Chương 18: Sự Kiện Rạp Chiếu Phim (2)

Da tôi trở nên trắng hơn một chút.

Bây giờ trông tôi không rám nắng nữa.

Tôi vẫn còn mái tóc vàng hoe rám nắng cổ điển của kẻ bắt nạt, nhưng giờ tôi không còn rám nắng nữa, tôi chỉ là kẻ bắt nạt mà thôi.

Ít nhất thì bây giờ quần áo sáng màu sẽ hợp với làn da của tôi hơn, nên chúng ta hãy biết ơn vì điều đó.

Tôi ra khỏi phòng vệ sinh của rạp và đợi ở quán cà phê bên cạnh rạp, vừa uống cà phê vừa chờ Miyuki đến.

Khoảng 19:50, tôi thấy Miyuki đi lên từ thang cuốn.

Cô đang nhìn xung quanh.

Như thể cô chưa từng về nhà từ tiệm trò chơi điện tử, cô vẫn đeo túi trên người.

Khi tôi giơ một tay về phía Miyuki, cô tiến lại gần tôi với vẻ mặt tươi sáng và ngồi đối diện với tôi.

"Cậu đến đây khi nào thế?"

"Khoảng 10 phút trước."

"Cậu đến sớm thế?"

"Tôi đoán là mình đã đi hơi sớm. Cậu cũng đến sớm đó."

"Tôi không phải là kiểu người đến muộn dù là ở đâu, không giống như ai đó."

Tôi cười khúc khích trước câu chuyện cười của Miyuki và đưa cho Miyuki ly ice americano mà tôi đã gọi trước.

"Uống đi. Trông cậu nóng lắm ha."

Đúng như tôi đã nói, trán Miyuki đổ rất nhiều mồ hôi.

Miyuki cẩn thận nhận lấy ly americano và nói.

"Cảm ơn vì đồ uống."

"Cậu đến thẳng từ tiệm trò chơi điện tử à?"

"Ừm. Tôi chỉ định chơi trong một giờ thôi... Nhưng khi chơi cùng nhau, tôi quên mất thời gian."

Ở bên Tetsuya có vui đến thế không?

Đừng làm tôi ghen tị thế chứ.

Miyuki mút ống hút rồi tỏ vẻ sung sướng.

"Woa... Mát quá... Cậu đã mua vé xem phim chưa?"

"Rồi nhé."

"Đó là phim gì vậy?"

Vào mùa hè nóng nực, còn gì tuyệt hơn việc xem một bộ phim kinh dị?

Đây là một trong những sự kiện điển hình quan trọng trong romcom.

"Phim kinh dị."

"Hả...? Phim kinh dị á? Matsuda-kun có giỏi mấy thứ đó không?"

Đây là lần đầu tiên tôi tự nguyện xem một bộ phim như thế này.

Nếu tôi biết chuyện gì xảy ra, ít nhất tôi có thể chuẩn bị cho những cú hù dọa,

Nhưng khi tôi chơi Dokiaca, nó chỉ nói những câu như 'đó là một bộ phim kinh dị.', 'Khi con ma lần đầu tiên xuất hiện...' và rồi sự kiện đó đã xảy ra.

Đó là lý do vì sao tôi thấy lo lắng hơn bình thường.

"Tôi chọn nó vì nó có đánh giá cao. Cậu có giỏi phim kinh dị không?"

"Ừm, tôi thích phim kinh dị mà."

Tôi đoán rằng mô típ nhân vật nữ chính sợ ma là một khái niệm cũ rích.

Nhưng Dokiaca thường chứa đầy những thứ sáo rỗng như vậy. Nghĩ về điều đó khiến tôi cảm thấy hơi chán nản.

Nếu Miyuki dễ sợ thì tôi đã có thể tận hưởng sự kiện skinship miễn phí rồi.

Khi tôi lặng lẽ gật đầu, Miyuki vừa nói vừa rút ví ra.

"Tôi sẽ mua bỏng ngô. Cậu có muốn uống soda không?"

"Tôi đã mua rồi. Nếu đưa vé cho họ, họ sẽ đưa cho chúng ta ngay."

"Nó giá bao nhiêu?"

"990 yên."

Miyuki nhìn vào thực đơn của quán cà phê.

Cô xác nhận giá của tách cà phê americano, rồi bắt đầu rút tiền từ ví ra.

"Đây là 1370 yên."

"Tôi không cần. Hôm nay tôi mua, nên lần sau cậu phải mua."

Khi tôi bắt đầu nói về buổi hẹn hò thứ hai, tay Miyuki ngừng chuyển động trong giây lát.

Cô do dự không biết phải làm gì, rồi nói một cách yếu ớt.

"Nhưng số tiền bỏ ra sẽ không bằng nhau... Ngay cả lần cuối cùng ở bệnh viện..."

Giữa chúng tôi không có chuyện của tôi hay của cô.

Nếu cô vẫn còn thấy không vui, hãy đặt phòng khách sạn tình yêu sau nhé.

"Thôi mà, tôi không thích cứng nhắc như vậy, nên cứ nói là cậu sẽ khao lần xem phim tiếp theo đi."

"...Đã hiểu... Vậy thì tôi hứa lần sau sẽ mua. Tôi hứa đó."

Nhấn mạnh 'Tôi hứa' hai lần... Không khí hôm nay khá tốt.

"Hiểu rồi. Chúng ta đi lấy bỏng ngô thôi."

"Okay."

Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đeo túi của Miyuki lên vai.

Trước khi cô kịp nói gì, tôi đã lên tiếng trước.

"Cái túi này nặng kinh khủng... Chả trách sao cậu lại lùn thế. Cậu có cao đến 1m60 không vậy?"

Miyuki, người đang giơ tay về phía trước như thể muốn đòi lại chiếc túi của mình, trả lời một cách tức giận.

"T-Tôi cao 1m62 lận nhé...! Tôi trông nhỏ bé chỉ vì Matsuda-kun to lớn quá thôi...!"

"Trẻ con không nên đùa giỡn như vậy, người lớn giúp đỡ thì phải nói lời cảm ơn."

"C-Cậu có ý gì vậy người lớn...! Đừng nói mấy chuyện kỳ lạ nữa và đưa túi cho tôi... Ma-Matsuda-kun! Đợi với...!"

Khi tôi lờ Miyuki đi và đi về phía quầy hàng, cô vội vã đi theo sau trong khi cầm trên tay ly cà phê.

Sau vài phút cố lấy túi từ tay tôi, cuối cùng Miyuki cũng bỏ cuộc và miễn cưỡng cảm ơn tôi trong khi bĩu môi.

Dễ thương quá. Tôi muốn túm lấy và kéo căng má cô ra.

Tôi mỉm cười với cô khi đưa vé cho nhân viên bán vé.

Sau một thời gian chờ đợi rất ngắn, chúng tôi được phục vụ hai lon coca, bỏng ngô và một cây xúc xích.

"Ghế đôi số 837. Hy vọng quý khách thích ạ."

Tôi cười nhẹ rồi cầm lấy bỏng ngô và một lon coca.

Tôi dùng cằm chỉ vào những thứ còn sót lại.

"Cậu cầm cola và xúc xích còn lại nhé."

"Ồ...? O-Okay..."

Khuôn mặt của Miyuki hơi ửng hồng.

Có vẻ như cô cảm thấy xấu hổ khi nhắc đến từ "ghế đôi".

Tôi sẽ không thể thấy những phản ứng này khi chúng tôi bắt đầu hẹn hò... Có thể sau này tôi sẽ nhớ chúng.

May là tôi vẫn còn Renka và Hiyori, nên tôi sẽ tiếp tục xem thêm một thời gian nữa.


✦✧✦✧


"Màu này không phải quá cầu kỳ sao...? Tôi thích màu trắng bạc hoặc đen. Chúng đơn giản hơn."

"Tôi cũng vậy. Tôi chỉ muốn xem loại người đầu óc rỗng tuếch nào lái những thứ như thế này thôi."

"Matsuda-kun, đừng nói như vậy."

"Được rồi."

Chúng tôi cùng nhau chọn xe trong lúc trò chuyện nhẹ nhàng, nhưng cuộc trò chuyện kết thúc khi bộ phim bắt đầu.

Réttttttttt...!

Cùng với logo của nhà phân phối, một âm thanh rùng rợn tấn công vào tai tôi.

Đây là điều tôi ghét ở phim kinh dị.

Âm thanh này có ý khiến bạn lo lắng ngay từ đầu.

Tôi đã nổi da gà rồi.

Một điều tốt là rạp hát luôn đông người.

Trước khi ngồi xuống chỗ của mình, tôi kiểm tra xem những người khác đã ngồi đằng sau mình chưa.

Tôi đã bình tĩnh lại phần nào và định uống cola,

Cụp!

Tôi nghe thấy Miyuki đang nhai bỏng ngô ở bên cạnh.

Tôi cố tình giật mình và tỏ ra sợ hãi.

"Aaa, đ—"

Khi tôi nhìn Miyuki với vẻ mặt nhăn nhó, cô đặt môi mình bên tai tôi.

"Tôi đoán là cậu dễ sợ hơn vẻ bề ngoài nhỉ? Cậu vừa định chửi thề à?"

Mỗi khi Miyuki nói, hơi thở của cô lại làm tôi nhột.

Tôi không thể cương cứng ở đây. Đây là một vấn đề lớn.

"...Nhưng tôi không làm vậy nên không sao cả. Còn nữa, ăn nhỏ tiếng thôi."

"Nhưng tôi ăn rất khẽ mà...? Matsuda-kun nhạy cảm hơn à? Cậu sợ đến vậy sao?"

"Cậu đang nói gì thế... Thôi kệ đi. Chúng ta đừng nói nữa."

Tôi chế giễu và bám chặt vào ghế khi bắt đầu tập trung vào bộ phim.

Câu chuyện kể về một số học sinh cố gắng trừ tà trong một ngôi nhà ma ám, và họ lần lượt biến mất.

Một cốt truyện quá rõ ràng. Nhưng nó vẫn đáng sợ vô cùng.

Kyaaa!

Ngay khi các nhân vật chính bước vào nhà, tiếng la hét vang lên.

Tôi lắc đầu và cầu nguyện rằng con ma sẽ sớm xuất hiện.

Tuy nhiên, trái với lời cầu nguyện của tôi, con ma vẫn không xuất hiện ngay cả sau 40 phút.

Bùm!

Rắc!

DUDUDUDUDUDU...!

Mỗi lần tôi bớt lo lắng thì lại có chuyện xảy ra khiến tôi phải nín thở.

Đợi đã. Tại sao tôi lại tập trung vào bộ phim thế?

Tôi chỉ cần nghĩ về sự kiện đó thôi.

Ngay khi tôi nhận ra điều đó và cuối cùng đã bình tĩnh lại,

BÙM. BÙM BÙM BÙM!

KYAAAAA!

Cùng với tiếng hét chói tai của FMC, một con ma vô cùng đáng sợ xuất hiện và bắt đầu cao trào của bộ phim.

Khi tôi thốt lên tiếng "Híii!" vào thời điểm bất ngờ này, tôi thực sự sợ hãi,

"ÁAAAA!"

Người phụ nữ ngồi phía sau tôi đột nhiên đứng dậy và làm đổ hết nước cola lên đầu tôi.

Cuối cùng sự kiện đó đã xảy ra.

Cuối cùng tôi cũng có thể thư giãn.

Màu cola cổ điển thấm vào áo phông của tôi ngay lập tức, và đá đã len lỏi vào bên trong áo phông và chạm vào da tôi.

Đây quả là một mùa hè mát mẻ.

"Matsuda-kun, cậu ổn chứ?"

Miyuki hoảng sợ khi nhìn thấy tôi.

"T-Tôi thực sự xin lỗi...! Tôi thực sự xin lỗi...!"

Người phụ nữ cúi đầu xin lỗi tôi.

Toàn bộ rạp phim tập trung vào sự náo động đột ngột này.

Đây là nơi bạn đưa ra những lựa chọn...

Tôi có thể tự đưa ra lựa chọn như trong lễ hội, nhưng đối với sự kiện này, chúng ta hãy cùng làm theo lựa chọn tốt nhất từ Dokiaca.

Tôi nhanh chóng suy nghĩ xong, quay lại mỉm cười với người phụ nữ và vẫy tay.

"Không vấn đề gì đâu. Hãy thưởng thức phần còn lại của bộ phim nhé."

"T-Tôi sẽ lau nó cho anh..."

"Tôi cũng sợ và làm đổ cola lên người mình. Tôi đã ướt sẵn rồi, nên đừng lo lắng về điều đó."

"Tôi thực sự xin lỗi... Tôi sẽ đền bù tiền giặt ủi cho anh."

Tôi nói với họ rằng mọi thứ đều ổn mà.

Chúng ta đang ở trong rạp chiếu phim! Cô cần phải im lặng!

"Không sao đâu. Hy vọng cô thích bộ phim này."

"....Xin lỗi ạ..."

Tôi cố gắng kết thúc cuộc trò chuyện, nhấc chiếc áo phông không bị ướt lên và lau tóc.

Miyuki vỗ nhẹ vào vai tôi và thì thầm.

"Tôi sẽ đưa cho cậu một chiếc khăn, hãy dùng nó nhé..."

"Tôi không cần nó. Nó sẽ khô khi tôi xem phim."

"Haa... Sao cậu lại lạc quan đến thế trong tình huống như thế này... Chuyện gì đang xảy ra vậy..."

"Cậu có bị ướt không?"

"Chỉ một chút trên cánh tay thôi. Không sao đâu."

"Tốt đấy."

Chiếc áo phông ướt dính chặt vào người tôi, khoe ra cơ bắp.

Miyuki liếc nhìn cơ thể tôi qua ánh sáng từ bộ phim, rồi nhìn vào cốc cola trên giá đựng cốc.

Cô lại một lần nữa áp môi vào tai tôi.

"Matsuda-kun."

"Gì thế."

"Cậu không hề làm đổ cola."

"Tôi đoán là không. Tôi nghĩ là tôi đã làm đổ thôi."

Miyuki không nói gì nữa mà chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi.

Cô hẳn đã rất kinh ngạc trước lòng tốt của tôi đối với người phụ nữ này phải không? Điểm tình cảm của tôi đã tăng lên phải không?

Tôi cảm thấy ngày tôi có thể gọi cô là Miyuki thay vì Hanazawa sẽ sớm đến thôi.

Tôi giả vờ đang xem phim, rồi vỗ nhẹ vào tay Miyuki như thể tôi vừa nghĩ ra một ý tưởng.

"Hanazawa nè."

Miyuki do dự rồi giật mình.

Có lẽ cô nghĩ rằng mình bị phát hiện khi nhìn thoáng qua tôi.

"Ừm... Có chuyện gì vậy? Cậu có cần khăn không?"

"Cậu đang nói gì vậy... Tôi không cần nó..."

Tôi kéo quần short màu be của mình ra để lộ phần giữa, nơi có vết ố do cola để lại.

Sau đó hỏi đùa.

"Có phải trông giống như tôi đã tè ra quần vì sợ hãi không?"

"...."

Có phải cô không nói nên lời vì không ngờ tôi có thể nói đùa trong tình huống này không?

Miyuki chỉ bật ra tiếng cười trống rỗng.

Cô ngồi như vậy một lúc, rồi mỉm cười nhẹ khi nhìn vẻ mặt trẻ con của tôi.

"Lần sau... Tôi sẽ mua cho cậu ít tã người lớn."

"Liệu có thứ gì đó như thế tồn tại không?"

"Có đấy. Nó dành cho những người như Matsuda-kun, những người không thể nhịn được."

"Bây giờ chúng ta đang nói về nước tiểu, thực ra tôi cần phải đi vệ sinh. Tôi sẽ quay lại ngay, vì vậy hãy tiếp tục xem nhé."

"Tôi sẽ đi cùng. Tôi sẽ mượn thứ gì đó của nhân viên để lau khô cho cậu."

"Nếu cậu muốn."

"Cậu có thể vui lòng nói làm ơn được không?"

"Nah."

Cô lắc đầu trước lời phủ nhận thẳng thừng của tôi, nhưng tôi vẫn có thể thấy nụ cười đang hình thành trên khuôn mặt cô nàng.

Sự kiện hôm nay tuy nhàm chán nhưng lại có ý nghĩa theo cách riêng của nó.

Chúng ta hãy kết thúc bằng việc cùng nhau mua kem trên đường về nhé.


<Trans Note>

Vào học kỳ mới rồi nên bận lại, tiến độ xuống còn 2 ngày/chương nhoe (っ °Д °;)っ

Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro