Chương 26: Uỷ Ban Kỷ Luật
"Răng của em gần như cắt vào bên trong miệng rồi... Chắc em bị đánh khá mạnh phải không?"
Cô ấy thậm chí còn không thèm hỏi xem chuyện này xảy ra thế nào nữa.
Trước lời nói vô cảm của y tá, Miyuki hỏi.
"Những bộ phận khác trên cơ thể cậu ấy vẫn ổn chứ...?"
"Ừm. Tuy nhiên, vì em ấy chảy khá nhiều máu, nên có thể em ấy bị thiếu máu. Cô sẽ truyền dịch cho em, nên hãy nghỉ ngơi hôm nay. Cô sẽ theo dõi em ít nhất cho đến bữa trưa."
Đợi đã, tại sao cô lại truyền dịch qua kim tiêm cho tôi thế?
Y tá ơi, dịch truyền thực sự chảy ra từ túi thuốc trong ngực của cô.
Tôi sẽ nằm đây để cô có thể bí mật đưa nó cho tôi được không?
"Cảm ơn..."
Y tá mỉm cười ấm áp với Miyuki đang cúi chào, sau đó đi lấy dịch truyền.
Tôi đang ngồi bình tĩnh trên giường khi nói chuyện.
"Này, Miyuki."
Miyuki giật mình ngạc nhiên rồi quay lại.
Nhìn đôi mắt mở to của cô, có vẻ như cô không quen với việc tôi gọi cô bằng tên.
"G-Gì thế...?"
"Cậu không định vào lớp à?"
"À... Ừm... Vì sự cố đó nên tiết 2 đã bị hủy..."
"Hửm? Vậy thì ở lại đây đi. Giết thời gian ở đây nói chuyện với tớ này."
"Được rồi... Tớ sẽ mang bữa trưa cho cậu nhé?"
"Không phải điều đó quá rõ ràng sao?"
Miyuki mỉm cười nhẹ và lắc đầu.
"Được rồi, tớ sẽ..."
"Này, cậu ổn chứ?"
"Gì cơ...?"
"Từ lúc đó đến giờ cậu chả nói chuyện đàng hoàng. Cậu còn không gọi tớ bằng tên nữa."
"...."
Miyuki trở nên câm lặng.
Vì tôi gọi cô bằng tên nên rõ ràng là cô đang tự hỏi liệu mình có nên làm như vậy không.
Cô thở dài và lắp bắp khi nói.
"...Tớ... Chưa bao giờ gọi một chàng trai nào bằng tên... Tetsuya-kun thì ổn vì tớ đã gọi cậu ấy như vậy từ khi còn nhỏ nhưng..."
"Tớ thì không à?"
"Không... Tớ nghĩ... Hiện tại tớ vẫn còn thấy hơi ngại..."
Thật dễ thương khi cô do dự.
Tôi cười Miyuki và quyết định xoa dịu trái tim cô một chút.
"Cậu có thể gọi tớ bằng bất cứ tên nào cậu muốn. Chúng ta không nói là sẽ gọi nhau bằng tên riêng."
Có thể bây giờ là Matsuda-kun, nhưng sớm thôi, sẽ là Ken-kun.
Và sau cùng, mất hẳn âm -kun.
Tôi sẽ thực hiện điều đó.
"Đã hiểu... Matsuda-kun."
Miyuki có vẻ thoải mái hơn khi nói chuyện.
Tôi mỉm cười nhẹ với cô và nói.
"Bây giờ cậu cảm thấy nhẹ nhõm rồi phải không?"
"Một chút..."
"Cổ họng tớ hơi khô."
Khi tôi đưa tay lên cổ và ho, cô nhìn tôi như thể cô đã bỏ cuộc và đi về phía máy nước uống.
Sau đó, cô đổ nước vào cốc giấy và định đưa cho tôi, nhưng rồi lại bật cười như thể cô vừa nghĩ ra một trò đùa vui nào đó.
"Vì là bệnh nhân, tớ sẽ đút cho cậu. Nói Aaan đi."
Cô có thực sự nghĩ rằng nếu đối xử với tôi như trẻ con thì tôi sẽ không thích không?
Cô thực sự không biết gì về tôi cả.
Cô thậm chí có thể khạc nhổ vào nước nếu muốn.
"Cứ đưa cho tớ đi."
Khi tôi giả vờ chống trả, mắt Miyuki cong lại.
"Tại sao? Cậu xấu hổ à?"
Thật may là bầu không khí ngượng ngùng đó đã biến mất ngay lập tức.
Trong lúc tôi đang cãi nhau với cô, y tá quay lại giường với ống truyền dịch.
"Cả hai có thể mang chuyện cãi vã của cặp đôi này đi nơi khác được không?"
Gương mặt Miyuki đỏ bừng khi nghe những lời cô nói.
"Đ-Đó không phải là ý— Xin lỗi thưa cô..."
Mặc dù từ "cặp đôi" được nhắc đến trực tiếp nhưng cô không thực sự cố gắng bác bỏ nó...
Cảm ơn y tá đã giúp đỡ.
Cô chính là người mà người ta gọi là một giáo viên thực thụ.
Nghĩ đến bộ ngực của cô nữa... Nó vừa vặn quá.
✦✧✦✧
Vì tôi bị kẹt ở phòng y tế nên tôi không biết gì về những gì đang diễn ra trong trường.
Bởi vì chỉ có những người bị thương mới tới đây.
Vì vậy, vào ngày đầu tiên đi học, mọi người đều thận trọng vì sự cố ở nhóm, khiến tôi trở thành người duy nhất ở trong phòng y tế.
Nhưng tôi thấy ổn với điều đó.
Mỗi giờ ra chơi, Miyuki lại đến và kể cho tôi nghe những gì đang diễn ra với nhóm.
Các thành viên trong nhóm hiện đang bị cảnh sát giam giữ và tiến hành các thủ tục kỷ luật.
Ủy ban kỷ luật đã họp rồi.
Họ đã chán ngán nhóm này, và sự việc này đã được dùng để tiêu diệt họ.
"Còn tớ thì sao? Cảnh sát có đến bắt tớ không?"
Tôi hỏi trong lúc đang nhét đầy thức ăn vào miệng, và Miyuki trả lời khi ngồi bên giường nhìn tôi ăn.
"Vì cậu là nạn nhân, hội học sinh đã cân nhắc đến điều đó. Nhưng trông cậu có vẻ rất bình tĩnh ha? Việc liên tục ra vào đồn cảnh sát có khiến cậu quen với tình huống này không?"
"Ngay cả tớ cũng chỉ đến đồn cảnh sát có vài lần."
"Vậy là cậu đã đến đó rồi à?"
"Ừm."
Trước câu trả lời đơn giản của tôi, mắt Miyuki chùng xuống.
Cô hỏi trong khi nhìn tôi với ánh mắt gây áp lực.
"Lý do là gì?"
"Tớ đã đánh nhau với một người đi ngang qua đụng mình."
"...Tớ cũng đoán như thế... Gây gổ với người khác không phải là rất xấu tính sao?"
"Trước kia cậu cũng như vậy... Xem ra cậu thực sự không tin tưởng tớ rồi nhỉ? Tớ không gây sự với hắn, là hắn gây sự với tớ cơ. Tớ có nên lờ đi một gã như vậy không, ngay cả khi hắn sẽ tự tin hơn và chửi tớ nhiều hơn nữa?"
"Mặc dù cậu đúng... Matsuda-kun lúc đó có suy nghĩ sâu sắc về chuyện đó không? Tớ nghĩ cậu đang hành động theo kiểu nợ máu phải trả bằng máu... Tớ có sai không?"
Cô hiểu tôi rất rõ.
"Mặc kệ ta nghĩ thế nào, kết quả tớ đánh hắn đều như nhau. Từ nay về sau tớ sẽ cẩn thận hơn, nên cậu đừng có mà cằn nhằn nữa nhé? Tớ phải bị như vậy ngay khi đang ăn sao?"
Khi tôi nhìn Miyuki như thể tôi thực sự bị tổn thương, cô nói một cách ngập ngừng.
"Được rồi... Cậu có thể ăn... Nhưng cậu sẽ cẩn thận hơn chứ? Hứa nhé?"
"Này nhá."
"Không phải vậy... Tớ chỉ muốn chắc chắn rằng... D-Dù sao thì cũng ăn hết đi."
Nếu chỉ trừng phạt ai đó là họ sẽ hỏng ngay...!
Vì vậy, thỉnh thoảng hãy cho họ củ cà rốt.
"Tớ ăn xong rồi."
"Cậu vẫn còn một nửa..."
"Tớ không muốn ăn nữa vì có người tò mò quá khiến tớ chán ăn."
"....Xin lỗi được chưa?"
Miyuki đặt tay giữa hai đùi và không biết phải làm gì.
Nhờ đó, váy của cô bị kéo chặt xuống, để lộ vùng chữ Y khiến mắt tôi sung sướng.
Nhìn hông cô rộng thế này. Con của tụi mình sẽ được sinh ra dễ dàng thôi.
"Tớ đùa thôi. Tớ chỉ không có cảm giác thèm ăn thôi."
"Có phải vì tớ không?"
"Tớ đã nói là không phải rồi... Cậu đã ăn gì chưa?"
"Tớ đã đi đến một cửa hàng với Tetsuya-kun và chỉ ăn một thứ gì đó nhẹ. Ồ, đợi đã..."
Cô lục chiếc túi nhựa đen ở góc giường và lấy ra một chiếc bánh mì kem dâu tây và một hộp sữa.
"Tớ định tặng cậu món tráng miệng này... Cậu có muốn ăn ngay không?"
"Tớ sẽ ăn sau."
"Okay. Tớ sẽ để nó ở đây. Ngoài ra, Matsuda-kun, cậu sẽ họp với ủy ban kỷ luật."
Cuối cùng thì nó cũng ở đây.
Trong một câu chuyện liên quan đến học đường, bạn không thể thiếu ủy ban kỷ luật.
"Khi nào thế?"
"Sau khi tất cả các lớp học kết thúc ngày hôm nay..."
"Còn sớm mà. Y tá bảo hôm nay phải nghỉ ngơi."
"Đó là lý do tại sao tớ yêu cầu họ đổi ngày... Nhưng họ quá cố chấp..."
Tôi hiểu cảm nhận của ủy ban.
Vụ việc này lớn đến mức có sự tham gia của nhiều giáo sư, và nó liên quan đến nhóm superi khét tiếng.
Có lẽ ủy ban học sinh muốn giải quyết xong việc này.
"Cậu hỏi họ à? Làm tốt lắm."
"Nếu cậu còn đau, tớ có thể hỏi họ lại."
"Thế thì nó sẽ làm tổn hại đến hình ảnh của cậu mất."
"Nếu lo lắng về ai đó làm tổn hại đến hình ảnh của tớ, thì chính tớ sẽ là người phải thất vọng với hội học sinh."
Cô có sức thuyết phục. Đó là lý do tại sao tôi thích Miyuki.
"Tớ ổn. Hãy hoàn thành tất cả mọi thứ trong ngày hôm nay. Như vậy cũng dễ hơn cho tớ."
"Tớ muốn Matsuda-kun nghỉ ngơi nhiều hơn một chút... Cậu nói là cậu bị đánh vào đầu rất nhiều... Cậu đã là một thằng ngốc rồi, nếu cậu không thể nói chuyện đàng hoàng nữa thì sao?"
Nửa nghiêm túc, nửa đùa cợt xen lẫn trong sự lo lắng của Miyuki.
Tôi chế nhạo và nói.
"Lại cố gây sự nữa rồi."
"Vì tớ không muốn hạ mình đến mức cãi nhau với bệnh nhân, nên hôm nay tớ sẽ tha cho cậu."
Tôi sẽ giữ nguyên điều này.
Sau này, tôi sẽ bắt cô đeo nút hậu môn hình đuôi cáo và bắt cô phải nói 'yip' mỗi lần tôi đẩy tới.
"Tớ sẽ tham dự cuộc họp của ủy ban kỷ luật đó, Matsuda-kun. Nhưng chỉ là một khán giả thôi."
Khi Miyuki tiếp tục nói, mắt tôi mở to.
"Thật á?"
"Ừm. Hội học sinh đã hỏi tớ. Họ nói với tớ rằng đó sẽ là một trải nghiệm tuyệt vời. Tớ cũng được cho là sẽ xem các cuộc họp của những người khác nữa... Nhưng tớ đã từ chối vì tớ không muốn nghỉ học. Tớ cũng không thực sự muốn nhìn thấy khuôn mặt của họ..."
Từ chối vì không muốn nghỉ học? Đúng là hành động của Miyuki.
Nhưng nếu cuộc họp với ủy ban kỷ luật đang diễn ra ngay lúc này, tôi lo cho Takashi.
Tôi thực sự rất cảm động khi cậu ấy đứng lên chống lại Shamoyama, người mà cậu ấy rất sợ...
Tôi hơi thất vọng vì tình huống đã gần kết thúc, nhưng tôi muốn đền đáp cậu ấy vì đã làm một điều gì đó thật nam tính.
Tôi muốn hỏi Miyuki về cậu ấy, nhưng cô ghét Watanabe Takashi, và có lẽ ngay từ đầu cô đã không quan tâm đến cậu ấy, nên đừng hỏi.
Khi tôi gặp ủy ban kỷ luật, hãy giúp cậu ấy tránh bị đuổi học ngay cả khi tôi phải ép buộc.
✦✧✦✧
"Năm nhất lớp A, Matsuda Ken. Có phải là cậu không?"
Cuộc họp diễn ra ở một phòng riêng đã được chuẩn bị sẵn.
Bầu không khí ở đó khiến tôi nhớ đến một phòng xử án nhỏ hơn, và việc có ba cảnh sát trong phòng khiến tôi hơi sợ.
Hội trưởng hội học sinh đang nhìn xuống tôi từ vị trí giống như ghế của thẩm phán là một cô gái đeo kính với vẻ ngoài lạnh lùng.
Tỏa sáng như một nàng công chúa băng giá với mái tóc ngắn màu xanh navy.
Nhân vật hội trưởng hội học sinh tiêu chuẩn. Tôi đột nhiên muốn chinh phục cô ấy.
"Đúng vậy."
"Mọi người được ủy ban kỷ luật triệu tập đều có câu chuyện khác nhau, vì vậy, xin hãy giải thích cho chúng tôi quan điểm của cậu về vụ việc với tư cách là nạn nhân."
"Ờ thì... Rất đơn giản. Tôi muốn rời khỏi nhóm, nên tôi nhờ bạn tôi là Watanabe Takashi chuyển tiếp tin nhắn..."
Sự thật được nói ra từ chính miệng tôi.
Hội trưởng im lặng sau khi nghe hết mọi chuyện.
Bây giờ cô di chuyển kính bằng ngón trỏ.
Cô có nhìn vào tôi không? Nó đúng như tôi dự đoán.
"Khi rời nhóm thì sẽ bị đánh... Đó có phải là điều cậu muốn nói không?"
"Vâng, đúng vậy."
"Đó có phải là yêu cầu để rời khỏi nhóm không?"
"Không. Thường là cắt đứt một ngón tay."
Hội trưởng và những người khác xung quanh bà đều giật mình.
Tôi đoán là họ không nghe tin từ Yamaguchi?
Miyuki... đang che miệng vì sốc.
Chắc hẳn cô rất ngạc nhiên.
Hội trưởng lấy lại bình tĩnh và phát biểu.
"Vậy thì đó hẳn phải là quy tắc chuẩn."
"Vâng."
"Vậy tại sao chuyện chỉ dừng lại ở việc cậu bị đánh?"
"Tôi đã thỏa thuận với Yamaguchi. May mắn thay, anh ấy đã chấp nhận."
"Yamaguchi là thủ lĩnh của nhóm superi phải không? Yamaguchi Daimon."
Tên của Yamaguchi là Daimon?
Anh ấy có cái tên nghe rất mạnh mẽ phù hợp với cơ thể mình.
"Vâng."
"Không phải nhóm chính thức, tại sao lại bị đánh khi phải rời đi? Không phải cứ bỏ nhóm là được sao?"
"Nếu tôi làm thế, tôi cảm thấy sẽ rất phiền phức."
"Tại sao vậy?"
"Có lẽ họ sẽ cố gắng trả thù tôi."
"Vậy à. Tôi hiểu rồi. Tôi nghe nói cậu rất thân với Shamoyama Akiro, một trong những kẻ cầm đầu chính. Có đúng vậy không?"
"Xin lỗi? Chuyện vớ vẩn gì thế..."
Tôi nhanh chóng ngậm miệng lại để không chửi thề.
Môi của hội trưởng cong lên sau khi nhìn thấy phản ứng của tôi.
"Tôi đoán là không?"
Sau khi hắng giọng vài lần và hạ giọng xuống, tôi ngượng ngùng trả lời.
"Không, điều đó không đúng đâu."
"Vậy thì mối quan hệ giữa hai người là thế nào?"
"Giống như nước và dầu. Chuyện gì đã xảy ra với thằng khố— hừmm... hắn vậy?"
"Cậu ta đã bị đuổi học vì tội hình sự. Cùng với bạo lực trong khuôn viên trường học, những người khác chỉ nói những điều tiêu cực về cậu ta."
Một tác phẩm kinh điển trong thể loại đời sống học đường. Anh chàng ghen tị với nhân vật chính đã tấn công anh ấy trước mặt những người khác.
Tôi đáng lẽ phải dạy cho tên khốn đó một bài học khi hắn chạy về phía tôi và hét lên, nhưng tôi đoán là theo nghĩa đó thì tôi đã tránh được câu sáo rỗng đó rồi.
Tôi thất vọng quá. Thật là thất vọng quá...!
Dù sao đi nữa, tôi nghĩ tên khốn Shamoyama đó đã tích tụ quá nhiều nghiệp chướng.
Vì những người khác trong cùng nhóm nói xấu hắn ta.
"Còn Watanabe Takashi thì sao?"
"Tại sao cậu lại tò mò về tình hình của Watanabe Takashi?"
"Cậu ấy là bạn thân của tôi. Cậu ấy cũng muốn bỏ nhóm, nhưng không thể vì sợ các senpai."
"Cậu ấy không nói gì về chuyện đó cả."
"Có lẽ cậu ấy sợ họ sẽ trả đũa."
"Cậu đang bảo vệ cậu ấy à?"
"Đúng vậy."
Hội trưởng mỉm cười nhẹ.
Cô có thích sự trung thực của tôi không?
Cô có thể bắt đầu đeo kính áp tròng được không?
Chúng ta hãy cùng nhau thực hiện hành vi sai trái về tình dục nhé.
"Cậu khá trung thực đấy. Watanabe Takashi đã bị đình chỉ một tháng."
Tôi định cố gắng ngăn chặn việc đuổi học cậu ấy, nhưng nếu chỉ là đình chỉ một tháng thì cũng được.
Nghỉ ngơi thật tốt và hẹn gặp lại Takashi nhé.
"Tôi hiểu rồi."
Tôi đã nói về nhiều điều khác nữa và bị phạt 50 giờ làm việc tình nguyện ở trường.
Tôi đã gây ra toàn bộ sự việc, nhưng tôi chỉ muốn thoát khỏi nhóm và trở thành nạn nhân. Tôi nghĩ sự chân thành mà tôi thể hiện trước khi chia tay cũng giúp tôi thoát ra dễ dàng hơn.
Tôi thực sự ngạc nhiên.
Tôi dự kiến sẽ bị đình chỉ ít nhất một tuần.
Đây có phải là nhân vật chính được buff không? Thật tuyệt.
"Công việc tình nguyện 50 giờ... Cậu lại phải dọn dẹp nhà vệ sinh nữa hả?"
Miyuki vừa nói vừa cầm chặt cuốn sổ tay.
Tôi chế nhạo và đáp trả.
"Tớ sẽ không bao giờ dọn dẹp nhà vệ sinh nữa. Hội trưởng không bao giờ nói với tớ rằng tớ phải làm loại công việc tình nguyện nào."
Tôi phải bắt đầu tham gia hoạt động câu lạc bộ nên không thể dọn dẹp đồ thừa thải của người khác được.
"Vậy thì cậu định làm gì?"
"Tớ sẽ làm hầu hết những việc trong căng tin. Vì hầu hết mọi người đều mang theo bữa trưa của riêng mình nên sẽ dễ dàng."
"Cậu khá giỏi trong việc lách luật nhỉ...?"
Tôi không phải lúc nào cũng làm việc ở căng tin.
Tại sao vậy? Tôi muốn ăn trưa với Miyuki trên sân thượng.
"Hoặc tớ có thể dọn phòng sau các hoạt động câu lạc bộ."
"Có vẻ ổn. Tớ thực sự mừng vì đó chỉ là công việc tình nguyện và không có gì tệ hơn."
Tôi đặt một tay lên đầu Miyuki và duỗi tay còn lại ra.
"Cuối cùng thì mọi chuyện cũng ổn thỏa. Cảm giác thật sảng khoái."
"Tớ cảm thấy ngột ngạt. Lấy tay ra mau."
"Im lặng đi. Miura đâu rồi?"
"Cậu ấy đang đến thăm võ đường kendo."
"Tớ cho rằng cậu ấy có một tính cách tỉ mỉ đáng ngạc nhiên?"
"Việc tự giới thiệu bản thân sau khi gia nhập câu lạc bộ là bình thường. Matsuda-kun chỉ là người vô tư thôi."
"Tớ không có lựa chọn nào khác. Tớ đã ở cùng với ủy ban kỷ luật."
"Vậy thì gác chuyện đó sang một bên đi. Nói đến ủy ban kỷ luật... Cậu định chửi thề vừa nảy phải không?"
Tôi đứng yên và làm vẻ mặt cho thấy tôi đã chán ngấy chuyện này.
Sau đó tôi nở một nụ cười đùa và gật đầu.
"Đúng rồi. Cậu định phạt tớ à? Tớ có nên cởi quần ra không?"
"T-Tại sao cậu lại cởi quần ra...?"
"Cậu không định đánh đòn tớ sao?"
"...Cậu thật nực cười... Cậu lúc nào cũng phải đùa những chuyện đồi trụy thế à?"
"Sao thế? Trông cậu có vẻ cũng thích thế mà? Cậu đang cười kìa."
"C-Cậu đang nói cái gì thế...! Tớ làm thế khi nào vậy...! Đừng nói khi cậu không biết gì cả...!"
Miyuki lẩm bẩm rồi bắt đầu bước nhanh hơn.
Khi tôi nhìn thấy cô nhanh chóng bước xuống hành lang, tôi mỉm cười và hét lên với cô nàng.
"Miyuki! Chúng ta cùng đi nhé!"
Miyuki bắt đầu bước đi thậm chí còn nhanh hơn.
Tôi biết cô sẽ phản ứng như thế.
Tôi cười và nhanh chóng đuổi theo cô nàng.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro