Chương 30: Sự Kiện Hẹn Hò (2)

"Hai cậu vào trước đi."

Khi tôi nói vậy sau khi đỗ xe vào bãi đậu xe, Miyuki nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.

"Tại sao?"

"Vì còn khá lâu nữa mới đến tiết một nên tớ nghĩ đến việc tham gia một số giờ tình nguyện."

"Hôm nay cậu chu đáo đến không ngờ nhỉ?"

Khi tôi xua tay theo cách giống như đang xua muỗi, Miyuki cười khúc khích rồi rút lui cùng với Tetsuya.

Sau đó, tôi hướng về phía lối vào chính và thấy nhân viên bảo vệ đang quét khu vực xung quanh bằng một cây chổi dài.

Đó chính là người đàn ông mà tôi đã gặp khi dọn nhà vệ sinh vào cuối tuần.

Tôi đến gần ông ấy và hỏi: "Tôi có thể giúp việc đó không?"

"Hả...? Ồ! Là cậu đấy à, Matsuda. Đến để làm giờ tình nguyện à?"

"Làm sao ông biết?"

"Tôi nhận thấy khi gỡ một thông báo cũ khỏi bảng. Học kỳ trước, cậu cũng đã ở đây vào cuối tuần... Cậu chắc chắn đã trở nên tận tụy hơn."

"Tôi đang cố gắng."

"Tốt lắm. Nếu có ý chí thay đổi bản thân, những người xung quanh chắc chắn sẽ nhận ra nỗ lực của cậu và bắt đầu tiếp cận cậu."

Đưa cây chổi cho tôi, bảo vệ nói thêm:

"Chỉ cần dọn dẹp xung quanh lối vào trường thôi. Cảm ơn nhé."

"Tất nhiên rồi."

Kéo chổi về phía cổng trường, tôi được một bạn nữ cùng lớp chào đón,

"À, x-xin chào, Matsuda-kun."

Một nụ cười nhếch mép hiện lên trên khuôn mặt tôi khi nghe lời chào hơi ngượng ngùng từ một người bạn cùng lớp. Có vẻ như món quà bút và sổ tay hôm qua đã có tác dụng.

"Hôm nay trời nóng kinh khủng phải không?"

"Vâng... khá ngột ngạt..."

"Đưa cái giấy gói bánh mì mà cậu đang cầm đây."

"Hả...?"

"Tôi sẽ vứt nó đi cho cậu. Đưa nó cho tôi đi."

"O-Okay..."

Bàn tay của cô gái run rẩy khi đưa cho tôi tờ giấy gói.

Tôi cố ý dùng giọng điệu thô lỗ này vì muốn cô nghĩ rằng 'cậu ấy thô lỗ nhưng vẫn tốt bụng! Thật tuyệt!'. Nhưng tôi đoán trái tim cô quá trong sáng để nghĩ về hành động của tôi như vậy.

Cầm lấy chiếc túi dính đầy tương cà, tôi cười toe toét với cô ấy, khoe hàm răng sáng của mình.

"Có ngon không?"

"...Khụ!"

Cô bắt đầu nghẹn thở, có lẽ là do giật mình vì trò hề của tôi.

Tôi chậc lưỡi và vỗ nhẹ vào lưng cô ấy.

Bụp! Bụp!

"Khụ! Khụ!"

Tệ hơn nữa. Tôi chỉ nên tập trung vào việc dọn dẹp thôi.

Tôi vung chổi một cách mạnh bạo và liếc mắt nhìn cô ấy.

"Bây giờ cậu có thể đi rồi."

"Vâng... Khụ! Tôi đi đây...!"

Cô vội vã bước đi xa tôi.

À, lát nữa tôi sẽ mua cho cô ít sữa ở cửa hàng tiện lợi. Hy vọng cô không nhìn tôi quá tiêu cực.

Tôi đang lặng lẽ dọn dẹp những mảnh rác nhỏ và lá rụng gần cổng trường thì,

"Hử? Matsuda-kouhai!"

Giọng nói vui vẻ của Chinami vang lên. Bên cạnh cô ấy, Renka đang nhìn tôi với ánh mắt thờ ơ.

Đây là lý do tại sao tôi tình nguyện dọn dẹp cổng chính. Tôi muốn tìm cách nào đó để tương tác với họ.

Mức độ tình cảm của tôi ban đầu ở mức thấp nhất, vậy thì tôi không nên sử dụng mọi chiến thuật sao, giống như khi tôi cố gắng hết sức vì Miyuki vào cuối tuần trước sao?

Tôi chào hai người họ theo kiểu kendo mà tôi học được từ Chinami ngày hôm qua.

Khi tôi đặt cây chổi chắc chắn vào một cây cột và nghiêng thân trên khoảng 30 độ so với tư thế chính thức, mắt họ mở to vì ngạc nhiên.

Họ ngạc nhiên vì tôi chào họ khá tốt phải không?

Chắc chắn là vậy rồi.

Sau khi đứng thẳng dậy, tôi nói:

"Xin chào các senpai."

"Nó không hoàn hảo, nhưng đó là lời chào cho thấy nỗ lực của em. Làm tốt lắm, Matsuda-kouhai!"

Lời khen của Chinami phần nào đã tiếp thêm sức mạnh cho tôi.

Tôi gật đầu cảm kích: "Cảm ơn chị, Nanase-senpai."

"Nhưng tại sao em lại quét cổng trường? Để lấp đầy giờ phục vụ tình nguyện của mình à?"

"Vâng."

"Vậy à...! Cố gắng nha, sau giờ học gặp lại nhé!"

"Vâng, chào chị."

Chinami vẫy tay một cách rạng rỡ.

Có vẻ như cô không hề sợ tôi chút nào.

Tôi cười thầm khi nghĩ đến cách sẽ thưởng cho cô vì điều đó.

Sau khi hỏi ý kiến Chinami, Renka nói chuyện với tôi.

"Đồ bảo hộ mà em vệ sinh thì ổn, nhưng em không vệ sinh được một số chỗ sâu hơn. Vì đó là khu vực dễ phát sinh mùi nhất, em nên chú ý nhiều hơn đến nó."

Mặc dù giọng điệu của cô không hẳn là thân thiện, nhưng vẫn nhẹ nhàng hơn hôm qua. Dường như nếu tôi liên tục thể hiện thái độ như vậy, có lẽ tôi sẽ sớm được chấp nhận làm thành viên câu lạc bộ chính thức.

"Đã hiểu."

"Cố gắng hết sức nhé. Gặp lại ở câu lạc bộ sau."

"Chào chị."

Mặc dù tôi rất muốn tỏ ra kiêu ngạo và huấn luyện Renka, nhưng xét theo vị thế hiện tại của mình, kiềm chế là chính sách tốt nhất.

Sau khi cúi chào một cách kính trọng, tôi lấy lại cây chổi và tiếp tục nhiệm vụ của mình ngay khi họ bước vào tòa nhà.


✦✧✦✧


Sau buổi học đầu tiên, trong giờ giải lao:

Tôi đang cố xoa dịu cơn đau đầu dữ dội thì một nữ sinh—cô gái bánh mì lúc nãy—tiến đến và để lại một viên kẹo trên bàn tôi.

"Tặng cậu... Cảm ơn vì đã vứt túi bánh mì lúc nãy..."

Cô nói với giọng rụt rè rồi nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình.

Sau một lúc ngạc nhiên, tôi mở túi kẹo cô để lại.

Cô thừa nhận việc làm tốt của tôi.

Vậy là lúc nãy cô chỉ ngạc nhiên thôi phải không?

Cảm ơn cô gái bánh mì.

Tôi bỏ viên kẹo hương táo vào miệng khi Miyuki tiến đến và hỏi,

"Cái gì thế? Cậu nhận được gì từ Masako vậy?"

Vậy là tên của cô gái đó là Masako.

Ánh mắt của Miyuki hơi tối lại.

Cô đang ghen phải không?

Tôi chỉ vào má phồng lên nơi tôi đang cầm kẹo.

"Kẹo."

"Tại sao Masako lại cho cậu kẹo?"

"Trước đó có một chuyện nhỏ."

"Chuyện gì thế?"

"Sao cậu tò mò thế? Dù sao thì, nếu cậu muốn nghe thì cho tớ mượn tai nhé."

Khi tôi ra hiệu cho Miyuki đến gần hơn, cô nghiêng người về phía trước với vẻ mặt bối rối. Đảm bảo Tetsuya không nghe thấy, tôi thì thầm vào tai cô nàng.

"Hôm nay khi tớ đưa cậu về nhà, cậu có thể để cặp ở lại và ra ngoài được không?"

Miyuki nhanh chóng quay đầu về phía tôi.

Ánh mắt cô từ từ chuyển động, như thể đang chỉ về phía sau.

Có vẻ như cô đang để ý đến Tetsuya đang đứng phía sau mình.

Sau một lúc, Miyuki mấp máy môi.

Từ hình dáng miệng của cô, có vẻ như cô đang muốn nói: "Tại sao?"

Tôi viết nguệch ngoạc điều gì đó lên cuốn sổ tay mở trước mặt rồi đưa cho Miyuki xem.

[Tớ có một nơi để chơi cùng nhau á...?]

Nhìn thấy nó, mặt Miyuki ửng đỏ.

"À hem..."

Và cô gật đầu nhẹ khi hắng giọng.

Khi nụ cười nở trên môi tôi đáp lại, Miyuki chế nhạo một cách khoa trương và trở về chỗ ngồi của mình.

Cô thực sự rất ngại thể hiện cảm xúc.

"Matsuda, cậu kể cho Miyuki một câu chuyện tục tĩu phải không?"

Đó là Tetsuya, người đang chú ý đến biểu cảm của Miyuki.

Thật sự, anh chàng này thật vô duyên. Tôi hối hận vì đã từng thông cảm với cậu ấy. Nghĩ lại thì cứ sống như vậy đi.

"Ờ, đại loại thế."

"Miyuki không thích những thứ như thế đâu. Cố gắng kiềm chế bản thân trong tương lai nhé."

Cậu cứ tiếp tục mắc phải những lỗi lầm này. Nhưng sau này, cậu sẽ khóc đó?

Chúng ta hãy cùng xem Miyuki thích hay không thích những trò đùa tục tĩu nhé.


✦✧✦✧


"Chúng ta sẽ đi đâu?"

Sau giờ học, khi Miyuki nhanh chóng cất cặp ở nhà và quay lại, cô đã hỏi.

Khi tôi nhìn cô thắt dây an toàn ở ghế hành khách, tôi từ từ nhấc chân khỏi phanh và trả lời.

"Công viên giải trí."

"Công viên giải trí...? Sao đột nhiên thế...? Vào lúc này luôn à?"

"Ừm."

Xa hơn một chút so với khu phố của Miyuki, có một bãi đất trống nơi có một vòng xoay ngựa gỗ cũ đứng một mình. Còn sót lại từ một công viên giải trí cũ đã đóng cửa, vòng xoay ngựa gỗ này sẽ bị tháo dỡ vào mùa thu.

Sự kiện này cung cấp nhiều skinship hơn và cơ hội thể hiện sự hào hiệp của tôi. Chinh phục cô chỉ là phần thưởng.

Đây là sự kiện có thời hạn và đáp ứng mọi yêu cầu. Thật đúng đắn khi nắm bắt thời cơ ngay bây giờ.

Ban đầu, Tetsuya phát hiện ra nơi này khi đang đi dạo cùng Miyuki, dẫn đến một buổi hẹn hò... Nhưng sẽ không sao nếu chở cô đến đó.

Tại sao ư? Bởi vì trong thế giới Dokiaca, với tôi, cơ chế có ở khắp mọi nơi.

Dù sao thì tôi cũng là nhân vật chính. Chuyện này nhất định phải xảy ra.

"Cậu có đang nghĩ đến việc mua vé ban đêm không?"

"Im lặng chút. Chúng ta sắp tới nơi rồi."

"Tới nơi á...? Tớ không thấy có trò chơi nào cả..."

Lờ đi lời nói của Miyuki, tôi đỗ xe vào bãi và mở cửa. Sau đó, Miyuki nhíu mày hỏi,

"Đây là công viên giải trí kiểu gì thế...?"

"Nếu có trò chơi thì đó là công viên giải trí. Nhìn sang bên kia kìa."

Theo hướng tôi chỉ, ánh mắt của Miyuki hướng về vòng xoay ngựa gỗ ở giữa bãi đậu xe, và miệng cô hơi há ra vì ngạc nhiên.

"Đó là trò chơi quay ngựa gỗ à...?"

"Hôm kia tớ thấy nó khi đang lái xe một mình. Chúng ta đi thôi."

Tôi ra hiệu cho cô ra ngoài, Miyuki cười khúc khích khi cầm điện thoại và bước ra khỏi xe.

"Có vẻ như đây là một địa điểm lý tưởng để chụp ảnh, đúng không? Nếu chúng ta chụp trước khi trời tối, khung cảnh sẽ rất đẹp."

Cô có vẻ nghĩ rằng chuyến đi đó không hiệu quả nên đã đề xuất, nhưng tôi biết vẫn có cách.

Khi chúng tôi đến gần vòng xoay ngựa gỗ hơn, tôi nói: "Thử leo lên xem".

"Không phải là phạm pháp sao...? Phải có chủ sở hữu chứ..."

"Cậu thực sự thích làm mọi thứ phức tạp hơn..."

Với vẻ bực bội, tôi nhìn Miyuki khi cô do dự trước khi đưa điện thoại cho tôi.

"Giữ dùm tớ một lát."

Tôi cầm điện thoại di động và cười khúc khích khi thấy Miyuki cố leo lên con ngựa trắng.

"Cậu đang làm gì thế?"

"Aaa! Nó quá cao đối với tớ... Và không có bậc thang nào để trèo lên..."

Sự kiện mà tôi biết đang diễn ra đúng như mong đợi. Cảm thấy an tâm, tôi tiến lại gần Miyuki từ phía sau.

"Tớ sẽ giúp cậu."

Sau đó, tôi đưa cả hai tay ra và nắm lấy eo cô nàng.

"Áaa...!"

Cô kêu lên một tiếng như mèo giật mình và quay lại. Khuôn mặt cô đỏ bừng, đầy xấu hổ.

"Matsuda-kun... tay, tay của cậu..."

"Có phải tốt hơn nếu tớ không nhìn không?"

"Vấn đề không phải là nhìn..."

"Đừng hành động như trẻ con nữa và tiếp tục đi."

"...."

Cô dường như muốn nói gì đó nhưng nhanh chóng đặt tay lên yên ngựa. Thấy vậy, tôi đẩy mạnh và nhấc cô lên.

Nhưng tay tôi lại trượt lên ngực Miyuki, khiến áo đồng phục của cô bị tốc lên và để lộ làn da trắng nõn.

Vòng eo thon thả của cô ngay trước mũi tôi trông thật quyến rũ. Và... Tôi có thể lờ mờ thấy đồ lót mà Miyuki mặc bên trong áo. Một chiếc áo ngực cúp đầy màu be. Nó có thiết kế đơn giản. Tôi nên gợi ý cho cô một chiếc gợi cảm hơn sau.

"Matsuda-kun...! Đẩy mạnh hơn nữa...! Tại sao cậu lại yếu thế...?"

Miyuki đột nhiên nổi cơn thịnh nộ. Có vẻ như cô chỉ tập trung vào việc trèo lên yên ngựa, bất kể tôi có nhìn hay không.

Sau khi kiềm chế lại khi ngắm nhìn dáng vẻ của Miyuki, cuối cùng tôi cũng dùng hết sức lực để nhấc cô lên ngựa và lầm bầm, "Cậu nặng thật đấy."

Lúc đó, Miyuki đang chỉnh lại quần áo thì giật mình rồi quát: "Cậu bảo ai nặng hả?!"

Bỏ qua lời phản đối dễ thương của cô và bàn tay đưa ra xin điện thoại, tôi hướng đến bảng điều khiển của vòng quay ngựa gỗ.

Cười toe toét với Miyuki, tôi đá mạnh vào cái máy trong khi cô nhìn tôi với vẻ bối rối.

BANG!

Chiếc máy hơi nghiêng. Miyuki, sửng sốt trước động thái bất ngờ của tôi, mắng tôi, "Matsuda-kun! Cậu đang làm gì thế?!" Nhưng khi đèn của vòng xoay ngựa gỗ đột nhiên bật sáng, cô im lặng. Tôi nhún vai, "Mọi thứ sẽ tốt hơn khi đập vào chúng."

"Thật không thể tin cậu được... Nếu bị bắt, chúng ta sẽ bị tố cáo..."

"Thôi nào, chúng ta hãy cùng nhau tận hưởng một chút thôi."

"Được thôi..."

Vòng quay bắt đầu chuyển động chậm rãi. Nắm chặt cây sào bên cạnh con ngựa, khuôn mặt Miyuki sáng lên vì hạnh phúc.

"Tớ đã không chơi trò này kể từ hồi tiểu học... Nhưng tại sao lại không có nhạc nhỉ?"

Trong lúc cô phàn nàn, tôi điều chỉnh tốc độ của vòng xoay ngựa gỗ và cưỡi ngựa bên cạnh cô nàng.

Nhưng rồi, đột nhiên—

"Wa...?"

—Miyuki thốt lên một tiếng kinh ngạc. Vòng đu quay đột nhiên tăng tốc.

"Matsuda-kun...! Sao lại nhanh thế...?"

Tôi cũng giật mình không kém.

'Điều này không đúng...'

Bản chất của sự kiện này là chúng tôi cùng nhau đi vòng đu quay chậm rãi, trao nhau những nụ cười và trò chuyện nghiêm túc. Nhưng giờ đây, tình hình đã thay đổi.

Liệu cú đá mạnh của tôi có gây ra lỗi và dẫn đến sự kiện bất ngờ này không?

Xét đến những sự kiện trong quá khứ diễn ra suôn sẻ, thì đó là lời giải thích hợp lý duy nhất.

"Matsuda-kun...! Chúng ta có nên dừng lại không...? Tớ có thể, tớ có thể xuống được không...?"

Nghe câu hỏi cấp bách của Miyuki, tôi cố gắng ước lượng tốc độ của vòng xoay ngựa gỗ.

Nó không còn tăng tốc nữa.

Vẫn còn có thể quản lý được trong một thời gian.

Nhưng Miyuki vẫn nắm chặt cây sào bằng cả hai tay, rõ ràng là đang sợ hãi. Nếu cứ tiếp tục như thế này, khoảnh khắc này sẽ bị phá hỏng mất.

Tôi nhanh chóng đưa ra giải pháp, quyết định xử lý tình huống giống như tôi đã làm trong một sự kiện bất ngờ trước đó.

"Cậu có sợ không?"

"Một chút... vâng..."

"Vậy thì giữ chặt cái này."

Tôi đưa tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên, về phía Miyuki.

Cô do dự một lúc, rồi nhìn sâu vào mắt tôi, cô nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay tôi. Những ngón tay của chúng tôi đan vào nhau, và tôi có thể cảm nhận được sức mạnh trong cái nắm tay của cô nàng.

"Như vậy có tốt hơn không?"

Sau một lúc im lặng, tôi phá vỡ sự im lặng bằng giọng nhẹ nhàng, cô trả lời bằng giọng nhỏ, "....Vâng..."

Có lẽ là do ánh đèn sáng của vòng đu quay, nhưng khuôn mặt của Miyuki trong trẻo và rạng rỡ. Má cô ửng hồng như dâu tây, cho tôi biết rằng tình cảm của cô dành cho tôi đã sâu đậm hơn.

Đúng vậy, ngay cả khi có tình huống bất ngờ xảy ra, tôi vẫn có thể dẫn dắt cảnh tượng này. Tôi đã làm điều này nhiều lần rồi, đúng không?

Mặc dù quá trình có thể hơi khác một chút, nhưng kết quả vẫn như vậy hoặc thậm chí tốt hơn. Và đó mới là điều quan trọng.

Và thế là, không cần ngôn từ hay nhạc hoạ, chúng tôi ngồi trên vòng đu quay cho đến khi hết giờ và vòng đu quay dừng lại.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro