Chương 11


Lúc Phó Lâm trở về nhà , phát hiện đèn cầu thang bị hỏng , đen như mực, cậu dùng di động chiếu lên lầu, mới vừa móc ra chìa khóa, liền thấy có người ngồi xổm trước cửa nhà.

Sợ tới mức chìa khóa trong tay thiếu chút nữa rơi trên mặt đất.

Người nọ nghe thấy được động tĩnh, lập tức đứng lên, duỗi tay chặn ánh sáng lại.

Phó Lâm mới nhớ tới ban ngày lúc Phó Oánh gọi điện thoại cho cậu, nói rằng thằng em trời đánh kia lại tới.

Phó Oánh cả đời chịu nhiều khổ, nhưng nàng chính là đã phải chịu đựng gia đình sinh ra mình, có thể nói là phiên bản hiện thực của Phàn Thắng Mỹ, trong nhà trọng nam khinh nữ, em trai còn không biết cố gắng, thích đánh bạc thành thói.

Phó Lâm đặc biệt chán ghét em trai nàng.

"Phó Lâm , sao giờ mới về." Phó Vĩ run run 2 chân tê rần: "Mở cửa nhanh lên, ở đây suýt nữa bị muỗi cắn chết mất ."

"Anh tới làm gì, đòi tiền?" Phó Lâm lạnh lùng hỏi.

Phó Vĩ nói: "Cậu trước mở cửa lại nói, đứa nhỏ này sao lại không hiểu chuyện như vậy, tôi từ xa chạy tới, cậu cũng không mời tôi đi vào uống miếng nước."

"Nhà của chúng tôi không chào đón anh." Phó Lâm nói: "Anh cũng không cần cùng tôi lôi kéo làm quen."

Đời trước Phó Lâm cố kỵ Phó Oánh, đối với Phó Vĩ còn có chút khách khí, chính là sống lại một đời mới suy nghĩ cẩn thận, bọn họ nếu muốn thoát khỏi quá khứ kiếp trước, họ không chỉ phải tìm kim chủ, mà còn phải thoát khỏi quỷ hút máu nhà Phó gia .

Chỉ là Phó Oánh gánh trên lưng vay nặng lãi, liền đủ bọn họ chịu được, hơn nữa Phó gia này, hơi chút gặp lúc khó khăn, liền phiền chết hai người bọn họ.

Phó Vĩ hạ giọng nói: "Nói gì thế hả nhóc. Đây là nhà của chị tôi, tôi cũng không trông cậy cậu gọi tôi một tiếng chú, ít nói nhảm, nhanh mở cửa, ồn ào nữa làm hàng xóm đều nhìn đến, mọi người đều khó coi."

"Anh có cút hay không?" Phó Lâm hỏi.

Phó Vĩ nghe vậy liền muốn động thủ, Phó Lâm một chân liền đá vào bụng hắn, Phó Vĩ không nghĩ tới cậu dám ra tay, bị cậu một chân gạt ngã ở hành lang dài, "Ai u" kêu một tiếng: "Mẹ nó, phản rồi!"

Hắn mò mẫm trong bóng tối muốn bò dậy, kết quả vừa mới đứng dậy, lại bị Phó Lâm một chân đá vào trên lưng, di động của Phó Lâm không ngừng di chuyển theo động tác, ánh sáng chiếu vào đôi mắt Phó Vĩ, hắn hai tay chống mặt đất, nỗ lực nửa ngày cũng không đứng dậy nổi.

"Tôi đã không còn là đứa nhỏ bị anh đánh còn phải ôm đầu trốn." Phó Lâm dùng chân dẫm lên hắn: "Nếu lại đến, tôi thấy anh một lần liền đánh anh một lần. Cút."

Cậu nói xong liền nhấc chân, cầm chìa khóa chuẩn bị đi mở cửa, Phó Vĩ bò dậy: "Tao không giáo huấn mày một chút, mày cũng không biết......"

Hắn lời nói cũng chưa nói xong, Phó Lâm trực tiếp nắm chặt túi hoa quả trong tay, đập vào đầu của hắn.

Sức lực quá lớn, hoa quả đều bị nát, quả cam lăn xuống đầy đất, Phó Vĩ choáng váng, lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống cầu thang.

Phó Lâm thở hổn hển, trong ánh mắt đều là lệ khí. Cậu tiến lên một bước, Phó Vĩ sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau, cuối cùng bắt lấy lan can cầu thang , nói: "Đánh người rồi đánh người rồi, tao muốn gọi cảnh sát,cho mày ăn cơm tù!"

Phó Lâm cũng không nói lời nào, dùng di động chiếu sáng, nhặt mấy quả cam rơi vãi đầy sàn.

"Tao muốn chi phí chữa bệnh, phí bồi thường thiệt hại tinh thần!" Phó Vĩ kêu: "Mày đánh tao bị thương!"

Hắn nói thế nhưng thật sự móc di động ra định báo cảnh sát.

Phó Lâm tay run lẩy bẩy, quả cam đã cầm trên tay lại ném xuống sàn, trả lời Phó Vĩ chính là một trận, Phó Vĩ ôm đầu trên cầu thang lăn lộn, kinh động khiến hàng xóm đều ra xem náo nhiệt.

Nhưng không có ai quan tâm hoặc ngăn cản, mọi người đi ra càng tỏ ra sốt ruột.

Lại là nhà này, ngày nào cũng vậy!

Tại sao còn không dọn đi! Tổ Dân Phố cũng không quản!

Bọn họ trực tiếp báo cảnh sát.

Thời điểm Quý Hàn Bách về đến nhà đã là 12 giờ, người trong nhà đều đã ngủ, dì Trần giúp việc nghe thấy động tĩnh tới nhìn thoáng qua: "Mới trở về à."

Quý Hàn Bách "Ừ" một tiếng: "Dì còn chưa ngủ?"

"Này không phải chờ cậu sao, gọi điện thoại cậu cũng không nghe."

"Có chuyện gì vậy?"

Dì Trần nói: "Bà nội cậu nói ngày mai sáng sớm cậu đi làm muộn chút, bà ấy có chuyện muốn nói với cậu."

"Đã biết." Quý Hàn Bách nói xong liền đi lên lầu.

Về phòng mình, hắn dùng điều khiển từ xa mở rèm cửa, nhìn thấy cảnh đêm bên ngoài, mở ra tủ lạnh cầm một lon bia uống hai hớp, sau đó nhắn cho Phó Lâm tin nhắn, hỏi: "Về đến nhà chưa?"

Tin nhắn được gửi đi có hơi vội vàng, chính hắn cũng biết điều đó.

Loại tin nhắn ái muội này, hắn gửi cho Phó Lâm còn chưa thích hợp.

Gửi xong tin nhắn, đợi 1 lúc cũng không thấy Phó Lâm trả lời hắn, hắn liền đi tắm rửa một cái, tắm rửa xong, mở di động ra nhìn nhìn, vẫn không nhận được hồi âm.

Hắn liền gọi thoại qua.

Phó Lâm ngồi ở đồn cảnh sát, nhìn màn hình điện thoại.

Lúc ở quán bar, Quý Hàn Bách thêm WeChat của cậu.

Cậu đặt tên Quý Hàn Bách, là "Ông chủ".

"Chào."

Quý Hàn Bách hỏi nói: "Cậu về đến nhà rồi à?"

"Ừ, tới rồi." Phó Lâm nói, nhìn Phó Oánh ở phía xa đang kí tên, nói: "Ông chủ cũng về đến nhà rồi?"

"Ừ, tới rồi, vậy cậu đi ngủ sớm một chút, ngày mai gặp."

"Ừ." Phó Lâm nói.

Quý Hàn Bách hỏi: "Cậu không sao chứ?"

"Không, tôi cúp máy nhé." Phó Lâm nói.

Quý Hàn Bách cảm thấy giọng cậu hơi lạ.

Phó Oánh dẫn cậu ra khỏi đồn cảnh sát, còn oán trách cậu: "Kêu con đừng về nhà, con không những trở về, còn đem hắn đánh thành như vậy."

Nàng đã tẩy trang, sắc mặt phi thường tiều tụy, nhưng ngũ quan đặc biệt thanh tú, cùng vẻ trang điểm đậm thường ngày như 2 người khác nhau. Phó Lâm đã rất lâu rồi không nhìn thấy nhan sắc khi không trang điểm.

"Đã sớm nên đánh hắn." Phó Lâm nói: "Hắn muốn bồi thường à, con sẽ đưa cho hắn."

Phó Oánh nói: "Ai nha con đừng đi, con bắt xe trở về đi, cô đi bệnh viện xem nó,nếu nó muốn kiện con, con thật sự phải ngồi tù. Nói như thế nào cũng là người một nhà, con ra tay cũng thật tàn nhẫn."

"Cô coi hắn là người một nhà, hắn có coi cô như người một nhà sao?" Phó Lâm nói: "Cô cũng đừng đi, hắn nếu muốn kiện, cô cứ để hắn kiện, xé rách mặt càng tốt, không có hắn chúng ta còn thoải mái hơn."

"Chuyện nào có đơn giản như vậy." Phó Oánh nói: "Con để yên, bên này cô sẽ xử lý tốt. Con ngày mai còn phải đi làm, về nhanh đi. Cô đi đây."

Phó Oánh nói liền lê dép lê chạy, cản một chiếc xe taxi, trực tiếp đi bệnh viện.

Phó Lâm ở ven đường ngồi xổm một hồi, bắt đầu trở về, đêm đã khuya, trên đường xe đều rất ít, đèn đường chiếu dài cái bóng cậu, cúi đầu, cậu đi đến ven đường, cọ cọ mũi giày.

----------

Ngày hôm sau Quý Hàn Bách dậy sớm, đi xuống lầu thấy bà Quý đã ngồi bên bàn ăn , thấy hắn liền hỏi: "Ngày hôm qua mấy giờ về?"

"Ngày hôm qua là sinh nhật Mạnh Tiểu Kiều, con đi chúc mừng sinh nhật cậu ta." Quý Hàn Bách uống một ngụm nước sôi để nguội, hỏi: "Dì Trần nói bà tìm con có việc?"

"Ba con nói ta hỏi khi nào thì con đi làm ở công ty?."

"Trong công ty không phải anh cả đang làm rất tốt sao ,con mà đi, hắn cùng dì Tô có thể cao hứng sao?"

Bà Quý có chút bất mãn: "Con đừng quản bọn họ có cao hứng hay không, công ty vốn dĩ nên là của con, con mới là người thừa kế xứng đáng."

"Con sẽ không đi, cửa hàng sửa chữa ô tô của con đang làm ăn rất tốt."

"Con lại nhắc đến cửa hàng sửa xe, con muốn tức chết ta có phải hay không?" Bà vươn tay: "Con qua đây."

Quý Hàn Bách liền thò đầu qua, bà hung hăng chụp một chút, nhưng thật ra cộm tay mình, bà lắc lắc tay vì đau.

Quý Hàn Bách xoa tay bà, cười ngồi xuống: "Chuyện công ty bà cũng đừng quan tâm, con hiện tại hàng tháng tiền lương khá tốt, tiền nhiều còn không cần làm việc."

"Tháng này không phải kết toán hoa hồng nửa năm sao, bọn họ chia con nhiều hay ít?"

"Gần giống năm ngoái, con không xem, giao cho người khác xử lý."

"Con cũng nên quan tâm hơn đến tài chính của công ty, đừng để bọn họ lừa con." Bà Quý nói, "Con không có việc gì cũng nên dùng nhiều tiền một chút, tiền mà cất trong ngân hàng không tiêu,không khác gì không có cả."

"Tháng trước con mới mua chiếc Lamborghini, lại mua nữa, gara liền không có chỗ bỏ."

"Tiêu tiền tức là mua xe, trong mắt con chỉ biết xe," bà Quý nói: "Về sau con ở với xe luôn đi."

Quý Hàn Bách nói: "Con trừ bỏ xe cũng không thích gì nữa."

Dì Trần cười đưa bữa sáng: "Chờ Hàn Bách có đối tượng, hai người cùng tiêu, nói không chừng tiền cũng không đủ."

"Có khả năng, nếu đã yêu, con khẳng định đem cậu ấy sủng lên trời, tiền đưa hết cho cậu ấy."

"Vậy thì con nên tìm một đứa, đừng nhỏ quá." Bà Quý nói.

"Sẽ tìm." Quý Hàn Bách bắt đầu ăn canh.

Tuy rằng trước mắt hắn muốn giả nghèo, nhưng là Quý Hàn Bách là một người đàn ông* , người mình thích chịu khổ, hắn đau lòng.


Chả biết dịch như nào.

Quý Hàn Bách suy nghĩ một lúc, nghĩ ra một ý kiến hay.

Hắn liền gọi điện thoại cho những thằng bạn phú nhị đại, bảo bọn họ lại đây rửa xe.

"Mỗi người một nghìn tệ tiền boa, đừng keo kiệt, cho nhiều hơn càng tốt càng tốt." Hắn nói.

*1000 tệ khoảng 3 triệu vnd.

"Mẹ nó, mày mở tiệm ăn cướp luôn đi."

"Bọn mày đều là ông chủ đó, khấu trừ phí đi, có xứng với siêu xe bọn mày đang lái không?"

Thổ hào cho tiền boa, vốn dĩ là xem tâm trạng, không phải kẻ lắm tiền ngốc nghếch.

Phó Lâm lần đầu tiên chùi rửa siêu xe, chùi rửa phi thường cẩn thận. Lưu mập ở bên cạnh lạnh lùng nhìn,nói với Quý Hàn Bách: "Mày làm như vậy mà được à?"

"Làm sao vậy?" Quý Hàn Bách hỏi.

"Mày làm như vậy sẽ bị lộ đó?" Lưu béo nói.

"Mày không thấy Cương Tử cũng giả bộ không quen tao à." Quý Hàn Bách nói.

Cương Tử ngồi ở ghế trên chơi di động, nói: "Anh em thấy mày lần đầu tiên theo đuổi người khác, mới cho mày mặt mũi mà diễn kịch ."

Hắn nói xong hướng bên ngoài nhìn thoáng qua, thấy Phó Lâm mặc quần áo lao động, rất nghiêm túc mà ở bên ngoài lau xe.

Không tốt hơn Mạnh Tiểu Kiều chỗ nào, xuất thân càng không được. Hắn đợi nhiều năm như vậy, muốn nhìn xem Quý Hàn Bách có thể tìm được cái dạng gì, kết quả hắn tìm cái máy rửa xe!

Phó Lâm rửa xe rất lâu, rửa xong xe, thắt lưng mỏi nhừ, cậu cầm cái xô đi vào, nói: "Lưu ca, anh giúp tôi kiểm tra xem đã được chưa."

"Được thôi" không đợi Lưu mập nói chuyện, Cương Tử liền lập tức bật dậy khỏi ghế, hắn ta còn có việc phải làm, nhưng không có thời gian ở đây, lập tức móc ví tiền ra,ném ra vài tờ tiền giấy: "Cầm!"

Phó Lâm có hơi giật mình, Lưu mập cũng rất giật mình.

"Cho cậu tiền boa, cầm đi." Quý Hàn Bách thật cao hứng mà nói.

Lưu mập: "......"

Phó Lâm nhận được tiền trong tay, cúi đầu nói: "Cảm ơn ngài."

Cương Tử cười cười,liếc nhìn Quý Hàn Bách, chui vào trong xe liền lái đi.

Lưu mập cảm thấy Quý Hàn Bách chơi hơi quá.

Hắn còn phải giúp Quý Hàn Bát dàn xếp nói: "Cái này,nhà giàu đến rửa xe nói, là cho tiền boa, hơn nữa đều rất hào phóng......Ông chủ yêu xe, quen được một đống bằng hữu có siêu xe, cậu đừng nhìn thấy hắn không ra sao...... Cái kia," Lưu mập bịa không nổi nữa,dụi mũi: "Đếm đếm xem hắn cho nhiều hay ít?"

Phó Lâm đếm từng tờ một: "Một trăm, hai trăm, 300......"

Cuối cùng Phó Lâm nói: "600!"

Bộ dáng cực kì kích động.

Quý Hàn Bách nói: "600? Cái này có chút keo kiệt."

Không phải nói là một nghìn sao!

Lưu mập: "......"

Anh giai ơi,làm ơn hạ phàm để hiểu biết khói lửa nhân gian nhiều hơn , em xin cảm ơn!

Tác giả có lời muốn nói: Thổ hào Quý ngốc nghếch lắm tiền!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro