Chương 7

Khi Ngụy Vô Tiện tỉnh lại, ánh mặt trời đã sáng trưng.

Những cảnh sông nước núi rừng sơn trà trong hồi ức của mười ba năm trước dần dần phai nhạt đi, hắn xoay người ngồi dậy, năm ngón tay phải vùi vào trong tóc —— chuyện xảy ra mấy ngày nay mới hoang đường đáng sợ hơn so với nằm mơ á.

Cửa gỗ Tĩnh Thất bị gõ vang, ngoài phòng là Lam Cảnh Nghi và Lam Tư Truy, vì vật cưỡi của mình, hắn ra cửa, nhờ mấy tên tiểu bối dẫn hắn đi xem Tiểu Bình Quả của hắn.

Bảy cua tám quẹo, đi tới một mảng cỏ xanh phía sau núi, Tiểu Bình Quả đang lớn tiếng kêu gào, ầm ĩ không thôi. Là bởi vì trên bãi cỏ gần như đầy kín những cục tròn tròn, lông tơ trắng muốt, khiến cho nó không có chỗ gặm cỏ.

Ngụy Vô Tiện nhìn kỹ, những cục lông này, đều là từng con thỏ trắng nhỏ, nhưng giữa bãi cỏ, lại có một cục màu trắng lớn.

Lam Cảnh Nghi kêu: "Mau làm cho con lừa của ngươi câm miệng lại đi, lớp đọc sách buổi sáng đến hỏi nhiều lần rồi, chúng ta đều sẽ bị mắng chết thôi!"

Khối màu trắng to kia đột nhiên kéo dài ra, à, Ngụy Vô Tiện nhìn lại, thì ra là Lam Nguy ngồi trên bãi cỏ, hơn mười con thỏ leo hết lên người cậu, làm thành một khối, thật sự chất thằng bé thành một khối.

Lam Nguy ngồi xếp bằng trên mặt đất, trong lòng đầy thỏ trắng, thấy đoàn người bọn hắn đến, hơi gật đầu cười, nhẹ nhàng thả mấy con thỏ trở lại bãi cỏ, đứng dậy đi về phía bọn hắn.

Ngụy Vô Tiện nói với Lam Cảnh Nghi: "Cái gì mà lừa của ngươi, lừa của ta, nó có tên, gọi là Tiểu Bình Quả."

Lam Cảnh Nghi nhíu mày: "Một con lừa, liên quan gì đến hoa quả?"

Ngụy Vô Tiện lấy quả táo để dành từ bữa sáng nhét vào miệng con lừa hoa, nó lập tức ngậm miệng vội vàng gặm táo, "Ngươi xem," Ngụy Vô Tiện buông thõng tay, "Nó thích ăn táo, cho nên gọi là Tiểu Bình Quả."

Lam Cảnh Nghi vẫn là vẻ mặt không nỡ nhìn, còn Lam Nguy đứng ở một bên lại bị chọc cười, nụ cười văn nhã trên mặt sụp đổ, "phụt" cười thành tiếng.

Ngụy Vô Tiện có chút kinh ngạc nhìn về phía nó, đứa nhỏ này vẫn biểu hiện quá mức khắc kỷ cẩn trọng, mà lúc này hắn mới nhớ ra, kỳ thật nó cũng chỉ mới mười ba tuổi mà thôi.

Nhưng nụ cười này còn chưa hoàn toàn mở ra hết, tự Lam Nguy đã trợn to hai mắt trước, như thể không tin rằng chính mình lại bị Ngụy Vô Tiện chọc cười. Cậu vừa nhanh chóng vừa thận trọng liếc nhìn Ngụy Vô Tiện một cái, thu nụ cười lại, nghiêm mặt.

Ngụy Vô Tiện hứng thú nhìn đàn thỏ trắng đầy đất, cười giỡn nói: "Nào nào nào, nướng đám thỏ lên làm đồ ăn cho các ngươi!"

Lam Nguy như gặp đại địch, ôm chặt lấy một con thỏ đang gặm góc áo cậu: "Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm sát sinh!" Lam Cảnh Nghi thất khiếu xì khói: "Đây là thỏ do Hàm Quang Quân nuôi dưỡng, ngươi dám nướng?"

Những con thỏ này được nuôi bởi Lam Trạm á? Ngụy Vô Tiện suýt nữa cười té lăn ra trên mặt đất, trước kia tặng cho y thì không thèm, bây giờ tự mình lén lút nuôi cả một đàn lớn. Hắn đang ha ha ha ha nghĩ đến dáng vẻ Lam Trạm nghiêm mặt, ôm con thỏ nhỏ trắng tươi mũm mĩm, đột nhiên trước mắt sáng ngời, lúc này không phải đang có sẵn một "tiểu Hàm Quang Quân" ở đây ôm thỏ hay sao.

Lam Nguy giờ phút này gắt gao ôm thỏ, vẻ mặt nghiêm túc, rất có vài phần bộ dáng của phụ thân hắn, Ngụy Vô Tiện nhìn là thích ngay, đang muốn chọc cậu, nhưng vừa nghĩ tới đủ loại cảnh tượng tối hôm qua, hắn lại cười không nổi.

Đúng lúc này, phía Minh Thất truyền đến tiếng chuông điên cuồng, mọi người sợ hãi, đây là chiêu hồn xảy ra chuyện!

Sau một khúc nhạc《An nghỉ》làm hoảng hồn người chết lẫn người sống, cánh tay trái kia mới bị trấn áp bất động.

Cửa Minh Thất bật ra, đệ tử và môn sinh chờ bên ngoài đồng loạt vọt vào, Lam Nguy nhào tới bên cạnh Lam Vong Cơ, hai tay nắm lấy cánh tay y, vội vàng kêu lên: "Phụ thân!"

Lam Vong Cơ lắc đầu, "Ta không sao," ngón tay vẫn đặt trên kinh mạch của Lam Khải Nhân, Lam Nguy thấy Lam Khải Nhân hôn mê bất tỉnh, trong lòng lo lắng: "Thúc công sao vậy?"

Lam Vong Cơ thu tay lại, trong giọng nói giống như có sức mạnh khiến người ta an tâm: "Đừng lo lắng, a Nguy, ta sẽ phái người sắp xếp cho thúc công, ngươi đi dọn dẹp hiện trường."

Lam Nguy lấy lại tinh thần, gật đầu đồng ý, tự đi hỗ trợ kết trận phong ấn cánh tay tà ác kia.

Ngụy Vô Tiện bên này nói chuyện xong với Lam Tư Truy, cùng Lam Vong Cơ liếc nhìn nhau, nói: "Việc cấp bách trước mắt, là tìm ra nguồn gốc của cánh tay tà ác này."

Lam Cảnh Nghi tuy rằng đã biết hắn chắc chắn không phải là người điên, nhưng cũng nhịn không được muốn dùng khẩu khí khiển trách để nói chuyện với hắn, nói: "Ngươi nói nghe đơn giản, chiêu hồn không ra được, quậy thành ra thế này, đi đâu tìm?"

Lam Vong Cơ nói: "Tây Bắc." Lam Nguy lúc này đã đứng trở lại bên cạnh y, cũng gật đầu tán thành.

Lam Tư Truy nhìn ba người hai trắng một đen, kỳ quái nói: "Tây bắc? Tại sao lại là tây bắc?"

Ngụy Vô Tiện vừa định mở miệng, đã nghe thấy Lam Nguy tự lẩm bẩm: "Chỉ hướng."

Tiếng nói này cực nhỏ, có lẽ là không muốn để cho người khác nghe được, nhưng không thoát khỏi lỗ tai Ngụy Vô Tiện. Hắn quay đầu lại, cười tủm tỉm: "Lam Nguy, ngươi nói cái gì vậy? Nói to lên đi."

Ánh mắt Lam Nguy co rụt lại, Ngụy Vô Tiện bắt được một chút sợ hãi của cậu, nhưng thấy mọi người đang nhìn về phía mình, Lam Nguy đứng thẳng người, chỉ vào cánh tay tà ác kia nói: "Nó vẫn luôn chỉ về phía tây bắc."

Có người đi lên gạt cánh tay kia, đúng là nó luôn cố chấp quay về phía tây bắc. Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, có môn sinh lanh lợi khen Lam Nguy thông minh, có phong cách của phụ thân như thế nào.

Lam Nguy mang vẻ mặt khiêm tốn mỉm cười, Ngụy Vô Tiện cười ôm bả vai cậu, nói: "Nghĩ ra cái gì thì cứ nói ra nha, tiểu công tử, điều ngươi nói đều đúng cả, sợ cái gì."

Lam Nguy yên lặng mặc cho hắn khoác lên vai mình, cười với hắn.

Nụ cười kia tuy rất nhẹ, nhưng Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy nụ cười này so với nụ cười lúc mới gặp bọn họ còn rạng ngời hơn.

***

Trên đường người đến người đi, táo đỏ có thể nhìn thấy ở khắp nơi trên các quầy hàng của Thanh Hà toả ra hương thơm ngọt ngào dưới cái nóng hầm hập của ánh mặt trời, ngay cả mùi son phấn kém chất lượng cũng không nồng đến nghẹt thở như vậy. Ngụy Vô Tiện đang tập trung cãi nhau với tên đạo sĩ giả bán son phấn, mà tên đạo sĩ đó vừa nhìn thấy Lam Vong Cơ mặc giáo phục Lam thị đến gần, thì sợ tới mức cõng rương bỏ chạy.

Lam Vong Cơ nói: "Ngươi có tiền mua không?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Không có tiền ngươi cho ta ha." Vì cố gắng hết sức để Lam Vong Cơ ghét bỏ hắn, đuổi hắn ra cửa, nên hắn nói xong liền dứt khoát trực tiếp luồn tay vào vạt áo Lam Vong Cơ móc ra. Nhưng Lam Vong Cơ thật là đáng sợ, mặc cho hắn lấy đi, không có nửa câu bất mãn.

Ngụy Vô Tiện móc ra một túi tiền tinh xảo nhỏ xinh, không giống phong cách của Lam Vong Cơ, còn có một con thỏ nhỏ điêu khắc bằng gỗ càng không giống như Lam Vong Cơ sẽ mua.

Ngụy Vô Tiện cầm tác phẩm điêu khắc bằng gỗ này, vật bán ngoài chợ, sao có thể tinh xảo đẹp đẽ nhiều được, bất quá thắng ở tay nghề điêu khắc tỉ mỉ, mang đặc điểm địa phương độc đáo mà thôi. Hắn cười nói: "Con thỏ này ngược lại rất dễ thương, Hàm Quang Quân làm sao lại mua cái này?"

Lam Vong Cơ bình thản nói: "Mua cho a Nguy."

Ngụy Vô Tiện nghẹn một cái, hắn không thể tưởng tượng được Hàm Quang Quân vô cùng thanh lãnh nuôi đứa nhỏ lại săn sóc tỉ mỉ như vậy. Đều là nuôi con trai, lúc hắn nuôi luôn có người ghét bỏ, tại sao Lam Vong Cơ lại làm tốt như vậy, thật sự là có lý nào lại thế. Hắn chọc chọc vào cái đầu thỏ nhỏ tròn tròn này, kỳ lạ nói: "A Nguy của nhà ngươi ... thích mấy món đồ chơi nhỏ thế này à?"

Lam Vong Cơ nói: "Nó từ trước đến nay thích những đồ vật tinh xảo mới lạ."

Ngụy Vô Tiện nhớ tới lúc bọn họ vừa kết thúc chuyện ở Minh thất, sắp sửa lên đường, Lam Nguy tự mình ôm kiếm chạy đuổi theo bọn hắn, nói với Lam Vong Cơ: "Phụ thân, cho phép con đi theo. "

Ngụy Vô Tiện xoay sáo, nghiêng đầu nhìn Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ nói: "Không thể, đây không phải chuyện nhỏ, chuyến đi này khó dự đoán. Nếu ngươi muốn xuống núi đi săn đêm, ngươi có thể đi cùng với các bạn cùng lứa."

Môi Lam Nguy giật giật, ánh mắt cực lực kềm chế đảo một vòng giữa hai người bọn hắn, cuối cùng rũ mắt chào: "Vậy phụ thân ... và Mạc công tử lên đường cẩn thận."

Ngụy Vô Tiện lại sờ sờ vật điêu khắc nhỏ bằng gỗ trong tay, đứa nhỏ kia luôn tươi cười, mà nụ cười của nó cùng với biểu hiện hân hoan của nó, phần lớn là để cho người khác nhìn thấy vẻ hạnh phúc, nhưng khi đứa nhỏ nhìn thấy con thỏ nhỏ này, khoảnh khắc đó, nhất định sẽ có nụ cười vui sướng chân chính thuộc về nó.

Hắn bất giác tưởng tượng khuôn mặt Lam Nguy thoải mái cười thật vui vẻ, có lẽ hôm nay bầu trời không mây, ánh mặt trời không có gì ngăn trở, thật sự rất rực rỡ, không biết vì sao, trong lòng hắn bất ngờ tràn ra một cảm xúc mềm mại tươi sáng.

Ngụy Vô Tiện lại vô cùng tự nhiên nhét vật nhỏ điêu khắc bằng gỗ vào trong ngực Lam Vong Cơ, nhớ tới lúc ấy dáng vẻ hơi uỷ khuất muốn nói lại thôi của Lam Nguy, tung hứng túi tiền nhỏ kia và nói: "Hàm Quang Quân, nhất định là lần này ngươi không cho nó đi cùng, nên mua về dỗ cho nó vui vẻ phải không."

Lam Vong Cơ khẽ lắc đầu: "Không phải. Nó tự biết nặng nhẹ, sẽ không oán hận."

Ngụy Vô Tiện vô cùng đồng ý, gật đầu nói: "Quả thật! Hàm Quang Quân, ta chưa từng thấy đứa nhỏ nào khiến cho người ta yên tâm như vậy, không hổ là con trai của ngươi."

Nghe vậy, Lam Vong Cơ xoay đầu nhìn hắn, trong mắt dường như có cảm xúc vô hạn. Chắc là bởi vì mọi người nói chuyện xôn xao, tiếng rao bán liên tiếp vang lên, hết sức náo nhiệt, nên mặt mày y lại có một chút dịu dàng mang hơi thở cuộc sống. Lát sau, y cúi đầu nói: "Không phải chỉ vì như thế."

Câu nói kia quá nhẹ, vừa mới ra khỏi miệng đã bị gió cuốn đi, Ngụy Vô Tiện nghi hoặc quay đầu, vừa định hỏi một câu "Cái gì", thì nghe thấy có người rao: "Di Lăng Lão Tổ, năm văn một tờ, mười văn ba tờ!"

Hắn vội vàng đi xem ai đang bán hắn, vậy mà vẫn là cái tên lang trung kiêm đạo sĩ giang hồ bán son phấn hồi nãy. Ngụy Vô Tiện cực kỳ bất mãn với hình vẽ mặt xanh nanh trắng, mắt lồi trong bức tranh, tranh luận với gã vài câu. Quay đầu thấy Lam Vong Cơ bị hắn bỏ lại phía sau, tiếp tục quay sang nói với gã lang trung giang hồ kia: "Được được được, tạm thời dừng lại. Ngươi buôn bán, nhất định biết không ít tin tức đúng không."

Lang trung nói: "Tất nhiên, có chuyện gì, ngươi hỏi ta là đúng rồi!"

Ngụy Vô Tiện liền kéo gã ra xa một chút, hỏi: "Vậy ngươi có biết Lam Nguy, con trai Hàm Quang Quân không?"

Lang trung tích cực như thể đã từng nhận được lợi ích gì từ Lam Nguy vậy: "Ai mà không biết? Tiểu công tử chi lan ngọc thụ, tuổi còn nhỏ đã có phong thái hào phóng, tiến lùi hợp lẽ, mấy lần tham gia Hội Thanh Đàm. Lần trước Nhiếp thị tổ chức Hội Thanh Đàm, ta còn thoáng nhìn thấy được từ xa, thật sự là tướng mạo đẹp, khí độ tốt hàng đầu! Kiếm thuật của cậu ta càng nổi danh, chẳng qua tuổi còn nhỏ, vẫn chưa thu hoạch được danh tiếng săn đêm gì. Bất quá ta thấy đệ tử thế gia thuộc thế hệ mới, xem như Lam Nguy tiểu công tử xếp thứ nhất! Theo thời gian, nhất định sẽ là Hàm Quang Quân thứ hai á!"

Ngụy Vô Tiện nghe gã nhiệt tình khen ngợi Lam Nguy, chính mình cũng có chút sung sướng. Hắn lại hạ thấp giọng nói: "Vậy ngươi có biết, mẹ đẻ Lam Nguy là ai không?"

Lang trung nhíu mày, cũng đè thấp giọng, thần thần bí bí nói: "Chuyện này, ngoại trừ Lam thị, ai cũng không biết. Năm đó cũng chưa từng nghe nói Hàm Quang Quân cưới vợ, lúc người ngoài biết Hàm Quang Quân đã có một đứa con trai, thì đứa bé đã tròn một tuổi rồi. Lam thị với bên ngoài chỉ nói mẹ đẻ bị bệnh qua đời, thân phận tên tuổi một mực không đề cập tới."

Chưa bao giờ kết hôn sao? Ngụy Vô Tiện vừa định hỏi thêm chút gì đó, thì bỗng nhiên cảm giác sau lưng có luồng gió ập tới, lắc mình né tránh.

Hắn tránh thoát được, tên lang trung giang hồ này lại bị người ta hất bay ra ngoài. Chính là Kim Lăng.

Còn kèm thêm hai tiếng "gâu gâu", một con chó màu đen nhảy ra.

Trong tiếng sủa của Tiên Tử, Ngụy Vô Tiện nhảy lên người Lam Vong Cơ ngay trên đường; Sau đó lại ôm chặt Lam Vong Cơ ở núi Hành Lộ. Dọc theo đường đi xảy ra đủ loại tình huống, trước tiên bị vết ác trớ trên người, sau đó oan gia ngõ hẹp gặp Giang Trừng, vết thương mà hắn cố che giấu, rốt cục bị vạch trần. Nhưng khi hắn nhìn thấy Lam Vong Cơ trên cầu đá nơi hẹn gặp mặt, hình bóng đã được ánh trăng tẩy rửa đó, thế mà lặng lẽ xoa phẳng những nếp nhăn trong lòng hắn.

Rồi Lam Vong Cơ kêu hắn là Ngụy Anh; Rồi Lam Vong Cơ nói hắn không bao giờ nhớ những chuyện này; Rồi Lam Vong Cơ ôm ngang hắn lên ——

Hắn hoàn toàn sợ ngây người, chỉ kịp sợ hãi kêu một tiếng "Lam Trạm", cái miệng bình thường nói năng hùng hồn giờ câm nín, ngay cả con ngươi cũng không chuyển động, thẳng tắp đối diện với đôi mắt như ngọc lưu ly kia. Đôi mắt đó luôn nhàn nhạt thậm chí là lãnh đạm, mà giờ phút này lại sâu thẳm như bầu trời đêm không thể nhìn xuyên qua.

Ngụy Vô Tiện tựa đầu lên vai Lam Vong Cơ, lồng ngực dán vào lồng ngực Lam Vong Cơ, hắn có thể cảm nhận được nhịp tim đập của Lam Vong Cơ, đang gõ vào xương sườn hắn, gần như hòa làm một với nhịp tim của hắn.

Thân thể hắn không nhúc nhích, nhưng suy nghĩ lại giống như rối loạn, những năm tháng của kiếp trước kiếp này trôi qua như thủy triều. Hắn phát hiện, đây là lần đầu tiên, cả hai bọn hắn đều thanh tỉnh, bình tĩnh hoà nhã, dựa vào gần như vậy.

Mùi đàn hương trên người Lam Vong Cơ bao quanh hắn, hắn hít một hơi rất nhẹ.

Vẫn giống như hơn mười năm trước, gần gũi rồi mới phát hiện ra, mùi đàn hương trên người y, thật là ấm áp.

Đêm đã muộn, con đường dài vắng vẻ, những hối hả và nhộn nhịp của ban ngày giống như một giấc mộng không nhớ rõ. Chỉ có bóng của bọn hắn, kéo dài trên đường phố không người.

Ngụy Vô Tiện mở miệng: "Lam Trạm, ở trên núi Đại Phạn, có phải ngươi đã nhận ra ta không."

Lam Vong Cơ nói: "Ừm."

Khoảnh khắc đó Ngụy Vô Tiện hiếm hoi cảm thấy xấu hổ —— Lam Trạm ngay từ đầu đã nhận ra ta! Vậy mà ta đã làm gì y mấy ngày nay!

Ngụy Vô Tiện thì thào yếu ớt: "Lam Trạm, làm sao ngươi nhận ra ta."

Nhưng mặc cho hắn tìm mọi cách suy đoán, Lam Vong Cơ chỉ có một câu: "Tự mình nghĩ."

Lam Vong Cơ tiếp tục trầm mặc đi tới, Ngụy Vô Tiện nằm ở trong vòng tay y, vòng tay y rắn chắc mà ấm áp, nhìn từ góc độ này, hàm dưới của y và Lam Nguy có chút giống nhau. Ngụy Vô Tiện không biết suy nghĩ của mình có đúng lúc hay không, nhưng trong đầu hắn quả thật đột nhiên nhảy ra suy nghĩ này: Không biết Lam Trạm, có ẵm mẫu thân của Lam Nguy như vậy hay không.

Cuối cùng đi vào khách điếm, tới trước cửa phòng, Ngụy Vô Tiện cho rằng Lam Vong Cơ rốt cục có thể thả mình xuống rồi, không ngờ cánh tay y vẫn ôm hắn, không làm gì —— sau đó một cước đá văng cửa phòng.

"Rầm" một tiếng.

Giống như một quyển trục năm xưa rơi xuống đất, loạt xoạt mở ra màu mực bong tróc, bức tranh loang lổ vàng úa, thổi bay lên vô số bụi bặm của giấc mộng cũ kiếp trước.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro