Phiên ngoại 7b
Nửa tháng trước Lam Vong Cơ đã bắt đầu cùng các y sư chuẩn bị cho việc sinh con của Ngụy Vô Tiện. Bây giờ, mọi thứ đang diễn ra một cách có trật tự. Y sư đang đổ giấm già lên những viên sỏi nóng đỏ bên cạnh cửa, trong nháy mắt sương trắng bốc lên che khuất tầm mắt Ngụy Vô Tiện. Chờ sương mù tan đi, giống như đột nhiên biến ra, Lam Vong Cơ đã đứng bên gối hắn.
"Lam Trạm." Hắn còn có tinh thần cười với y, "Minh Thất cách Tĩnh Thất rất xa, sao ngươi lại tới nhanh như vậy —— Không phải là ngự kiếm tới đấy chứ?"
Ngoài dự đoán của hắn, Lam Vong Cơ thế mà lại gật gật đầu.
"Vậy Hàm Quang Quân phải chép phạt gia quy." Ngụy Vô Tiện nhịn không được muốn cười, nhưng cơn đau đột ngột làm hắn phải nhăn mặt.
Lam Vong Cơ ngồi xuống cầm tay hắn: "Ngụy Anh!"
Thở hổn hển vài hơi, Ngụy Vô Tiện mới nắm lại tay y, sức lực không lớn: "Cũng may, hiện giờ không đau như vậy, ta chỉ là nhất thời không kịp phản ứng."
Bác sĩ đã chuẩn bị xong tất cả dụng cụ, bước lại nói: "Trước tiên để ta bắt mạch cho Ngụy công tử, Hàm Quang Quân xin đổi quần áo đã hơ nóng rồi quay lại."
Bàn tay Ngụy Vô Tiện đang nắm chặt Lam Vong Cơ lại buông ra, đưa cổ tay cho y sư: "Ngươi thay quần áo trước đi, ta còn phải một hồi lâu nữa, gấp cái gì."
Lam Vong Cơ đứng lên, gật đầu với y sư. Lại quay sang Ngụy Vô Tiện, ánh mắt nặng trĩu: "Ta rất nhanh sẽ quay lại."
"Phụ thân!" Vừa mới bước ra khỏi cửa phòng, Lam Vong Cơ đã gặp Lam Nguy đang chờ ngoài cửa, "Cha thế nào rồi?"
Lam Vong Cơ bước chân không ngừng, trả lời cậu: "Mọi thứ đều ổn, đừng lo lắng."
Mấy nữ y sư nhanh chóng thay cho y một chiếc áo khoác đã hơ qua than nóng, y buộc quần áo lại, nhìn thấy cái đuôi nhỏ Lam Nguy lẽo đẽo theo sau, lo lắng nhìn y.
"A Nguy, đừng sợ," Y đi qua, đặt hai tay lên vai con trai lớn, "Lát nữa sẽ cần đến ngươi chăm sóc cho đệ muội."
Ánh mắt Lam Nguy kiên định: "Con sẽ chờ ở phòng bên hông."
Lam Vong Cơ cuối cùng xoa nhẹ đỉnh tóc cậu, xoay người đi vào phòng sinh.
***
Thời tiết tháng bảy vô cùng nóng bức, trước khi sinh không được dùng băng, trong phòng sinh lại càng oi bức. Trên người Ngụy Vô Tiện chỉ mặc một tấm áo ngắn, hạ thân trần trụi, cuộn mình nằm trên tấm đệm nhồi cỏ khô và bông gòn, mồ hôi đã chảy đầy mặt.
Lam Vong Cơ quỳ gối ở một bên, dùng khăn thấm nước ấm lau mặt và cổ cho Ngụy Vô Tiện. Nhưng làm sao có thể có thời gian lau xong?
Y sư ấn lên bụng Ngụy Vô Tiện, trên khuôn mặt già nua lộ ra nụ cười an ủi: "Vị trí thai rất chính xác, sẽ không có nguy hiểm."
Một cơn co tử cung ập đến, môi Ngụy Vô Tiện đều run rẩy cả lên, còn liều mạng nói cho xong: "Hôm nay ... đây là lần đầu tiên ta thấy ngài mỉm cười, có phải chỉ khi sinh em bé mới có thể có được nụ cười của ngài không?"
Có lẽ lần đầu tiên trong nhiều thập kỷ có người nói như vậy, vị y sư cười đến mức đôi mắt đầy nếp nhăn. Lam Vong Cơ tách nắm tay đang siết chặt của Ngụy Vô Tiện, kêu hắn cầm tay mình, nhỏ giọng nói: "Giữ gìn sức lực, đừng nói chuyện."
"Ta đã giữ gìn rất lâu rồi, nếu không cho ta nói chuyện ta càng không có sức để sinh ra .... Mở được mấy ngón tay rồi?" Ngụy Vô Tiện nheo mắt lẩm bẩm.
Lam Vong Cơ cầm quạt lên quạt cho hắn, sợ hắn lạnh, chỉ dám quạt nhẹ nhẹ: "Năm ngón tay rồi."
"Trời ơi, còn phải rất rất lâu nữa." Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ bụng mình, "Nhị tiểu thư, tăng thêm sức đi nào!"
Lam Vong Cơ thấy tinh thần của hắn không tệ, trong lòng hơi thoải mái một chút, hỏi hắn: "Có muốn ăn gì không?"
Ngụy Vô Tiện nhíu mày lắc đầu: "Không muốn ăn." Vừa nói xong, hắn đột nhiên mở to hai mắt, che miệng điên cuồng đập đập Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ lập tức chụp lấy ống nhổ ở bên cạnh, Ngụy Vô Tiện vừa nôn vừa ho, chỉ ói ra một chút nước. Hắn thở hổn hển nằm liệt một bên, Lam Vong Cơ đỡ hắn dậy ngồi dựa vào người mình, nhẹ nhàng lau miệng cho hắn: "Thay đổi tư thế có tốt hơn chút nào không?"
Ngụy Vô Tiện không gật đầu cũng không lắc đầu, ngã vào ngực y, dồn dập thở dốc từng hơi.
Chỉ có đau đến cực điểm, mới có thể dẫn đến nôn mửa —— Lam Vong Cơ biết điều đó. Y nhìn thấy Ngụy Vô Tiện mái tóc ướt đẫm mồ hôi dán trên trán như những con rắn; Nhìn thấy cái bụng đội lên dưới lớp áo do tử cung co thắt kịch liệt, đó đều là những biểu hiện của đau đớn.
Tất cả những gì y có thể làm, chỉ là lau mồ hôi cho người yêu, và nắm chặt tay hắn.
Y sư lại kiểm tra một lần nữa cho Ngụy Vô Tiện, mặt lộ vẻ vui mừng: "Ngụy công tử, đã mở đến sáu ngón tay, đến khi được mười ngón thì cứ dùng sức theo từng cơn co tử cung, hiện giờ ngàn vạn lần không nên dùng sức."
Một làn sóng đau đớn vừa qua đi, Ngụy Vô Tiện một lần nữa run rẩy: "Ta biết ta biết, ta cũng là người có kinh nghiệm."
Vị y sư bình thường nói năng thận trọng giờ phút này cũng vô cùng ôn nhu hiền lành: "Từng sinh một đứa thì sẽ dễ chịu đựng hơn một chút, Ngụy công tử vốn thân thể tốt, đứa con này khẳng định sẽ sinh ra nhanh hơn và thuận lợi hơn."
Ngụy Vô Tiện nghe vậy cực kỳ hài lòng, nghiêng về phía cánh tay của Lam Vong Cơ, ngẩng mặt cười với y: "Lam Trạm, ngươi đổ rất nhiều mồ hôi, cũng lau mồ hôi cho mình đi, quạt một chút nha."
Lam Vong Cơ nghe lời dùng khăn lau mặt, lại quạt cho mình hai cái.
Ngụy Vô Tiện vẫn nhìn y, bỗng nhiên nhẹ nhàng thở dài: "Đừng sợ, ngươi xem ta rất khoẻ nè, không có chảy máu nhiều không có ngất xỉu."
Lam Vong Cơ đưa tay nhẹ nhàng vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên cổ Ngụy Vô Tiện ra, tay kia bấu chặt tạo thành dấu vết thật sâu ở nơi hắn không nhìn thấy: "Ngươi rất đau."
Một giọt mồ hôi, từ trên trán Lam Vong Cơ trượt xuống, vừa vặn rơi vào khóe môi Ngụy Vô Tiện. Hắn liếm đi giọt mồ hôi đó, nhưng đã đau đến mức không nếm được vị mặn.
Ngụy Vô Tiện chậm rãi giơ tay lên, nắm ngược lấy tay Lam Vong Cơ. "Nhưng sau mỗi một cơn đau là con bé lại gần chúng ta hơn một chút ... " Hắn vô cùng thương tiếc sờ sờ cái bụng nhô cao cao, "Cho nên mặc dù đau một chút, ta cũng không khổ sở, không cảm thấy khó chịu, chỉ có vui vẻ và mong đợi."
Đây là câu cuối cùng hắn nói dài như vậy trong ngày hôm nay.
Tiếng ve kêu ồn ào ngoài cửa sổ hôm nay rốt cục không còn nghe thấy nữa, âm thanh bên trong cửa sổ bao trùm hết thảy. Mấy vị nữ y sư đồng loạt hét ra lệnh: "Dùng sức! Dùng sức!" Ngụy Vô Tiện cách quãng lại kêu đau một tiếng, thoát ra khỏi kẽ răng cắn chặt —— giống như cú đêm, giống như dã thú bị thương, đi thẳng vào trái tim Lam Vong Cơ, đau đến nỗi y và Ngụy Vô Tiện đồng loạt run rẩy.
Ngụy Vô Tiện dựa vào trong ngực y, từng đốt từng đốt xương sống đè trên lồng ngực y lúc căng chặt lúc giãn ra. Tay y bị Ngụy Vô Tiện siết chặt do không khống chế được, dấu ngón tay trắng bệch trong nháy mắt đã tím tái. Nhưng những đau đớn này đối với Lam Vong Cơ mà nói là không đáng kể, cơn đau giày vò nhất đến từ hình ảnh trong mắt y. Là gân xanh trên cổ Ngụy Vô Tiện nổi lên, khuôn mặt trắng bệch, cùng với đôi mắt đen âm u đến đáng sợ.
Hắn có phát ra âm thanh gì không? Biểu hiện trên mặt hắn lúc này là gì? Thứ y có thể cảm nhận được chỉ có sự run rẩy cố kềm nén, trái tim gần như sắp đập gãy xương sườn, chỉ có thể cắn chặt môi dưới, đừng để nó có thoát ra khỏi miệng.
Cho đến khi một mùi máu tươi nồng đậm lan đến chóp mũi, y cho rằng mình cắn rách môi, mới phát hiện là đứa bé sơ sinh nhỏ xíu, dính máu và nhau thai, rốt cục đã được y sư nâng ra khỏi sản đạo.
Gần như cùng khoảnh khắc đó, Ngụy Vô Tiện giống như một sợi dây cung căng đến mức đứt phựt, mềm nhũn ngã vào trong ngực y. Lam Vong Cơ gần như sợ hãi đỡ lấy thân thể hắn, đến khi nhìn thấy độ cong như thể trút được gánh nặng ở bên môi Ngụy Vô Tiện, trái tim mới chậm rãi rơi trở về trong lồng ngực.
Đứa bé sơ sinh tắm rửa sạch sẽ, bọc trong tấm chăn hoa nhỏ, mới được ôm tới trước mắt Ngụy Vô Tiện. Vị nữ y sư ẵm cô bé tràn đầy niềm vui: "Xin chúc mừng hai người, là một bé gái." Lam Vong Cơ kéo bọc tã hé ra một chút, để Ngụy Vô Tiện nhìn thấy rõ ràng hơn.
Lam nhị tiểu thư Lam Ngân mới vào chào đời mở to đôi mắt tròn xoe, giống như hạt trân châu đen. Khuôn mặt mệt mỏi và vui mừng của Ngụy Vô Tiện phản chiếu trong đôi mắt kia, đôi môi mấp máy: ".... A Ngân, con thật xinh đẹp."
"Ôm sang phòng bên hông để chăm sóc," Nhìn một hồi, Lam Vong Cơ dặn dò nàng, "Để đại công tử trông coi muội muội."
Ngụy Vô Tiện nghe xong, khóe miệng rốt cục có chút độ cong: "Lần này a Nguy có công việc rồi."
Y sư chăm sóc xong cho đứa bé sơ sinh, sau đó đến bắt mạch cho Ngụy Vô Tiện: "Ngụy công tử hiện tại mọi thứ đều tốt, vẫn phải mau chóng quay trở lại giường, tránh bị cảm lạnh."
Lam Vong Cơ ẵm ngang Ngụy Vô Tiện, chậm rãi đặt trở lại giường. Y kéo tấm mền mỏng che thân thể trần trụi của Ngụy Vô Tiện, thấp giọng hỏi hắn: "Có chỗ nào không thoải mái không?"
"Đều bình thường." Giọng Ngụy Vô Tiện nhẹ như tơ, "Ta muốn nghỉ ngơi."
Bên kia dọn dẹp xong giường bệnh, một vị nữ y sư cầm chậu nước nóng đến nói với Ngụy Vô Tiện: "Ngụy công tử, ta đến lau dọn cho ngài một chút."
Lam Vong Cơ tiếp nhận chậu nước của nàng ấy, nói: "Vất vả rồi, để ta làm." Y lại trịnh trọng gật đầu nói với y sư và mấy vị nữ y sư: "Đã làm phiền chư vị, phần còn lại có thể giao cho ta."
Y sư lại dặn dò vài câu, rồi dẫn theo mọi người sang phòng bên để chăm sóc Lam Ngân.
Hai cánh cửa khép lại, ánh nắng xuyên qua lớp giấy cửa sổ, hiện ra màu trắng của ánh trăng. Trong không khí tràn ngập mùi giấm và mùi máu, lông tơ rỉ ra từ trong nhau thai nghênh đón ánh sáng bay lơ lửng. Lam Vong Cơ im lặng đứng một lát, xoay người đặt chậu nước xuống, nhẹ nhàng vén chăn trên người Ngụy Vô Tiện lên.
Ngụy Vô Tiện hơi xoay đầu về phía y, giống như bị giam trên giường vậy. Dưới thân hắn còn lót một tấm khăn màu trắng, có chút dấu vết đỏ đỏ vàng vàng.
"Có thể yên tâm nghỉ ngơi rồi." Lam Vong Cơ đang vắt ráo khăn, tiếng nói lẫn trong tiếng nước tỏng tỏng, không nghe ra sự nghèn nghẹn trong giọng nói, "Để ta lau người cho ngươi."
Đôi môi Ngụy Vô Tiện trắng bệch, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời, chớp chớp mắt về phía Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ cầm khăn, bắt đầu lau từ trán Ngụy Vô Tiện, đôi mắt dường như sẽ không bao giờ lụi tàn kia, lúc này lại giăng đầy tơ máu. Y nhìn vào đôi mắt đó, chậm rãi lau xuống dưới, lau qua nách và ngực, đang định cởi chiếc áo ngắn này, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên mở miệng: "Lam Trạm, thân trên trước hết lau tới đây thôi, lưng ta đau, không muốn xoay người."
Lam Vong Cơ lập tức dừng tay, lót thêm một cái gối cho Ngụy Vô Tiện: "Được." Y lại vò khăn, ngồi ở bên giường, tách chân Ngụy Vô Tiện ra, lau chùi phần thân dưới vừa sinh con cho hắn.
Hai mảnh môi âm hộ sưng đỏ, âm đạo còn chưa khép lại, chỉ là may mắn không bị rách nghiêm trọng. Lam Vong Cơ dùng khăn lau đi từng chút từng chút vết nước ối và vết máu đã khô, nhẹ đến mức giống như cánh bướm rũ bỏ phấn hoa.
Đợi đến khi lau sạch vết máu, Lam Vong Cơ lại cầm khăn ngẩn người ra. Y nhìn âm hộ của Ngụy Vô Tiện, đột nhiên cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên chỗ da thịt vừa trải qua cơn giày vò.
Cơ đùi Ngụy Vô Tiện co rút lại. Ngay lập tức, hắn mở miệng, trong giọng nói có chút ý cười lại có chút bất đắc dĩ: "Ngươi sao lại ... " Nhưng lời nói của hắn được nửa chừng đột nhiên dừng lại, bởi vì hai má Lam Vong Cơ dán vào đùi trong của hắn, là cảm giác ướt nóng.
Chậm rãi, hắn đưa tay xuống phía dưới, vuốt ve đỉnh tóc Lam Vong Cơ, Hàm Quang Quân mũ áo luôn luôn chỉnh tề, giờ phút này mái tóc đã buông xoã.
Một làn hương đàn hương, vượt qua mùi máu tanh và mùi hăng của giấm, thoang thoảng lơ lửng trong màn giường. Trên sàn nhà bóng loáng phản chiếu bóng dáng Lam Vong Cơ nằm ở bên giường, ánh nắng không leo lắt như ánh nến, nhưng hình ảnh phản chiếu trên mặt đất dường như đang run rẩy rất nhẹ.
Giống như an ủi đứa nhỏ, ngón tay Ngụy Vô Tiện chậm rãi cắm vào mái tóc Lam Vong Cơ. Dường như bất kỳ câu nói nào lúc này cũng không thể biểu đạt được hết ý nghĩa. Giọng nói của hắn nhẹ nhàng: "Lam Trạm à ..."
***
Trong căn phòng bên hông bận rộn đến sôi sục ngất trời, mấy vị nữ y sư cầm tay chỉ dạy Lam Nguy cách ẵm Lam Ngân. Lam Nguy trông có vẻ cực kỳ bình tĩnh, chỉ một lát đã ẵm vững vàng, thực ra gấp đến đổ mồ hôi. Mà Lam nhị tiểu thư vẫn yên lặng ngủ trong khuỷu tay cậu, mặc kệ vị huynh trưởng mới nhậm chức giày vò thế nào, cũng không rên một tiếng. Nữ y sư liên tục khen: "Quả nhiên là huynh muội liền tâm, tiểu thư một chút cũng không sợ."
Lam Nguy đứng ở giữa phòng, ngơ ngác nhìn chằm chằm muội muội bé xíu trong ngực, đều quên mất là có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một chút. Một cục nho nhỏ đỏ hỏn nhăn nheo, nhỏ như vậy mềm như vậy, khi cậu nhìn em bé, cứ sợ luồng khí thở ra của mình sẽ làm tổn thương em bé.
"A Ngân, A Ngân ...." Lam Nguy gọi tên muội muội thật khẽ. Bỗng nhiên, lông mi Lam Ngân run rẩy, mở mắt ra.
Trong đôi mắt trong suốt như hạt sương trên hồ sen, Lam Nguy nhìn thấy nụ cười kinh hỉ đến ngây ngô của mình. Mà ngay sau đó, Lam Ngân liền híp mắt lại, lộ ra nướu răng hồng hồng —— Con bé đã dâng tặng nụ cười đầu tiên cho cậu.
----------------------------------
HẾT RỒI!!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro