Chương 27: Bữa Trưa Trên Sân Thượng
Tôi liếc nhìn gương chiếu hậu và nhăn mặt khi thấy Tetsuya và Miyuki đang nói chuyện.
Tên khốn vô liêm sỉ đó thậm chí còn không đến thăm tôi ở bệnh xá.
Haa... Tên này giống như con đỉa vậy.
Tôi phải thừa nhận là cậu ấy đã nâng cao được kỹ năng giả điếc làm ngơ của mình.
Tôi đỗ xe ở khu phố của họ.
"Cảm ơn nhé, Matsuda-kun."
"Cảm ơn nhé, Matsuda."
Cả hai đều bật cười khi nhận ra họ đang nói cùng một lúc.
"Gặp lại sau, Miura. Chúc cậu vui vẻ nhé, Miyuki."
Miệng Tetsuya hơi mở.
Cậu ấy nghiêng đầu về phía Miyuki.
Tôi đoán cậu ấy khá ngạc nhiên khi tôi gọi Miyuki bằng tên.
Cô mỉm cười ngượng ngùng với Tetsuya trước khi nói.
"Chúng ta phải đi thôi?"
"... À... Vâng... Cậu nói đúng. Tớ chỉ hơi ngạc nhiên thôi."
Tôi tự hỏi cậu ấy nghĩ gì về tôi, người đã trở nên thân thiết với Miyuki chỉ trong vòng chưa đầy ba tháng?
Cảm giác thế nào khi cậu là người duy nhất được gọi Miyuki bằng tên, nhưng giờ lại có thêm một người đàn ông khác? Cảm giác tệ lắm phải không?
Tôi cảm thấy tốt hơn nhiều vì cuối cùng tôi cũng làm được như cậu ấy.
Tôi định đóng cửa sổ nhưng Miyuki gọi tôi lại.
"Matsuda-kun có ổn không khi tự mình lái xe về nhà?"
"Nhưng tớ vẫn chỉ lái xe như bình thường thôi mà?"
Tôi cố gắng cho họ thấy rằng tôi bị tổn thương khi họ phớt lờ tôi và trò chuyện một mình trong suốt chuyến đi.
Miyuki nhận ra điều đó và tỏ vẻ xin lỗi.
Cô nhanh chóng liếc nhìn Tetsuya và để lại một cốc sữa hương dưa trên ghế hành khách.
"Có lẽ sẽ không mất quá nhiều thời gian nhưng... Hãy uống khi lái xe nhé. Nếu chẳng may cậu cảm thấy chóng mặt, hãy gọi cho tớ ngay nhá?"
Tôi lặng lẽ mở hộp sữa và uống một hơi hết.
Chất lỏng ngọt ngào nhanh chóng biến mất.
Sau khi hoàn thành trong chớp mắt, tôi trả lại hộp sữa rỗng cho Miyuki đang choáng váng.
"Nó ngon lắm. Tớ đi đây."
"Aaa. Cê..."
Và thế là tôi bỏ lại hai người họ và đi về nhà.
Tôi tắm cẩn thận, đảm bảo nước không chảy vào vết thương, rồi nằm lên giường và cảm thấy buồn ngủ ngay.
Hôm nay tôi đã làm rất nhiều việc mệt mỏi.
Run!
Chiếc điện thoại tôi để sạc pin bắt đầu rung.
Có lẽ là Miyuki.
Tôi đợi một chút rồi kiểm tra tin nhắn.
[Matsuda-kun có muốn ăn gì không?]
Có thứ gì tôi muốn ăn không?
Cô có muốn gặp riêng tôi ngay lúc này không?
Tôi không thực sự đói... Nhưng tôi phải nhận lời hẹn hò với Miyuki.
[Thứ gì đó chiên.]
[Chiên ư? Tendon có được không?] <Eng: Tendon giống như Tempura ăn với cơm vậy.>
[Tendon cũng được.]
[Được rồi. Ngày mai tớ sẽ mang Tendon đến. Chúng ta cùng ăn trưa nhé.]
Cô đang nói về bento.
Nó làm tôi hạnh phúc hơn một cuộc hẹn hò.
Với vẻ mặt tươi sáng, tôi nhanh chóng gõ bàn phím.
[Cậu có cần tớ mang gì không?]
[Không, không sao đâu. Xin lỗi về chuyện hôm nay nhé, Matsuda-kun.]
Tôi đoán việc chỉ nói chuyện với Tetsuya trong suốt chuyến đi vẫn làm cô lo lắng.
[Lúc đó tớ chỉ đùa thôi. Tớ đi ngủ đây.]
[Đã ngủ rồi sao? Đầu cậu có đau hay cảm thấy lạ không?]
[Không có gì đâu. Tớ chỉ mệt thôi.]
[Hừmm...? Được rồi. Nghỉ ngơi thật tốt. Nhớ gọi cho tớ nếu có chuyện gì không ổn nhé.]
Lặp lại những gì cô đã nói trước đó và hỏi lại tôi... Quá đáng yêu...
[Tớ đã nói là mình hiểu rồi. Ngày mai tớ sẽ đến đón cậu. Bảo Miura ra ngoài và chuẩn bị sẵn sàng.]
[Cê cê.]
Thông thường cô sẽ bảo tôi xem lại tất cả những điều chúng tôi đã học trong kỳ nghỉ.
Nhưng cô biết hôm nay tôi đã trải qua rất nhiều rắc rối nên cô tha cho tôi.
Sau khi nhắn tin xong với Miyuki, tôi háo hức chờ đến ngày mai.
Bento của Miyuki và bước vào Câu Lạc Bộ Kendo nơi Renka đang ở...
Chinh phục hai nữ chính trong cùng một học viện cùng một lúc là rất khó.
Sẽ khó khăn nhưng tôi có thể làm được.
Nhưng chúng ta hãy tập trung vào Miyuki nhé.
Tôi đã phải vật lộn suốt thời gian qua để nâng cao mức độ tình cảm của cô nàng, và bây giờ vòi nước lại mở, khiến nước liên tục chảy ra.
Đây là thời điểm thích hợp để bắt đầu chèo thuyền. <Eng: Có lẽ có nghĩa giống như 'đánh khi sắt còn nóng', nhưng không thể biến nó thành một thành ngữ tiếng Anh vì tác giả sử dụng ẩn dụ về tình cảm của cô ấy tuôn trào như nước để chỉ 'chèo thuyền'.>
✦✧✦✧
Miyuki, Tetsuya và tôi cùng bước vào lớp và tôi lặng lẽ ngồi xuống chỗ của mình.
Các bạn cùng lớp vẫn có vẻ sợ tôi, nhưng không nhiều như tiết đầu tiên hôm qua.
Có vẻ như tin đồn tôi rời khỏi nhóm đã lan truyền...
Không biết ai đã phát tán nó? Miyuki? Hay là hội học sinh?
"Matsuda."
Trong lúc tôi đang chìm đắm trong suy nghĩ, Tetsuya đã gọi tôi.
Tôi nhìn cậu ấy và trả lời.
"Gì thế."
"Cậu có thấy hôm nay Miyuki cầm thứ gì không?"
"Tôi thấy rồi. Trông giống như bento."
"Nếu nghĩ về lượng thức ăn mà cậu ấy thường ăn, thì nó quá lớn. Tôi nghĩ cậu ấy làm nó cho chúng ta. Đây là lần đầu tiên cậu ăn bento của Miyuki phải không?"
Có vẻ như cậu ấy đang cố tình khoe khoang... Một nỗ lực khiêu khích không đáng kể.
Tetsuya, đây chính là lý do tại sao không thể là cậu.
Cậu không thể hành động như một người đàn ông thực thụ.
"Chà... Đây là lần đầu tiên của tôi mà."
Nói thật thì tôi đã ăn nó trong kỳ nghỉ.
Mà cậu không hề hay biết.
Và thậm chí hôm nay, tôi sẽ thoát khỏi cậu và ăn riêng với Miyuki.
"Nó thực sự rất ngon nên hãy mong chờ nó nhé."
"Thật sao? Tôi có nên nói với Miyuki ngay không? Rằng tôi rất háo hức với bento của cậu ấy?"
"Đợi đi... Hãy ráng nhịn."
Tôi chế nhạo Tetsuya, người nhanh chóng suy sụp và không biết phải làm gì, cho đến khi giáo sư mang một chiếc hộp lớn vào lớp và tôi nhanh chóng gục đầu xuống bàn.
Giáo sư đặt chiếc hộp lên bàn và nói.
"Mọi người đều biết về vụ việc lớn ngày hôm qua phải không? Nhân vật chính của vụ việc... Tôi không thể biết em ấy đang ngủ hay giả vờ ngủ nữa."
Tôi không thể nhìn thấy nhưng tôi có thể cảm nhận được.
Mọi ánh mắt của học sinh đều đổ dồn về phía tôi.
"Lớp trưởng."
"Vâng, thưa giáo sư."
"Tặng cho mọi người cái này. Matsuda đã mua nó."
"Vâng ạ...? Đợi đã, Matusda-kun?"
Tôi nghe thấy tiếng ghế bị kéo.
Tôi hơi ngẩng đầu lên và thấy Miyuki bước đến bàn.
Cô kiểm tra những thứ trong hộp và há hốc miệng vì sốc giống hệt Tetsuya ngày hôm qua.
Tôi lại gục mặt xuống bàn.
"Hừmmm... Các bạn ngồi phía trước hãy chuyển thứ này xuống."
Giọng nói của Miyuki tràn đầy tự hào.
Có vẻ như cô rất vui khi nhận được món quà là bộ bút bi và sổ tay của tôi.
Đây không phải là thương hiệu cao cấp có giá lên tới hàng chục ngàn yên cho một bộ, nhưng là thương hiệu khá ổn mà tôi đã cẩn thận lựa chọn.
Cùng với những âm thanh nhỏ nhẹ của những học sinh khác đang trò chuyện với nhau, tôi nghe thấy một tiếng sột soạt,
Bụp.
Tôi cảm thấy có vật gì đó hơi nặng trên đầu mình.
Có phải chú heo con trước mặt tôi đã để quên cuốn sổ trên đầu tôi không?
Cậu dám làm thế với tôi sao? Cậu chết chắc.
Đó là điều tôi đang nghĩ, nhưng mùi mơ thoang thoảng lại xộc vào mũi tôi.
Đây chính là mùi tóc của Miyuki hôm nay.
Khi tôi ngước lên một chút, tôi thấy Miyuki đang nhìn xuống tôi với một nụ cười.
Cô đích thân giao nó cho tôi.
Khi tôi đưa ngón tay lên môi với vẻ mặt ngượng ngùng, cô cười bằng mắt.
"Cảm ơn nhé, Matsuda-kun. Tớ sẽ tận dụng nó."
Miyuki cảm ơn tôi bằng giọng nói lớn.
Tôi giả vờ bỏ cuộc và đứng dậy.
Sau đó, những học sinh khác do dự một giây rồi cũng bắt đầu cảm ơn tôi.
Tôi ghét điều này. Nó quá ngượng ngùng. Tôi chỉ cần tình cảm của Miyuki.
Khi tôi nhận được những lời chào ngượng ngùng đó, Miyuki để lại một cuốn sổ tay trên bàn học của tôi và nhanh chóng bước đi.
Cái mông gợi tình đó... Tôi thích nó.
Tôi cau mày nhìn gã béo đang nhìn tôi như thể đang ngạc nhiên.
"Cậu đang xin lỗi vì đã làm gián đoạn tiết 2 phải không?"
Khi Tetsuya nói vậy bên cạnh tôi, tôi thở dài trong lòng.
Cậu có thực sự phải hỏi trực tiếp điều đó không?
"Cứ nghĩ theo cách cậu muốn."
"Cảm ơn, tôi sẽ tận dụng nó."
Tôi trả lời bằng cách nhún vai và tập trung vào giáo sư khi ông bắt đầu giảng bài.
✦✧✦✧
Ăn trưa cùng nhân vật nữ chính trên sân thượng là một trong những motip thường thức nhất của romcom.
Tôi nghĩ rằng hôm nay tôi có thể tận hưởng khoảnh khắc thường thức này nên đã háo hức chạy vội lên lầu để đến đó sớm và đợi Miyuki.
Nhưng... Cánh cửa lên mái nhà đã bị khóa.
Có một biển báo ở lối vào, ghi rằng vì những rắc rối xảy ra ngày hôm qua nên cửa sẽ bị khóa một thời gian.
Một tình huống khó khăn. Tuy nhiên, luôn có cách khác.
Tôi nhìn xung quanh và mở cửa sổ bên cạnh hành lang.
Nó trượt mở rất đẹp. Tôi biết nó sẽ không bị khóa.
Tại sao ư? Bởi vì nhân vật chính nhảy qua đây cũng là một thường thức.
Tôi nhảy lên, bám vào cửa sổ và cố kéo mình lên.
"Ma-Matsuda-kun...! Cậu đang làm gì thế...! Xuống ngay đi...!"
Tôi nghe thấy giọng ngạc nhiên của Miyuki khi cô lấy hộp bento ra.
Tôi mỉm cười với cô và trèo qua cửa sổ.
Tôi liều lĩnh bám vào lan can và rơi xuống sàn nóc tòa nhà, sau đó mở cửa.
Click.
Miyuki, người đang đợi tôi ở bên cạnh, vỗ vào tay tôi.
"Cậu điên à...? Nếu cậu ngã thì sao? Và nếu chúng ta bị bắt..."
"Tốt lắm, vì tớ không ngã, nếu chúng ta im lặng, sẽ không ai biết. Vậy nên đừng đánh tớ nữa. Chúng ta sẽ bị bắt nếu cứ thế này."
Khi tôi nói vậy, Miyuki quay lại, do dự một lúc rồi thở dài và bước tới.
"Cậu sống quá vô tư... Tớ nghĩ mình không nên chuẩn bị bento..."
Tôi dựa lưng vào tường, ngồi phịch xuống sàn rồi lên tiếng.
"Thật thú vị và vui vẻ."
"Ý cậu là cảm giác hồi hộp sao... Chỉ là không thoải mái thôi..."
Sau này chúng ta sẽ seggs ở đây nên sẽ sớm quen thôi.
Tôi chế giễu và gõ nhẹ xuống sàn nhà bên cạnh.
Sau đó, Miyuki đặt tay lên đùi, chỉnh lại váy và ngồi xuống.
Cô bắt đầu mở hộp bento 2 tầng của mình.
Tôi tự hỏi Tetsuya đang làm gì.
Tôi biết Miyuki có thể tự nghĩ ra một lý do chính đáng, nên chúng ta đừng hỏi về điều đó nữa.
"Tớ đã cho vào lò vi sóng trước khi đến... Nhưng nó đã bị nhão mất."
Miyuki nói sau khi mở hộp bento ra.
Tôi cầm đôi đũa màu hồng và chiếc hộp đựng, rồi cắn một miếng Tempura bí ngô ngọt ngào.
Như Miyuki đã nói, đồ chiên không có độ giòn, nhưng vẫn rất ngon.
Tôi nói sau khi ăn chút cơm.
"Ngon lắm đó. Làm luôn vào ngày mai nhé. Không... Làm ơn làm cả vào ngày mai nhé."
"Tớ không muốn. Cậu sẽ lại trèo cửa sổ."
"Nhưng tớ phải làm lại sau khi chúng ta ăn xong đó? Chúng ta phải khóa cửa lại."
"Đi mà không cần khóa cửa đi. Tớ sẽ lấy chìa khóa và khóa lại sau."
"Điều đó có nghĩa là từ bây giờ chúng ta có thể mang chìa khóa đến đây ha."
"Không. Hôm nay là lần cuối cùng chúng ta làm việc này."
Như thể cô thực sự không thích tôi làm điều gì đó nguy hiểm, cô trừng mắt nhìn tôi.
Nhưng ngay cả điều đó cũng chỉ xảy ra trong chốc lát.
Khi tôi bắt đầu thưởng thức bữa ăn, cô bật cười và cũng cho miếng Tempura vào miệng.
Sau khi ăn xong và dọn dẹp hộp bento, chúng tôi nhìn lên bầu trời mà không nói lời nào.
Những đám mây đẹp. Thời tiết thực sự tuyệt vời và gió mát.
Tôi đoán đây chính là lý do tại sao Miyuki không nói đi xuống vì chúng tôi đã ăn xong.
"Thật tuyệt vời..."
Miyuki nhắm mắt lại khi cảm nhận được gió.
Lông mi dài của cô vô cùng quyến rũ.
Tôi nhìn cô chằm chằm rồi lặng lẽ di chuyển đến bên cạnh cô ấy.
Cô có ngạc nhiên không khi cánh tay chúng tôi chạm nhau?
Miyuki đột nhiên mở mắt và cô quay đầu lại ngay.
Tuy nhiên, cô không hỏi tôi đang làm gì hoặc bảo tôi dừng lại.
Chỉ im lặng nhìn hai bên mình.
Tôi giả vờ nhìn bầu trời trong khi quan sát phản ứng của Miyuki và nói khẽ.
"Chúng ta hãy đến đây lần nữa nhé."
"...Tớ đã nói không mà."
"Cậu cũng thích nơi này mà."
"Không...."
Bất cứ ai cũng có thể nói như vậy ở đây. Có thật là không thích không đây.
"Vậy nếu không phải hàng ngày mà chỉ thỉnh thoảng thì sao?"
"...Nếu sân thượng... Không khóa... Thỉnh... Thỉnh thoảng thì không sao."
Cô có xấu hổ khi bị thuyết phục không?
Miyuki nhanh chóng đổi chủ đề.
"Tớ chỉ muốn cho cậu biết cậu đã làm tốt lắm... Không phải là nhảy qua mái nhà, mà là tặng bạn cùng lớp một món quà để xin lỗi. Tớ cũng thích quà tặng nữa. Sổ tay và bút... Chúng ta có thể dùng chúng trong một thời gian dài, và nó khiến mình muốn học..."
Nhìn Miyuki đang cố gắng ép mình nói tiếp, tôi bật cười và đặt tay lên đầu cô nàng.
"Nó hẳn phải tốn kém lắm."
Cô ngậm miệng lại.
Tôi lợi dụng thời điểm đó để bắt đầu làm rối tóc cô và quan sát phản ứng của cô nàng.
"...."
Cô im lặng.
Có vẻ như skinship như thế này là ổn rồi.
Cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, tôi bắt đầu khen Miyuki như thể cô là một đứa trẻ.
"Một đứa trẻ đang khen người lớn à?"
"Ma-Matsuda-kun to quá... Giống như một cái cột vậy..."
Khi nhìn cô sửa lại mái tóc rối bù và phàn nàn, tôi phải cố nhịn cười.
Tôi đứng dậy và đưa cả hai tay ra trước mặt Miyuki.
"Tớ biết một nơi còn tuyệt hơn. Chúng ta hãy đến đó một chút trước khi đi."
"....Cê."
Mặc dù cô có thể tự mình đứng dậy, nhưng cô không làm vậy mà lại từ từ nắm lấy tay tôi.
Khuôn mặt của Miyuki không đỏ hẳn sau khi tôi kéo cô lên, nhưng cô hơi đỏ mặt một chút.
'Chúng ta hãy tiếp tục như thế này'
Tôi sẽ tăng mức độ tiếp xúc cơ thể khi chỉ có hai chúng tôi, và sau đó bắt đầu tăng dần mức độ khi cô đã quen.
Đó là cách tôi sẽ chiếm trọn trái tim cô và bắt đầu xóa bỏ Tetsuya.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro