từ vậy.

Dương Từ lập tức thay đổi dáng vẻ trước đó, anh lại trở nên đáng thương và kinh hoàng hét lên: "Chị làm sao vậy, đang yên đang lành sao chị lại đánh người chứ?"

Những gia đình xung quanh đã chú ý đến bên này, vừa nhìn thấy đối phương đột nhiên nổi điên muốn đánh người, nhiều người trong số họ đã nhận đồ của Dương Từ, khi nhìn thấy cảnh này lập tức chạy ra khỏi nhà.

"Ai dô dô, con dâu Văn gia này, đang náo loạn cái gì đấy? Ầm ĩ với một đứa trẻ, có đáng không chứ?"

"Đúng đấy đúng đấy, ồn ào lớn như vậy, người của tổ dân phố mà đến thì lúc đó mọi người đều mất mặt hết sao?

"Có chuyện gì mà không thể nói được chứ, một người lớn sao cứ phải động tay với một đứa nhỏ chứ, đứa nhỏ nhà người ta cũng là bảo bối trong nhà, nếu như đánh bị thương rồi cha mẹ người ta không phải sẽ ầm ĩ lên sao?"

"Đúng đấy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, sao cứ phải đến mức động tay mới được chứ"

...

Mọi người đều biết chuyện gì xảy ra, lúc này từng người một tiến lên ngăn cản đối phương, không ngừng đặt câu hỏi, điều này không thể nghi ngờ đang chọc vào nỗi uất ức trong lòng bà ta, chị dâu Văn gia tức giận đến sắc mặt trắng xanh. Điều đáng ghét hơn nữa là cả quá trình bà ta đều không đụng được tới Dương Từ. Lại bị những người này mở miệng ngậm miệng nói thành bà ta đã động tay đánh người rồi.

Đợi đến khi bà cụ Trần gia cùng vị chủ nhiệm Nhất Trung kia trở về, sau khi biết được việc bà ta đã động tay đánh Dương Từ, hai người lập tức tìm đến cửa. Hai người này đều đặc biệt thích đứa trẻ Dương Từ này, một người yêu thích Dương Từ như cháu ruột, người kia là chủ nhiệm khối 10 của trường Nhất Trung, ông ấy rất thích Dương Từ, một học sinh giỏi.

Cứ như vậy khi hai người nghe tin Dương Từ bị đánh, còn là vì Dương Từ làm việc tốt cứu đứa con của bà ta, họ càng không muốn biến việc lớn thành chuyện nhỏ, họ muốn xem những người Văn gia là những người như thế nào, sao họ có thể vô lý và phiền phức như vậy?

Dương Từ không biết hai người họ đi đến Văn gia đã nói gì với Văn gia, chỉ biết là Văn gia vẫn tiếp tục gây rối cho đến nửa đêm. Sáng hôm sau thức dậy sớm, để cảm ơn sự giúp đỡ của hai người và cũng để cảm ơn những người hàng xóm đã giúp đỡ ngày hôm qua, sáng sớm Dương Từ đã đi giao vài quả trứng từ nhà này sang nhà khác.

Ngay cả trong huyện trong những năm này, có thể dùng trứng để đi trả nhân tình cũng không có nhièu. Ngoài ra, mọi thứ trong huyện thành đều cần có phiếu mua, xếp hàng mua trứng tươi rất lâu nên trứng do Dương Từ tặng cũng rất hiếm.

Thấy vậy, một số người trước đây không giúp đỡ đã nghĩ rằng nếu sau này Dương gia xảy ra chuyện gì, nhất định sẽ ra tay giúp đỡ, như vậy liền có thể vô duyên vô cớ được thêm mấy quả trứng.

Có lẽ là do lần này bị Dương Từ ra tay tàn nhẫn, cũng có thể là đối phương ốc còn không mang nổi mình ốc, sau đó chị dâu Văn gia cũng không có tới kiếm chuyện nữa, hai người Dương Từ cuối cùng cũng có thể thanh tịnh một thời gian.

Gần một tháng sau, trong những ngày diễn ra kỳ thi giữa kỳ ở trường Nhất Trung, Dương Từ nhận được một gói hàng rất lớn do anh hai từ quân đội gửi cho anh. Một phần trong số đó là những bộ phận mà Dương Từ cần, phần còn lại là nguyên liệu để anh giúp anh hai chế tạo đồ.

Dương Từ đã mày mò chế tạo mô hình ô tô của mình từ năm ngoái, trước đó do không có nguồn năng lượng phù hợp nên chỉ có thể coi là ô tô đồ chơi cho trẻ em thôi. Nhưng có các bộ phận và nguyên liệu mà anh hai đã giúp tìm được, Dương Từ có thể dựa trên cơ sở ban đầu mà cải thiện một phen, nói không chừng nó có thể được sử dụng như một máy dò tìm kết hợp với kỹ thuật chụp ảnh.

Trong thời đại này, khoa học kỹ thuật vẫn chưa phát triển, rất nhiều công việc nguy hiểm đều đòi hỏi nhân lực. Nếu chiếc xe mini của Dương Từ được cải tiến hoặc trao cho một nhóm nghiên cứu chuyên môn, nó có thể đóng một vai trò quan trọng trong sự phát triển của đất nước họ.

Nhưng trước khi cải tạo chiếc ô tô mini này, Dương Từ nhớ đến chiếc radio mà anh đã chế tạo và muốn cải tiến nó bằng vật liệu mới. Anh là một người có tính cách theo đuổi sự hoàn hảo, cho nên các tác phẩm của anh cũng muốn tiếp tục cải thiện hết lần này đến lần khác.

Vì vậy, sau khi kỳ thi giữa kỳ kết thúc, Dương Từ đã tận dụng kỳ nghỉ ba ngày sau khi thi giữa kỳ, dưới thời gian gấp mười lần trong không gian, anh đã không ra khỏi nhà trong gần 30 ngày liên tiếp. Khi anh bước ra với chiếc radio phiên bản đẹp đẽ để tìm tín hiệu tăng cường cho phiên bản radio mới, khi nhìn thấy đại viện lần nữa anh cảm thấy như thể mình đã trải qua mấy đời vậy.

Vốn dĩ tín hiệu radio của Dương Từ rất tốt, sau đó Dương Từ đã đặc biệt chế tạo một phiên bản nâng cao, khi đang đi dạo quanh sân với chiếc radio trên tay, anh đã vô tình nghe thấy một dòng điện giống như mật khẩu vậy. Rất có quy luậy, lần này đến lần khác, Dương Từ càng nghe càng cảm thấy kỳ lạ, nếp nhăn trên đôi lông mày xinh đẹp của anh ngày càng sâu hơn.

Dương Từ vô thức gãi gãi mặt, thấp giọng lẩm bẩm: "Không thể xui xẻo như vậy chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro