Chương 4
Khi Lam Nguy còn bé, thuốc là thứ còn gần gũi hơn bạn bè.
Thân thể Lam Nguy thật sự quá yếu, mỗi tháng ba mươi ngày, cậu bé gần như mất mười ngày phải trải qua trên giường bệnh. Bá phụ luôn nói, thuốc đựng trong chiếc chén men xanh của nó, còn nhiều hơn so với đựng cơm.
Một trong những hình ảnh thường xuyên xảy ra nhất trong thời thơ ấu của Lam Nguy, chính là nằm trên giường, toàn thân mệt mỏi khó có thể ngồi dậy, nhưng đầu thì đau muốn nứt ra không cách nào ngủ được. Điều duy nhất có chút thú vị chính là làn khói lượn lờ bốc ra bên trên lư hương Bác Sơn.
Làn khói xanh thẫm đó thực sự rất kỳ diệu. Khi mới từ trong lò bay lên, nó thẳng tắp, nhưng ngay lập tức liền tản ra, cuộn tròn, quấn quýt, lượn lờ trên đỉnh lò. Độ cong uốn lượn của làn khói hết sức duyên dáng, khiến cậu bé nhớ tới những vũ nữ chỉ gặp qua trong sách, dáng người thướt tha, có lẽ là như thế.
Nhưng có đẹp và kỳ ảo như thế nào, làn khói đó cuối cùng cũng không thể thoát khỏi số phận tan biến mất. Khói càng cao, màu sắc càng nhạt, từ xanh đậm đến xanh nhạt, đến xám nhạt, cuối cùng tan vào không khí.
Lần nào cậu bé cũng tự hỏi, tại sao khói lại tan đi? Nếu nó có thể mãi mãi không thay đổi mãi mãi nguyên vẹn, thì sẽ có cảnh tượng như thế nào?
Nhưng vạn vật luôn chạy đến sự diệt vong, hoặc sớm hoặc muộn, không có thứ gì định trước sẽ tồn tại mãi mãi cả.
Giống như mẫu thân cậu, bà trong cuộc đời của Lam Nguy, là cái người mất đi rất sớm đó.
Thương xót cha mẹ, vất vả sinh ra ta. Lam Nguy đọc đến đây, cũng từng hỏi phụ thân, mẫu thân ở đâu?
Cậu không thể nhớ mình đã nêu ra câu hỏi này lúc mấy tuổi, nhưng cậu sẽ nhớ mãi vẻ mặt của phụ thân lúc đó. Đó là lần đầu tiên Lam Nguy nhìn thấy nỗi buồn hiện rõ lên khuôn mặt của phụ thân. Ánh mắt của phụ thân rơi trên người Lam Nguy, nhưng cậu chắc chắn thứ mà phụ thân đang nhìn cũng không phải là cậu. Im lặng rất lâu, nhưng có lẽ cũng không phải là lâu lắm, phụ thân nói, "Mẫu thân của ngươi, đã không còn nữa."
Một thời gian rất lâu sau đó, Lam Nguy không hỏi nữa, mẫu thân đã không còn, đã qua đời, vĩnh viễn không gặp được bà nữa. Đối với Lam Nguy lúc đó mà nói, đáp án này là đủ rồi.
Phát sốt quá nhiều, Lam Nguy đã không còn coi trọng nữa. Ban đầu, cậu còn ngoan ngoãn nghe lời phụ thân, phải nhắm mắt dưỡng thần. Về sau, phía trước phụ thân vừa đi, phía sau Lam Nguy đã lôi sách ở dưới gối ra xem, đến khi nghe được tiếng bước chân của phụ thân, lại xoay người, nhét sách trở về, nhắm mắt lại giả vờ đang nghỉ ngơi.
Nhưng Lam Vong Cơ đối với việc Lam Nguy phát sốt, vẫn luôn cẩn thận. Bệnh tình của Lam Nguy hay trở nặng vào ban đêm. Lam Vong Cơ lần nào cũng dời một cái giường nhỏ, ngủ ở bên cạnh giường Lam Nguy, để đút nước cho Lam Nguy nửa đêm khát nước tỉnh giấc.
Mỗi buổi sáng Lam Nguy tỉnh lại, đều có thể nhìn thấy đầu mày hơi nhíu lại và quầng thâm bên dưới mắt của Lam Vong Cơ. Phụ thân bởi vì cậu mà lo lắng hốc hác, cậu cũng cực kỳ khó chịu. Có lẽ sốt thật sự sẽ thiêu cháy đầu óc đi, lúc nằm trên giường không thể nhúc nhích, nhưng miệng cậu lại hoạt động khác thường.
"Phụ thân", cậu thay đổi vẻ nghiêm túc thành thục thường ngày ở trước mặt Lam Vong Cơ, cười hì hì, ánh mắt giống như một đôi trăng lưỡi liềm nhỏ, "Tinh thần của con rất tốt, không cần quá lo lắng, con còn muốn ca hát nữa đó."
Mấy ngón tay của cậu túm lấy ống tay áo trắng như tuyết của Lam Vong Cơ, ê a hát vài câu, trong tiếng hát của cậu có thứ không thường xuyên xuất hiện trên người cậu, sự hưng phấn thuần khiết, chỉ là giọng hát còn có chút khàn khàn do bệnh.
"Úi chà, phụ thân," cậu mỉm cười, cả đôi môi bị nứt nẻ vì sốt cao, "Có vẻ như sốt thực sự thiêu cháy não."
Lông mày Lam Vong Cơ vẫn chưa giãn ra, ngồi ở mép giường có chút lúng túng nhìn cậu. Y đưa tay ấp lên trán Lam Nguy, tay y hơi lạnh, Lam Nguy có thể cảm giác được cái vết chai trên đầu ngón tay phụ thân.
Lam Vong Cơ thử nhiệt độ trên trán cậu, ngón tay trượt xuống, giống như an ủi áp lòng bàn tay lên má cậu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thái dương cậu.
Phụ thân yêu cậu, quan tâm cậu, nhưng rất hiếm khi có hành động thân mật như vậy, Lam Nguy vô cùng lưu luyến dán mặt vào lòng bàn tay phụ thân, ánh mắt giống như mèo con nheo lại.
"Ngủ đi, tỉnh dậy rồi, cơn sốt sẽ giảm." Cậu nghe thấy giọng nói của phụ thân.
"Nhưng con không muốn ngủ." Lam Nguy nói, vụng trộm quan sát biểu cảm của phụ thân từ bên dưới hàng mi.
Lam Vong Cơ mở miệng, trong giọng nói mang một sự thỏa hiệp dịu dàng: "Nhắm mắt lại, ta hát cho ngươi nghe."
Niềm vui mừng thật lớn làm cho cậu hưng phấn đến mức muốn bật dậy từ trên giường, đôi mắt lóe sáng phản chiếu khóe môi Lam Vong Cơ khẽ nhếch lên.
Đầu ngón tay Lam Vong Cơ nhẹ nhàng điểm vào khóe mắt cậu: "Nhắm mắt lại."
Lam Nguy vội vàng nhắm mắt lại. Lập tức, tiếng hát vang lên bên tai cậu, trầm thấp mà nhẹ nhàng —— Cậu nghĩ đến mặt trăng, nghĩ đến vầng trăng sáng phản chiếu như miếng đồng điếu bằng ngọc chìm trên mặt hồ. Cậu nghĩ đến làn gió nhẹ nhàng, nghĩ đến làn gió nhẹ nhàng vi vu ngân nga trong rừng trúc ... Vào khoảnh khắc trước khi chìm vào giấc mộng, cậu nghĩ đến tình yêu và nỗi nhớ vô bờ.
****
Bởi vì thể chất nhiều bệnh, Lam Vong Cơ, Lam Khải Nhân, Lam Hi Thần nhất trí cho rằng Lam Nguy phải rèn luyện nhiều hơn, tập kiếm từ sớm.
Đối với Lam Nguy mà nói, tập kiếm tuy rằng mệt mỏi, nhưng cũng không tính là vất vả, cậu thỉnh thoảng tham gia lớp kiếm thuật cùng với đệ tử Lam gia đồng trang lứa, nhưng bởi vì sinh bệnh vắng mặt, nên thường xuyên hơn, là cậu tự luyện tập một mình trong tiểu viện của mình.
Kỳ thật, cậu thích một mình yên tĩnh luyện kiếm hơn. Các bạn học cùng tập kiếm đều lớn hơn cậu một chút, con trai bảy tám tuổi, đứa nào cũng đều tràn đầy tinh lực, ồn ào ầm ĩ, mà cậu vốn ít tiếp xúc với người khác, hướng nội rất ít nói.
Cậu có thể dễ dàng chiếm được thiện cảm của người khác, miễn là duy trì nụ cười, chỉ cần nói một điều gì đó dễ chịu, là đã giành được sự yêu thích của tất cả các bạn học. Nhưng cậu chỉ cảm thấy, đối diện với người khác, thật sự là mệt mỏi hơn so với luyện kiếm.
Sau khi luyện kiếm xong, Lam Nguy luôn rời đi trước để tắm rửa, thay quần áo ướt đẫm mồ hôi, nếu không bị gió thổi, lại sinh bệnh.
Mà một ngày nọ, khi cậu vội vàng chạy đi tắm rửa, trên đường lại phát hiện mình làm rơi khăn lau mồ hôi ở sân luyện kiếm, đành phải quay ngược lại lấy.
Lam Nguy trở lại sân luyện kiếm, phát hiện còn có hai người ở trong sân, là Lam Quân, bạn học lớp kiếm của cậu, đang quỳ gối bên cạnh một phụ nhân cũng mặc đồng phục Lam thị.
"Mẫu thân ——" Cậu nghe thấy giọng nói kéo dài làm nũng của Lam Quân, "Hôm nay con rất mệt á, ngày mai có thể dậy trễ một chút không?"
Mẫu thân của hắn nói vài câu, nhưng cậu không nghe rõ, cậu chỉ nhìn thấy phụ nhân đó trên mặt tràn đầy vẻ tươi cười dịu dàng, cầm khăn lau mồ hôi trên trán Lam Quân, sau đó ôm hắn vào trong lòng, khẽ vuốt ve lưng của con trai yêu quý.
Cậu nhìn mẫu thân Lam Quân ôm hắn vào lòng, hai bàn tay kia không đẹp, không thể gọi là thanh mảnh mềm mại. Hai cánh tay kia cũng không lớn, không thể bao bọc hết tấm lưng, nhưng khi hai cánh tay đó nhẹ nhàng vuốt xuống, dọc theo sống lưng, từng đốt xương từng đốt xương, trong phút chốc lại có sức mạnh không gì sánh kịp.
Cậu nhìn Lam Quân thuận thế dựa vào khuỷu tay mẫu thân hắn, cánh tay được bao phủ bởi tay áo rộng màu trắng đang ôm sau lưng Lam Quân, như thế thoạt nhìn thật là ấm áp, thật là an toàn.
Ánh mắt cậu tham lam lưu luyến trên người hai mẹ con, thèm muốn đến mức gần như ghen tị. Cậu bỗng nhiên cảm thấy gió đầu thu hóa ra đã lạnh như vậy, lưng cậu lạnh quá, trống rỗng lạnh lẽo.
Bỗng nhiên cậu nhận ra mẫu thân không chỉ là một danh từ, không phải là một chữ viết bằng mực trong thơ ca, không phải chỉ là câu từ trong miệng của người nhà, mà là sự ôm ấp khiến người ta an tâm, là nụ cười sủng nịch, là lời dạy dỗ và cổ vũ ấm áp, là một người sống sờ sờ, là người đồng hành không thể thiếu trong cuộc đời cậu.
Cậu chưa bao giờ khẩn trương khao khát bà ấy như vậy, nhưng rồi cậu hoảng sợ nhìn ra xung quanh, gió tây cuốn lên những chiếc lá rụng, chỗ nào cũng không có mẫu thân cậu.
***
Ngày hôm sau, Lam Nguy không ngoài dự đoán bị bệnh nặng.
Nằm trên giường, cậu sốt đến nước mắt lưng tròng, nhưng tinh thần vẫn tỉnh táo, cậu nhìn Lam Vong Cơ ngồi ở mép giường vắt ráo chiếc khăn, rốt cục hỏi ra câu nói đó: "Phụ thân, mẫu thân của con là ai?" "
Lam Vong Cơ trầm mặc, phảng phất như không nghe thấy câu hỏi của cậu, nhưng thân thể y đột nhiên cứng đờ trong một chớp mắt.
Lại một cơn đau đầu ập tới, Lam Nguy nhắm chặt mắt lại, có dòng nước mắt nóng bỏng từ trên gương mặt tái xanh của cậu trượt xuống, tạo ra một mảng lớn sẫm màu trên vỏ áo gối, cậu nhỏ giọng nức nở: "Con muốn, con muốn nương ....."
Trong màn nước mắt mờ mịt, cậu bỗng nhiên cảm thấy tấm nệm bên người lún xuống, là phụ thân nằm xuống bên cạnh cậu.
Lam Vong Cơ lau đi nước mắt của cậu, nắm lấy bàn tay đang siết chặt góc chăn của cậu, đôi tay lạnh lẽo hoàn toàn bao bọc bàn tay nhỏ bé nóng bỏng của cậu. Lam Nguy mở to hai mắt, khoảng cách gần như vậy, hắn phát hiện hốc mắt phụ thân thế mà ửng đỏ lên.
"A Nguy," Giọng Lam Vong Cơ có chút lạc đi, "Ta cũng ... rất nhớ hắn ..." (chữ hắn/cô ấy đọc lên giống nhau)
Những lời này ngay lập tức mở vòi nước mắt của Lam Nguy, cậu nhào vào trong vòng tay phụ thân, khuôn mặt kề sát vào ngực phụ thân, mặc cho nước mắt lặng lẽ thấm ướt vải áo trắng đến khi trở nên trong suốt.
Cậu cảm thấy bàn tay của phụ thân vỗ nhẹ vào lưng mình để dỗ dành cậu đi vào giấc ngủ, trong lúc mơ màng buồn ngủ nghe thấy giọng nói của cha mình: "Đợi đến một ngày ngươi thực sự có thể chấp nhận ....."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro