Địa giới Khu Châu, sông hồ dày đặc thành chuỗi dài. Thời tiết cuối hè đã hết nóng, lá sen tàn rụng hơn phân nửa. Mà chèo thuyền đến giữa hồ, mới phát hiện lại có một thế giới khác. Hoa sen vẫn nở rộ, chưa thấy tàn lụi, màu hồng trắng xanh đan xen, hương thơm ngọt ngào trong làn gió mát mẻ trên mặt hồ càng tăng thêm vẻ đẹp tĩnh lặng.
"Hoa sen Cô Tô gần như đã tàn hết, thế mà nơi này vẫn còn nở nhiều." Lam Nguy ca ngợi một tiếng, vô cùng thỏa mãn nâng một đoá sen nở rộ, ghé lại gần hít một hơi thật sâu.
Ngụy Vô Tiện nhàn nhã gạt mấy phiến lá sen màu xanh đậm ra: "Nơi này ở phía nam Cô Tô, trời còn chưa lạnh, tất nhiên tàn chậm hơn một chút."
Lam Vong Cơ dừng mái chèo, để chiếc thuyền nhỏ đậu lại bên cạnh mảng hoa sen này, cho một lớn một nhỏ ngắm no mắt. Lam Nguy lại đau lòng chỉ chỉ vào một cánh hoa sắp rơi xuống, nói: "Hoa sen có ngắm thế nào cũng không đủ, nếu có thể mỗi ngày cắm ở nhà một đóa, thì thật tuyệt nha."
Chiếc thuyền nhỏ lắc lư trên mặt hồ, Ngụy Vô Tiện nằm ngả về phía sau, dựa vào trong ngực Lam Vong Cơ, cười nói: "Vậy ngươi sinh muộn hai mươi năm rồi, lúc ta lớn cỡ như ngươi, chuyên biến ra hoa sen cho tiểu cô nương chơi vào mùa đông. Nếu nhìn thấy tiểu công tử xinh đẹp hơn cả tiểu cô nương như ngươi, chắc chắn cũng sẽ chia cho ngươi mấy đóa."
Một đôi tay lặng lẽ đặt vào bên hông Ngụy Vô Tiện, thắt lưng hắn phản xạ có điều kiện nhói đau, phản ứng lại chính mình đã nói lỡ miệng, vội vàng đưa tay cầm lấy hai cái tay ở bên hông, sờ tới sờ lui "Khụ khụ —— Đó đều là tuổi trẻ bồng bột, hiện tại ta cũng không biến ra hoa sen được nữa." Hắn lại nâng tay Lam Vong Cơ lên, áp vào môi mình, "Muốn ngắm hoa sen, còn phải trông cậy vào Hàm Quang Quân chèo thuyền cho ta nha."
Lỗ tai Lam Vong Cơ lập tức có cùng màu với cành sen hồng bên cạnh, nhưng mười ngón tay lại siết chặt tay Ngụy Vô Tiện hơn.
Lam Nguy ngồi ở đầu thuyền nhỏ, ánh mắt bay loạn. Một lát sau, cậu mới hỏi: "Cha, con có thể dùng linh lực biến ra hoa giống cha không?"
Ngụy Vô Tiện cười lắc đầu: "Yêu là do linh hồn ngưng tụ mà thành, chỉ có thao túng linh lực mới có thể tự nhiên theo ý mình. Ví dụ, yêu có thể vo linh lực như bùn, tùy ý tạo hình những thứ nhỏ vụn vặt, mà con người dùng linh lực, giống như múa cây gậy trong tay, thoạt nhìn uy lực càng lớn hơn, nhưng cũng dừng lại ở đó thôi."
Lam Nguy có chút thất vọng cúi đầu nhìn tay mình: "Hừ, cha là bán yêu, con tốt xấu gì cũng có một phần tư, sao lại không có chỗ nào hơn người cơ chứ."
Ngụy Vô Tiện cười ha ha, chiếc thuyền nhỏ lay động hình ảnh phản chiếu xinh đẹp trên mặt nước: "Ngươi cũng biết là chỉ có một phần tư, cũng không cần hâm mộ ta, an tâm làm người bình thường đi."
Nơi này không phải Vân Thâm Bất Tri Xứ, không có bốn ngàn gia quy. Huống chi Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ dẫn Lam Nguy cùng nhau nửa là đi săn đêm nửa là đi du ngoạn, đứa nhỏ dù quy củ đến đâu cũng thích chơi đùa bên ngoài, Lam Nguy nghe vậy liền lẩm bẩm, giọng cũng không nhỏ: "Con cũng muốn có thể biến ra đóa hoa sen trong tay bất kể lúc nào, quan hệ giữa con và hoa sen cũng rất không tầm thường mà ......"
"Ta là Đại Liên Hoa (hoa sen lớn), ngươi là Tiểu Liên Tử (Hạt sen nhỏ)." Ngụy Vô Tiện trải nghiệm tình huống khó xử của bậc cha mẹ khi bị đứa con nhà mình làm cho đau đầu, đành phải ngắt một cành hoa sen đưa qua dỗ dành cậu, "Đại Liên Hoa không có hoa mọi lúc mọi nơi, trước tiên cầm cái này, trở về cắm vào trong bình, ta sẽ dán cho một lá bùa, có thể nở lâu một chút."
Lam Nguy tự biết hoa vĩnh cửu là không có hy vọng, nhận lấy hoa sen cất vào trước ngực, đành phải chấp nhận sự thật. Ngụy Vô Tiện suy nghĩ một chút, lại cẩn thận chọn lựa một hồi, hái một cành sen trắng xoay người đưa cho Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, đây là của ngươi."
Lam Vong Cơ cầm trong tay, cúi đầu nhẹ nhàng ngửi một chút. Hoa sen thanh nhã xinh đẹp, tôn lên khuôn mặt của y. Ngụy Vô Tiện nhìn thấy mà tim đập tưng bừng một trận.
Hắn thấy Lam Vong Cơ giữ chặt cành hoa kia một cách thoả đáng, chợt nhớ lại chút chuyện cũ, cố ý nói với y: "Lam Trạm, ta nhớ rõ trước kia ta tặng hoa cho ngươi, ngươi luôn bày ra vẻ mặt nhăn nhăn nhó nhó không cần, sau lưng mới vụng trộm cất đi. Sao hôm nay lại tiếp nhận sảng khoái như vậy?"
Lam Vong Cơ sớm đã không còn là tiểu củ kỹ lúc trước hở một chút là tai đỏ bừng, y điềm đạm thong thả nhìn vào trong mắt Ngụy Vô Tiện: "Ta không nỡ cự tuyệt ngươi."
Ngụy Vô Tiện khiếp sợ mở to hai mắt, quả thực muốn đỏ mặt: "Ngươi, ngươi, ngươi .... Quá phạm quy rồi, tại sao nói lời thế này!"
Lam Nguy nhìn hai người cha, giơ hoa sen lên che mặt, tự giác co lại thành một cục nhỏ để giảm cảm giác tồn tại.
"Lam Trạm!" Ngụy Vô Tiện nhìn nụ cười như ánh nắng xuyên qua đám mây của người yêu, hét lên nhào vào trong vòng tay tràn ngập mùi đàn hương, "Lại nói thêm một chút nữa đi, ta rất thích!"
Ở giữa hồ, một đôi cò trắng đan chéo cổ với nhau, để rỉa lông cho nhau, tiếng nước tiếng cười vang lên trên chiếc thuyền nhỏ đến gần, chúng đồng thời vỗ cánh bay lên, thân ảnh triền miên, không phân biệt ngươi và ta.
***
Ở bên ngoài tận hứng đi du ngoạn một phen, ba người cũng phải trở về. Ít nhất Lam Nguy còn chưa đến tuổi có thể tự do xuống núi, phùng loạn tất xuất, còn có rất nhiều lớp học chờ cậu. Mà Lam Vong Cơ vừa về đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, liền đi đến chỗ Lam Hi Thần bế quan như mọi khi. Ngụy Vô Tiện thì ở lại Tĩnh Thất, trông coi đám tiểu bối kia, sau đó giúp y xử lý vài công việc tồn đọng.
Sắp đến giờ hợi, mặt trăng đã lên cao. Tấm màn màu trắng trên đầu giường phản chiếu ánh nến trên bàn, lan ra một gợn sóng màu ấm áp. Lát sau, màn giường đột nhiên bị vén ra, Lam Vong Cơ thân trên trần trụi, chỉ khoác một tấm áo trung y, đứng dậy đi đến bên cạnh bàn, chậm rãi rót một ly nước. Ánh nến chiếu sáng những vết đỏ nhạt hình bán nguyệt trên cánh tay hắn, đều là do móng tay cào ra.
"Lam Trạm ---- ", thủ phạm của các vết cào giờ phút này đang nằm sấp trên mép giường, cằm gác lên hai cánh tay chồng lên nhau, âm cuối nâng lên một cách lười biếng, "Đến giờ hợi chưa?"
Lam Vong Cơ bưng chén trà nửa quỳ bên bệ giường, đưa vành chén tới bên môi Ngụy Vô Tiện: "Còn chưa."
Lông mi của Ngụy Vô Tiện phong tình vạn chủng chớp một cái về phía Lam Vong Cơ, cúi đầu cầm tay y, chậm rãi nhấm nháp nước trong chén. Bóng nến đung đưa, hoa văn hoa sen trên thành chén giống như sống động.
Uống xong nửa chén nước, Ngụy Vô Tiện ngồi dậy, tiện tay vuốt lại tóc hai bên thái dương ướt đẫm mồ hôi, nhấc cái chăn rối tung lên xếp cho ngay ngắn lại. Lam Vong Cơ uống cạn nửa ly nước còn lại, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ vào gối đầu: "Mau lên đây, Lam Trạm, đột nhiên nghĩ ra chuyện phải nói với ngươi."
Lam Vong Cơ phất tay tắt ngọn nến, nằm bên cạnh Ngụy Vô Tiện, trong bóng tối cũng thấy rõ ánh mắt sáng lấp lánh của người bên gối.
"Chuyện gì?" Lam Vong Cơ hỏi.
Ngụy Vô Tiện nghiêng người, cánh tay vắt ngang qua lồng ngực Lam Vong Cơ: "Nói cho ngươi biết, sinh nhật a Nguy sắp đến rồi."
Hô hấp của Lam Vong Cơ chậm lại, rất nhanh ý thức được "sinh nhật" mà Ngụy Vô Tiện nói là cái gì. Một lát sau, y mới mở miệng, xoay đầu nhìn vào đôi mắt mang theo nụ cười của Ngụy Vô Tiện: "Ta vẫn luôn ... lấy ngày nó trở về Lam gia làm sinh nhật của nó ....."
Ngụy Vô Tiện phủ lòng bàn tay lên mu bàn tay Lam Vong Cơ: "Vậy bây giờ ngươi biết được lúc nó sinh ra là lúc nào, nó sinh sau Trung thu, sinh ngày 28 tháng 8."
Hắn mỉm cười một lần nữa: "Lam Trạm, lễ vật đã nghĩ ra chưa?"
Lam Vong Cơ nói: "Năm nay là nhạc phổ."
Ngụy Vô Tiện kỳ lạ nói: "Còn có nhạc phổ mà Tàng Thư Các không có à?"
Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn hắn, Ngụy Vô Tiện thế mà lại nhìn ra được vài phần đắc ý: "Mấy giai điệu dân gian Cô Tô mới thịnh hành những năm gần đây, sưu tầm làm một quyển tặng cho nó."
"Oa ——" Ngụy Vô Đích cố ý khoa trương kéo dài ngữ điệu, ngược lại khơi dậy một chút lòng hiếu thắng, "Nhưng vẫn không lợi hại bằng lễ vật của ta!"
Ngón tay Lam Vong Cơ khẽ nhúc nhích, cùng Ngụy Vô Tiện mười ngón tay đan xen, rất phối hợp hỏi tiếp: "Là cái gì?"
Ngụy Vô Tiện thần thần thần bí bí cười: "Tặng cho nó một người cha mới!"
***
Mùa thu đã đến, khi đi lại thỉnh thoảng lại có tiếng đạp vỡ lá rụng giòn giã. Một loạt tiếng bước chân "sột soạt" như thế ở bên ngoài Tĩnh Thất, ngay sau đó lại truyền đến tiếng sáo thổi khúc "Vong Tiện", Ngụy Vô Tiện mỉm cười lắng nghe kỹ một lát, hưng phấn theo tiếng sáo đi ra ngoài. Quả nhiên, Lam Nguy đang ngồi dưới một gốc cây phong già cách đó không xa thổi cây sáo ngắn của cậu.
Ngụy Vô Tiện ngồi xếp bằng bên cạnh Lam Nguy, nhặt lên một mảnh lá phong trên đùi cậu, nghênh đón sắc nắng, nhìn những chiếc lá rụng màu cam đó nóng chảy thành màu vàng nhạt dưới ánh sáng mạnh mẽ, thản nhiên nói: "Mùa thu đến rồi."
Lam Nguy nhìn hắn, tiếng sáo không ngừng, chỉ đổi sang thổi một khúc nhạc thương thu. Khiến Ngụy Vô Tiện cười ha ha trong tiếng nhạc bi thương da diết.
Một khúc vừa dứt, Ngụy Vô Tiện nháy mắt với Lam Nguy: "A Nguy, nói cho ngươi biết một tin tức tốt."
Lam Nguy nghĩ không ra gần đây có kỳ thi nào còn chưa có kết quả, vẻ mặt chờ mong hỏi: "Là gì vậy?"
Ngụy Vô Tiện cầm chiếc lá vàng lá kia, chỉ về phía cậu: "Sinh nhật của ngươi sắp tới rồi, ngày 28 tháng 8, thế nào, có phải là tin tức tốt hay không?"
"Sinh nhật của con không phải là tháng tám ... " Lam Nguy theo bản năng phản bác, nhưng nhìn nụ cười chắc chắn của Ngụy Vô Tiện, cậu đột nhiên hiểu "sinh nhật" này rốt cuộc là cái gì, trái tim va mạnh vào xương sườn, "... Con, con được sinh ra vào thời điểm đó, phải không?"
Có cơn gió ngang qua, tóc mai của Lam Nguy phất qua khóe môi bởi vì kích động mà khẽ nhếch lên của cậu, hai má cậu vẫn tròn trịa có chút nét trẻ con chưa thoát, Ngụy Vô Tiện nhìn thấy mà đáy lòng mềm nhũn.
"Phải, đây mới là ngày ngươi sinh ra, sinh nhật trước kia của ngươi, là ngày phụ thân ngươi đưa ngươi trở về Cô Tô." Ngụy Vô Tiện giơ tay khoác vai Lam Nguy, cười nói, "Hơn nữa, nếu như ngươi muốn, một năm có thể tổ chức hai cái sinh nhật, có phải là lời rồi không?"
Lam Nguy không lập tức trả lời, chỉ cúi mặt, đôi môi mấp máy, không biết đang thầm nói cái gì, sau đó bỗng nhiên gác đầu lên vai Ngụy Vô Tiện, giọng nói nghèn nghẹn: "Không cần ... con chỉ muốn sinh nhật vào ngày 28 tháng 8."
Lam Nguy rất ít khi chủ động thân mật như vậy, Ngụy Vô Tiện vui mừng vuốt mái tóc của cậu, nói: "Đương nhiên được, vậy chúng ta từ nay về sau chỉ tổ chức ngày sinh nhật mới này."
Mái tóc mềm mại cọ cọ lên mặt Ngụy Vô Tiện, không giống như phụ thân nó một thân đàn hương, trên người đứa nhỏ này có một cỗ khí tức ấm áp của thiếu niên. Lát sau, Lam Nguy ngước mặt lên một chút, đôi mắt sáng ngời nhìn Ngụy Vô Tiện: "Cha, kể chuyện lúc con sinh ra có được không?"
"Khi ngươi được sinh ra ..." Ngụy Vô Tiện cười rộ lên, ngửa đầu nhìn trời một cái, "Hôm đó mặt trời đặc biệt tốt, trên Loạn Táng Cương rất hiếm khi có thời tiết tốt như vậy."
Hắn quay đầu lại nhìn về phía con trai, nụ cười dưới ánh mặt trời khiến người ta không dời mắt được: "Cho nên ta đặt cho ngươi một cái tên, gọi là a Quân —— là ngươi mang mặt trời đến cho ta."
Không chỉ ngày nó được sinh ra, mà dường như mỗi ngày ở cùng với con trai, mọi thứ trong trí nhớ của Ngụy Vô Tiện đều trong trẻo và tươi đẹp.
Ánh mắt Lam Nguy thoáng chốc trợn tròn, lông mày vui vẻ nhướng lên. Đôi mắt của cậu sáng lên như được thấm đẫm trong mực: "Cha, con thích cái tên này!"
Cậu cười, đem hai chữ "A Quân" đọc tới đọc lui rất nhiều lần, lại hỏi: "Vậy, tại sao không gọi con là a Quân nữa chứ?"
Ngụy Vô Tiện "phụt" cười khanh khách một tiếng, nhéo nhéo hai má Lam Nguy: "Đương nhiên là bởi vì bây giờ ta thích cái tên Lam Nguy hơn."
Lam Nguy nghe xong, nhất thời nhớ tới ngàn vạn đủ loại tình thâm, vẻ dương dương đắc ý của các đương sự trong cái tên này, cậu ngược lại cảm thấy xấu hổ. Nhưng cậu lặng lẽ liếc nhìn cha mình từ bên dưới hàng mi, lại phát hiện tình ý trong mắt hắn như sóng nước long lanh, nụ cười tràn đầy hạnh phúc và kiêu ngạo, cho dù tất cả rừng cây cũng không rạng rỡ tươi đẹp bằng nụ cười kia—— Đây là sự tin tưởng và ung dung sinh ra bởi vì tình yêu. Cậu nghĩ đến mấy câu loan phượng hoà minh và cầm sắt hài hòa, chính mình cũng lâng lâng: Ta thực sự may mắn, tình cảm của phụ thân và cha tốt như vậy!
"Hai cái tên con đều muốn." Tròng mắt Lam Nguy chợt đảo qua, lúc này ngược lại nhìn ra một chút nét giảo hoạt của Ngụy Vô Tiện, "Hơn nữa con đoán ... phụ thân nhất định thích cái tên 'a Quân' hơn."
Ngụy Vô Tiện chỉ vào cậu cười to: "Tiểu xảo quyệt! Ta phải đi nói với Lam Trạm!"
Trên cây thỉnh thoảng có lá rụng, trong ánh nắng tựa như con bướm vàng bay múa. Lam Nguy chỉ cảm thấy tất cả niềm vui và hạnh phúc sắp sửa lấp đầy cả người cậu, nhất định phải kêu to cười to mới có thể phát tiết ra. Cậu cũng cười, giọng nói so với Ngụy Vô Tiện còn vang dội hơn: "Con mới không sợ! Cho dù cha có nói, phụ thân cũng chỉ cảm thấy con nói rất đúng!"
***
Cách sinh nhật Lam Nguy không còn bao nhiêu ngày nữa, Lam Nguy gấp gáp chia sẻ ngày sinh nhật mới của mình cho đồng bọn, cũng mời Tư Truy Cảnh Nghi và bạn bè thân thiết đến dự tiệc, ngay cả Kim Lăng cũng gửi thư.
Hôm nay tan học, Lam Tư Truy sóng vai đi cùng Lam Nguy, hỏi cậu: "A Nguy, gần đây sao không thấy Ngụy tiền bối?"
Thỉnh thoảng Ngụy Vô Tiện tâm huyết dâng trào, sẽ đến đón Lam Nguy tan học, có khi các tiểu bối ở sau núi cũng thường thấy hắn hành hạ đám thỏ. Mà mấy ngày nay Ngụy Vô Tiện mất tích, ai cũng không thấy hắn.
Lam Nguy nói: "Phụ thân nói cho ta biết cha đang bế quan, là để chuẩn bị lễ vật cho ta."
Lam Tư Truy vô cùng kinh ngạc: "Vậy mà còn có thứ có thể khiến cho Ngụy tiền bối phải bế quan chuẩn bị ... Đó nhất định là một món quà tuyệt vời."
Lam Nguy vô cùng chờ mong gật gật đầu: "Ta cũng nghĩ như vậy! Chỉ là phụ thân nói, nhất định phải giữ lại đến ngày sinh nhật mới công bố. Bây giờ ta đành đếm ngày đợi nó!"
Bên kia, trong gian phòng được khóa chặt bên hông Tĩnh Thất, Ngụy Vô Tiện đang mặt mày ủ rũ nhìn mấy đài sen hoa sen được bảo quản bằng bí pháp trên mặt đất.
"Trên lý thuyết mà nói, linh hồn của ta vẫn còn, chỉ cần mượn linh khí của những hoa sen này để tạo hình, mọi việc sẽ dễ dàng giải quyết. Thế nhưng chỉ dựa vào ngươi để vận chuyển linh lực, còn lâu mới đủ chống đỡ." Ngụy Vô Tiện nói xong, vò đầu viết viết vẽ vẽ đổi trận pháp trên mặt đất.
Lam Vong Cơ nói: "Vậy nên việc cấp bách trước mắt là cần nguồn linh lực dồi dào ổn định."
Ngụy Vô Tiện ném bút đứng lên: "Không sai, linh lực không chỉ phải dồi dào, mà còn phải ổn định, nếu không thân thể chưa đúc xong sẽ tiêu tán, phí công nhọc sức."
Hắn đi tới đi lui nghĩ biện pháp, Lam Vong Cơ nắm lấy tay hắn khi hắn đến gần, dùng khăn lau sạch vết mực trên ngón tay cho hắn, đồng thời nói: "Tụ Linh trận lúc trước ta lập ra vì a Nguy, có thể dùng cái đó hay không?"
"Tụ Linh Trận? Cái này cũng không thể, tuy rằng ổn định, nhưng cung cấp linh lực vẫn là không đủ ..." Ngụy Vô Tiện lắc đầu, nhưng lông mày mới nhíu được một nửa, lại đột nhiên kinh hỉ giãn ra, "Đúng nha! Chỉ cần ta cải tạo Tụ Linh Trận một chút, có thể gia tăng linh lực công kích là được rồi!"
Ngụy Vô Tiện kích động nắm lấy tay Lam Vong Cơ nhảy nhót ngay tại chỗ: "Ta yêu ngươi chết mất thôi Lam Trạm! May có ngươi nhắc nhở ta!"
Lam Vong Cơ nắm chặt tay hắn: "Có nguy hiểm không?"
Ngụy Vô Tiện hơi thu lại vẻ tươi cười, nhưng vẫn chắc chắn: "Ta dám nói mười phần chắc đến chín, Lam Trạm, ngươi ngẫm lại xem, ta là ai chứ? Ta chính là Di Lăng Lão Tổ ——"
Nhưng hắn nhìn thấy ánh mắt Lam Vong Cơ, đột nhiên nói không nổi nữa.
Cúi đầu trầm mặc một lúc lâu, hắn nâng tay Lam Vong Cơ lên, áp hai má vào lòng bàn tay Lam Vong Cơ: "Ta biết ngươi không mong bất cứ chuyện gì bất ngờ xảy ra ... Ta cam đoan với ngươi tuyệt đối sẽ không, ta thích ngươi như vậy, làm sao nỡ rời khỏi ngươi."
Lam Vong Cơ nâng mặt hắn lên: "Như hiện tại, ta đã thỏa mãn rồi."
Ngụy Vô Tiện ngửa đầu, hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt màu lưu ly kia không phải là khuôn mặt quen thuộc. Hắn rũ mắt xuống: "Nhưng nếu ta đã nắm chắc trong tay, sao không thử một lần? Không chỉ vì A Nguy, vì ngươi, bản thân ta cũng có chút nguyện vọng ... Cho dù không nhắc đến vấn đề không thể kết đan, Mạc Huyền Vũ đã giúp ta rất nhiều, cũng nên để cho hắn an táng mới tốt."
Lam Vong Cơ biết tâm ý của hắn đã quyết, tay kia ôm lấy thắt lưng hắn: "Ta sẽ giúp ngươi."
Ngụy Vô Tiện mỉm cười hôn nhẹ lên mi tâm y: "Chờ thân thể luyện tốt rồi, ngươi đến hộ pháp. Rất đơn giản, tựa như nhìn ta ngủ một giấc, chỉ cần chờ ta vài canh giờ, ta thề chỉ có vài canh giờ thôi!"
Hắn thầm nói trong lòng: sẽ không có mười ba năm nữa đâu.
Lam Vong Cơ ôm chặt lấy hắn, đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán: "Ta tin ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro