Phiên ngoại 6

Ngày giao thừa là một ngày nắng hiếm hoi, ngay cả ban đêm cũng đặc biệt cảm động. Bầu trời đêm không có mây, chỉ rải rác đầy các ngôi sao lớn lớn nhỏ nhỏ. Dày đặc như vậy, bầu trời đêm giống như bị đè võng xuống, chỉ cần đưa tay lên là có thể hái xuống một ngôi sao.

Dưới ánh sao bàng bạc, Lam Nguy cầm theo một ngọn đèn nhỏ, mặc lễ phục tham gia tế tự, đi về phía Tĩnh Thất.

Cửa Tĩnh Thất khép hờ, cậu còn chưa giơ tay lên gõ cửa, Ngụy Vô Tiện bên trong đã nghe thấy tiếng bước chân của cậu: "A Nguy tới rồi à, mau vào bên cạnh lồng ấp để sưởi đi."

Lam Nguy đặt cái đèn xuống, thò đầu vào gian phòng trong nhìn thoáng qua. Lam Vong Cơ đã ăn mặc chỉnh tề, đang khom lưng buộc hết lớp áo này đến lớp áo khác cho Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện nhận thấy được ánh mắt của cậu, còn mỉm cười chớp chớp mắt với cậu một cái, giống như dỗ dành đứa nhỏ sáu tuổi: "Không sai! A Nguy tự mình mặc quần áo, thật là giỏi!" Lam Nguy ha ha hai tiếng, lẳng lặng đi đến bên lồng ấp để sưởi ấm.

Ngụy Vô Tiện lại cúi đầu nhìn những ngón tay của Lam Vong Cơ đang bay lượn trên đai lưng của hắn, giống như một đôi bướm được tạc bằng ngọc. Hắn nổi lên ý đồ xấu, cố ý thúc giục: "Lam Trạm nhanh một chút, ngươi mặc còn không nhanh bằng a Nguy."

Lam Vong Cơ cũng không ngước đầu lên: "Hiện tại ngươi có thể tự mình tiếp tục."

"Ai da Lam Trạm," Ngụy Vô Tiện nói, "Đừng nghiêm túc như vậy, Tiện Tiện năm nay chỉ mới ba tuổi, không mặc được quần áo phức tạp như vậy."

Lam Vong Cơ thắt dây áo xong, đứng dậy vuốt phẳng các nếp nhăn trên áo cho hắn, Ngụy Vô Tiện nhìn thấy ý cười ấm áp trong mắt y, nhịn không được dán lên hôn một cái vào khóe môi y.

"Shhh ——" Ngụy Vô Tiện vừa hôn lên, đột nhiên che ngực hít một hơi thật sâu. Lam Vong Cơ lập tức luống cuống tay chân: "Ngụy Anh?"

"Không sao không sao," Ngụy Vô Tiện nhe răng trợn mắt phất phất tay, "Cấn lên ngực thôi."

Lam Vong Cơ hỏi: "Vẫn còn sưng đau?"

Ngụy Vô Tiện bình tĩnh lại, chỉnh chỉnh quần áo: "Không sưng nữa, nhưng vẫn còn to. Lam Trạm hai ngày trước ngươi cắn quá tàn nhẫn."

Lam Vong Cơ chỉnh ngay ngắn lại tà áo cho hắn: "Đã mấy ngày rồi vẫn còn đau, có muốn bôi thuốc không?"

"Không cần," Ngụy Vô Tiện không có ý tốt mỉm cười, "Nếu như có mùi thuốc, đêm nay Nhị ca ca làm sao xuống miệng được?"

Lam Vong Cơ chống đỡ không nổi, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hắn một cái. Ngụy Vô Tiện đắc ý cười to, vừa đi ra ngoài vừa chào hỏi Lam Nguy: "A Nguy đi nào, chúng ta cùng đi từ đường."

Lam Nguy đáp lại và đuổi theo, nhanh nhẹn chui vào giữa hai người. Ba bóng người kề sát vai nhau, dưới ánh sao, cùng đi về phía có ánh đèn lấp lánh.

***

Sau khi cúng tế xong, ba người thay lễ phục nặng nề ra, ngồi trong Tĩnh Thất, hưởng thụ bữa gia yến trong gia đình nhỏ của bọn họ.

Ba chén bánh mật nóng hôi hổi bày trên bàn, toả ra mùi thơm của nếp. Chỉ ngửi thôi, Ngụy Vô Tiện đã cảm thấy đói bụng, gấp không chờ nổi gắp lên một cái. Lam Nguy cũng cắn một ngụm lớn ngay sau đó.

Kết quả vừa ăn vào miệng, Ngụy Vô Tiện ngược lại cảm thấy không thích hợp. Bánh mật này hình như bị hỏng rồi, không hiểu sao có mùi lạ, còn dinh dính nghẹn ngay cổ họng, làm thế nào cũng không nuốt xuống được.

Hắn định hỏi thử bánh mật này có phải hỏng rồi hay không, nhưng vừa nhìn hai người bên cạnh đều không hề có vẻ gì khác lạ. Lam Vong Cơ thậm chí còn chia cho Lam Nguy một cái nữa.

Được rồi, Ngụy Vô Tiện nghĩ, xem ra bánh mật không có vấn đề gì, có thể chỉ là ảo giác. Hắn cố gắng nuốt xuống, muốn nuốt bánh mật vào trong bụng, nhưng bánh mật ở trong miệng đột nhiên giống như một khối bùn đất vừa tanh vừa nhớt, làm cho hắn buồn nôn đến nỗi thật sự không kềm chế được chính mình, "Oẹ" một tiếng cúi xuống nôn ra.

"Ngụy Anh!" Lam Trạm vội vàng vỗ vỗ lưng hắn giúp hắn thuận khí, chén đũa đều bị lùa sang một bên. Lam Nguy thì hỏa tốc rót đầy một chén trà đưa tới trước mặt Ngụy Vô Tiện, để hắn súc miệng.

Ngụy Vô Tiện chống bàn thở dốc một hồi lâu, sau đó súc miệng bằng nước trà mà Lam Vong Cơ đưa đến bên miệng, lúc lên tiếng cổ họng có chút khàn khàn: "Không sao không sao, ta đỡ rồi."

Lam Vong Cơ lo lắng nói: "Có bị cảm lạnh không?"

Ngụy Vô Tiện che miệng lắc đầu, cái cảm giác buồn nôn này không thể xua đi được, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy quen thuộc. Đột nhiên, trong đầu hắn tựa như được thắp sáng, ngực liên tục trướng đau, đột ngột nôn mửa ... Hắn đã ý thức được chuyện gì, niềm vui sướng không gì sánh được ngay lập tức tràn ngập trong hắn.

"Ha ha ha ha ha ha!" Ngụy Vô Tiện thậm chí nhịn không được cười ra tiếng, mặt vùi vào một bên khuỷu tay, tay kia thì vỗ bàn cười.

Lam Vong Cơ nhíu mày nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, Lam Nguy thì sợ đến ngây người: "Cha, cha, cha làm sao vậy?"

Một lúc lâu sau, Ngụy Vô Tiện mới ngồi thẳng người, nhưng tiếng cười vui vẻ kia giống như vẫn còn quanh quẩn tới lui trong Tĩnh Thất. Hắn cắn môi dưới thật vất vả mới ngừng cười được, một tay chống má nhìn Lam Vong Cơ: "Ta chỉ là đột nhiên nhớ tới, cảm giác này rất quen thuộc nha, mười mấy năm trước, ta cũng từng nôn như vậy."

Lam Vong Cơ nắm lấy tay Ngụy Vô Tiện, " ....... Ngụy Anh?"

"Đúng vậy!" Ngụy Vô Tiện hơi ngồi thẳng lại một chút, cười nhìn về phía đôi mắt kinh hỉ kia, như dòng suối cạn lăn tăn gợn sóng, "Ta nghĩ, đại khái ta lại mang thai rồi."

Lam Nguy chớp chớp mắt, rốt cục phản ứng lại, oa lên reo hò một tiếng, hoàn toàn quên mất gia huấn không thể ồn ào, đứng lên nói: "Con đi tìm y sư!"

"Nè nè!" Ngụy Vô Tiện ngăn cậu lại, "Người ta đều đang canh đón giao thừa, chuyện này lại không gấp, ngày mai lại đi."

Lam Vong Cơ dời bánh mật trước mặt Ngụy Vô Tiện đi chỗ khác, thay mấy món điểm tâm thanh đạm cho hắn, trong giọng nói là niềm vui sướng mà chỉ có Ngụy Vô Tiện mới nghe ra được: "Ngày mai ta đi cùng ngươi."

Ngày hôm sau, bọn hắn cùng nhau đến hỏi thăm y sư, quả nhiên giống như dự cảm của Ngụy Vô Tiện, hắn đã mang thai ba tháng. Bởi vì thể chất đặc thù, y sư còn cố ý hỏi hắn phương thuốc năm đó Ôn Tình kê cho hắn. Ngụy Vô Tiện nơm nớp lo sợ mà nhớ lại từng chút một, còn tưởng rằng lại phải uống thuốc đắng, không ngờ chỉ kê ra vài món ăn bài thuốc. Gương mặt nghiêm túc, tươi cười của y sư trong mắt hắn lập tức trở nên hòa ái dễ gần.

Vốn mấy ngày sau năm mới này, đáng lẽ bọn hắn đến chúc Tết Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần, không ngờ nghe tin Ngụy Vô Tiện có thai, hai người vậy mà lại chủ động đến. Lam Hi Thần vẫn ôn hoà như thường lệ, tin tốt này dường như còn làm cho tinh thần của huynh ấy tốt hơn, quét sạch vẻ xanh xao ốm yếu sau khi bế quan. Lam Khải Nhân lại là lần đầu tiên bình dị gần gũi. Ngụy Vô Tiện hiếm khi nhìn thấy ông không thổi râu trừng mắt, vẫn có chút không quen.

Lúc lên đèn, Lam Vong Cơ đang thay Ngụy Vô Tiện múc ra một chén canh ngân nhĩ từ trong cái nồi nhỏ. Ngụy Vô Tiện ngồi khoanh chân bên cạnh Lam Vong Cơ, cái gì cũng không làm, chỉ nhìn món canh ngân nhĩ bốc hơi nóng nghi ngút và toả hương thơm, cũng khiến cho người ta vui vẻ.

"Lam Trạm." Ngụy Vô Tiện nói, "Lam lão ... Lam lão tiền bối đột nhiên khoan dung với ta như vậy, ta cũng không quen."

Canh ngân nhĩ đã nguội, Ngụy Vô Tiện đang định đưa tay ra múc ăn, kết quả Lam Vong Cơ đã đưa canh đến bên miệng. Hắn cười ùm một ngụm, hưởng thụ sự phục vụ chu đáo của Lam Vong Cơ.

"Thúc phụ và huynh trưởng .... bọn họ đều biết ngươi sinh con vất vả." Thấy Ngụy Vô Tiện nuốt xuống, Lam Vong Cơ lại múc một muỗng.

Ngụy Vô Tiện nhai ngân nhĩ, lúng búng nói: "Ừm .... Chỉ một chút xíu thôi, ta không cảm thấy khó chịu đựng lắm."

Lam Vong Cơ múc xong thìa ngân nhĩ cuối cùng: "Nhưng bữa tối ngươi chỉ ăn nửa chén."

"Cho dù cơm tối ăn không ăn ngon, bây giờ chẳng phải là đang bổ sung hay sao? "Ngụy Vô Tiện cười hì hì dựa vào Lam Vong Cơ, "Nhị ca ca chăm sóc ta tốt như vậy, ta cũng không nhớ rõ mình không thoải mái lúc nào."

Lam Vong Cơ đưa tay định tiếp tục múc thêm một chén nữa, Ngụy Vô Tiện vội vàng đè tay y lại: "Đừng! Lam Trạm, ta ăn không nổi, ăn nữa thật sự sẽ nôn. Nhỡ nôn ra, thì những gì vừa mới ăn đều uổng phí."

Sau khi cân nhắc, Lam Vong Cơ đành phải buông chén canh xuống. Y nâng tay ôm Ngụy Vô Tiện vào lòng, nhẹ nhàng xoa xoa huyệt Nội quan của hắn: "Bây giờ đầu còn choáng váng không?"

Ngụy Vô Tiện lắc đầu, nhắm mắt tựa vào ngực y.

Lam Vong Cơ ôm Ngụy Vô Tiện chặt hơn một chút, một tay vô thức vòng quanh bụng của người trong lòng. Đây là một sinh mệnh mới, đứa con thứ hai mà bọn hắn đều mong đợi. Nhưng cách thức nó thông báo sự xuất hiện của mình thực sự khiến người ta chấn động. Ngụy Vô Tiện mỗi lần buồn nôn, cho dù là nhíu nhíu mày cũng đều làm cho trái tim Lam Vong Cơ siết chặt. Y thật sự không thể dễ dàng đối mặt với chuyện này giống như Ngụy Vô Tiện, hắn thậm chí sau khi nôn mửa kịch liệt, còn có thể cười nói một câu đứa nhỏ này thật nghịch ngợm.

Một bàn tay phủ lên trên mu bàn tay của Lam Vong Cơ, giọng nói của Ngụy Vô Tiện lười biếng: "Muốn sờ thử không? Nhưng đây mới có ba tháng, phải đến bốn tháng mới có thể phồng lên một chút."

Lam Vong Cơ nghiêng đầu, cằm dán sát lên mái tóc hơi mát lạnh ở trên trán Ngụy Vô Tiện, hồi lâu, mới hỏi một đằng đáp lại một nẻo: "Lần đầu tiên ngươi mang thai, ta không ở bên cạnh ngươi."

Đủ loại khó chịu, đủ loại lo lắng và sợ hãi phải đối mặt với những thứ không biết đó, Ngụy Anh của y đều phải chịu đựng một mình. Trên Loạn Tán Cương bị cô lập, còn có thể kỳ diệu sinh ra một mặt trời mới. Và tất cả những chuyện này, y không hề biết gì, không giúp được gì cả.

Ngụy Vô Tiện sửng sốt, lập tức cười khẽ: "Đều là chuyện đã qua rồi, nghĩ mấy chuyện này làm gì." Hắn lại dụi dụi vào cổ Lam Vong Cơ một hồi: "Nếu thật sự phải nói tới, ta còn chưa từng nuôi dưỡng a Nguy đâu, đều là ngươi nuôi dạy nó đến lớn thế này."

Lam Vong Cơ hình như là lắc đầu, hắn nghe thấy tiếng sột soạt giữa mái tóc của bọn hắn.

Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu hôn lên yết hầu của Lam Vong Cơ, chuyển đề tài nói sang chuyện khác: "Nói tới mới nhớ, chỉ sợ lần này lại là con trai."

"Ngươi có thể cảm nhận được sao?" Giọng điệu Lam Vong Cơ quá nghiêm túc.

Ngụy Vô Tiện "phụt" cười. Lam Vong Cơ mặc dù về dược lý chỉ là hơi thông thạo, nhưng ít nhất cũng hiểu được giới tính thai nhi không có cách nào xác định. Mà có thể là y quá tin tưởng Ngụy Vô Tiện, nên không tự chủ được hỏi một câu.

"Ta không thể, ta chỉ đoán mò," Ngụy Vô Tiện kéo kéo sợi mạt ngạch rũ bên cạnh bàn tay, , "Lần này phản ứng nghiêm trọng hơn lúc mang thai a Nguy một chút, có thể giày vò như vậy, chắc là một bé trai rồi đi."

Sợi ngạch kia rơi vào tay Ngụy Vô Tiện, đồng dạng rơi xuống còn có một nụ hôn nhẹ nhàng của Lam Vong Cơ: "Bé trai cũng rất tốt."

Ngụy Vô Tiện không vui lắm: "Nhưng ta thật sự muốn có một đứa con gái."

Ban đêm sau ngày tuyết mùa đông vô cùng yên tĩnh, cách một lớp nắp lồng ấp kim loại, dường như có thể nghe thấy tiếng than củi cháy lách tách trong lồng ấp. Câu nói của hắn rơi vào một mảnh im ắng như thế, không ai trả lời.

"Thế nào?" Ngụy Vô Tiện phát hiện không đúng, ngồi thẳng lên nâng mặt Lam Vong Cơ, "Nhị ca ca, ngươi không muốn ta sinh nữa sao?"

Quai hàm Lam Vong Cơ căng chặt, lập tức nghiêng người ôm nhẹ hắn: "..... Ừ."

Ngụy Vô Tiện thoạt tiên là sửng sốt, rồi lập tức cũng ôm lấy y, bật cười nói: "Nhưng ta vẫn rất vui mừng. Ngay cả khi mang thai rất mệt mỏi và khổ sở, nhưng ta vừa nghĩ đến là con của ngươi trong cơ thể ta, nó có thể có đôi mắt giống như ngươi, hoặc tính cách giống như ngươi, là ta vô cùng mong đợi, mong đợi đứa bé này, mong đợi đứa bé tiếp theo ----- Chúng là những phép lạ mà chúng ta cùng nhau tạo ra." Hắn buông tay ra, đối diện với đôi mắt màu hổ phách độc nhất vô nhị kia: "Ngay cả lúc mang thai a Nguy, ta cũng luôn suy nghĩ, nó sẽ giống tiểu cũ kỷ Lam Trạm kia được bao nhiêu?"

Trong phòng có làn khói đàn hương lẳng lặng chảy xuôi, nhưng không thoải mái nhẹ nhàng bằng mùi đàn hương quanh người Lam Vong Cơ. Ngụy Vô Tiện một lần nữa dụi lên cổ Lam Vong Cơ, hít một hơi thật sâu: "Ngươi có thể làm bất cứ điều gì ngươi muốn làm với ta, chỉ vì đó là ngươi."

Lam Vong Cơ khẽ thở dài không thể nghe thấy: "Ngụy Anh." Hình như có ma lực vô tận trong cái tên này, y cúi đầu, môi dán lên môi Ngụy Vô Tiện, hơi thở ấm áp nương vào môi răng tản ra: "Ngụy Anh ...."

Ngụy Vô Tiện ngửa mặt lên nghênh đón đôi môi y, rồi bắt chước bộ dáng của Lam Vong Cơ, nhẹ nhàng mút môi đối phương, kết thúc nụ hôn này. "Được rồi," Hai mắt và đôi môi của hắn giống nhau, đều sáng bóng, "Hôn nữa sẽ nhịn không được."

Những cơn buồn ngủ trong lúc mang thai luôn luôn đến một cách đột ngột và không thể giải thích. Ngụy Vô Tiện một khắc trước còn vui vẻ nhảy nhót, bây giờ thì ánh mắt chớp chớp không ngừng: "Ta muốn ngủ, thật mệt a."

Lam Vong Cơ định đứng dậy ẵm Ngụy Vô Tiện: "Chúng ta đi lên giường."

Ngụy Vô Tiện lắc đầu, rụt vào trong ngực y càng sâu hơn: "Ta muốn ngủ như vầy." Giọng của hắn dần dần nhỏ xuống: "Rõ ràng ngay cả giờ hợi còn chưa tới ..."

Trong Tĩnh Thất không có một tia gió nào, ánh nến cháy ổn định sáng ngời, trong phòng sáng như ban ngày. Lam Vong Cơ cúi đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ của Ngụy Vô Tiện, lông mày của hắn giãn ra, cho dù là trong giấc ngủ, khóe môi cũng có một độ cong an tâm. Hai cánh tay Lam Vong Cơ vững vàng, chỉ có đôi môi lặng lẽ mấp máy:

"Mơ đẹp".

***

Niềm vui đón năm mới luôn ngắn ngủi, ngày mai đã là mười lăm, đợi sau Tết nguyên tiêu, đệ tử Lam thị sẽ khai giảng. Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi, cùng Lam Nguy bàn bạc ngày mai nên đi chợ nào xem hoa đăng, cũng may trước khi khai giảng được chơi một bữa sảng khoái cuối cùng.

Lam Vong Cơ không có ở đây, Lam Cảnh Nghi hưng trí bừng bừng mời Ngụy Vô Tiện: "Ngụy tiền bối, ngày mai cùng đi chơi đi, ta biết có một gian hàng biết làm lồng đèn thỏ giỏi nhất, nói không chừng ngay cả lồng đèn con lừa cũng có thể làm!"

Ngụy Vô Tiện đang ngồi tựa vào trường kỷ, đầu gối đắp một tấm chăn thật dày. Hắn mỉm cười: "Ta sẽ lại đi với ngươi vào năm tới, ta hứa, năm tới sẽ náo nhiệt hơn!"

Lam Tư Truy ngẩng đầu: "Ngụy tiền bối, có phải trong tông môn có chuyện gì không?"

"Không phải nguyên nhân này, chỉ là ...." Ngụy Vô Tiện thần thần bí bí cười với bọn chúng một tiếng, "Ta mang thai, không thể chen chúc trong đám đông."

"Trời đất?! "Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi đồng thời ngẩng đầu lên. Lam Cảnh Nghi trực tiếp cả kinh nhảy lùi về sau một bước, Lam Tư Truy còn bình tĩnh, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, thật sự trợn tròn đến tối đa.

Ngụy Vô Tiện nhịn không được đứng dậy, đưa tay nhéo nhéo mặt Lam Tư Truy, bất tri bất giác, gương mặt đứa nhỏ này đã mất đi vẻ non nớt: "Lúc Lam Nguy sinh ra, ta còn dắt ngươi đi đó. Bây giờ ngươi đã lớn như vầy, lại sắp nhìn thấy đệ đệ muội muội của nó được sinh ra."

Giọng điệu của hắn ấm áp và hoài niệm, thấp thoáng không rõ ràng, những mảnh vỡ bị lãng quên kia quay trở lại trong đầu Lam Tư Truy: Cậu dường như nhìn thấy mình còn nhỏ nằm sấp trên đầu gối Ngụy Vô Tiện, chàng thanh niên áo đen thỉnh thoảng đạp lên bàn đạp của chiếc nôi, ru ngủ đứa bé sơ sinh trong bọc tã, mà hai tay còn bận rộn làm một ngọn đèn lồng cho nó. Cậu quyến luyến dán hai gò má vào lòng bàn tay Ngụy Vô Tiện, theo bản năng nói: "Ta đột nhiên nhớ tới ... có cái nôi nào có thể đạp không?"

Ngụy Vô Tiện kinh hỉ nói: "Đúng nha! Cái nôi kia là do Ôn tứ thúc làm." Hắn lại quay đầu cười hì hì xỉa Lam Nguy một cái: "Lúc ngươi mới sinh ra quá nhỏ, quấn trong chăn, ta tìm khắp trong nôi cũng không thấy ngươi."

Lam Nguy đưa tay lên bụm mặt, cậu rất vui khi nghe những câu chuyện trong quá khứ, nhưng tại sao nghe cứ như Lam Tư Truy sinh ra lớn hơn cậu một thế hệ vậy chứ?

Bọn họ ở bên đây nói chuyện bâng quơ, Lam Cảnh Nghi ở bên cạnh khiếp sợ đến quên cả dáng vẻ, mười ngón tay cắm vào trong tóc: "Ngụy tiền bối ngươi thật sự sẽ sinh sinh sinh... sinh con sao?!"

Lam Nguy mỉm cười gật đầu với cậu ta.

Ngụy Vô Tiện buông thõng tay: "Cảnh Nghi sao lại kinh ngạc như vậy, ta có dòng máu yêu quái mà."

Nghe xong lời này, Lam Cảnh Nghi bỏ tay xuống gật đầu, vẫn giống như trong sương mù: "À, đúng ha ..." Cậu ta theo bản năng nhìn bụng Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện cười hì hì vẫy tay với cậu ta: "Ngươi muốn sờ thử không?"

Lam Cảnh Nghi đỏ mặt không ngừng xua tay: "Ta ta ta ... không cần không cần, đừng làm phiền nó ngủ ..."

Ngụy Vô Tiện bị cậu ta chọc đến bật cười: "Đùa ngươi thôi, hiện tại còn ít tháng, quần áo lại mặc nhiều, không có gì để sờ. Đợi đến khi đứa nhỏ này biết cử động, lại để cho các ngươi sờ mới vui."

Lam Nguy nhìn vẻ hưng phấn nóng lòng muốn thử của ba người trước mắt, cảm giác sự nghiệp bảo vệ muội muội của mình là nhiệm vụ nặng nề, đỡ trán nói: "Cha, muội muội cũng không phải là thứ dùng để chơi."

"Được rồi! Đứa nhỏ này còn chưa thành hình, cũng không biết có phải là muội muội hay không, đã lo bảo vệ như thế." Ngụy Vô Tiện xốc chăn lên, đi tới xoa nắn mặt Lam Nguy, "Vậy người làm ca ca là ngươi đến đây cho ta chơi một chút coi."

Lam Nguy không nhúc nhích mặc cho Ngụy Vô Tiện xoa tròn nắn dẹp gương mặt của mình, rất có tinh thần hy sinh vì muội muội.

Lam Cảnh Nghi không kiềm chế được đến góp vui, vừa sờ đầu Lam Nguy, vừa cù lét cậu. Lam Nguy rốt cục chịu đựng không nổi, cúi người chui ra ngoài: "Cảnh Nghi, ngươi lợi dụng lúc người ta gặp khó!"

Giống như trong nháy mắt đều biến thành những đứa trẻ, Lam Cảnh Nghi chạy vòng quanh đuổi theo Lam Nguy, Ngụy Vô Tiện nhìn say sưa, vỗ tay cười to. Lam Tư Truy ngược lại trở thành người ổn trọng nhất. Cậu mỉm cười đứng ở một bên, ánh mắt rơi vào cây tùng trong sân, không thể không nghĩ: đến thời điểm này của năm tới, thực sự sẽ náo nhiệt hơn nhiều ...

Tuyết sắp tan hết, cành lá màu xanh tươi dần dần lộ ra, chờ đợi thân mình cuộn tròn trong mùa đông sẽ vươn ra trong gió xuân, chờ đợi nhiều chồi non trong mùa mới —— mùa của những mầm sống mới rốt cục đã đến rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro