Chương 33: Phòng Ngủ Của Miyuki
"Matsuda-kun, ngồi cạnh tớ nhé."
Theo sự hướng dẫn của Miyuki, tôi ngồi xuống với vẻ hơi lo lắng và nhìn vào bàn ăn.
Một bữa tiệc được bày ra trước mắt tôi. Món chính có vẻ là... sukiyaki?
Nhìn vào nồi nước sôi, có vẻ như họ đã bật bếp từ ngay khi tôi đến.
Ngoài ra còn có saba miso-nimackerel nấu trong miso. Các món ăn kèm chủ yếu bao gồm các món ăn tự nấu như rau bina và củ sen, nhưng tất cả đều được bày biện đẹp mắt. Rõ ràng là họ đã rất cẩn thận khi chuẩn bị.
Vậy là Miyuki đã đúng.
So với thứ này thì tôi thực sự không ăn uống tốt.
Có lẽ đó là lý do tại sao cô chuẩn bị tất cả những món này?
Khi mọi người đã ngồi vào chỗ, Wateru, người ngồi ở đầu bàn, lên tiếng.
"Đầu tiên, chú muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến cháu, không chỉ vì đã vui vẻ chấp nhận lời mời của gia đình mà còn vì là ân nhân đáng kính đã cứu Miyuki của chúng ta."
Bầu không khí đột nhiên trở nên nghiêm trang. Tôi cảm thấy rằng việc thể hiện sự khiêm tốn bằng một câu đơn giản là không phù hợp ở đây.
Tôi nhìn Wateru và hơi cúi phần thân trên.
"Cảm ơn vì đã mời cháu ạ."
Theo phong tục Ojigi hay cúi chào của Nhật Bản, cử chỉ của tôi là hình thức nhẹ nhất được gọi là Eshaku.
Chúng tôi đã trao đổi những lời xã giao ở cửa nhiều lần, vì vậy tôi nghĩ một cái cúi chào đơn giản như thế này là đủ rồi.
Rốt cuộc, vì tôi ở đây, tôi nên cố gắng thân thiết với họ hơn hoặc ít nhất là kiếm được một số điểm.
Và đúng như mong đợi, nụ cười nở trên khuôn mặt của Wateru và những người còn lại trong gia đình Miyuki.
"Để khỏi phải nói dài dòng nữa, chúng ta ăn thôi nhỉ?"
Khi nghe những lời của Wateru, Midori, Miyuki và Kanna đều đồng thanh đồng ý đáp "Itadakimasu".
Đúng lúc họ kết thúc lời nói, tôi nói bằng giọng thẳng thắn, không hề giả vờ.
"Itadakimasu."
"Wow... Giọng em dễ thương quá đó..."
Đó chính là Kanna, người không thể không thốt lên.
Wateru, người liếc nhìn cô bằng đôi mắt nghiêm nghị, quay lại nhìn tôi và mỉm cười nhẹ.
"Ăn nhiều vào nhé."
"Vâng ạ."
Tôi tự hỏi nghi thức ăn uống ở nhà Miyuki như thế nào.
Tôi đã có một ý tưởng sơ bộ khi chơi Dokiaca, nhưng đây là lần đầu tiên Sukiyaki được phục vụ, vì vậy tôi quyết định tìm hiểu trước.
Mọi người đều tự nhiên cầm bát cơm khi ăn.
Khi phục vụ món Sukiyaki, mỗi người sẽ múc một lượng nước dùng vừa đủ vào bát của mình.
Có vẻ như không nhúng ngay thịt bò từ Sukiyaki vào trứng sống; trước tiên, cần để ráo nước.
Khi ăn các món ăn kèm, cũng gắp một ít nguyên liệu được bày trên đĩa, như hành tây thái lát ở trên. Tôi cũng làm như vậy.
Midori cứ đổ đầy nồi khi nước dùng cạn. Nếu tôi tự lấy nước dùng, có thể bị coi là xâm phạm, và Midori có thể cảm thấy bị làm phiền.
Tốt hơn hết là hãy vui vẻ chấp nhận những gì được tặng, như một vị khách nên làm.
Biểu cảm của tôi và việc tôi liên tục nếm thử các món ăn kèm chính là lời khen ngợi không nói nên lời của tôi dành cho bữa ăn.
Đáp lại, khóe miệng của Midori cong lên.
"Đồ ăn có hợp khẩu vị của cháu không?"
Tôi nhai và nuốt thức ăn trong miệng trước khi trả lời.
"Vâng ạ. Nó ngon đến mức khiến cháu muốn sống luôn ở đây."
Cả gia đình, bắt đầu từ Midori, phá lên cười chân thành nhưng nhẹ nhõm. Có lẽ vì tôi đã tạo được ấn tượng tốt trong bữa ăn trước đó nên họ coi lời khen cường điệu của tôi là chuyện bình thường.
"Cứ thoải mái ghé qua bất cứ khi nào đói nhé. À, nên lột da cá trước khi ăn; nó có thể hơi nhiều dầu."
Sự hỗ trợ hữu ích từ Midori.
Tôi nhanh chóng dùng đũa để lột da cá thu.
"Vâng ạ."
Với điều đó, cánh cổng của cuộc trò chuyện đã mở ra.
"Matsuda, cháu có uống rượu không?"
Trước câu hỏi của Wateru, tôi kính cẩn gật đầu.
"Dạ có."
"Cháu có thích nó không?"
"Thành thật mà nói thì là có. Mặc dù dạo này cháu không uống nhiều nữa."
Môi Miyuki giật giật ngay lập tức.
Đánh giá theo cách môi cô giật giật ngay cả khi không có thức ăn trong miệng, có vẻ như Miyuki đang muốn nhắc đến điều gì đó về quá khứ của tôi.
Giả vờ chỉnh lại quần áo, tôi hạ tay xuống và khẽ chọc vào gần hông cô nàng.
Miyuki giật mình, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và nở một nụ cười tinh nghịch với tôi trước khi gật đầu nhẹ. Cô hiểu cử chỉ của tôi là một dấu hiệu để kiềm chế.
Không biết đến cuộc trao đổi im lặng của chúng tôi, Wateru đặt ra một câu hỏi khác.
"Vậy, tối nay chúng ta cùng nhau uống một ly nhé?"
"Ông xã, Matsuda-kun đã lái xe đến đây hôm nay đấy nhớ không?"
Bị Midori quở trách, Wateru trả lời.
"À, phải rồi..."
Vì ông ấy thậm chí còn cân nhắc mời tôi một ly, có vẻ như Wateru rất coi trọng tôi.
Mặc dù việc liên tục nhận thức được hành động của mình khiến tôi kiệt sức về mặt tinh thần, nhưng phần thưởng có vẻ xứng đáng. Tôi có thể thấy mình sẽ thường xuyên quay lại đây.
✦✧✦✧
"À hem... Matsuda-kun, ăn chút trái cây nhé."
Khi đang ngồi trên ghế sofa phòng khách và trò chuyện với Wateru, tôi quay đầu lại khi nghe thấy giọng nói của Miyuki từ phía sau.
"Trái cây? Tớ rất muốn..."
Nhưng câu trả lời của tôi bị cắt ngang vì ngạc nhiên.
Đó là bởi vì Kanna, với nụ cười toe toét, đang đưa cho tôi một đĩa trái cây.
Cô đã bắt chước giọng nói của Miyuki, giống hệt như ở Bãi biển Itshiki.
Chọc ghẹo tôi có vui không thế?
Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tôi đứng dậy khỏi ghế sofa và cầm lấy đĩa.
"Cảm ơn chị, Hanazawa-san."
"Em có giật mình không?"
"Một chút. Nhưng tại sao lại làm thế...?"
"Vì vui lắm á. Trêu Matsuda-kun khá thú vị đấy."
Có vẻ như cô nàng đang tràn ngập sự tinh nghịch.
Có hai chị em có 'cùng' giọng nói... Sẽ khá khó khăn để xử lý.
"Kanna, con lúc nào cũng đùa à? Ngay cả Tetsuya cũng vậy..."
Trước lời khiển trách của Wateru, Kanna đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ.
"Phản ứng của Tetsuya-kun thật nhàm chán. Em ấy rất nhút nhát, không biết phải làm gì cả."
"Nếu thằng bé xấu hổ thì chẳng phải điều đó có nghĩa là phản ứng của Tetsuya tốt hơn so với Matsuda sao?"
"Không ạ, trêu Matsuda-kun vui hơn nhiều."
"Nhưng tại sao vậy?"
Gia đình này bàn luận ngay trước mặt chính chủ luôn à.
Khi tôi đang nghe cuộc trò chuyện của họ trong khi gọt một quả cam, tôi lặng lẽ đứng dậy khỏi ghế sofa thì Miyuki, người đang lặng lẽ đến gần, kéo tay áo tôi.
Dẫn tôi ra một khu vườn hoa nhỏ, Miyuki hỏi,
"Ngôi nhà có quá ồn ào đối với cậu phải không?"
"Không, tớ thích sự sôi động của nó đấy."
"Tớ cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe điều đó và giờ tớ đang định đi dạo để xuống cơm, nhưng..."
Miyuki im lặng ở đoạn cuối.
Cô có vẻ lo lắng rằng Tetsuya, người sống cùng khu phố, có thể phát hiện ra chúng tôi.
"Nếu lo lắng đến thế thì đáng lẽ cậu nên giấu xe của tớ hoặc bảo tớ đi bộ ngay từ đầu."
Cô tiếp tục cố gắng lừa dối Tetsuya, nhưng chẳng phải điều đó sẽ chỉ làm nỗi đau mà cậu ấy sẽ cảm thấy sau này sâu sắc hơn sao?
Nhưng thành thật mà nói, tôi thích những gì cô đang làm.
"Không, xe vẫn ổn thôi."
"Ờm. Nhưng, Miyuki... cậu không muốn đi dạo à? Cậu chắc chắn đã ăn no..."
"Cái gì đầy? Cậu trêu tớ đấy à?"
Trước lời trêu đùa của tôi, Miyuki cười khúc khích và khéo léo đổi chủ đề.
"Cậu có quay về ngay không?"
"Ừm, tớ không muốn ở lại quá lâu... Sau đó có lẽ nên đi gặp Takashi chăng?"
"Chuyện đó chắc chắn không được."
Khá chắc chắn nhỉ?
"Tại sao không? cậu ấy đã hối hận rồi."
"Tên đó còn tệ hơn cả Matsuda-kun ngày xưa. Đó là lý do tại sao tớ thực sự không thích."
"Vậy còn những người bạn khác thì sao?"
"Điều đó cũng không được. Rất nhiều bạn của cậu là người xấu."
"Sao lại có nhiều hạn chế thế? Cậu là người giám hộ của tớ sao? Cậu là mẹ tớ sao?"
"Không phải tớ được liệt kê là người giám hộ của cậu tại bệnh viện sao? Và trước đây cậu đã từng gọi tớ là 'Mẹ' phải không?"
Vậy là cô đã nhận thức được điều đó. Hoặc có thể bây giờ cô đang trở nên nhạy cảm hơn vì đã trở nên thân thiết.
Dù thế nào đi nữa, phản ứng của cô vẫn là một diễn biến tích cực.
Nhưng giờ cô đã nói thế, tôi không còn lời nào để nói nữa.
Tôi gãi đầu một cách lúng túng, nhìn qua hàng rào và hỏi Miyuki.
"Vậy thì tớ nên làm gì? Thiền định à?"
"Cứ ở đây đi. Ở lại một lúc cũng được."
Tôi từ từ quay đầu lại nhìn thẳng vào Miyuki, giọng cô mang theo chút ngượng ngùng.
Có phải ánh mắt của tôi khiến cô thấy khó chịu không?
Cô đưa mắt xuống và nhẹ nhàng nói, "Tớ không có ý gì cả... Hãy ở lại đây, và sau đó chúng ta hãy đi chơi... chỉ hai ta thôi."
Đây là lần đầu tiên Miyuki bắt đầu một cuộc hẹn hò và cô nói 'Chỉ hai ta thôi', bỏ qua Tetsuya, người mà cô luôn cố gắng mời vào. Cô thậm chí còn không hề ngần ngại khi làm điều đó.
Tại sao đột nhiên lại tiến bộ thế?
Vừa xa lạ vừa rung động lòng người.
Sau khi quan sát cô một lúc, tôi hỏi.
"Tụi mình đi đâu?"
"Bất cứ nơi nào... Cậu quyết định đi, Matsuda-kun."
Vậy thì khách sạn tình yêu thì sao?
"Chúng ta có nên vào trong và suy nghĩ không?"
"Mm-hmm..."
Xét theo tình hình thì có vẻ như Miyuki sẽ không mời tôi vào phòng trước.
Nếu vậy thì tôi sẽ là người hành động trước.
"Tụi mình có thể suy nghĩ về chuyện này trong phòng của cậu được không?"
"Phòng tớ á...?"
Đôi mắt của Miyuki trợn tròn, to như cái đĩa luôn. Cô trông như đang suy ngẫm nhiều điều.
Sau một hồi suy nghĩ, câu trả lời của cô là...
"Trong đó sẽ nóng lắm..."
Không tệ. Đã đến lúc phải cố gắng hơn một chút.
"Nhưng tớ muốn xem thử."
"Không có gì để xem cả..."
Cô đang bồn chồn lo lắng với những ngón tay của mình. Dễ thương quá.
"Nhưng tớ vẫn muốn vào."
Khi tôi nói điều này với vẻ mặt ranh mãnh, Miyuki bật cười khó tin. Như thể thừa nhận rằng cô không thể ngăn cản tôi, cô gật đầu và lời chấp nhận thốt ra từ môi cô nàng.
"Được tôi, đợi tớ ở tầng hai chút..."
"Sao thế? Dọn giường à?"
"Không, không phải thế...? Tớ đã làm điều đó ngay khi thức dậy rồi..."
Tôi thấy vai cô hơi giật giật. Còn chối gì nữa? Sự thật luôn chỉ có một.
✦✧✦✧
Theo chỉ dẫn của Miyuki, tôi đi đến nhà vệ sinh ở tầng hai và lấy một viên thuốc làm thơm miệng từ trong túi ra, cho vào miệng.
Khi tôi nhai nó với đôi môi khép chặt, viên thuốc rắn chuyển thành dạng lỏng, làm tê lưỡi tôi.
Làm thơm miệng hoàn toàn, tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh. Sau đó, tôi đến cửa phòng Miyuki và đẩy tay nắm cửa ngay sau khi gõ hai lần.
Vụtt.
Cánh cửa mở ra một cách nhẹ nhàng. Miyuki, đang chỉnh lại ga trải giường nhìn tôi, giật mình đến mức nhảy dựng lên.
"Ma-Matsuda-kun! Cậu chỉ được mở cửa khi tớ bảo chứ, cậu đang làm gì vậy...!"
"Xin lỗi nhé. Tớ có nên đóng cửa và hỏi lại không?"
"...Thôi bỏ đi. Cậu đúng là đồ ngốc... Mời vào."
Bước vào với những bước chân thong thả, tôi lặng lẽ đóng cánh cửa lại sau lưng.
Cụp. Cụp.
Rồi tôi nghe thấy tiếng vật gì đó đập vào giữa cửa. Không thể nhầm lẫn được, đó chính là sợi dây chuyền Maneki Neko mà Tetsuya đã tặng.
Sau này tôi sẽ phải vứt nó đi và treo thứ gì đó mới lên. Và tôi cũng nên thay thế tất cả những miếng dán hình ngôi sao trên trần phòng, những miếng mà Miyuki và Tetsuya đã dán khi còn nhỏ.
Không chỉ vậy. Tôi sẽ thay đổi hoàn toàn mọi thứ trong căn phòng lưu giữ ký ức về Tetsuya này.
Với quyết tâm mãnh liệt, tôi nhìn quanh phòng.
Mùi hương của mận tràn ngập không khí.
Trong khi tôi trong nhà vệ sinh, cô hẳn đã xịt một ít nước hoa xịt phòng, vì mùi khá nồng.
Sách đủ loại được xếp ngay ngắn trên giá sách gắn liền với bàn học. Trên chính chiếc bàn, một cuốn sổ tay và hộp bút chì được sắp xếp gọn gàng.
Đúng như tôi mong đợi. Quả là Miyuki.
"Đừng đứng đó nữa... Ờm, ngồi xuống kia một lát đi..."
Theo chỉ tay của Miyuki về phía bàn học, tôi băng qua giữa phòng và lặng lẽ kéo ghế ra ngồi.
Sau đó, Miyuki, người đã nhẹ nhàng ngồi xuống giường, hỏi,
"Phòng hơi chật ha?"
Căn phòng này có thể nhỏ, nhưng tôi thích nó.
Chiếc giường này là giường đơn nên có vẻ như rất lý tưởng để ôm chặt cô khi ngủ.
"Thật ấm cúng và dễ chịu. Cậu đã dọn giường chưa?"
"Tớ đã nói là mình đã làm xong ngay khi vừa thức dậy rồi mà?"
"Vậy tại sao lúc nãy cậu lại chỉnh lại ga nệm?"
"Bởi vì... nó chỉ hơi nhăn một chút..."
"Được thôi, cứ cho là thế đi. Hôm nay cậu thức dậy lúc mấy giờ?"
"Ờm, 11 giờ..."
"Cậu ngủ nướng đến thế hả?"
"Cuối tuần mà, không được sao? Ngủ đến giờ đó ổn mà...!"
"Tớ có nói gì đâu; tại sao cậu lại tỏ ra phòng thủ thế?"
Môi Miyuki trề ra thành một cái bĩu môi. Có lẽ là khó chịu với thái độ láo cá của tôi, cô càu nhàu và trừng mắt nhìn tôi.
Tôi thấy mình muốn véo đôi má phúng phính đó và kéo dài chúng ra.
Lờ đi ánh mắt đó, mắt tôi dừng lại ở cuốn sổ tay đặt trên bàn học và gọi cô như thể vừa nghĩ ra điều gì đó.
"Miyuki nè."
"Gì á...!"
"Gần đây cậu có làm điều gì thú vị ở trường không?"
"Gì thú vị cơ?"
"Giống như việc vẽ nguệch ngoạc trong sổ tay chẳng hạn."
"....Cậu đang nói— Aaa...!!"
Cô có vẻ bối rối trong giây lát trước khi mở to mắt.
Tai cô lập tức đỏ lên, và cô cố gắng kìm nén giọng nói nghẹn ngào.
"Tớ hông hiểu cậu đang nói gì hớt...?"
"Thật sao? Vậy thì cái 'Aaa' vừa rồi là sao? Nhân tiện, cậu vẽ đẹp lắm đó. Có phải là cậu và tớ không?"
"Tớ hông biết... cậu đang nói về điều gì cả... Cậu dám lục lọi xem sổ tay của người khác á? Cậu không nên làm thế... Đó là hành vi xấu..."
Cô bắt đầu dùng tay quạt mặt mình, đôi mắt cô bồn chồn như thể thực sự không muốn thảo luận về vấn đề này.
Tôi nên dừng lại ngay bây giờ. Vẫn còn thời gian để trêu cô sau.
Không khí trong phòng lúc này có phần trầm lắng.
Hôm nay Miyuki cũng có vẻ khác thường.
Cô có mơ hồ nhận ra rằng có điều gì đó quan trọng có thể xảy ra hôm nay không?
'Được rồi.'
Từ giờ trở đi, tôi không nên hành động quá hờ hững nữa.
Nếu tôi làm vậy, Miyuki có thể hiểu lầm—rằng tôi cư xử theo cách này vì tôi chỉ xem cô là bạn.
Tất nhiên, xét đến quá khứ của chúng tôi, Miyuki khó có thể đưa ra kết luận quá khích như vậy.
Tuy nhiên, điều quan trọng là phải duy trì một mức độ hồi họp nhất định và để cô thấy khía cạnh đó của tôi.
Ngay cả khi chúng tôi không đi xa đến mức hôn nhau hôm nay, tôi cũng sẽ nhắm đến một nụ hôn nhẹ lên má.
Đó là lý do tại sao tôi đặc biệt cẩn thận với nước súc miệng và giả vờ nhìn quanh phòng...
Nếu tôi cứ thế bỏ đi mà không làm gì cả, nỗi hối tiếc sẽ khiến tôi mất ngủ suốt đêm mất.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro