Chương 32: Lời Mời

"Được rồi! Hôm nay là ngày cuối cùng chị sẽ dạy em nghệ thuật sử dụng Shinai!"

Cô lúc nào cũng vui vẻ thế nhỉ?

Tuy nhiên, tôi mong cô hãy nhẹ nhàng hơn khi chúng ta đang "đấu khẩu".

"Nghệ thuật sử dụng Shinai? Em tưởng chị đã nói rằng không được chạm vào Shinai cho đến khi học được phép lịch sự đúng đắn mà?"

"Chị cũng đã nghe điều đó từ huấn luyện viên, nhưng các học sinh năm nhất khác đã học các kỹ thuật và thế đứng, thậm chí cả những động tác ban đầu. Nếu em tụt lại phía sau, em sẽ gặp khó khăn về sau đấy. Nên chị sẽ bí mật dạy em."

Chinami...! Sao có thể tốt bụng thế?

Tôi cảm động. Sau này tôi có nên thưởng cho cô một phần thưởng đặc biệt không?

"Có thực sự ổn không? Nếu chúng ta bị bắt thì sao..."

"Nếu bị bắt, huấn luyện viên có thể mắng nếu ở trước mặt mọi người nhưng có lẽ sẽ nhắm mắt làm ngơ nếu gặp riêng. Rốt cuộc, ông ấy muốn em học hỏi từ chị mà."

"Thật vậy sao?"

"Chắc chắn rồi. Nếu các thành viên mới trong đội tham gia vì họ muốn học Kendo chỉ được dạy cách quản lý thiết bị, họ sẽ mất hứng thú ngay thôi. Huấn luyện viên đã cảnh báo chị, nhưng hãy học ở một nơi mà các thành viên khác không thể nhìn thấy. Nghe có vẻ thú vị, phải không?"

Một nơi mà các thành viên khác không thể nhìn thấy à... Nghe có vẻ hơi khiếm nhã đấy.

"Vâng, em rất phấn khích."

"Nhưng trông em không giống thế chút nào?"

Trước lời nhận xét hoài nghi của Chinami, cơ mặt tôi căng ra thành một biểu cảm cực kỳ sung sướng.

Chinami giật mình khi nhìn thấy cảnh đó và lùi lại nửa bước.

"Cái... Cái vẻ mặt nham hiểm đó là sao vậy?"

Tôi chỉ đang cho cô thấy tôi vui như thế nào thôi, mà cô lại gọi đó là nham hiểm? Hơi quá rồi đó.

"Em đang vui lắm đó?"

"Là... vậy sao...?"

"Vâng, đúng vậy."

"Hừmm... được rồi... bây giờ thì..."

Sau khi hắng giọng vài lần, cô dẫn tôi đến nơi cất giữ kiếm tre.

"Shinai không phải là thứ sử dụng trong thời gian dài, giống như đồ bảo hộ. Theo thời gian, tre sẽ cong vênh và hư hỏng, trong trường hợp đó, chúng ta phải thay thế ngay lập tức. Sẽ rất nguy hiểm nếu một mảnh vỡ găm vào người trong lúc đấu tập. Vậy nên, hãy coi những thanh Shinai này là vật dụng chung, như đồ tiêu hao."

"Đã hiểu."

"Trước tiên, chúng ta hãy xem xét cấu trúc của Shinai. Phần da bao quanh chuôi kiếm được gọi là Tsuba. Thông thường, khi mọi người nói Tsuba, họ đang ám chỉ đến chuôi kiếm, vì vậy hãy nhớ điều đó. Và sau đó..."

Chinami bắt đầu chỉ vào các bộ phận khác nhau của thanh kiếm tre, giải thích từng bộ phận một.

Tsuba, Kodachi, Tsuru, Nakayui, Sakigawa, v.v...

Mỗi bộ phận đều có tên riêng, thậm chí còn có nhiều loại khác nhau tùy thuộc vào cấu trúc của Shinai.

"Em đã nhớ hết những điều đó chưa?"

Câu hỏi của Chinami xuất hiện sau lời giải thích tỉ mỉ của cô ấy. Tôi gật đầu ngập ngừng trước khi trả lời.

"Chắc vậy."

Sau đó Chinami chỉ vào một nút hơi tròn ở phần dưới của lưỡi kiếm Shinai.

"Vậy phần này được gọi là gì?"

"Đó là Dojoji."

"Còn miếng da này và vật tròn bên dưới nó thì sao?"

"Nakayui và Kodachi."

"Còn khu vực này thì sao?"

"Kakkobu."

"Rất tốt. Chúng ta sẽ có một bài kiểm tra như thế này mỗi ngày, vì vậy hãy chắc chắn rằng em đã ghi nhớ nó."

"Vâng, thưa Sư phụ."

Khi tôi thực hiện một cú cúi chào điển hình của một học trò trước sư phụ, mắt Chinami mở to vì ngạc nhiên.

"Sư phụ? Chị không phải là sư phụ. Chị là thành viên câu lạc bộ, giống như em vậy."

"Nhưng chị là người dạy em, vậy chị là sư phụ đúng không?"

"Ồ hố..."

Cô thốt lên một tiếng "Ồ hố" ngưỡng mộ trước khi nhanh chóng nở một nụ cười hài lòng.

Chắc hẳn cô thích thái độ của tôi.

"Em sẽ luôn tin tưởng và đi theo sư phụ."

"Wow! Tinh thần đó... Tuyệt vời! Chị sẽ hết sức cẩn thận hướng dẫn em chăm chỉ từ bây giờ! Chúng ta hãy cùng nhau cải thiện kỹ năng của em một cách nhanh chóng và hoàn hảo. Đặt mục tiêu vào giải đấu mùa thu có thể hơi áp lực, nhưng chúng ta chắc chắn có thể nhắm đến cuộc thi mùa đông! Được rồi, chúng ta hãy ra cửa sau và bắt đầu học các kỹ thuật nhé?"

Tuy nhiên, thật vui khi thấy cô nhiệt tình như vậy.


✦✧✦✧


"Matsuda-kun, tay cậu bị sao thế? Đỏ quá đấy."

Câu hỏi đầy quan tâm của Miyuki xuất hiện khi chúng tôi ngồi trong xe, tôi nhún vai trước khi trả lời.

"Máy giặt bị hỏng giữa chừng nên tớ đành phải giặt tay, mà giặt đồng phục bằng nước nóng có thể khiến đồng phục bị phai màu và co rút nên tớ phải dùng nước lạnh."

"Thật sao? Chắc là khó khăn lắm."

"Không sao đâu. Thực ra thì ở cùng Nanase-senpai cũng vui mà."

"Nanase? Cậu đang nói đến bạn của tớ à?"

Nghĩ lại thì họ của bạn Miyuki cũng là Nanase.

"Tớ đã nói senpai, đúng không? Chị ấy là học sinh năm hai và cũng là một người quản lý như tớ."

"Ồ... Tớ nghĩ là ình đã từng nghe về cô ấy trước đây... Nhưng nó có vui không?"

"Vâng."

"Vui thế cơ à? Cả hai có đùa giỡn hay gì không?"

Giọng điệu của cô có chút châm chọc, dấu hiệu cho thấy sự ghen tuông đang dâng cao.

Điều này tốt, tốt lắm.

"Ờ thì, cậu biết đấy... Thật khó để giải thích, cả hai chỉ thuận theo vậy thôi."

"Cậu có nói những câu đùa tục tĩu như với tớ không?"

"Cả hai không thoải mái với nhau đến mức đó đâu."

Biểu cảm của Miyuki trở lại bình thường.

Cô thấy có vẻ như có sự khác biệt rõ ràng về thứ bậc của chúng tôi, nhưng nếu cô cạnh tranh vì một điều tầm thường như vậy, cô sẽ gặp khó khăn khi tôi khuấy động tình yêu ba người hoặc bốn người sau này.

"Được rồi... Chỉ cần cẩn thận đừng phạm sai lầm thôi."

Tôi không thể không bật cười trước lời cảnh báo hời hợt của cô nàng.

"Hiểu rồi. Bây giờ, chuyển qua ghế hành khách đi."

"Ghế hành khách? Tại sao?"

"Cậu không biết việc có người ngồi cùng tài xế là lịch sự sao? Hửm, bộ tớ là tài xế của hai cậu à?"

"Thế còn Tetsuya-kun thì sao?"

"Tớ không cho con trai ngồi ở ghế hành khách đâu."

Lời tuyên bố kiên quyết của tôi khiến Miyuki cười khúc khích khi bước ra khỏi xe, cô thận trọng đi vòng quanh, mở cửa và thắt dây an toàn vào ghế hành khách.

Nhìn thấy dây an toàn căng chặt giữa hai bầu ngực của cô làm ham muốn tình dục của tôi trỗi dậy.

Sắp tới tôi sẽ không chỉ thắt dây an toàn vào giữa đó nữa.

"Thỏa mãn chưa?"

"Ừm. Chúng ta sẽ lên đường, bỏ lại Miura phía sau nhé?"

"Cậu đang đùa phải không? Lần này tớ sẽ không coi đó là nghiêm túc đâu."

Nhưng tôi không nói đùa đâu.

"Thế quái nào mà cậu ấy lại mất nhiều thời gian đến thế... Cậu ấy đang làm gì vậy, đang ôm bồn cầu rồi à?"

Khi tôi càu nhàu với vẻ mặt không hài lòng, Miyuki cười khúc khích và đặt một viên kẹo lên bảng điều khiển trung tâm.

"Ăn cái này để bình tĩnh lại đi."

"Gì đây?"

"Cậu không nhận ra sao? Đó là kẹo."

Tôi hờ hững mở gói kẹo và bỏ vào miệng.

"Tớ muốn một cái bánh quy."

"Cứ kiên nhẫn đến ngày mai thôi."

"Nếu cậu không đưa bánh quy mang hôm nay cho Miura thì chúng ta sẽ không có cuộc trò chuyện này hoặc là đừng làm nó ngon hoặc là không...."

"Tớ chỉ cho cậu ấy một cái đúng như cậu nói. Đấy là chuyện lớn như vậy với cậu không?"

"Đúng."

Miyuki lắc đầu trước câu trả lời ngắn gọn nhưng chân thành của tôi.

"Tại sao hôm nay và hôm qua cậu lại cư xử như một đứa trẻ như vậy, chưa trưởng thành hả?"

Ghen tuông nhưng lại giả vờ không quan tâm—thật là điển hình của cô nàng.

Ngay khi tôi đang cãi nhau với Miyuki, cửa ghế sau mở ra và Tetsuya nhảy vào, nheo mắt lại.

"Sao lâu thế, đồ kh—"

"Matsuda-kun."

Miyuki ngắt lời tôi vì cảm thấy tôi sắp chửi thề.

Tôi thay đổi giọng điệu, hiểu được ý định tinh tế của cô nàng.

"Sao cậu đến muộn thế?"

"Xin lỗi, xin lỗi... Bụng tôi đau quá... Nhưng tại sao Miyuki lại ngồi đó?"

Miyuki trả lời câu hỏi.

"Chỉ có người ngồi ở ghế hành khách phía trước mới lịch sự thôi. Từ tuần sau trở đi, Tetsuya-kun nên ngồi ở đây... Vâng, chúng ta nên thay phiên nhau mỗi tuần."

"Vậy sao...? Được thôi."

Không phải tôi đã nói là không cho con trai ngồi ở ghế trước sao?

Khi tôi khởi động xe, Tetsuya, người đang chồm người về phía trước giữa hàng ghế trước, đưa ra đề nghị.

"Mai là cuối tuần, sao chúng ta không đi đâu đó nhỉ?"

Miyuki liếc nhìn tôi một cái rồi tỏ vẻ ngượng ngùng.

"À... ừm... Xin lỗi, ngày mai tớ có việc bận rồi."

"Còn buổi tối thì sao?"

"Tớ nghĩ lúc đó mình cũng sẽ bận... Nhưng tụi mình hãy đi dạo vào ban đêm. Chúng ta đã không làm điều đó trong một thời gian rồi."

Miyuki, đừng cố né tránh câu hỏi. Lần này cô không nên thành thật để Tetsuya không nghi ngờ sao? Nếu cậu ấy thấy xe của tôi đỗ ở nhà cô khi cậu ấy ra ngoài thì sao?

Với tôi, nếu điều đó xảy ra, tôi sẽ trải thảm đỏ ngay.

Nhưng khoan đã, cô bận rộn ngay cả vào buổi tối sao? Cô định dành những giờ tối muộn đó với tôi sao?

"Thật tiếc. Nhưng hãy chắc chắn rằng chúng ta sẽ đi dạo. À, và Matsuda."

Tetsuya thất vọng gọi tôi.

Nhìn thấy khuôn mặt cậu ấy, tâm trạng tôi ngay lập tức tốt lên và tôi đáp lại.

"Có chuyện gì thế?"

"Trong lúc nghỉ ngơi sau các hoạt động câu lạc bộ, tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa Inoo-senpai và Nanase-senpai... Có vẻ như Nanase-senpai đánh giá rất cao cậu. Với tốc độ này, có lẽ cậu sẽ sớm nghe được tin tốt."

Anh chàng đó có thay đổi suy nghĩ khi đi ị không? Hôm nay cậu ấy lại hữu ích một cách kỳ lạ.

Haa. Đó cũng không phải là điều tốt nhất.

Tôi không biết cậu nói vậy là cố ý hay vô tình, nhưng nếu cậu ấy cứ liên hệ tôi với Chinami, Miyuki sẽ phát cáu mất. Nhìn cô kìa, cô có vẻ dỗi rồi.

"Vậy sao? Cảm ơn nhé."

Cảm thấy biết ơn, tôi khởi động xe.


✦✧✦✧


Áo sơ mi cotton màu xanh nước biển và quần tây màu be.

Điều này sẽ tạo nên sự cân bằng giữa tính trang trọng và cảm giác thoải mái.

Hoàn thiện bộ trang phục bằng giày lười, tôi xắn tay áo sơ mi lên đến khuỷu tay và bước ra ngoài.

'Trời nóng quá.'

Theo Dokiaca, phòng của Miyuki không có máy lạnh.

May mắn thay, phòng khách có. Tôi không chắc hôm nay mình có sang phòng Miyuki không, nhưng nếu có, ít nhất tôi cũng có thể hít thở làn gió mát trong phòng khách trước.

Tránh ánh nắng gay gắt, tôi lên xe và đi thẳng đến nhà Miyuki.

Đúng lúc tôi sắp đến nơi thì điện thoại reo. Đó Miyuki.

"Nghe đây."

-Cậu đang ở đâu?

"Tớ sẽ đến đó trong hai phút nữa. Tớ nên đỗ xe ở đâu?"

-Chỉ cần đỗ xe song song trước xe của cha tớ là được.

"Ổn chứ?"

-Ừm. Hôm nay tớ đã hỏi rồi. Cha rất ngạc nhiên khi nghe tin cậu có xe. Cậu muốn tớ ra đón cậu không?

"Nah, ra ngoài và đỗ xe giúp tớ nhé."

-Vậy tớ ở nhà nhé. Tới lẹ.

Miyuki cúp máy với giọng vui vẻ.

Khi đến nhà cô, tôi không khỏi bật cười khi thấy Miyuki đang đợi bên ngoài, mặc dù cô nói rằng mình sẽ ở trong nhà.

Cẩn thận đỗ xe song song trước xe Waterus, tôi tắt máy và bước ra ngoài. Ánh mắt Miyuki quét từ đầu đến chân tôi. Có vẻ như cô chấp thuận bộ đồ của tôi.

"Cha mẹ cậu đâu?"

"Họ đang đợi. Nhưng cậu trông căng thẳng quá vậy, Ổn chứ? Khuôn mặt cậu có vẻ hơi... cứng nhắc."

"Đây là lần đầu tiên tớ được mời đến ăn tối... Tớ chỉ hơi lo lắng một chút thôi."

Nghe vậy, mắt Miyuki cong lại thành hình lưỡi liềm. Như để động viên tôi, cô vỗ nhẹ vào lưng tôi.

"Thư giãn đi ông thần ơi."

"Đừng trêu tớ như hồi ở Itsuki. Tớ sẽ chết mất."

"Nhìn xem ai đang nói kìa, Matsuda-kun."

Cô trêu chọc lại tôi một cách vui vẻ, rồi cùng tôi bước về phía cửa trước. Sau đó, cô mở cửa.

"Chào mừng, Matsuda-kun."

"Vào đi, Matsuda."

Đứng ở lối vào là Midori và Wateru, chào đón tôi nồng nhiệt. Ngay cả Kanna cũng ở đó, vẫy tay chào tôi từ phía sau họ.

"Tâm hồn" phụ nữ của gia đình này chưa bao giờ khiến tôi thất vọng.

Ngực của Midori sẽ áp vào lưng tôi, của Kanna thì đầy dầu để mát-xa toàn thân... và cuối cùng, của Miyuki áp vào mặt tôi.

Nghĩ đến việc được bao quanh bởi bộ ngực của ba người phụ nữ này khiến tôi vô cùng vui sướng.

Đắm chìm trong tưởng tượng thú vị này một lúc, tôi kính cẩn cúi đầu.

"Xin chào, đã lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau ạ."

"Trời nóng quá phải không? Vào trong đi."

Trời nóng khủng khiếp, phải không? Vào đi.

Cảm ơn nhé. Nhưng, có khả năng là cô định cởi đồ của tôi để làm mát không? Nếu vậy, hãy cho một viên thuốc ngủ vào đồ uống của Wateru.

"Vâng, vậy xin làm phiền ạ."

Một lần nữa chào hỏi lịch sự, tôi bước vào nhà Miyuki và cởi giày.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro